Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 113

Chóp mũi Mị Lục chua xót, nước mắt cứ thế không kìm được trào ra khỏi khóe mi, rồi lại bị ai đó dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi.

Y rất muốn mở mắt ra, nhìn xem người bên cạnh là ai. Nhưng thân thể y như thể bị thứ gì đó trói buộc, chẳng thể nhúc nhích lấy một phân, đến cả đôi mắt cũng không tài nào mở ra nổi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, y nghe thấy một tiếng thở dài.

"Phu nhân." Một giọng nữ trẻ cất lên, "Mấy ngày nay người chưa chợp mắt lần nào rồi, cứ tiếp tục thế này không ổn đâu, hay là quay về nghỉ ngơi một chút đi ạ."

Người phụ nữ đang lau nước mắt cho Mị Lục khẽ than: "Với tình hình hiện giờ, ta làm sao ngủ nổi?"

"Dù ngủ không được cũng phải cố chợp mắt thôi." Giọng nữ trẻ tràn đầy lo lắng, "Nếu một ngày nào đó thiếu gia tỉnh lại, mà phu nhân đã gục ngã, chẳng phải khiến thiếu gia thêm lo lắng sao?"

Người phụ nữ trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng: "Cũng phải."

Thấy phu nhân có phần mềm lòng, cô gái kia vội tranh thủ nói tiếp: "Phu nhân, để nô tỳ dìu người quay về nghỉ ngơi một lát, nơi này đã có Phỉ Thúy trông coi thiếu gia, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lại một giọng nữ trẻ khác vội lên tiếng: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ canh giữ bên giường thiếu gia từng bước không rời. Nếu thiếu gia tỉnh lại, nô tỳ sẽ lập tức báo cho phu nhân biết."

Người phụ nữ nhận được lời đảm bảo, lúc này mới phần nào yên tâm, chậm rãi đứng dậy: "Vậy đi thôi."

Lưu Ly vội bước tới, đỡ lấy tay Cổ Thu, cùng bà rời khỏi gian phòng.

Khi ấy vừa đúng ngọ, đáng ra trời phải rực rỡ ánh dương. Thế nhưng bên ngoài so với trong phòng còn u ám hơn vài phần, bởi vì trong phòng còn có dạ minh châu chiếu sáng, còn bầu trời bên ngoài thì đã bị một tầng sương mù đỏ rực che phủ.

Tầng sương đỏ ấy như vô số côn trùng nhỏ tụ lại, không chỉ chuyển động một cách kỳ quái, mà còn bao trùm khắp bầu trời.

Cả không khí cũng bị nhuộm đỏ.

Ánh sáng đỏ rọi lên mặt Cổ Thu và Lưu Ly, nhuộm sắc quỷ dị lên khuôn mặt họ. Hai người lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tầng sương mù, thần sắc nặng trĩu.

"Xem ra tình thế này chẳng có hi vọng gì nữa rồi." Cổ Thu hạ giọng nói.

Lưu Ly hé môi, dường như muốn thốt điều gì, nhưng lời đến cổ họng lại không sao nói nổi.

Giờ đây trong kinh thành, kẻ chết thì đã chết, kẻ trốn thì đã trốn, chỉ còn lại những người không nỡ rời đi, đang đếm từng ngày bằng mười đầu ngón tay.

Nhưng ai nấy đều hiểu rõ, trận "Tuyệt Mệnh Trận" đã bị phá. Dù có trốn đến đâu, cũng khó thoát khỏi cái chết. Cùng lắm chỉ là kéo dài được thêm chút hơi tàn mà thôi.

Tất cả sẽ chết.

Không ai thoát khỏi kiếp nạn này.

Nhưng vì sao thế gian này lại ra nông nỗi ấy?

Tựa như từ lúc thiếu gia đang hôn mê bất tỉnh được thủ hạ của Hộc Luật Yển là Chu Thượng đưa về, mọi sự liền trượt khỏi tầm kiểm soát.

Lưu Ly tâm như tro tàn,cơ thể run rẩy không ngừng trước nỗi sợ hãi ngợp trời.

Mãi đến khi được Cổ Thu nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay, nàng mới như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, quay đầu nhìn bà.

Cử chỉ vỗ nhẹ ấy dần trở thành động tác v**t v* dịu dàng. Đợi Lưu Ly lấy lại bình tĩnh, Cổ Thu mới nói: "Ta cũng chưa thể chợp mắt ngay. Trước hết cùng ta đi xem Hsf Phong một chút."

Lưu Ly yếu ớt đáp khẽ: "Vâng."

Từ khi tầng sương đỏ lan ra, Mị Hà Phong thường tự nhốt mình trong thư phòng.

