Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 103

Những lời ấy khiến Mị Lục sững sờ.
Phải một lúc sau y mới phản ứng lại, lắp ba lắp bắp hỏi: "Có liên quan đến Hộc Luật Uyển? Ý ngươi là gì? Ý ngươi là... Hộc Luật Uyển cũng có thể có dính líu đến chuyện đó?"
"Không phải vậy." Hộc Luật Yển nhận ra sự căng thẳng của Mị Lục, ngón tay cái khẽ v**t v* mu bàn tay y, chậm rãi nói: "Ta nghi nửa quả tim ấy... ở trong thân thể Hộc Luật Uyển."

"Hộc Luật Uyển?" Mị Lục kinh hãi thốt lên, "Tại sao lại là Hộc Luật Uyển? Sao có thể là Hộc Luật Uyển được? Điều đó hoàn toàn không hợp lý!"
Dù kịch bản trong nguyên tác có bị thay đổi, dù trái tim vốn nên bị Hộc Luật Hạnh lấy đi lại rơi vào tay người khác, thì người đó cũng không thể là Hộc Luật Uyển!
Chẳng phải Hộc Luật Uyển là mẹ ruột của Hộc Luật Yển sao?

Hộc Luật Uyển làm sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với đứa con mà mình đã từng liều mạng sinh ra?
Trừ phi... chuyện này không phải do nàng tự nguyện.
Nhưng nếu điều đó là thật, thì dù Hộc Luật Uyển có tự nguyện hay không cũng không còn quan trọng nữa — vì nàng đã gây ra cho Hộc Luật Yển một tổn thương không thể vãn hồi.

Hộc Luật Uyển...
Tại sao lại là nàng?
Chẳng lẽ đây là sự ác ý mà nguyên tác dành cho bọn họ sao? Không chỉ muốn hại mạng sống hắn, mà còn muốn từ từ đẩy Hộc Luật Yển rơi xuống vực sâu?

Bàn tay Mị Lục bị Hộc Luật Yển nắm chặt khẽ run lên.
Y không thể thấy sắc mặt tái nhợt của chính mình, chỉ cảm nhận được cảm xúc mang tên hoảng loạn và sợ hãi đang từ đáy lòng cuộn trào, như những bàn tay lạnh lẽo dài ngoằng siết chặt lấy trái tim y.

Lần đầu tiên trong đời, y thấy mình đau đến thế.
Rõ ràng y đã cảm nhận được nguy cơ nào đó đang đến gần, một hiểm họa ở ngay trước mắt, vươn tay là chạm tới — thế nhưng y lại chẳng thể làm được gì, như con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Cảm giác bất lực ấy ăn sâu vào xương tủy, khắc cốt ghi tâm.

"Không sao đâu." Hộc Luật Yển ôm y vào lòng, dịu dàng vuốt đầu y, "Chỉ là suy đoán của ta thôi, chưa chắc đã đúng. Chúng ta vẫn phải đích thân đến xem, tận mắt thấy mới rõ."

Mị Lục siết chặt vạt áo trước ngực Hộc Luật Yển.
Hồi lâu sau, y hỏi hắn: "Ngươi định khi nào khởi hành?"
"Ngay bây giờ." Hộc Luật Yển phủ tay lên mu bàn tay y, giọng nói mang theo sự cương quyết không cho phép từ chối: "Ngươi đi cùng ta."
Mị Lục gật đầu không chút do dự: "Được."

Bầu trời bên ngoài dần chuyển từ màu tro xám sang lam đậm, khi họ lên xe ngựa, hai chiếc đèn lồng trước cổng phủ đã được thắp lên, phát ra ánh sáng vàng mờ, lắc lư trong gió lạnh đầu đông.
Ban đêm ở huyện Ngạc Thành không náo nhiệt như ban ngày, mới vừa chạng vạng, đường phố đã vắng tanh không một bóng người, hàng quán cũng chỉ còn vài ánh đèn, sắp sửa đóng cửa nghỉ sớm.

Xe ngựa lắc lư trên con đường trống trải.
Nghĩ đến việc sắp gặp mẹ ruột của Hộc Luật Yển, Mị Lục đột nhiên thấy khẩn trương, y vô thức chỉnh lại tóc tai và y phục của mình.
Chưa chỉnh xong, tay y đã bị Hộc Luật Yển nắm lấy.

Hộc Luật Yển kéo tay y qua, đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa, rồi cúi đầu hà một hơi thở nóng: "Tay ngươi lạnh quá."
Mị Lục khẽ cười: "Ta hồi hộp quá."
"Hồi hộp gì cơ?"
"Sắp gặp mẹ của ngươi rồi." Mị Lục đáp, "Nếu không phải tình thế đặc biệt, ta thật sự không nên tay không mà đến gặp mẹ ngươi."
"Hộc Luật Uyển chắc sẽ không để tâm mấy thứ ấy đâu." Hộc Luật Yển như bị nụ cười của y lay động, khóe môi cong lên, gương mặt thoáng nở nụ cười dịu dàng. Hắn cúi đầu, hôn lên má Mị Lục một cái rồi nói, "Đều là những lễ nghi phiền phức, ta nghĩ chỉ cần bà ấy nhìn thấy ngươi, chắc chắn sẽ rất vui."
Mị Lục đưa tay vuốt má hắn, hồi lâu, y khẽ thở dài: "Mong là vậy."

