Cựu Mộng

Chương 32

Lâm Dịch lắp bắp kinh hãi hỏi: “Tiểu Duệ, em, em tỉnh rồi?”

“Đúng vậy,” giọng Lâm Gia Duệ vẫn nhẹ như cũ, tựa như vẫn còn trong cơn mơ, nhưng ánh mắt sáng rõ, bình tĩnh nói, “Ngủ lâu thế cũng nên tỉnh lại.”

Sau khi nói xong, cậu như dùng hết sức lực, đầu lệch về một bên, ngã vào lòng Lâm Dịch.

Lâm Dịch còn chưa thoát khỏi câu nói kia, thấy cậu đột nhiên ngất, sợ hãi mà không biết rằng Lâm Gia Duệ chỉ mệt quá mà thôi, chẳng lẽ vừa rồi ngã xuống bị thương?

“Tiểu Duệ, tiểu Duệ!”

Lâm Dịch gọi mấy tiếng, thấy gò má cậu ửng đỏ, đưa tay chạm vào mới phát hiện cả người cậu nóng bừng, hiển nhiên là sốt. Lâm Dịch tuy cả đường cõng cậu, nhưng chỉ mải nói chuyện không phát hiện ra cậu khác thường. Cũng may hắn ra ngoài có mang điện thoại, giờ vôi vàng lấy ra gọi.

Mặt Sẹo đang ngủ say, nhận được điện thoại còn mơ hồ, à à ừ ừ nửa ngày mới hỏi: “Lão đại, chuyện gì vậy?”

Lâm Dịch không giải thích nhiều, ngắn gọn: “Giờ lái xe tới đây, ra khỏi đường lớn chạy về hướng Bắc, nhanh!”

“Ớ? Lão đại…”

“Đừng nói linh tinh, chạy đến đây mau!”

Lâm Dịch không biết bệnh Lâm Gia Duệ ra sao, chỉ thị cho Mặt Sẹo xong thì cúp máy, ôm chặt Lâm Gia Duệ đang mê man vào lòng, leo lên sườn dốc bùn lầy, ra đến ven đường.

Lúc này phương Đông mặt trời mới nhú mà nắng đã gắt vô cùng.

Hắn cởi áo trên người ra che ánh nắng mặt trời. Trên lưng hắn có người nên không đi nhanh được, thực tế cũng không rời nhà xa lắm, nhưng vì lo lắng cho bệnh của Lâm Gia Duệ, thời gian chờ càng lâu thì như bằng một năm.

Thật vất vả chờ chiếc xe quen thuộc chạy đến, Lâm Dịch không nói lời nào, trực tiếp bế Lâm Gia Duệ vào, nói với Mặt Sẹo: “Đi bệnh viện.”

Mặt Sẹo thấy tình trạng của Lâm Gia Duệ, còn gì mà không rõ chứ? Lập tức dẫm chân ga, xe lao thẳng về phía trước.

Ở ngoại thành cách bệnh viện gần nhất cũng một khoảng, dọc đường đi Lâm Gia Duệ nói mơ liên tục. Lâm Dịch nắm lấy tay cậu, ghé sát tai lại, có thể nghe thấy cậu gọi: “Chú ơi, chú.”

Trời đất như đảo lộn, giống như có con dao cứa vào lòng.

Lâm Dịch quả thật không rõ còn đường này đến nơi thế nào.

Đến bệnh viện, đương nhiên vào phòng cấp cứu. Sau một hồi kiểm tra, quả thật không bệnh nặng gì chỉ thiếu ngủ thêm bị cảm, nghỉ vài ngày là khỏi.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lâm Dịch, bác sĩ sắp xếp cho Lâm Gia Duệ một phòng. Không ngờ vừa làm xong thủ tục nhập viện, Lâm Gia Văn và Từ Viễn đã chạy đến nơi.

“Sao lại thế này?”

Lâm Dịch liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi ra mới biết người chở bọn họ tới đây là thanh niên tóc vàng. Hắn quả thật có gọi cho thanh niên tóc vàng mời bác sĩ Từ tới nhưng không nói là dẫn theo cả cục phiền phức Lâm Gia Văn.

Tóc vàng rụt cổ, vòng vo nói không rõ.

Vẫn là Từ Viễn giải vây: “Đúng, là tôi bảo để anh của Lâm tiên sinh đi cùng, có người nhà bên cạnh chăm sóc, đối với bệnh tình của Lâm tiên sinh có ích rất nhiều.”