Ông cố tìm cách giải trừ làn sương đỏ này, nhưng "Tuyệt Mệnh Trận" vốn dĩ là tử trận không thể phá giải, nay trận pháp cũng đã tan vỡ, lực lượng cuối cùng có thể kiềm chế sương đỏ cũng theo đó mà tiêu tan. Điều họ có thể làm chỉ là chọn cho mình cái chết ít đau đớn hơn một chút mà thôi.

Khi Cổ Thu bước vào thư phòng, thì thấy Mị Hà Phong – người cũng mấy ngày không chợp mắt – đã gục trên án thư thiếp đi từ lúc nào.

Mắt ông thâm quầng, ngay cả trong mộng cũng nhíu mày đau đớn.

Cổ Thu đứng bên án thư một lúc, rồi nhẹ nhàng khoác thêm áo cho ông.

Không ngờ Mị Hà Phong lại ngủ rất nông. Áo vừa chạm vào người, ông đã bừng tỉnh, đôi mắt đầy tơ máu lập tức mở to. Nhận ra người đến là Cổ Thu, cảnh giác trong mắt ông mới dần tan đi.

"Là nàng à." Mị Hà Phong sờ sờ áo khoác trên người, đoán ra Cổ Thu vừa làm gì, bèn xoa trán, chỗ huyệt thái dương đang nhức nhối.

Cổ Thu thấy thế, lặng lẽ vòng ra phía sau, chậm rãi xoa huyệt cho ông.

"Đừng tự ép mình quá, thân thể mới là quan trọng nhất." Giọng bà ôn hòa.

Mị Hà Phong khẽ nhắm mắt, dựa người ra sau.

Một lúc sau, hắn thở dài: "Nàng đã quyết định ở lại kinh thành sao?"

"Chứ chúng ta còn có thể đi đâu?" Cổ Thu nói, "Chúng ta sinh ra ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành, bén rễ tại nơi này. Nếu đã phải chết, ta thà chết ở đây, không muốn gục ngã nơi đất khách."

Mị Hà Phong im lặng một lúc lâu, rồi cũng hạ quyết tâm: "Nàng là chủ gia, ta và Lục Lục nghe theo nàng."

"Đừng có nói vớ vẩn." Cổ Thu bật cười, vỗ mạnh lên đầu ông.

"Ai da!" Mị Hà Phong kêu lên một tiếng, vội nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Cổ Thu: "Ta nói sai chỗ nào chứ?"

"Ta đâu phải gia chủ, ai dám tự nhận mình là gia chủ nhà họ Mị ấy trước mặt gia chủ chân chính chứ?"

"Gia chủ thì sao? Gia chủ cũng phải nghe lời phu nhân chứ. Huống hồ bây giờ người nhà họ Mị đã rời đi gần hết, số còn lại đếm chưa đầy hai bàn tay, ta làm gì còn tư cách xưng gia chủ?" Vừa nói, ông vừa khẽ vuốt tay Cổ Thu – bàn tay này đã chẳng còn trắng trẻo mịn màng như thuở thanh xuân, nhưng là bàn tay ông đã nắm suốt mấy chục năm qua, đến tận lúc này vẫn không nỡ buông.

Mị Hà Phong lật tay bà lại, cúi đầu đặt lên mu bàn tay một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Cổ Thu ngẩn người. Đợi khi phản ứng lại được thì đã luống cuống không yên: "Làm gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn..."

"Nàng nói đúng. Dù đi đâu, cũng chẳng bằng ở lại nhà." Mị Hà Phong siết chặt tay bà, lại cảm nhận được sự sững sờ từ Cổ Thu, bèn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà, "Chỉ cần cả nhà còn bên nhau, ta đã mãn nguyện rồi. Giờ ta có nàng, có Lục Lục, lại ở trong căn nhà thân thuộc, ta thật sự rất hạnh phúc."

Cổ Thu mím môi, mãi không thốt nên lời.

Dưới ánh mắt chăm chú của Mị Hà Phong, khóe mắt bà lập tức đỏ hoe. Hai giọt nước mắt nhanh chóng trào ra, lặng lẽ rơi lên đôi tay đang nắm chặt lấy nhau.

Bà cúi người, hôn nhẹ lên trán Mị Hà Phong: "Ta cũng vậy."

Khi hai người bước ra khỏi thư phòng, tầng sương đỏ trên trời dường như càng dày đặc hơn. Trước đó vẫn còn thấy được cảnh vật xa xa, giờ đã chỉ còn là những đường nét mờ mịt.

Trong sân rộng vắng bóng người hầu như ngày thường, chỉ còn mình Lưu Ly lẻ loi đứng dưới mái hiên, lặng im thất thần.

