Cựu Mộng

Chương 25

Từ Viễn kiến thức rộng rãi, liền hiểu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lâm Gia Duệ một lúc, nói với Lâm Dịch: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Lâm tiên sinh.”

“Tôi không thể ở bên cạnh nghe à?”

“Thời gian trị liệu tốt nhất không nên có người khác ở đây.”

Lâm Dịch có vẻ không vui, tay phải vẫn để sau lưng Lâm Gia Duệ, lo lắng một hồi cúi đầu nói với cậu mấy câu, cuối cùng còn cố ý dặn: “Tôi chờ ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Hắn ta sau khi nói xong cũng không vội rời đi, với quần áo mặc cho Lâm Gia Duệ, cài từng nút áo một. Lâm Gia Duệ ngoan ngoãn mặc hắn sắp xếp, biểu hiện rất thuận theo.

Từ Viễn thu vào mắt, cảm thấy không khí giữa hai người kì lạ, cho dù là tình cảm anh em cũng không cần phải thân mật thế chứ?

Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, anh cũng lười tham gia nhiều, chờ Lâm Dịch ra khỏi phòng, anh ta liền ngồi xuống chiếc ghế. Anh biết Lâm Gia Duệ rất cảnh giác sợ nhất người ta do thám bí mật cất giấu dưới đáy lòng, cho nên anh ta tận lực thả lỏng giọng điệu, tựa như một người bạn lâu năm, tùy ý nói chuyện: “Vừa rồi ra ngoài là anh trai của anh à? Tình cảm hai người thật tốt.”

“Nhầm rồi, là chú tôi.”

“À…” Từ Viễn nhớ rõ cậu từng nhắc tới người chú này, nghi hoặc: “Chú của anh… không phải có ân oán với nhà các anh sao?”

“Đã thanh toán xong/” Con ngươi Lâm Gia Duệ sâu thẳm không nhìn rõ cảm xúc, mỉm cười: “Tôi giúp chú hoàn thành một tâm nguyện, cho nên không nợ nần gì nhau.”

Đây là chuyện của Lâm gia, Từ Viễn không hỏi nhiều, đành thay đổi chủ đề: “Nghe nói gần đây ngủ không tốt? Có phải không uống thuốc không?”

“Thuốc?” Lâm Gia Duệ mờ mịt, kéo ngăn kéo tủ bên giường ra nhìn: “Tôi không tìm thấy lọ thuốc ấy, nhưng không sao, giờ tôi không mơ thấy ác mộng nữa rồi.”

Từ Viễn đang muốn nói chuyện này với cậu, thuận thế hỏi: “Lâm tiên sinh mơ thấy giấc mơ gì thú vị à?”

“Có, tôi đây không phải mơ thấy anh sao?”

“À, còn cái gì khác không?”

Lâm Gia Duệ thật sự suy nghĩ, mở miệng: “Tôi mơ thấy biển.”

Khi cậu nhắc tới biển, trong ánh mắt muôn màu muôn vẻ, tự thuật: “Ở đó là mùa xuân, nước biển xanh thẳm, gió thổi đưa đến vô số mùi thơm của hoa, còn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào xô bờ đá. Chỉ cần đi vào làn nước mát lạnh ấy, nhẹ nhàng nhắm mắt, đau khổ gì cũng sẽ không còn…”

Từ Viễn nghe đến đó, đã biết là giấc mơ gì, vội vàng kêu lên: “Không thể qua đó!”

Anh ta sợ dọa Lâm Gia Duệ, đẩy mắt kính, nhẹ giọng nói: “Lâm tiên sinh, anh nếu tìm tôi đến chữa bệnh thì chứng minh sâu trong nội tâm của anh cũng hi vọng muốn cứu lấy chính mình đúng không? Chúng ta thử kháng cự lại sự hấp dẫn của nước biển nhé, nghĩ sang chuyện khác được không?”

Lâm Gia Duệ nhắm mắt, hô hấp trở nên dồn dập, không biết có chống đỡ được hấp dẫn của biển cả không mà một lát sau, bỗng nhiên mở trừng mắt nhìn Từ Viễn hỏi: “Bác sĩ Từ, hôm nay ngày mùng mấy?”

Từ Viễn ngẩn người: “Ngày mười bảy.”

“Anh sao không đến sớm một chút?” Giọng Lâm Gia Duệ khá nhỏ, trong đó mang theo chút tiếc nuối: “Đáng tiếc đã qua ngày mười hai.”

