*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngô Ngọc Hoàng vào Cung nói là làm bạn với Tâm Phi, thế nhưng đã gần mười ngày trôi qua vẫn không có dấu hiệu về nhà. Đối với một nữ nhân chưa xuất giá, dù trên danh nghĩa có thể chống đỡ nhưng đây cũng không phải là việc đáng hoan nghênh, sẽ ảnh hưởng rất lớn với việc lập gia đình sau này. Thật chẳng biết Ngô Ngọc Hoàng đang có dự tính gì và cả Ngô thừa tướng nữa, dung túng cho nữ nhi làm bậy như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẽ… muốn nàng cũng tiến Cung sao?
Mặc cho người ngoài suy đoán, những người trong cuộc vẫn cứ giữ im lặng.
Dù thân là khách, nhưng đã vào Cung thì Ngô Ngọc Hoàng hằng ngày vẫn phải tới thỉnh an Hoàng hậu cùng với chúng phi tần. Trong hậu cung, Tâm Phi là tâm can của Hoàng đế Diên Khánh không phải là điều bí mật, nên có không ít người xum xoe nịnh nọt, cũng có không ít kẻ chán ghét, đôi khi nói lời châm chọc. Chỉ đáng tiếc, Tâm Phi này vốn có tiếng tài nữ kia lại như bàng quan, không hề để tâm đến thái độ của mọi người, gặp ai cũng chỉ cười cười, không hứng khởi khi được người tung hô, cũng không buồn phiền khi bị chỉ trích.
Sau này, thấy Tâm Phi không mấy thân thiết với Ngô thừa tướng, lại có người đoán ra đoán vào, bảo cha con họ Ngô trở mặt v.v… Nhưng thân phận Tâm Phi vẫn sờ sờ ra đó, vẫn là sủng phi Hoàng đế Diên Khánh yêu thích nên mọi người có muốn cũng không dám làm quá lên. Nhưng hiện tại thì sao đây? Ngô Ngọc Hoàng xuất hiện đã làm những cơn sóng lăn tăn bắt đầu dâng trào.
Thúy Nhi nhìn tình cảnh trước mắt mà lo lắng không ngừng.
Từ khi Ngô Ngọc Hoàng xuất hiện, chẳng khó khăn liền thấy Ngô thừa tướng yêu thương có thừa, cứ năm ba ngày lại cho người mang đồ vào Cung, sợ nàng sống không quen, mỗi ngày còn dò hỏi cung nữ, thái giám xem cuộc sống hằng ngày của nàng có tốt không… Toàn là những thứ Tâm Phi không hề được!
Vì có sự nâng đỡ của Ngô thừa tướng, Ngô Ngọc Hoàng trong Cung còn được hoan nghênh cuồng nhiệt, ai cũng muốn bắt chuyện làm quen với nàng. Không cần biết liệu nàng có trở thành một Tâm Phi thứ hai hay không, chỉ cần Ngô thừa tướng còn đó, tương lai sau này của Ngô Ngọc Hoàng tuyệt đối không tầm thường được, ai cũng muốn tranh thủ lấy lòng. Ngay cả Hoàng hậu, người xưa nay luôn nghiêm trang, cao cao tại thượng thế mà cũng tỏ vẻ quan tâm tới Ngô Ngọc Hoàng, còn gọi muội muội thân thiết.
Thúy Nhi ngổn ngang trong lòng, càng không yên tâm nhất chính là Tâm Phi! Tâm Phi hoàn toàn không ý thức được địa vị của mình đang bị Ngô Ngọc Hoàng đe dọa! Thấy Ngô Ngọc Hoàng được tung hô còn lấy làm vui mừng, hãnh diện. Suốt ngày cứ mơ tưởng tới cảnh tỷ muội sống hài hòa, hạnh phúc.
…
Hôm đó, lợi dụng lúc Thúy Nhi chỉ có một mình, Ngô Ngọc Hoàng đột ngột xuất hiện trước mặt Thúy Nhi.
“Tiểu thư cát tường.”
Thúy Nhi bình thản hành lễ với Ngô Ngọc Hoàng, thái độ thờ ơ, xa cách. Ngô Ngọc Hoàng thấy vậy khẽ nhếch mép cười, không lạnh không nhạt nói:
“Ta với ngươi cũng từng có duyên một hồi chủ tớ, nhưng xem ra ngươi chẳng có chút đoái hoài tới người chủ cũ này.”
Thúy Nhi trước sau như một nói:
“Tiểu thư quá lời, không biết tiểu thư có chuyện không, nếu không thì nô tì xin phép lui về hầu hạ Tâm Phi.”
