Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 107

Đèn hai bên đường đã được bật từ rất sớm, kéo dài mãi vào sâu trong rừng cây.

Xe chạy dọc theo con đường khoảng mười phút, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.

Mị Lục và chú Lý xuống xe trước, hai người còn lại thì lái xe vào gara riêng của biệt thự.

Mị Lục quen đường quen lối bước vào cửa chính biệt thự, một dì giúp việc với gương mặt rạng rỡ cầm đôi dép lê bước ra đón.

"Thiếu gia, cậu về rồi." Dì cúi người đặt dép dưới chân y.

Mị Lục cúi đầu nhìn đôi dép một lúc, rồi mới lặng lẽ thay giày.

Dì giúp việc đã quá quen với sự trầm lặng này, nhẹ nhàng cất giày cho y, dặn dò: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, thiếu gia lên thay đồ trước đi, xuống là có thể ăn luôn."

Mị Lục khẽ "vâng" một tiếng.

Y lên lầu thay quần áo, chú Lý không đi theo mà ngồi đợi ở phòng khách.

Dì giúp việc tự nhiên hỏi thăm chú Lý về tình hình của Mị Lục ở trường.

"Ông chủ và bà chủ có dặn dò rồi, ở bên ngoài càng phải trông nom thiếu gia cẩn thận, đừng để thiếu gia làm chuyện dại dột, càng không thể để thiếu gia tùy tiện đi theo ai. Nếu thiếu gia lại xảy ra chuyện gì... tôi với cậu đều không gánh nổi đâu." Dì nói với vẻ lo lắng khôn nguôi.

"Tôi biết." Chú Lý đáp.

"Biết là tốt." Dì không chán nhắc lại, "Nhất định phải trông thiếu gia thật kỹ, không phải ai ngoài đường cũng có thể tiếp cận cậu ấy đâu."

Chú Lý chỉ "ừ" một tiếng.

Mị Lục đặt tay lên lan can cầu thang, lặng lẽ nghe một lúc cuộc trò chuyện giữa dì và chú Lý, rồi mới xoay người bước tiếp lên lầu.

Về đến phòng, y cởi đồng phục, thay đồ ở nhà.

Khi vào nhà vệ sinh rửa tay, y nhìn thấy gương mặt mình trong gương tái nhợt đến mức dọa người, quầng thâm dưới mắt đậm đến ghê sợ, cả người gầy như thể chỉ cần một trận gió thổi qua cũng đủ ngã quỵ.

Nước lạnh ào ào tràn qua kẽ tay y, dòng nước chảy mạnh, dần lan đến cổ tay.

Trên cổ tay trái y có vài vết cắt mới lành, loang lổ trên nền da trắng như tuyết, trông rất đáng sợ.

Mị Lục nhìn chằm chằm vào những vết thương đó thật lâu, rồi mới chợt nhớ đến chuyện trước đây từng hẹn với Tống Dữ ở khách sạn.

Đáng tiếc, việc không thành.

Chú Lý quá cẩn thận, phát hiện y có gì đó bất thường liền lập tức dẫn theo vệ sĩ và nhân viên khách sạn phá cửa xông vào. Khi ấy, y đang ngồi trên ghế sofa, máu chảy đầm đìa, cả người đau đến tê dại.

Mị Lục chạm nhẹ lên vết thương.

May mà giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi.

Y tắt vòi nước, lau khô tay, rồi từ túi áo đồng phục cũ lôi ra điện thoại, bật màn hình – đúng lúc có tin nhắn mới gửi đến.

Vẫn là tin nhắn từ Tống Dữ.

【Tống Dữ: Sao cậu còn chưa đến? Chúng ta đã hẹn rồi mà.】

【Tống Dữ: Mị Lục, cậu muốn nuốt lời sao?】

Mị Lục mở tin nhắn, nhấn vào khung nhập, ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng trả lời lại Tống Dữ.

Y viết: Ừ, tớ đổi ý rồi.

Tin vừa gửi đi, cuộc gọi từ Tống Dữ lập tức đổ chuông. Rõ ràng là nhạc chuông vui tai, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nó lại giống như một hồi chuông tử thần.

Mị Lục điềm tĩnh bắt máy, áp điện thoại lên tai nhưng không nói gì.

"Mị Lục! Sao cậu có thể đổi ý?!" – Giọng Tống Dữ phẫn nộ vang lên từ đầu bên kia, dường như không thể chấp nhận quyết định của Mị Lục, gần như sụp đổ, thậm chí giọng đã nghẹn ngào.

Mị Lục ngồi xuống ghế đơn, đợi cậu ta trút giận xong mới thản nhiên đáp: "Tống Dữ, cái chết đúng là một sự giải thoát, nhưng chúng ta quên mất một điều – quá trình chết rất đau, cách nào cũng vậy thôi."

"...Gì cơ?" Tống Dữ kinh ngạc, "Cậu để tâm chuyện đó à?"