Lâm Dịch nhíu mày, còn chưa kịp phát tác, Lâm Gia Văn liền xông lên tước, nhìn Lâm Gia Duệ trên giường bệnh, hỏi: “Tiểu Duệ sao lại bệnh thế này? Tối qua nó ngủ còn bình thường cơ mà, có phải là tên khốn chú lại làm gì không?”

Lâm Dịch nghiêm mặt nói: “Lâm thiếu gia, nơi này là bệnh viện. Cậu nếu muốn bị người ta đuổi ra ngoài thì cứ tiếp tục làm ồn.”

Lâm Gia Văn bấy giờ mới thu bớt lại, hạ giọng: “Tiểu Duệ bị bệnh gì?”

“Cảm thông thường thôi, có thể do đêm qua hứng gió.”

“Chú rốt cuộc chăm sóc người thế nào vậy? Mùa hè mà có thể bị cảm? Nó ở trong phòng suốt, làm sao mà gió thổi đến được?”

Lâm Dịch không trả lời, chỉ liếc nhìn Từ Viễn.

Từ Viễn ngầm hiểu: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Lâm Dịch dém lại góc chăn cho Lâm Gia Duệ, thấy cậu ngủ say mới lưu luyến ra ngoài. Trên hành lang người đến người đi, cũng không phải là nơi để nói chuyện, cho nên Lâm Dịch nói ngắn gọn: “Tiểu Duệ nửa đêm qua tỉnh, nghĩ hôm nay là ngày mười hai, cho nên nằng nặc đòi ra ngoài.”

Từ Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu: “Xem ra tôi đoán đúng, ngày mười hai với anh ấy quả thật đặc biệt.”

“Ngày mười hai… là ngày tôi kết hôn.”

Lâm Gia Văn luôn đứng ở cửa, nghe mấy lời này lao lên túm lấy cổ áo Lâm Dịch, cả giận: “Quả nhiên lại là chú! Lâm Dịch, chú cuối cùng muốn tra tấn tiểu Duệ thành dáng vẻ thế nào nữa mới vừa lòng? Chú không phải muốn trả thù ư? Lâm gia thiếu chú một mạng, tôi đây thay được không?”

“Cút ngay,” Lâm Dịch nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, lạnh nhạt nói, “Tôi chướng mắt cậu.”

Lâm Gia Văn bị hắn nói như thế mặt đỏ rực: “Chú…”

“Nhưng chỉ là hôn nhân hợp đòng thôi, tôi không nghĩ tiểu Duệ để ý như vậy, huống hồ, cậu ấy không phải cũng cùng cô ngôi sao nào đó kết hôn ư?”

Lâm Gia Văn nghe thấy thế ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, lẩm bẩm: “Làm sao có thể? Chẳng nhẽ chú không biết vì sao tiểu Duệ phải kết hôn?”

Vẻ mặt anh ta đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó là nghi hoặc, cuối cùng bừng hiểu ra: “Thì ra là thế! Ha ha, đúng vậy, nó đương nhiên sẽ không nói cho chú biết chân tướng, bởi vì nó căn bản không tin chú! Ha ha ha…”

Anh ta vừa nói vừa cười ha hả.

Có thể là cười quá to, người qua đường đều quay lại nhìn.

Lâm Dịch nghe không hiểu ý tứ trong mấy lời đó, hỏi: Cậu cười cái gì?”

“Yên tâm, tôi không phải cười chú,” Lâm Gia Văn một tay chống tường, cười đến thở không nổi, mới đứt quãng nói: “Tôi là… đang cười thằng em ngốc kia… phù, chú nói xem, trên đời này còn ai ngốc hơn nó nữa không?”

Lâm Dịch cảm thấy khó chịu, chất vấn: “Cậu cuối cùng nói bậy bạ gì đó? Tiểu Duệ vì sao phải kết hôn?”

“Ông nội trước khi qua đời đã lập di chúc, bốn anh em tôi đều được thừa kế di sản, nhưng riêng phần của tiểu Duệ, có thêm điều kiện phụ. Chỉ cần đạt được điều kiện này, nó mới có thể động đến cổ phần trên danh nghĩa ở công ty.”

Lâm Dịch biến sắc, mơ hồ đoán được điệu kiện này là gì.

Lâm Gia Văn vẫn tiếp tục cười, không biết là cười Lâm Dịch quá vô tình hay cười Lâm Gia Văn si tình? Chờ anh ta cười đủ mới chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: “Đúng vậy, tiểu Duệ muốn đem cổ phần của mình chuyển cho chú, nhất định phải — kết hôn.”
Bình Luận (0)
Comment