Ngay sau đó.
Một tia kiếm quang khác xuất hiện trong mắt những tên sát thủ ngân bài đó, giống như ánh sáng xuyên qua bóng tối vào buổi sáng sớm.
“Xet, xẹt, xẹt...”
Một vệt máu đỏ tươi xuất hiện giữa cổ họng của những sát thủ ngân bài đó.
Cổ họng của chúng bị thanh kiếm của những thiếu niên tàng kiếm đó cät phun máu.
Sau đó, đôi mắt của chúng mất tiêu điểm, chúng lấy tay che cổ họng bị cắt đứt của mình, nhưng không thể che được dòng máu đang trào ra từ hai bên cổ họng.
“Phịch, phịch, phịch...”
Năm mươi thi thể của sát thủ ngân bài ngã xuống tuyết với nhiều tư thế khác nhau, co giật như chó hoang, dần dần ngừng cử động, cơ thể dần trở nên lạnh lẽo.
Gió bắc vẫn thổi.
Không ngờ sát thủ ngân bài giết người vô số lại chết tại đây.
Năm mươi thiếu niên tàng kiếm vẫn giữ cảnh giác.
Họ im lặng, dùng kiếm khều vạt áo của bọn sát thủ, tìm những túi tiền chứa đầy tiền rồi nhặt vũ khí của chúng lại với nhau.
“Ha ha ha...”
Tiểu Bạch tràn đầy vui mừng, nhảy xuống khỏi xe vật tư, hớn hở chạy đến thu chiến lợi phẩm, hét lên: “Nào các huynh đệ, đến đây kiểm kê chiến lợi phẩm nào.”
“Đến đây!"
Một nhóm thương binh nhảy tới, hoan hỉ kiểm kê chiến lợi phẩm đã thu được.
Đám sát thủ này còn giàu hơn cả đám sát thủ hôm qua.
Thật tốt quát
Đúng lúc này.
Những thiếu niên tàng kiếm sử dụng chân khí của mình, giống như những con ếch lớn, nhảy vút lên, quay trở lại cỗ xe màu trằng của Hạ Thiên, khom người hành lễ: “Chủ nhân, toàn bộ kẻ địch đến đây đã bị giết, toàn bộ chiến lợi phẩm thu được đều giao cho Tiểu Bạch kiểm kê, xin hãy ra chỉ thị!”
“Ầm.."
Một luồng chân khí bên trong cỗ xe phun ra, xé nát tấm vải trắng bọc cỗ xe thành từng mảnh.
Đồng thời, những tấm khiên chứa đầy mũi tên độc hiện lên trong mắt mọi người.
Hạ Thiên ẩn nấp giữa những tấm khiên, không hề bị tổn thương một chút nào.
Nhưng trên tấm khiên có rất nhiều túi máu đã bị bản trúng, máu chảy trên tấm khiên, trông thật đãm máu.
Những túi máu này được làm ở Ổ Bảo Đào Hoa. Máu là của những kẻ đã tập kích Ổ Bảo Đào Hoa.
Vì vậy, trên cơ thể những sát thủ đó mới có đủ loại vết thương.
Tất nhiên, che giấu nguyên nhân cái chết của những sát thủ đó là một khía cạnh khác.
Tất cả những điều này đều do Hạ Thiên sắp đặt.
Nếu không, những thiếu niên tàng kiếm đột phá cảnh giới võ giả hạng ba mà đấu với đám sát thủ võ giả hạng hai thì chính là lành ít dữ nhiều.
Tại thời điểm này.
Tàng Nhất nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt sùng bái: “Chủ nhân, đúng là một cái bãy ngoài dự liệu. Kẻ địch mai phục tại
đây đều bị chúng ta giết hết rồi.”
“Bên trong sơn cốc, chúng ta truy sát sơn phỉ cũng sắp kết thúc rồi”
“Tiếp theo, ngài có thực hiện kế hoạch chiến đấu mà ngài đã vạch rakhông?”
Hạ Thiên gật đầu: “Cứ theo kế hoạch mà làm!”
“Vang!”
Tàng Nhất nhận lệnh: “Triển khai kế hoạch chiến đấu tiếp theo!”
“Rõ!”
Thiếu niên tàng kiếm cũng nhìn Hạ Thiên với ánh mắt sùng bái: “Chủ nhân thần cơ diệu toán, bọn ta rất khâm phục!”
Trước giờ thiếu niên tàng kiếm vẫn rất im lặng, nếu không phải thật sự khâm phục thì họ tuyệt đối không nói những lời nịnh nọt này.
Hạ Thiên mỉm cười: “Phía trước vẫn còn có bãy của quân địch giăng ra, chúng ta nhất định phải tiếp tục chiến đấu!”
“Nhưng trước tiên chúng ta phải đến hang ổ của thổ phỉ núi Nhị Long, xem thử bên trong đang giấu cái gì.”
“Rõ!” Những thiếu niên tàng kiếm hân hoan nhận lệnh.
Họ nhìn ngọn núi chính cao chót vót của núi Nhị Long ở phía xa, thầm đoán: Rốt cuộc phỉ trại có cái gì?
Có mỹ nhân nào bị cướp không? €ó kho báu nào không?
Hoặc... có cái bãy lớn nào không?