"Ừ." Mị Lục thẳng thắn, "Tớ không sợ chết. Nhưng tớ sợ đau."

"..."

Tống Dữ bị câu trả lời của y làm nghẹn họng, im lặng rất lâu, sau đó bật cười giễu cợt: "Cậu thấy buồn cười không? Tiểu Lục, cậu nói xem cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa gì không? Đã rất lâu rồi tớ không được nhìn thấy bầu trời xanh, rất lâu rồi không ngửi được mùi không khí bên ngoài. Cuộc sống lặp đi lặp lại như một cái máy, một tương lai có thể thấy trước, tẻ nhạt đến tê liệt... Chúng ta đâu còn là người, rõ ràng chỉ là những con robot trong dây chuyền sản xuất."

Mị Lục không nói gì, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối khẽ siết chặt.

"Tớ còn đây mà, cậu sợ gì? Dù có đau đớn thế nào, tớ cũng chịu cùng cậu." Tống Dữ chuyển giọng, nhẹ nhàng cầu xin, "Tiểu Lục, cậu là người bạn duy nhất của tớ. Cậu đến với tớ, được không?"

Cổ họng Mị Lục nghẹn lại, giọng khàn khàn: "Tớ..."

"Đến đi, được không?"

"Không được." Mị Lục nhắm mắt, đầu ngón tay đặt lên mép điện thoại trắng bệch, "Ít nhất là bây giờ, không được."

Nói xong, y không đợi Tống Dữ đáp lại, nhanh chóng cúp máy.

Rồi tắt nguồn điện thoại.

Khi ăn tối, bầu trời bên ngoài cửa kính đã tối đen như mực, bóng đêm đậm đặc như tảng đá nặng nề treo lơ lửng trên đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống đè bẹp mọi thứ.

Trong sắc đêm quánh đặc ấy, ánh đèn trắng le lói trong sân vườn trở nên yếu ớt, lạnh lẽo vô cùng.

Đối lập với cảnh ấy là bàn ăn trong nhà Mị Lục – một bàn dài với vô số món ngon bày biện thịnh soạn. Dì giúp việc và chú Lý mỗi người đứng một bên bàn, chỉ có mình Mị Lục ngồi lặng lẽ ở đầu bàn.

Khung cảnh yên tĩnh, lạnh lẽo, cô độc đến rợn người.

Nếu không phải Mị Lục đang ngồi trong đó, y còn muốn đặt nguyên khung cảnh này vào tranh mà treo lên tường – nó đẹp đến chết lặng.

Mị Lục không có khẩu vị, ăn được vài miếng liền buông đũa. Y rút khăn giấy lau miệng, đứng dậy định lên phòng nghỉ.

Chú Lý bất chợt gọi y: "Thiếu gia."

Mị Lục khựng lại, ngoái đầu nhìn: "Chú Lý có chuyện gì à?"

Chú Lý ngập ngừng, sau một hồi giằng co trong lòng, ông vẫn quyết định nói: "Người chết thì không thể sống lại... Thiếu gia, xin cậu hãy bớt đau lòng."

Nghe vậy, ánh mắt Mị Lục nhìn chú Lý dần trở nên nghi hoặc. Y nghiêng đầu, hỏi: "Chú nói gì vậy? Ai chết rồi?"

"Thiếu gia..." – Vẻ mặt chú Lý bỗng trở nên bi thương, ông lau mặt rồi tiếp tục, "Tống Dữ là bạn tốt của cậu, dù cậu ấy... không còn nữa, thì chắc chắn cũng không muốn cậu mãi chìm đắm trong quá khứ. Hơn nữa ông bà chủ cũng rất lo cho cậu."

Nghe đến đó, Mị Lục càng thêm mơ hồ. Y nhanh chóng bắt lấy vài từ then chốt trong câu nói của chú, bỗng trừng to mắt: "Chú nói... Tống Dữ chết rồi?"

"...." Chú Lý nhìn y, im lặng mà ánh mắt phức tạp vô cùng.

"Không thể nào, Tống Dữ vẫn ổn mà? Sao lại chết?" – Mị Lục sững sờ, "Hôm nay cháu còn gặp cậu ấy, còn nói chuyện với nhau. Cậu ấy còn đứng sờ sờ trước mặt cháu, sống rành rành đó mà. Sao có thể chết được?"

Mắt chú Lý đỏ lên, ông định nói thêm gì đó thì bị dì giúp việc kéo lại.

Dì ra hiệu bằng ánh mắt, thì thầm: "Đừng nói nữa."

Chú Lý cúi đầu, khẽ lau khóe mắt.

"Rốt cuộc các người đang nói cái gì vậy? Tại sao lại nói Tống Dữ chết rồi?" – Mị Lục rối bời, tâm trạng rơi vào hỗn loạn.

Y không hiểu nổi.

Chỉ là ngủ một giấc thôi mà, sao tỉnh dậy, mọi thứ đã chẳng còn như xưa?

