Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 66

“Nhưng không ngờ rằng những thổ phỉ đó gan to tày trời, vậy mà lại dám tập kích đoàn xe của bọn ta, tùy tiện giết hại!”

“Nếu không phải thổ phỉ thèm thuồng sắc đẹp của ta, muốn đùa bỡn con gái của tổng đốc là ta, thì có lẽ ta cũng đã chết rồi!”

Hạ Thiên nhìn vào đôi mắt đau buồn của Diệp Kim Liên... Không hề có chút ra vẻ, vì vậy có lẽ nàng ta nói thật: “Vậy ngươi chạy ra khỏi Mãnh Hổ trại bằng cách nào?”

Đôi mắt Diệp Kim Liên lóe lên hồi ức: “Ngày hôm đó, những tên thổ phỉ đó cũng đã lột s@ch y phục của ta, lúc đang định xâm phạm ta, một đám sát thủ hắc y lần mò lên núi, giết sạch những người trong trại thổ phỉ.”

“Thủ lĩnh của những tên sát thủ cũng là nữ nhân, có lẽ nàng ta thấy ta đáng thương, nên không giết ta.”

“Còn ta cũng không tự sát!”

“Nhưng ta đã thế, chỉ cần ta còn sống thì sẽ gi ết chết những tên ác phỉ trên thế gian!”

“Giết sạch bọn chúng!” “Bởi vì bọn chúng đều đáng chết!”


Đột nhiên, Hạ Thiên chợt nghĩ đến thủ lĩnh nữ sát thủ trong rừng cây tùng kia... Là nàng ta tha cho Diệp Kim Liên sao?

Hắn nhìn thiếu nữ đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn này: “Vậy tại sao ngươi lại bị thổ phỉ núi Nhị Long bắt đến đây?”

Khuôn mặt Diệp Kim Liên đầy chua chát: “Tai họa, không bao giờ đi riêng.”

“Sau khi ta đi xuống núi Mãnh Hổ, vừa lạnh vừa đói, khi đi đến dưới núi Nhị Long thì bị hai tên thổ phỉ bắt đến đây.”

“Bọn chúng lại lột y phục của ta, muốn thân thể của ta...

Hạ Thiên: “Đứa trẻ xui xẻo này, có duyên với thổ phỉ nhỉ!”

Nói đến đây, Diệp Kim Liên nhìn thẳng vào Hạ Thiên hỏi: “Vương gia, có phải nam nhân trong thiên hạ đều háo sắc không?”

Đây là một chủ đề vẫn chưa được trả lời qua các thời đại.


Vẻ mặt Hạ Thiên đầy phức tạp: “Diệp tiểu thư, ta chỉ có thể nói rằng những thổ phỉ mà ngươi gặp đều háo sắc.”

Diệp Kim Liên gật đầu nói: “Nếu không phải Vương gia kịp thời đến đây, lần này ta chắc chắn sẽ bị làm nhục trước, sau đó lại bị bọn chúng làm thành thi thể đóng băng.”

Nói đoạn, Diệp Kim Liên quỳ xuống nói: “Kim Liên tạ ơn cứu mạng của Vương gial”

Nhất thời, da thịt cảnh xuân của Diệp Kim Liên lộ ra ngoài, rất bắt mắt.

Dường như Hạ Thiên nhìn ra điều gì đó: “Diệp tiểu thư, mau đứng dậy đi, ta chỉ đến đây để giết thổ phỉ, cứu ngươi chỉ là tiện đường thôi, không cần hành đại lễ như vậy.”

Diệp Kim Liên không đứng dậy ngay lập tức mà nhìn chằm chằm vào hắn: “Vương gia, vừa nãy Vương gia nói ở bên ngoài ngôi nhà gỗ rằng muốn giảng đạo lý cho những tên thổ phỉ trong thiên hạ vì thi thể đóng băng bên ngoài căn nhà gỗ và người lương thiện trong thiên hạ ta?”

Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”

“Trên đường bổn vương đến đất phong Đại Hoang Châu, sẽ thăm hỏi các trại thổ phỉ, nói rõ đạo lý của ta, trừng ác dương thiện, thay trời hành đạo!”

Bỗng nhiên, đôi mắt đẹp sưng đỏ của Diệp Kim Liên lóe lên ánh sáng, như thể một người sắp chết đuối năm được cọng rơm cuối cùng: “Vương gia, hiện giờ Kim Liên đã cửa nát nhà tan, chỉ còn một thân một mình, bằng lòng đi theo Vương gia đến Đại Hoang Châu, giúp Vương gia giảng đạo lý với thổ phỉ

Hạ Thiên lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”

“Ngươi là con gái đại nhân nhị phẩm triều đình, cho dù Diệp tổng đốc bị hại thì ngươi vẫn là quý nữ của triều đình, vẫn có gia tộc để dựa vào ở đế đô, có tài sản đếm không hết cung cấp cho cuộc sống của ngươi, sao có thể âm thầm theo ta đến đất phong chứ?”

Bình Luận (0)
Comment