Khi xe ngựa dừng lại, trời đã khuya.
Mị Lục được Hộc Luật Yển dắt xuống xe, ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa gỗ dày nặng đứng lặng trong màn đêm sẫm đặc. Cánh cửa được Chu Thượng và người hầu đẩy ra, phát ra tiếng két nặng nề.

Lạ lùng thay, bên trong cửa lại không có lấy một bóng người, thậm chí ngay cả một kẻ gác đêm cũng không thấy.
Thế nhưng Mị Lục vừa theo Hộc Luật Yển bước vào, lập tức cảm nhận được một luồng gió đêm thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc đến kinh người.

Mùi tanh ấy như sóng lớn ập vào mặt Mị Lục ngay tức thì.
Y nuốt nước bọt, suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ.

Đột nhiên, một bàn tay cầm khăn tay khẽ che miệng mũi y lại.
Trên khăn phảng phất một mùi thơm nhàn nhạt——
Hương sen.
Mỗi năm vào mùa sen nở, y đều có thể ngửi thấy mùi hương ấy thấm đẫm khắp gian phòng.

Mùi hương sen trên chiếc khăn không hề nồng, nhưng tựa như thấm sâu vào tận tâm khảm, xua đi phần lớn cái mùi tanh tưởi đáng buồn nôn kia.
Mị Lục đưa tay giữ lấy khăn, sau đó nói với Hộc Luật Yển: "Ta không sao."

Hộc Luật Yển cúi đầu, môi chạm nhẹ lên má y, hơi thở nóng ấm phủ lên làn da lạnh băng.
Mị Lục ngứa ngáy đến mức vô thức rụt cổ lại.
Nhưng rồi như chợt hiểu ra điều gì, y lại nghiêng mặt về phía hắn.

Hộc Luật Yển bị động tác ấy chọc cười, dứt khoát đưa tay bóp cằm y, mạnh mẽ hôn xuống môi y một cái thật sâu.

"Bọn họ đến trước chúng ta, nên nơi này đã được dọn dẹp qua, chỉ là còn chút mùi lạ chưa kịp xử lý, ngươi tạm thời chịu đựng một chút, chúng ta đón được Hộc Luật Uyển thì sẽ rời đi."

Theo lời vừa dứt, tay của Mị Lục lại lần nữa bị Hộc Luật Yển nắm lấy.

Mị Lục nhìn tay mình và tay Hộc Luật Yển đan chặt vào nhau, khẽ gật đầu, "Ừm" một tiếng.

Trong căn nhà vẫn im phăng phắc, chỉ còn nghe rõ tiếng gió đêm lay động cành lá, xào xạc rợn người.

Họ bước thẳng về phía trước, thế nhưng không thấy lấy một ngọn đèn soi đường. Toàn bộ tòa nhà như một con mãnh thú khổng lồ rình rập trong đêm tối, nhe nanh chực chờ vồ lấy họ.

Mị Lục không biết Hộc Luật Uyển bị giam ở đâu, y chỉ có thể đi theo Hộc Luật Yển, còn Chu Thượng cùng người của hắn thì dẫn đường phía trước.

Bọn họ đi xuyên qua bao nhiêu sân viện và hành lang, mãi thật lâu mới dừng lại trước một căn phòng.

Chu Thượng và những người khác dừng chân. Họ không vội mở cửa, mà đồng loạt lui sang hai bên, rồi cùng nhìn về phía Hộc Luật Yển.

Hộc Luật Yển cũng dừng lại.

Dù hắn chỉ bình thản nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, Mị Lục vẫn nhận ra bàn tay đang nắm lấy tay y bất giác siết chặt hơn.

"Bang chủ." Chu Thượng thấp giọng, không nhịn được mà nói, "Nàng đang ở bên trong."

"Ừm." Hộc Luật Yển dừng một chút, mới lên tiếng, "Ta biết."

Chu Thượng thấy vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Thế nhưng Hộc Luật Yển vẫn không bước tiếp, chỉ sững người nhìn vào cánh cửa, vẻ mặt dần trở nên cứng ngắc, như thể phía sau đó không phải một con người, mà là một con quái vật.

Mãi đến lúc này, Mị Lục mới cảm thấy có điều không ổn. Y nhét khăn tay vào trong áo, rồi dùng tay còn lại phủ lên mu bàn tay Hộc Luật Yển, nhỏ giọng hỏi: "Tim của ngươi... cũng ở trong đó sao?"

Nghe vậy, Hộc Luật Yển chậm rãi quay đầu nhìn y.

Mị Lục lúc này mới thấy rõ hàng chân mày của Hộc Luật Yển đang nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm đến mức đáng sợ.