Mị Hà Phong dặn nàng tự đi nghỉ ngơi, rồi nắm tay Cổ Thu: "Đừng nhìn nữa, chúng ta cũng về phòng ngủ một giấc đi."

Cổ Thu khẽ gật đầu: "Ừ."

Mị gia – nơi được kết giới và pháp khí bảo hộ – mà còn như thế, huống chi là ngoài kia?

Sương mù đỏ như máu đã nuốt trọn kinh thành. Mỗi con phố đều trống vắng không bóng người, tầm nhìn thì cực kỳ kém.

Kinh thành từng phồn hoa náo nhiệt giờ đây đã hóa thành một tòa chết thành.

Trên đường phố, thỉnh thoảng lại thấy những mảnh xác bị sương máu nuốt làm dưỡng chất – đoạn tay, khúc chân, hoặc chỉ còn lại một cái đầu trụi lủi, biểu cảm kinh hoàng tột độ, hai mắt trợn trừng không nhắm.

Khắp nơi toàn là cảnh tượng đầm đìa máu me.

Máu tươi chưa kịp khô khiến mặt đất đặc quánh, đi lại cũng vô cùng khó nhọc.

Hộc Luật Yển đến nhìn Văn Nhân Chính – kẻ bị bỏ quên trong căn phòng kia lần cuối cùng.

Không ngờ gã vẫn chưa chết, nhưng hơi thở yếu ớt, cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Trái lại, Văn Nhân Dao đã chết đến chẳng thể chết thêm lần nào nữa – xác cứng đờ, co quắp thành tư thế tự bảo vệ bản thân, khẽ dựa vào người Văn Nhân Chính.

Hộc Luật Yển đá xác Văn Nhân Dao ra khỏi Văn Nhân Chính, rồi cúi người ngồi xổm xuống, mặt không biểu cảm nhìn kẻ giờ đã chẳng còn hình người kia.

"Ngươi cả đời tính toán trăm đường, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này, cảm giác thế nào?"

Văn Nhân Chính nằm phục trên mặt đất, hơi thở tử vong dày đặc phủ lên gã, đến cả chút sức để nhúc nhích cũng không còn.

Nhưng Hộc Luật Yển vốn chẳng cần gã trả lời. Hắn chỉ cần nói, còn đối phương – nghe là đủ.

"À đúng rồi, ngươi đem nửa trái tim ta giao cho Hộc Luật Uyển là muốn nhìn cảnh mẹ con tương tàn sao? Đáng tiếc, ngươi thất vọng rồi, ta sẽ không lấy lại nửa trái tim đó đâu." Hộc Luật Yển thì thào như đang độc thoại, "Dù Hộc Luật Uyển có phải chết, cũng không phải chết trong tay ta, càng không phải chết trong tay ngươi."

Hắn lặng đi giây lát, lại mở miệng nói: "À, còn cả đứa con trai duy nhất của ngươi——"

Lời còn chưa dứt, thân thể của Văn Nhân Chính chợt run rẩy, gian nan ngẩng đầu lên.

Thấy gã có phản ứng, Hộc Luật Yển cong môi, bật cười: "Quả nhiên kẻ ngươi quan tâm nhất vẫn là đứa con trai vô dụng ấy."

Giây phút đó, trên gương mặt như tro tàn của Văn Nhân Chính cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm phẫn nộ. Hai tay co giật đè chặt xuống đất, cố gắng gượng dậy nửa người, từ cổ họng rít ra từng tiếng gằn khàn khàn, tuyệt vọng.

"Hộc Luật Yển... ngươi đem con trai ta..."

"Ta chưa ra tay với hắn, hắn so với ngươi còn may mắn hơn nhiều, ít ra tay chân vẫn còn lành lặn." Hộc Luật Yển bỗng cúi sát lại, thì thầm, "Chúng ta làm một cuộc trao đổi, thế nào? Ngươi trả lời vài câu hỏi của ta, ta để con trai ngươi sống."

Khuôn mặt Văn Nhân Chính vặn vẹo vì đau đớn. Gã đã bị khoét mắt, chỉ còn có thể dựa vào âm thanh mơ hồ để phán đoán vị trí của Hộc Luật Yển.

Không rõ gã có nghe rõ lời đề nghị kia không.

Hộc Luật Yển liền nhẫn nại lặp lại lần nữa, rồi nói thêm: "Nếu ngươi không chịu thì thôi vậy. Dưới suối vàng có con trai bầu bạn, chắc ngươi cũng không đến nỗi cô đơn."

Nói rồi, hắn đứng dậy.

Văn Nhân Chính hoảng hốt, lết mình trên đất tìm phương hướng: "Được... ta đồng ý..."

Hộc Luật Yển thưởng thức một lúc dáng vẻ đáng thương đó, mới từ tốn ngồi xuống. Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt máu thịt be bét kia, hỏi thẳng: "Kẻ đó đang ở đâu?"