Ngô Ngọc Hoàng không cản, nhìn Thúy Nhi quay đầu đi thì lại nói:
“Ngươi thật sự muốn theo nàng ta sao? Dù biết rõ nàng ta là ai?”
Thúy Nhi không muốn nói chuyện với Ngô Ngọc Hoàng nhưng vẫn phải quay đầu nói:
“Tiểu thư, đây là Hoàng cung chứ không phải Ngô gia, người không thể muốn nói gì là nói được. Xin hãy giữ bổn phận của mình.”
Ngô Ngọc Hoàng bật cười:
“Ha ha, đúng là thời thế thay đổi. Ngay cả một nô tì nhỏ nhoi như ngươi cũng dám lớn tiếng trước mặt ta.”
“…”
Ngô Ngọc Hoàng chợt rút một cây trâm ra ngắm nghía, thái độ có vẻ rất chuyên chú. Thúy Nhi không hiểu, khoảng cách khá xa nên Thúy Nhi cũng không nhìn rõ cây trâm trên tay Ngô Ngọc Hoàng là như thế nào. Một lúc sau, Thúy Nhi chợt tái xám mặt mày.
Ngô Ngọc Hoàng biết mình đã đạt được mục đích, quơ quơ cây trâm trên tay, cười cười:
“Ta tình cờ nhặt được cây trâm này, không biết của ai đánh rơi. Ngươi có biết không?”
Cây trâm bạc cũ kỹ, trên đó có đính một viên cẩm thạch, chất ngọc cũng không tốt, một màu ảm đạm, đích thực là một cây trâm chẳng đáng tiền, tới cung nữ trong Cung cũng không thèm để mắt. Thế nhưng, khi nhìn thấy cây trâm đó, Thúy Nhi không kiềm được mà khẽ run rẫy.
“Tiểu thư…”
“Nếu ngươi biết ai đánh rơi thì cứ bảo đến Yên Vũ Cung gặp ta mà nhận lại.”
Nói xong, chẳng đợi Thúy Nhi kịp phản ứng, Ngô Ngọc Hoàng đã xoay người đi mất.
Thúy Nhi nhìn theo bóng lưng Ngô Ngọc Hoàng mà bước chân loạng choạng, muốn té ngã xuống đất.
…
“Thúy Nhi… Thúy Nhi…”
Thúy Nhi bừng tỉnh, ngước mặt lên nhìn Tâm Phi đang ngơ ngác trước mặt.
“Muội làm gì mà ta gọi mãi không nghe thế?”
Thúy Nhi ú ớ:
“Không… không có gì… Nô tì bị mất tập trung chút thôi, xin nương nương thứ tội.”
Tâm Phi cau mày nhìn Thúy Nhi hành lễ tạ tội với mình. Tâm Phi không thích lễ nghi trong Cung, nhưng vì đây là vấn đề lễ tiết không thể bỏ được nên nàng mới tạm chấp nhận, thế nhưng, đối với người bên cạnh mình, Tâm Phi thật sự mong mọi người sống hòa hợp với nhau, nên nhiều lần ra yêu cầu với Thúy Nhi không được hành lễ với nàng, thế nhưng Thúy Nhi là người nghiêm túc, dù Tâm Phi có nói thế nào cũng không chịu bỏ qua lễ nghi.
Tâm Phi không bàn đến vấn đề khó chịu này nữa, mà kéo Thúy Nhi sang xem chiếc vòng ngọc bày trên bàn.
“Thúy Nhi, em xem, Ngọc Hoàng mà đeo chiếc vòng này nhất định sẽ rất đẹp phải không.”
Vì thân phận hiện giờ của Ngô Ngọc Hoàng là muội muội của Tâm Phi, lại sợ để lộ sự thật nên Tâm Phi không kêu Ngô Ngọc Hoàng là tỷ tỷ nữa.
Thúy Nhi nhìn chiếc vòng ấy mà tái mặt, liền ngăn cản:
“Nương nương, chiếc vòng này là Hoàng thượng đặc biệt tặng cho nương nương, nương nương không nên đem tặng người khác.”
Tâm Phi bĩu môi:
“Có món nào không phải chàng đặc biệt tặng đâu.”
“Nương nương…”
Tâm Phi lại nói:
“Ngọc Hoàng sắp xuất Cung rồi, ta muốn đặc biệt tặng nàng một thứ làm kỷ niệm. Nếu quá qua loa, ta không chịu được.”