Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 117

Sáng sớm hôm sau.

Hộc Luật Uyển chỉ vừa chợp mắt được một lúc thì đã tỉnh dậy trong vòng tay chưa từng buông lơi của Lâm Tụng. Sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, giờ phút này lại một lần nữa được nằm trong vòng tay của Lâm Tụng khiến Hộc Luật Uyển có cảm giác không chân thực.

Cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt Lâm Tụng, vừa định cất lời, thì chợt nghe cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Mị Lục sải bước tiến vào.

Hộc Luật Uyển vội thu tay lại, được Lâm Tụng đỡ ngồi dậy.

Cô nhận ra Mị Lục đã thay bộ y phục khác, y không còn mặc y phục đầy vết máu vương vãi đêm qua nên nhìn trông không đến mức lạnh lùng khó gần như trước, chỉ là sắc mặt y vẫn bình thản đến mức lạnh lẽo.

Mị Lục liếc nhìn bụng của Hộc Luật Uyển, rất nhanh thu lại ánh mắt, bình đạm ngồi xuống đối diện hai người trên giường, nói:

"Nghỉ ngơi đủ rồi thì xuống ăn chút gì đó. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu lên đường."

"Lên đường?" Lâm Tụng vội hỏi, "Lên đường gì cơ? Chúng ta phải đi đâu?"

Mị Lục đáp:

"Đi đâu cũng được, miễn không phải ở lại đây."

Dừng một nhịp, ánh mắt y lướt qua khuôn mặt căng thẳng của Lâm Tụng:

"Trừ phi ngươi còn muốn bị người nhà Hộc Luật bắt lại."

"......" Lâm Tụng cứng họng.

Mị Lục hỏi:

"Ngươi có nơi nào muốn đi không?"

Lâm Tụng không đáp.

Mị Lục cũng không thật sự chờ đợi câu trả lời của đối phương, y tự mình nói tiếp:

"Nếu các ngươi không có nói nào muốn đi thì cứ nghe theo sắp xếp của ta."

Lúc này, Hộc Luật Uyển vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối bỗng mở miệng:

"Ta không hiểu."

Mị Lục đang xoay người bước đi, nghe vậy liền dừng lại, quay đầu nhìn Hộc Luật Uyển bằng ánh mắt nghi hoặc.

Hộc Luật Uyển cau mày, nhưng vẫn không tránh né ánh nhìn của y:

"Ngươi với chúng ta không thân không quen, vì sao ngươi lại làm những chuyện này?"

Nếu nói Mị Lục muốn hại họ thì không đúng, bởi y quả thật đã cứu giúp họ, còn cứu mạng Lâm Tụng.

Nhưng nếu bảo y thật lòng muốn giúp đỡ, thì lại càng không đúng—ai lại giúp người bằng cách cho uống độc dược? Rõ ràng là khống chế.

Vậy rốt cuộc y có ý đồ gì?

Hộc Luật Uyển thật sự không hiểu.

Mị Lục không vội trả lời. Y dường như đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi ấy.

Chốc lát sau, y mới chậm rãi nói:

"Ta có thể nói thẳng với các ngươi. Mọi việc ta làm... không phải vì các ngươi, mà vì đứa bé trong bụng Hộc Luật Uyển."

Hộc Luật Uyển ngây ngẩn nhìn y.

"Các ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao." Ánh mắt Mị Lục vô thức dừng lại trên bụng cô trong một lát, rồi mới tiếp lời:

"Nếu các ngươi thực sự muốn biết thì mục đích duy nhất của ta là để đứa trẻ của hai người được bình an chào đời."

Hộc Luật Uyển lúc này đã không biết phải phản ứng thế nào cho đúng nữa, cô cũng chẳng rõ có nên tin lời Mị Lục hay không.

Cô liếc nhìn sang Lâm Tụng. Vẻ mặt Lâm Tụng cũng đầy kinh ngạc.

Hiển nhiên, cả hai người bọn họ đều không ngờ Mị Lục lại đưa ra một đáp án khiến người ta trở tay không kịp như vậy.

"À đúng rồi, ta tên là Mị Lục." Mị Lục thấy bọn họ không còn gì để hỏi nữa, bèn nói, "Thu dọn một chút rồi xuống lầu đi, ta chờ các ngươi ở dưới."

Nói rồi liền rời khỏi phòng.

Dưới lầu, ông chủ đã sớm biến mất tăm, chỉ còn lại tiểu nhị tất bật đến nỗi chân không chạm đất.

May mắn thay, tiểu nhị không chứng kiến cảnh tượng máu me tàn nhẫn lúc Mị Lục giải quyết hai gã kia. Thấy y từ trên lầu bước xuống, hắn vội vã nở một nụ cười niềm nở chạy lại chào đón.

Mị Lục tìm một chỗ ngồi xuống, gọi vài món, rồi kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, cuối cùng Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển cũng bước xuống.

Vẻ mặt cả hai đều nặng nề, chắc hẳn đã bàn bạc kỹ càng và chấp nhận hiện thực — chính là đi theo Mị Lục rời khỏi huyện Ngạc Thành.

Hiện tại, dường như họ cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Bữa cơm đầu tiên của ba người diễn ra trong im lặng khác thường. Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển không có khẩu vị, còn Mị Lục thì vốn dĩ chẳng cần ăn uống bao nhiêu. Một bữa qua đi, ba người gần như không động đũa.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Tụng không muốn lãng phí nên đã cố gắng giải quyết hết cả bàn đầy thức ăn.

Mị Lục bảo tiểu nhị đi mua một chiếc xe ngựa. Bên trong xe được lót những lớp đệm vừa dày vừa mềm, còn đặt cả một chiếc bàn nhỏ. Còn toàn bộ lương khô đã mua thì được y cất vào túi Càn Khôn.

Chiếc xe ngựa lắc lư chạy trên con đường gồ ghề, dần dần bỏ xa huyện Ngạc Thành và Thần Tiên Cốc lại phía sau.

Chẳng mấy chốc, tin tức Hộc Luật Hạnh và Văn Nhân Chính đồng thời bỏ mạng đã lan khắp giới tu chân. Gia chủ Hộc Luật và Hộc Luật phu nhân còn lên tiếng tuyên bố nhất định sẽ bắt được kẻ đã giết con trai họ.

Trong một thời gian ngắn, giới tu chân xôn xao đủ điều.

Người người đều đồn đoán: kẻ có thể g**t ch*t hai người kia ngay dưới mí mắt của gia chủ Hộc Luật rốt cuộc là ai? Sao lại có năng lực cường đại đến thế?

Thế nhưng, mặc cho giới tu chân sóng gió ra sao, những chuyện đó đều không còn liên quan đến Mị Lục nữa.

Y đánh xe ngựa tới một ngôi làng ẩn mình sâu trong núi rừng, tách biệt với thế giới bên ngoài. Rồi y cùng Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển định cư lại nơi đó.

Thương thế của Lâm Tụng đã chuyển biến tốt hơn, nhưng những gì hắn trải qua trong quãng thời gian kia gần như đã lấy đi mạng sống của hắn. Có lẽ mấy năm tới hắn đều phải tĩnh dưỡng cẩn thận.

Nhà của họ được dân làng giúp đỡ dựng nên. Nhà Mị Lục ở ngay cạnh nhà của Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển để y có thể tiện bề trông nom Hộc Luật Uyển bất cứ lúc nào.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bụng của Hộc Luật Uyển cũng ngày một lớn.

Mị Lục không có việc gì để làm nên thường ngẩn người nhìn bụng Hộc Luật Uyển.

Ban đầu Hộc Luật Uyển còn có phần khó chịu trước ánh mắt trực diện ấy, nhưng về sau thì cũng quen dần, không còn để tâm nữa. Cô xoa bụng mình, hỏi Mị Lục: "Ngươi cảm thấy đứa nhỏ này là con trai hay con gái?"

Mị Lục hoàn hồn, đáp: "Con trai."

Hộc Luật Uyển hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi nhìn ra được?"

Mị Lục không trả lời, chỉ khẽ cười.

"Con trai cũng tốt, con gái cũng được, chỉ cần đứa nhỏ bình an chào đời là ta mãn nguyện rồi." Hộc Luật Uyển lặng đi một lúc, khẽ thở dài, "Chỉ tiếc ta đã rời khỏi nhà họ Hộc Luật, không thể cho nó một cuộc sống vinh hoa phú quý."

Nghe vậy, Mị Lục đưa mắt nhìn cô lâu hơn một chút.

Hộc Luật Uyển bật cười: "Sao vậy?"

"Vinh hoa phú quý chẳng qua chỉ là tô điểm thêm thôi, điều con trẻ cần nhất chính là sự đồng hành của cha mẹ. Có ngươi và Lâm Tụng bên cạnh, hắn sẽ chẳng bận tâm tới những thứ bên ngoài đó đâu."

Hộc Luật Uyển nói: "Ngươi dường như rất hiểu đứa nhỏ này?"

Mị Lục mím môi, bỗng chốc im lặng.

Y quả thật rất hiểu Hộc Luật Yển, nhưng chưa chắc đã hiểu "Hộc Luật Yển" đang nằm trong bụng Hộc Luật Uyển bây giờ. Một khi đã bắt đầu lại từ đầu, tất cả mọi chuyện đều sẽ khác đi.

Thậm chí, y còn lo rằng liệu đứa trẻ ấy có còn là Hộc Luật Yển mà y từng biết hay không?

Dưới ánh nắng cuối hạ đầu thu, Mị Lục vẫn cảm thấy một cơn lạnh giá trào dâng trong lòng.

Y bỗng bật dậy khỏi ghế, xoay người định quay về phòng mình.

Hộc Luật Uyển thấy thế liền gọi giật lại: "Mị Lục, đợi đã."

Mị Lục không dừng bước.

"Mị Lục!" Hộc Luật Uyển vẫn đuổi theo.

Lo lắng cho sức khỏe của cô, Mị Lục không thể không thả chậm tốc độ, rất nhanh đã dừng lại, y quay đầu nhìn Hộc Luật Uyển, ánh mắt lạnh lẽo như sương.

Bụng Hộc Luật Uyển đã lớn, vừa rồi lại đi gấp, dù chỉ vài bước thôi cũng khiến cô th* d*c. Cô hít sâu mấy lần, vừa điều tiết hơi thở vừa quan sát nét mặt Mị Lục, hỏi: "Có phải ta vừa lỡ lời không? Sao ngươi bỗng dưng không vui thế?"

Mị Lục lắc đầu: "Không có."

"Có." Hộc Luật Uyển chắc nịch, "Ta nhìn ra được."

"Thật sự không có."

"Không có mà cảm xúc viết đầy trên mặt vậy sao!"

Mị Lục nghẹn lại, rồi lại im lặng.

Hộc Luật Uyển không buông tha, truy hỏi đến cùng: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"

Mị Lục cúi mắt tránh đi ánh nhìn của cô, rất lâu sau, vẫn chỉ lắc đầu: "Không sao."

Hộc Luật Uyển trầm mặc một lát, bỗng dưng nói: "Ngươi đang sợ ta sinh đứa nhỏ này ra... đúng không?"

Câu nói ấy khiến Mị Lục toàn thân chấn động, ánh mắt nhìn Hộc Luật Uyển đầy bàng hoàng.

Thế nhưng Hộc Luật Uyển lại rất bình tĩnh, ánh mắt thẳng thắn không né tránh: "Dạo gần đây ngươi càng lúc càng kỳ lạ, ta và Lâm Tụng đều nhận ra."

Mị Lục khẽ nói một câu xin lỗi.

"Ngươi không cần nói xin lỗi ta, ngươi chẳng làm gì có lỗi cả. Ngược lại, ta và Lâm Tụng phải cảm ơn ngươi rất nhiều." Hộc Luật Uyển hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra điều cô luôn canh cánh trong lòng, "Viên thuốc mà ngươi cho Lâm Tụng uống, thật ra không phải độc dược, đúng không?"

"Không phải." Mị Lục trả lời thật thà, "Đó là đan dược giúp ngăn chặn linh lực tiêu tán."

"Quả nhiên là vậy." Hộc Luật Uyển nở nụ cười nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, cô lại thu hồi nụ cười, nghiêm túc cúi đầu cảm tạ Mị Lục: "Nếu không có sự giúp đỡ của ngươi chỉ e ta và Lâm Tụng đã âm dương đôi ngả. Đời này chúng ta sẽ nhớ kĩ ân tình này."

Sự thờ ơ thường thấy nơi Mị Lục rốt cuộc cũng nứt ra, hiếm khi y lộ ra vẻ luống cuống chân tay.

Hộc Luật Uyển liền nhân cơ hội hỏi tiếp: "Cho dù sau này chúng ta có tách ra thì cũng phải đợi sau khi đứa trẻ này chào đời, đúng không?"

Cổ họng Mị Lục khô khốc, sững sờ một lúc mới miễn cưỡng gật đầu một cái.

Sau đó, y gần như là bỏ chạy trở về phòng mình.

Y không ngờ Hộc Luật Uyển đã nhìn ra ý định rời đi của y.

Hộc Luật Uyển nói đúng — càng gần đến ngày sinh, y càng thêm hoảng loạn, càng thêm sợ hãi, càng không dám đối mặt với Hộc Luật Yển sắp ra đời.

Y không thể chịu nổi khoảng cách tuổi tác hơn hai mươi năm giữa mình và Hộc Luật Yển, càng không thể chấp nhận một Hộc Luật Yển hoàn toàn mới, không còn ký ức nào về quá khứ.

Điều đáng sợ nhất là —

Liệu Hộc Luật Yển có còn yêu y nữa hay không...

Dường như chỉ có y là kẹt lại trong quá khứ, còn tất cả những người khác, kể cả Hộc Luật Yển, đều đã dũng cảm bước vào một tương lai mới.

Hộc Luật Yển có cuộc đời mới, có cơ duyên mới, sẽ có những người và điều mới để gặp gỡ. Y không còn là người duy nhất bên cạnh hắn, mà chỉ là một người trong số vô vàn bạn bè thân thuộc xoay quanh hắn.

Y thậm chí không dám để Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển biết rằng, y lại có một tâm niệm nhơ nhuốc và xấu hổ đến thế đối với đứa bé chưa chào đời của họ.

Điều đó khiến Mị Lục như sụp đổ hoàn toàn.

Y chỉ mong mình có thể như đà điểu vùi đầu vào cát, từ đó mặc kệ hết thảy mọi sự.

Nhưng đời không phải mơ.

Ngay đêm hôm đó, y đã nhận được tin Hộc Luật Uyển sắp sinh.

Những phụ nữ trong làng kéo tới giúp đỡ, vây kín cả căn nhà. Lâm Tụng và Mị Lục, hai người đàn ông, bị đuổi ra ngoài chờ.

Rõ ràng trời không hề lạnh, nhưng Mị Lục vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương, hai tay ôm lấy cánh tay mà không ngừng x** n*n.

Lâm Tụng đứng bên cạnh y cũng chẳng có tâm trạng trò chuyện.

Hai người ai nấy đều mang tâm sự, lặng lẽ đứng trong gió đêm suốt gần một đêm dài.

Mãi cho đến khi ánh bình minh xuyên qua tầng mây, chiếu xuống những tia sáng đầu tiên, họ mới nghe thấy trong phòng vang lên tiếng reo vui mừng của những người phụ nữ...

"A, sinh rồi sinh rồi!"

"Là con trai!"

Lâm Tụng mừng rỡ khôn xiết, quệt tay lau mặt, chưa đợi được gọi thì đã hấp tấp chạy vào trong.

Mị Lục theo sau Lâm Tụng, nhưng y không bước vào, chỉ đứng từ xa nơi cửa, nhìn đứa trẻ được những người phụ nữ quấn trong tã lót.

Hiển nhiên Lâm Tụng quan tâm tới mẹ đứa trẻ hơn, chỉ qua loa liếc nhìn con một cái chứ không có ý định bế lấy, mặc cho mấy người phụ nữ bên cạnh khuyên can, hắn vẫn đi thẳng vào phòng sinh tìm Hộc Luật Uyển.

May mắn là người trong thôn không nhiều, cũng chẳng có bao nhiêu quy củ, mấy người phụ nữ bất đắc dĩ trách vài câu, rồi lại dồn sự chú ý về phía đứa bé.

"Thật là một đứa trẻ đáng yêu, trắng trẻo mà thon gầy, giống hệt mẹ nó."

"Lớn lên nhất định là một công tử tuấn tú."

"Chỉ nhìn mặt cha mẹ nó là biết rồi, đứa nhỏ này sau này chắc chắn không giống người thường."

"Này, Tiểu Mị đâu rồi? Y cũng ở ngoài mà? Sao không vào xem đứa bé một chút?"

Vừa nói, vài người phụ nữ đồng loạt ngoảnh đầu nhìn ra cửa.

Nơi ấy đã chẳng còn bóng dáng Mị Lục.

Mị Lục chỉ để lại một bức thư, rồi lặng lẽ rời đi, không mang theo gì, lặng lẽ đi bộ rời khỏi thôn làng.

Sau mấy tháng sống biệt lập với thế gian, ngày y quay lại thế gian bên ngoài, mọi tin tức đều như bão lửa tràn về—

Tỷ như cuộc tranh đoạt quyền lực của nhà Văn Nhân.

Tỷ như nhà Hộc Luật đang rầm rộ tìm kiếm con gái.

Tỷ như một vài cuộc tranh đấu gay gắt giữa các các tông môn.

Khi cục diện tu chân giới xoay vần khó lường, Mị Lục bắt đầu những tháng ngày lang bạt khắp nơi.

Y đến kinh thành thăm nhà họ Mị. Dù không gặp được Mị Hà Phong và Cổ Thu, nhưng vẫn nghe ngóng được chút ít tin tức qua lời người khác.

Nghe nói sau khi Cổ Thu sảy thai lần đầu cách đây bốn năm thì không thể mang thai lại, song hai người dường như đã chấp nhận sự thật ấy, đang định nhận nuôi một đứa trẻ từ họ hàng.

Y lại đến thăm thanh Thất Tinh Côn Lôn Kiếm của Hộc Luật Uyển để lại ở kinh thành.

Ngày rút kiếm chưa đến, ai cũng có thể lên thử. Một ngày trôi qua, vô số người hăm hở tiến lên, cuối cùng lại thất hồn lạc phách lui xuống.

Mị Lục cũng thử một lần.

Tiếc thay, đời này thanh Thất Tinh Côn Lôn Kiếm chẳng có chút thân tình gì với y, không cho y chút mặt mũi nào.

Mị Lục đi khắp chốn.

Y phát hiện, tu vi đời trước còn chưa đủ xem, đến đời này lại khiến y trở thành người xuất chúng trong tu chân giới. Hiện tại, cốt truyện mới đi đến năm Hộc Luật Yển chào đời, tu vi mọi người đều không cao, nhất thời y cảm thấy mình mang theo iPhone 13 xuyên về thời đại Nokia.

Thảo nào trước đó giết Hộc Luật Hạnh và Văn Nhân Chính dễ như trở bàn tay.

Thì ra chẳng phải vì y mạnh, mà là vì đối phương quá yếu.

Mị Lục phiêu bạt bên ngoài gần một năm, nhờ vào tu vi cao mà sống vô cùng suôn sẻ.

Vài ngày trước khi tròn một năm, y đột nhiên nhận được phù truyền âm đầu tiên do Hộc Luật Uyển gửi đến, nói đứa bé sắp tròn một tuổi, hỏi y có về dự tiệc thôi nôi không.

Mị Lục không hồi âm.

Nhưng vào đúng ngày tiệc thôi nôi diễn ra, y lại nảy ý định quay về thôn làng ấy.

Ngôi làng vốn yên tĩnh bỗng chốc đông nghịt người, toàn là bạn bè được Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển mời đến, náo nhiệt vây quanh hai người.

Mị Lục nhìn thấy Ôn Liễu Liễu mặc y phục hồng phấn giữa đám đông. Nàng có dung nhan diễn lệ động lòng người nhưng tính tình lại hoạt bát, lúc nào cũng hoa chân múa tay. Lúc này nàng đang vụng về ôm lấy một đứa bé đang khóc không ngừng.

Đứa bé da trắng như tuyết, trông đáng yêu vô cùng, nhưng vừa khóc là khiến người khác đau đầu, dù Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển dỗ thế nào cũng chẳng ngừng được.

Ôn Liễu Liễu lúng túng cực kỳ, định đưa đứa nhỏ cho Địch Phượng.

Ai ngờ Địch Phượng lanh lẹ tránh ra.

"Địch Phượng! Thấy chết mà không cứu thì còn gì là hảo hán?!" Ôn Liễu Liễu giậm chân vì tức.

Địch Phượng khoanh tay, lười nhác nói: "Vừa nãy ta không cho nàng bế, nàng nhất định đòi bế, còn giành từ tay người ta cơ mà, giờ thì cứ ôm tiếp đi."

"Hay lắm Địch Phượng! Ta không thèm để ý chàng nữa!" Ôn Liễu Liễu tức tối nói, rồi lại khổ sở quay sang giải thích với Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển: "Ta thấy bé cứ khóc mãi nên mới bế lên, không phải tại ta mà bé khóc đâu."

Hộc Luật Uyển cũng bất lực, vừa dỗ con vừa an ủi cô: "Không liên quan đến muội, Tiểu Yển vốn hay khóc, chẳng biết giống ai, động tí là khóc..."

Cô thở dài, gương mặt đầy âu lo.

Ngay lúc ấy, một đôi tay vươn tới, bế đứa nhỏ từ lòng Ôn Liễu Liễu.

Đứa nhỏ im bặt.

Hộc Luật Uyển và Ôn Liễu Liễu đều sững sờ, rồi cùng quay đầu nhìn sang.

Người tới mặc áo trắng, tóc đen tùy ý buộc lên, hàng mi khẽ rủ, chăm chú nhìn đứa bé trong lòng. Đứa bé cũng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn y.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau thật lâu.

Đứa nhỏ bỗng cười khúc khích, đôi mắt sáng trong cong thành hình trăng non, dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm túm lấy vạt áo trước ngực Mị Lục, khẽ khàng nghiêng người tựa vào y.

Ôn Liễu Liễu tròn mắt.

Nàng ở đây bốn năm ngày rồi chưa từng thấy tổ tông nhỏ ấy cười lần nào!

Đây là lần đầu tiên đấy!

Lại còn là cười với một người đàn ông mà nàng chẳng biết là ai!

Đồ quỷ nhỏ quỷ nhỏ quỷ nhỏ, mới tí tuổi mà đã biết thích người đẹp rồi!

Ôn Liễu Liễu ghen tỵ đến chua cả lòng.

Hộc Luật Uyển thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mừng vì Mị Lục trở lại, càng mừng vì đứa bé thích y. Cô nhìn y, rồi lại nhìn con, mỉm cười nói: "Có vẻ Tiểu Yển rất thích ngươi."

"Tiểu Yển?" Mị Lục sửng sốt, "Đó là tên nó sao?"

Hộc Luật Uyển gật đầu: "Ta vốn định nhờ ngươi đặt tên, nhưng ngươi đi vội quá, nên ta đặt đại. Nó họ Lâm, tên Yển, Lâm Yển, cậu thấy sao?"

"Lâm Yển..." Lặp lại cái tên xa lạ ấy, Mị Lục còn chưa kịp nhận ra mình có cảm xúc gì, thì đã thấy bàn tay nhỏ kia kéo ra một vật gì từ trong lớp áo trước ngực.

Cúi đầu nhìn xuống.

Là sợi dây bạn lữ mà y luôn giữ bên mình suốt một năm nay.

Chỉ có một sợi—là của Hộc Luật Yển, còn sợi của y thì vẫn đeo nơi cổ tay.

Sợi dây bạn lữ ấy đã được Mị Lục nhờ thợ thủ công đánh bóng lại một lần, hình dáng cũ đã chẳng nhìn ra, trông như một chiếc vòng bình thường.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay nhỏ nắm lấy nó, Mị Lục rõ ràng cảm nhận được sợi dây nơi cổ tay mình khẽ rung lên.

Chấn động ấy càng lúc càng mạnh.

Không phải ảo giác.

Mị Lục cứng đờ, sững sờ nhìn đứa bé cười khúc khích trước mặt.

Hộc Luật Uyển lúc này mới phát hiện đứa nhỏ đang nắm cái gì, vội vươn tay kéo ra, rồi xin lỗi Mị Lục: "Xin lỗi, Tiểu Yển nó..."

Lời còn chưa dứt đã nghẹn lại.

Chỉ thấy mắt Mị Lục đỏ hoe, nước mắt dâng tràn, từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Mị Lục?" Hộc Luật Uyển mở miệng, "Ngươi..."

Nỗi xúc động trong lòng Mị Lục vỡ òa, một năm qua sợ hãi, tự trách, giày vò... giây phút này hóa thành niềm vui như sống lại từ cõi chết.

Y khóc mà cười, điên dại giữa bao ánh nhìn.

"Không sao cả." Y rơi lệ, nhưng vẫn cười bảo Hộc Luật Uyển, "Thứ này vốn là của nó."

Y dùng một tay đeo sợi dây bạn lữ ấy lên cổ tay đứa nhỏ.

Dây vốn rộng hơn cổ tay đứa nhỏ rất nhiều, vậy mà lại như biết co rút, vừa vặn ôm lấy cổ tay non nớt.

Đứa nhỏ chẳng hề bài xích món đồ mới ấy, chỉ tò mò kéo qua kéo lại.

Hai sợi dây bạn lữ mơ hồ cảm ứng nhau. Mị Lục cảm nhận được, và y biết, Hộc Luật Yển cũng sẽ cảm nhận được.

Cảm xúc y cũng dần lắng xuống.

Hộc Luật Yển cuối cùng vẫn là Hộc Luật Yển.

Đời này hãy để y ở bên bảo vệ hắn.

Bình Luận (0)
Comment