"Ở bên trong." Hộc Luật Yển khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười kia không mang chút ấm áp nào, chỉ như một lớp băng lạnh phủ trên đá tảng.

Hắn cúi đầu nhìn y: "Lục Lục, xem ra ta đoán không sai."

Mị Lục há miệng, ngây người một lúc mà không biết nên nói gì.

Đầu óc y rối bời, như thể vô số cảm xúc hỗn độn đang ào ạt đổ vào, chẳng thể gỡ rối hay cắt đứt, chỉ đan xen thành từng dòng năng lượng va chạm điên cuồng trong óc, khiến y đau đầu không chịu nổi.

Y không nhịn được mà siết tay Hộc Luật Yển lại: "Chúng ta vào xem thử đi."

Hộc Luật Yển trầm mặc giây lát. Dù giữa chân mày hắn vẫn còn nếp nhăn, nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng cũng khẽ gật đầu: "Được."

Chu Thượng nghe vậy, lập tức bước tới đẩy cửa.

Không ngờ ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một mùi nồng nặc không thể diễn tả được tràn ra. Mùi ấy nồng đến nghẹt thở, như là mùi máu tanh pha lẫn với dược liệu, còn có thứ gì đó hôi thối khó phân biệt.

Nhiều mùi hôi trộn lẫn với nhau, tựa như một tấm lưới vô hình trùm lên những người đứng trước cửa.

Mặt Mị Lục tái đi mấy phần.

Y quay đầu nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt Hộc Luật Yển cũng u ám đến đáng sợ. Bàn chân vừa bước ra của hắn khựng lại giữa không trung một hồi lâu mới đặt xuống, rồi tiếp tục đi vào trong.

Mị Lục lặng lẽ theo sát bên cạnh hắn.

Căn phòng này không nhỏ, chia làm hai gian trong và ngoài. Trên chiếc bàn gỗ ở gian ngoài có một ngọn nến đang cháy dở. Nến rất nhỏ, ánh sáng yếu ớt, lại bị gió đêm lùa vào làm lay động chập chờn.

Ánh nến lập lòe khiến tim Mị Lục dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Y thầm nghĩ: Mọi chuyện... có phải đang diễn ra quá suôn sẻ rồi không?

Từ lúc bọn họ biết được tung tích của Hộc Luật Uyển, đến khi tới được huyện Ngạc, rồi đến nơi này—mọi sự trôi chảy như nước chảy mây trôi, thậm chí không gặp nổi một hòn đá vấp chân nào.

Cảm giác này...

Cảm giác như thể—có kẻ nào đó đang âm thầm đẩy lửa thêm dầu phía sau.

Cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy.

Cái cảm giác như bị ai đó xem là con cờ trong bàn tay, bị âm thầm thao túng vận mệnh.

Không hiểu vì sao, tim Mị Lục thắt lại. Một nỗi bất an bỗng tràn đến, khiến y rụt rè kéo tay Hộc Luật Yển.

Hộc Luật Yển lập tức dừng lại, quay đầu nhìn y: "Sao vậy?"

"T-ta cảm thấy... rất bất ổn." Mặt Mị Lục trắng bệch, mồ hôi lạnh lấm tấm.

Hộc Luật Yển nghe xong, ánh mắt lập tức lộ vẻ lo lắng. Hắn nâng tay kia lên, nhẹ nhàng dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt Mị Lục: "Ngươi thấy chỗ nào không khỏe?"

Mị Lục lắc đầu: "Chỉ là... có linh cảm không lành."

Y lắp ba lắp bắp nói ra, thậm chí còn muốn bảo đừng vào nữa, để Chu Thượng và người của hắn vào trong đón Hộc Luật Uyển ra.

Thế nhưng bọn họ đã đi đến tận đây, nếu không tự mình vào gặp nàng thì cũng khó tránh thất lễ.

Mị Lục cắn chặt răng, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định vào trong.

Chẳng ngờ y còn chưa kịp mở miệng, đã bị Hộc Luật Yển kéo ngược trở lại.

Mị Lục ngạc nhiên: "Hộc Luật Yển?"

"Ngươi đã không muốn vào, vậy thì chúng ta không vào nữa." Hộc Luật Yển chẳng cần suy nghĩ, dứt khoát xoay người quay đi.

"Nhưng mà mẹ ngươi..."

Hộc Luật Yển gọi lớn: "Chu Thượng."

Chu Thượng lập tức bước nhanh tới: "Bang chủ."

"Các ngươi đưa bà ấy ra ngoài đi."

"Rõ."

Chu Thượng dẫn người vào trong.

Mị Lục và Hộc Luật Yển đứng ngoài chờ không bao lâu, đã thấy Chu Thượng vội vã bế một người lao ra. Vẻ mặt hắn tái mét—một người xưa nay nổi tiếng trấn định như Chu Thượng mà giờ cũng lộ ra sự hoảng loạn chưa từng thấy.

"Bang chủ! Nàng... nàng hình như không còn hơi thở rồi!"

Bình Luận (0)
Comment