Cậu nói xong thì không tiếp tục nói gì nữa, vô luận Từ Viễn hỏi gì cũng hờ hững, tựa như biến anh thành người trong mơ.

Từ Viễn biết trong tim cậu có một nút thắt từ lâu, không phải một sớm một chiều có thể cởi bỏ, cho nên không nói nữa, đứng dậy ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa liền thấy Lâm Dịch chờ bên ngoài. Trong tay cầm điếu thuốc, hắn đi đi lại lại trong phòng khách, gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc, cũng không biết đã hút bao nhiêu. Thấy Từ Viễn đi ra, hắn mới yên lòng, hỏi: “Tiểu Duệ thế nào?”

“Tình huống của Lâm tiên sinh so với tưởng tượng của tôi thì chút hơn đôi chút, nếu đồng ý nhận trị liệu có thể khống chế bệnh tình.”

Lâm Dịch gật đầu, chỉ sopha bên cạnh: “Ngồi đi.”

Đợi Từ Viễn ngồi xuống thì điếu thuốc trong tay hắn cũng cháy hết, liền rút điếu mới ra châm: “Từ hôm nay, bác sĩ Từ ở tạm lại đây đi.”

“Chờ một chút, tôi…”

Lâm Dịch giơ tay lên, không để anh có cơ hội phản đối, trực tiếp quyết định: “Tiền công và phí trị liệu tôi sẽ trả gấp đôi.”

“Đây không phải vấn đề về tiền, mà là…”

“Yên tâm, thù lao tuyệt đối khiến anh hài lòng.”

“Chính là…”

Lâm Dịch gẩy tàn thuốc, cười như không cười: “Bác sĩ Từ mềm không ăn chẳng nhẽ muốn ăn cứng sao?”

Thái độ của hắn vốn đã cứng rắn, nói ra những lời này lại có một loại khí thế khiến người ta khiếp sợ.”

Từ Viễn nhớ tới thủ đoạn làm việc của gã Mặt Sẹo, biết bọn họ đều là những kẻ không muốn sống, không dám cứng đối cứng với bọn họ, đành chịu: “Tôi ở mấy ngày rồi nói sau.”

Lâm Dịch lúc này mới vừa lòng cười: “Tôi sẽ cho người sắp xếp phòng cho anh.”

Sau đó ngồi đối diện Từ Viễn hỏi: “Bác sĩ Từ, tiểu Duệ cuối cùng mắc bệnh gì?”

Từ Viễn ngẩn ra, nghĩ hắn ta làm chú kiểu gì vậy, đến chuyện này cũng không biết? Trong lòng nghĩ thế nhưng vẫn giải thích: “Bệnh trầm cảm. Bệnh tình so với trước đây nghiêm trọng hơn, không phân rõ thật và mơ, thật ra đó là một hành vi tự bảo vệ bản thân, có thể là trốn tránh người nào hoặc sự việc nào đó. Xin hỏi, Lâm tiên sinh gần đây có chịu kích thích gì không?”

Lâm Dịch trầm mặc một lúc mới nói: “Xem như có, tóm lại đều là lỗi của tôi.”

Chỉ ở chung có một lát, Từ Viễn đã hiểu đôi chút về tính cách của Lâm Dịch, biết hắn là kẻ cực đoan tự phụ, người như vậy nếu nhận sai, thì chứng minh hắn quả thật sai rất nhiều. Từ Viễn không khỏi đổ mồ hôi thay Lâm Gia Duệ, nhìn bài trí xung quanh: “Cá nhân tôi đề nghị, trước hết nên sửa sang lại phòng, đem những thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng hay làm bị thương người khác cất đi hết. Còn nữa, cửa ngoài ban công cũng khóa lại, ngàn vạn lần không được để Lâm tiên sinh đến gần cửa sổ.”

Lâm Dịch vừa nghe liền hiểu ý của anh, nhíu mi: “Ý anh là, có thể tiểu Duệ có khuynh hướng tự sát?”

“Không phải có thể, mà là đã từng có ý niệm như thế trong đầu, hiện tại nếu không trông coi cẩn thận, lúc nào cũng có thể giẫm lên vết xe đổ.” Từ Viễn kì quái liếc nhìn Lâm Dịch, nói: “Tôi không rõ anh cùng Lâm gia có mâu thuẫn gì, nhưng là chú của cậu ấy, hẳn biết cậu ấy không thể chịu kích thích chứ? Anh chẳng lẽ không biết… cậu ấy đã từng tự sát?”
Bình Luận (0)
Comment