Văn Nhân Chính biết rõ hắn hỏi ai, khoé môi kéo lên nụ cười khổ: "Hắn... hắn vô sở bất tại..."

"Hắn là ai?"

"Hắn là Thiên Đạo..."

"Thiên Đạo?" Hộc Luật Yển bật cười lạnh, "Thiên Đạo nào rảnh rỗi mà cứ bám lấy một tu sĩ nhỏ nhoi như ngươi mãi không buông? Cái đồ 'Thiên Đạo' rác rưởi, chỉ có kẻ ngu xuẩn như ngươi mới tin lời lừa phỉnh của hắn."

"Không..." Văn Nhân Chính yếu ớt đến mức chỉ còn thở ra, "Hắn biết hết... hắn chính là Thiên Đạo..."

Chính "Thiên Đạo" đó đã xúi gã đối phó Mị Lục.

Chính hắn ta đã nói rằng, chỉ cần Mị Lục chết, tất cả sẽ trở lại đúng quỹ đạo—

Hộc Luật Yển sẽ vẫn là tên ăn xin bẩn thỉu bò lết ngoài đường phố năm xưa, còn gã thì là gia chủ của nhà Văn Nhân, phong quang vô hạn. Thất Tinh Côn Lôn kiếm là của gã, Hộc Luật Uyển là của gã, thậm chí cả nhà họ Hộc Luật và tu chân giới đều có thể nằm trong tay gã.

Nhưng tại sao...

Tại sao mọi chuyện lại không như lời "Thiên Đạo" nói?

Rốt cuộc là sai từ bước nào?

Hay ngay từ đầu đã là sai lầm rồi? Sai vì gã đã tin vào lời của "Thiên Đạo".

Nếu Thiên Đạo ghét bỏ Hộc Luật Yển, sao lại thay đổi số mệnh của hắn?

Nếu Thiên Đạo ghét Hộc Luật Yển, sao lại đem một thanh Thất Tinh Côn Lôn kiếm quý giá như vậy trao cho hắn?

Nếu Thiên Đạo ghét Hộc Luật Yển, sao lại luôn nâng đỡ hắn bước l*n đ*nh cao?

Hộc Luật Yển mới chính là con cưng của Thiên Đạo.

Còn gã – Văn Nhân Chính – chỉ là hòn đá kê chân nhỏ bé không nhắc đến dưới chân của Hộc Luật Yển.

Đến giờ phút này, cho dù trong lòng gã còn đầy rẫy hận thù, thì cũng vô ích. Gã chẳng thể xoay chuyển càn khôn nữa rồi, chỉ còn biết gửi gắm chút hy vọng cuối cùng vào đứa con trai duy nhất – Văn Nhân Hiểu.

"Ta... con trai ta..."

"Câu cuối cùng," Hộc Luật Yển lạnh lùng cắt lời, "Ta phải làm sao để tìm được kẻ đó?"

Văn Nhân Chính đau đớn lắc đầu: "Ta không biết... toàn là hắn tìm đến ta... ta chưa bao giờ tìm được hắn..."

Hộc Luật Yển từ từ đứng dậy: "Ồ."

Văn Nhân Chính cảm giác được động tác ấy, vội vã lặp lại: "Con trai ta..."

Hộc Luật Yển trở lại dáng vẻ không biểu cảm, cúi đầu nhìn Văn Nhân Chính đang nằm đó như một đống thịt nát: "Đúng là ta từng tha mạng cho con ngươi... nhưng chuyện đó là từ rất lâu rồi. Giờ thì, sống chết thế nào... ta cũng không biết nữa."

Hắn dừng một nhịp, khẽ tặc lưỡi: "Tình hình hiện tại mà nói, tám chín phần là hắn đã chết rồi."

Lời nói nhẹ tênh, mà trong đầu Văn Nhân Chính lại vang lên như sét đánh giữa trời quang.

"Ngươi... ngươi..." Gã giận dữ đến run người, muốn gầm lên, "Hộc Luật Yển, ngươi—"

Hộc Luật Yển không cho gã cơ hội: "Yên tâm đi. Ta đã nhốt nó cùng một nữ nhân của Vân Yên giáo. Dù có chết, nó cũng sẽ chết đôi chết cặp với nàng ta."

"Ngươi..."

Tiếng thở gấp của Văn Nhân Chính vừa rít lên được một nửa, chợt nghẹn lại.

Ngay sau đó, "phịch" một tiếng, thân thể gã ngã xuống đất.

Không còn bất kỳ âm thanh nào.

Ai mà ngờ, cuối cùng Văn Nhân Chính lại chết vì tức giận.

Bình Luận (0)
Comment