"Không có gì đâu." Dì bước lại, vỗ nhẹ lưng y trấn an, "Cậu học cả ngày cũng mệt rồi, lên tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Mị Lục bất an hỏi: "Có phải Tống Dữ xảy ra chuyện gì rồi không?"

Dì lắc đầu, thở dài: "Không đâu, nãy giờ toàn chú Lý nói vớ vẩn, cậu đừng để trong lòng."

"Không đúng." – Mị Lục đột nhiên nhớ ra điều gì, "Cháu mới gọi điện cho Tống Dữ, cậu ấy còn nói đang chờ cháu trên sân thượng trường. Chỉ chừng đó thời gian, sao có chuyện gì được?"

Sắc mặt dì chợt biến, không nói gì thêm, kéo Mị Lục cùng chú Lý đưa y về phòng.

Mị Lục còn chưa kịp tắm, đã bị họ ép nằm lên giường, buộc phải ngủ.

Điều kỳ lạ là...

Y thật sự đã ngủ.

Có lẽ do ngày nghĩ đêm mơ, Mị Lục bắt đầu mơ thấy rất nhiều chuyện liên quan đến Tống Dữ. Nhưng phần lớn trong số đó đều nhuốm màu ngột ngạt, như thể có luồng khí nén chặt trong cổ họng, khiến y khó thở.

À phải rồi.

Y còn mơ thấy một chuyện.

Y mơ thấy mình và Tống Dữ ở trong phòng khách sạn, họ uống rất nhiều thuốc ngủ nhưng không có tác dụng. Sau đó Tống Dữ đề nghị dùng phương pháp vật lý để đạt được mục đích.

Dao lam do Tống Dữ chuẩn bị từ trước, hẳn một hộp đầy.

Mị Lục ngồi trên ghế, Tống Dữ nằm trên giường, máu nhuộm đỏ tấm thảm trong phòng.

Cái chết như vậy dĩ nhiên là đau đớn, nhưng gương mặt Tống Dữ không có lấy một tia đau đớn nào. Cậu ta nghiêng người, nằm đó, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm, thoát tục, tựa như được giải thoát.

Cậu cười với Mị Lục: "Cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi cái thế giới khốn nạn này rồi."

Cơ thể Mị Lục như bị đóng đinh trên ghế sofa, y mở to mắt nhìn Tống Dữ dần lịm đi, trái tim y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Y đã nhớ ra rồi.

Nhớ hết cả rồi.

Tống Dữ thật sự không còn ở đây nữa – nhưng cậu ấy không chết. Cậu chỉ tự sát không thành, sau đó bị bố mẹ đưa ra nước ngoài chữa trị tâm lý.

Đêm đó trong khách sạn, là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Vậy người chờ y trên sân thượng trường hôm nay là ai?

Còn Tống Dữ đã chết trong lời chú Lý nói là ai?

Mị Lục rối loạn.

Lần đầu tiên trong đời y cảm nhận rõ ràng sự đứt gãy trong nhận thức, như thể thế giới này là những mảnh vỡ ghép lại – không trọn vẹn, không chân thật.

"Tiểu Lục..." – Trên giường, Tống Dữ thều thào, "Cảm ơn vì đã đến với tớ. Chúng ta cùng đi, sẽ không ai cô đơn cả."

Ngón tay Mị Lục cào sâu vào da ghế, y nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch không còn sinh khí kia, giọng nói mang theo quyết tâm chưa từng có: "Tớ nói rồi, tớ đổi ý rồi."

Tống Dữ ngẩn ra: "Cái gì?"

"Tống Dữ, tớ đổi ý rồi. Tớ muốn sống tiếp."

Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói lạ vang lên trong đầu Mị Lục.

Giọng nói ấy nói rằng – hắn chưa bao giờ nghĩ thế giới này là tốt đẹp, nhưng cho dù nó có tệ hại đến đâu, hắn vẫn muốn sống tiếp. Hắn sinh ra không phải để tìm cái chết.

Chết thì có gì khó?

Khó là ở chỗ sống tiếp.

Cơn đau nhức thấu óc trào dâng, Mị Lục cố phân biệt giọng nói đó là của ai, nhưng khoảnh khắc sau, y đã bị cơn đau như sóng lớn nhấn chìm.

Vừa rồi là ai lên tiếng?

Sao giọng người đó nghe quen đến thế?

Là người quen sao?

Nhưng y chẳng nhớ gì cả.

Đau quá.

Đầu y đau muốn nổ tung.

Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, dẫu y không thấy rõ dáng vẻ mình lúc này, nhưng cũng đoán được bản thân chắc chắn đang khóc rất thảm.

Y đưa tay lau mặt – quả nhiên là đầy nước mắt.

Từ nhỏ y không phải đứa hay khóc, vậy mà giờ đây, y lại không thể ngừng được.

Y không biết vì sao mình lại khóc – vì đau đầu, hay vì không thể nhớ ra người kia?

Hay có lẽ là vì...

Y có cảm giác mình vừa đánh mất một thứ gì đó... vô cùng, vô cùng quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment