Tí tách.
Tí tách.
Nước nhỏ xuống nền đất, ngay lập tức hóa thành từng làn sương băng lạnh buốt, chậm rãi bay lên.
Nơi này là một hàn đàm nằm sâu trong động, quanh năm sương băng lượn lờ, nhiệt độ cực thấp, thế nhưng lại là nơi tu luyện lý tưởng của các đệ tử Dược Tông Đường.
Trong hàn đàm có một người đang ngâm mình.
Người ấy chỉ khoác một lớp trung y mỏng manh, nhưng y phục đã bị nước lạnh thấm ướt, dán chặt vào làn da tái nhợt, chỉ có suối tóc đen tuyền là còn chút sắc màu.
Những sợi xích sắt to bằng cổ tay trẻ con quấn quanh tứ chi người đó, kéo dài đến bốn bức tường đen kịt xung quanh. Người ấy cúi gằm đầu, bất động, không rõ còn sống hay đã ch*t.
Nhưng nếu đến gần, sẽ thấy cơ thể hắn vẫn đang khẽ run.
"Chú ý chút, đừng để nó ch*t." Có người cất tiếng, giọng nói vang vọng trong hang động.
"Hừ, làm gì mà nghiêm trọng thế, ch*t dễ vậy sao?" Một kẻ khác cười nhạt, bước đến bên hàn đàm, vung mạnh cây roi dài trong tay.
Chỉ nghe một tiếng "vút", đầu roi lập tức quấn chặt quanh cổ người trong nước.
Chỉ thấy cơ thể người đó đột nhiên co giật, bị ép nghiêng người về phía trước. Nhưng những sợi xích sắt căng chặt kéo hắn lại, tạo thành lực đối kháng với roi dài quấn quanh cổ hắn.
"Ưm..." Người đó rít lên một tiếng r*n r* đau đớn từ kẽ răng, như thể cuối cùng cũng sống lại, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch nhưng non nớt.
Là Hộc Luật Yển.
Hộc Luật Yển của hai năm trước, lúc ấy chỉ mới mười hai tuổi.
"Thấy chưa? Vẫn sống sờ sờ đấy thôi." Ngôi Sinh cầm roi nhếch môi cười, đắc ý nhìn người đi cùng. "Người mà Dược Tông Đường chúng ta muốn dùng, sao có thể để nó ch*t dễ dàng thế được? Như vậy chẳng phải để nó được hời rồi sao?"
Người đi cùng không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm vào Hộc Luật Yển.
Ngôi Sinh lại cười ha hả: "Yến Phong à Yến Phong, phải nói là ngươi lợi hại thật đấy. Chúng ta tìm kiếm hàng chục năm vẫn chẳng tìm được người thích hợp, vậy mà ngươi mới đến đã mang về một đứa."
Hắn vỗ mạnh lên lưng Yến Phong, tỏ vẻ thân mật.
Yến Phong bị đẩy chúi về phía trước hai bước, vô tình chạm phải ánh mắt của Hộc Luật Yển.
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp đó tràn ngập tơ máu đỏ sẫm, con ngươi đen như hồ nước tĩnh lặng, nhưng khi đối diện với Yến Phong, cảm xúc trong đó bỗng nhiên sôi trào như nước sôi sùng sục.
Đau đớn, căm hận, tuyệt vọng...
Tất cả hòa vào nhau.
Cuối cùng đan thành một tấm lưới lớn, trùm lên khuôn mặt non trẻ của Hộc Luật Yển.
"Yến Phong..." Giọng Hộc Luật Yển khàn đặc, từng chữ bật ra như thấm đẫm máu tươi. "Ngươi lừa ta..."
Một tia chột dạ lóe lên trên mặt Yến Phong, nhưng rất nhanh, hắn liền lấy lại vẻ bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Hộc Luật Yển: "Xin lỗi, A Yển."
Hộc Luật Yển cắn chặt răng, gắt gao trừng hắn.
"Hơn mười năm trước, nhà ta đã cưu mang hai mẹ con ngươi. Nếu không phải mẹ ta liều mình đánh lừa đám người truy sát, chỉ e các ngươi sớm đã bỏ mạng dưới đao của bọn chúng. Bây giờ mẹ ngươi đã ch*t, vậy ngươi hãy dùng mạng của mình để trả ân tình này đi."
Yến Phong cúi xuống, đối diện với đôi mắt tràn đầy thù hận của Hộc Luật Yển.
Toàn bộ hang động được chiếu sáng bởi một viên dạ minh châu, ánh sáng băng lãnh ấy soi rõ nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt Yến Phong.
"A Yển, ngươi có biết mẹ ngươi ch*t như thế nào không?"
Nghe vậy, Hộc Luật Yển toàn thân run lên, không biết lấy đâu ra sức lực, bắt đầu giãy giụa dữ dội. Âm thanh xích sắt va chạm không ngừng vang lên, chói tai đến cực điểm.
Ngôi Sinh nhíu mày, vung roi dài quất vào người Hộc Luật Yển, lớp áo trắng ướt đẫm lập tức loang ra một tầng màu đỏ tươi.
Hộc Luật Yển hít sâu một hơi. Nhưng hắn không dừng giãy giụa, thậm chí càng thêm kích động cố gắng thoát khỏi xích sắt để lao về phía Yến Phong.
Nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Ngôi Sinh quất roi vào người Hộc Luật Yển hết lần này đến lần khác, máu tươi loang ra trong nước băng, nhanh chóng nhuộm đỏ cả một vùng nước.
Chẳng mấy chốc, thân thể nhỏ bé đã bê bết máu.
Hộc Luật Yển run rẩy vì đau đớn, nhưng ánh mắt căm hận của hắn vẫn không rời khỏi Yến Phong.
"Yến Phong, ngươi lừa ta..." Nước mắt nóng hổi trào ra từ mắt Hộc Luật Yển, làm nhòe tầm nhìn của hắn.
Thiếu niên mười hai tuổi vẫn còn quá ngây thơ.
Bôn ba bốn năm, lang thang khắp chốn, nếm đủ cay đắng cuộc đời.
Nhưng vì quá nhớ mẹ nên hắn đã lén trở về, để rồi tận mắt chứng kiến thi thể bà bị treo lơ lửng trên lầu cao.
Rõ ràng hắn đã gặp đủ loại người, nhưng vẫn tin tưởng người bạn thuở nhỏ này.
Hắn đã theo Yến Phong trốn chạy.
Kết quả là bị phản bội.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, chảy dài trên gương mặt trắng bệch.
Tầm nhìn càng lúc càng mờ đi, khuôn mặt Yến Phong cũng không nhìn rõ nữa.
Nhưng giọng nói của Yến Phong vẫn vô cùng rõ ràng: "A Yển, mẹ ngươi ch*t thảm như vậy, ngươi sống tiếp còn có ý nghĩa gì? Ngươi cũng nên đi theo bà ta thôi."
Yến Phong dừng một chút, rồi khẽ cười: "A Yển, ngươi ch*t đi."
A Yển, ngươi ch*t đi.
Ngươi ch*t đi, ngươi ch*t đi, ngươi ch*t đi...
Trong bóng tối, dường như có vô số cái miệng vây quanh hắn, những cái miệng đó há ra khép lại, đều nói cùng một câu—ngươi ch*t đi.
Nhưng phải làm sao đây?
Hắn không muốn ch*t, hắn muốn sống.
Dù không được ai mong đợi, dù sống sót hèn mọn như con kiến, dù vô số lần đi qua cửa tử, hắn cũng muốn sống.
"Phụt."
Máu tươi b*n r*.
Trái tim vỡ nát trượt qua những kẽ tay tái nhợt.
Giây phút này, lồng ngực trống rỗng của Hộc Luật Yển bỗng chốc được lấp đầy, một sự thỏa mãn khổng lồ chưa từng có dâng trào trong lòng hắn.
Mọi kẻ cản trở hắn sống sót, tất cả đều phải biến mất.
Không ai có thể ngăn hắn được.
—
Mị Lục lại một lần nữa trở về điểm xuất phát.
Giờ phút này, nội tâm y đã không còn chút gợn sóng nào, thậm chí muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Thôi vậy.
Chỉ cần còn sống, ngày tháng vẫn còn dài.
Chỉ cần y vẫn có thể tu luyện, sẽ có ngày quay về Luyện Khí đỉnh phong.
Điều khiến y ngạc nhiên chính là trạng thái của Hộc Luật Yển—hắn trực tiếp bóp nát trái tim của Thất Sát.
Thất Sát còn chưa kịp giãy giụa, đã ngã thẳng xuống đất, cơ thể co giật, máu tươi từ lồng ngực bị khoét rỗng ồ ạt tràn ra.
Tu sĩ và người phàm vốn khác biệt. Trái tim là yếu tố sống còn đối với người phàm, nhưng đối với tu sĩ, chỉ cần được chữa trị kịp thời, vẫn có thể sống sót.
Vậy nên dù cả Thất Sát đã bê bết máu, hắn vẫn còn sống.
Ngũ Độc ch*t lặng, mãi sau mới hoàn hồn từ sự việc đột ngột này. Hốc mắt gã đỏ bừng, gào lên giận dữ: "Thất Sát!"
Thất Sát hé môi, lại phun ra một búng máu tươi.
Ngũ Độc lao đến định kéo gã về phía mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn chân dẫm lên lồng ngực của Thất Sát, vết thủng nhỏ ngay lập tức nứt toác, hóa thành một lỗ máu lớn.
Thất Sát thét lên thảm thiết.
Bàn chân kia không dừng lại, tiếp tục đạp thẳng lên ngực hắn.
Ngũ Độc là người của Dược Tông Đường, cảnh tượng máu me nào mà chưa từng thấy? Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến da đầu gã tê dại, mắt đỏ ngầu như sắp chảy máu.
Gã ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, vung lên định đâm thẳng vào ngực Hộc Luật Yển.
Nhưng Hộc Luật Yển còn nhanh hơn gã một bước.
Lại một tiếng "phụt" vang lên.
Cơn đau thấu tim lan tràn khắp cơ thể trong nháy mắt, đầu óc Ngũ Độc tối sầm, gã lảo đảo rồi ngã nhào lên người của Thất Sát.
Ngũ Độc kinh ngạc trợn to mắt, cảm giác tử vong ập đến dữ dội.
Gã chưa từng nghĩ, sẽ có ngày mình ch*t trong tay một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Thậm chí trước đó, hắn còn chẳng coi tên nhóc này ra gì.
Tại sao? Tại sao Hộc Luật Yển lại đột nhiên bộc phát sức mạnh kinh khủng như vậy?
Hộc Luật Yển trước đó rõ ràng chỉ như một miếng giẻ rách, nằm bẹp dí trong góc, mặc người ta xâu xé.
Điều khiến gã cảm thấy sợ hãi và kinh ngạc nhất là—gã hoàn toàn không cảm nhận được linh lực trên người Hộc Luật Yển, cũng không cảm nhận được tu vi của hắn.
Hộc Luật Yển... chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Vậy thì vì sao?!
Đáng tiếc, Ngũ Độc sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.
Gã thậm chí còn không có cơ hội dùng pháp khí để cứu mạng, khi Hộc Luật Yển giẫm nát lồng ngực hắn, hơi thở của hắn cũng chấm dứt hoàn toàn. Chỉ còn lại đôi mắt mở trừng trừng, tràn đầy phẫn hận không cam lòng.
Hộc Luật Yển chỉ trong một hơi thở đã giải quyết gọn hai người. Căn phòng vốn không lớn lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
Mị Lục không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh hắn giết người, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Y lặng lẽ co người trên ghế, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, thậm chí quên cả đau đớn trên người.
Y tưởng rằng Hộc Luật Yển sẽ phớt lờ mình như mọi khi, nào ngờ hắn lại đột nhiên quay người bước về phía y.
Mị Lục lập tức nín thở, căng thẳng nhìn Hộc Luật Yển từng bước tiến đến trước mặt mình.
Mái tóc đen của Hộc Luật Yển bung xõa, vương đầy máu khô, rối bù như cỏ dại, phủ trên gương mặt tái nhợt ở giữa.
Hắn không chút biểu cảm mở to hốc mắt đen ngòm, im lặng nhìn chằm chằm Mị Lục.
Mị Lục không biết hắn đang nhìn cái gì. Rõ ràng Hộc Luật Yển không có nhãn cầu, nhưng luôn khiến người ta có ảo giác bị hắn nhìn thấu.
Chẳng lẽ đang phán đoán y là bạn hay thù?
Ý nghĩ này khiến tim Mị Lục thắt lại. Nghĩ đến thái độ đầy địch ý của Hộc Luật Yển trên đường đi, y càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Khi y còn do dự xem có nên mở miệng giải thích không, Hộc Luật Yển đột nhiên nâng tay, đặt lên lồng ngực y.
Mị Lục: "Hả?"
Hắn định làm gì?
Ngực y vốn bị thương rất nặng, dù máu đã ngừng chảy nhưng vẫn chưa lành hẳn.
May mà lực đạo của Hộc Luật Yển rất nhẹ, không hẳn là chạm vào, chỉ là đặt hờ đầu ngón tay lên.
Mị Lục căng thẳng đến mức suýt nín thở, mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hộc Luật Yển?"
Hộc Luật Yển di chuyển ngón tay, rất nhanh đã chạm đến sợi dây trói trên cổ tay Mị Lục, hắn dùng tay không giật đứt.
Mị Lục được giải thoát hai tay, vội cúi xuống cởi dây trói chân.
Vừa ngồi dậy, y liền thấy Hộc Luật Yển ném qua một vật gì đó.
Mị Lục giơ tay bắt lấy, cúi đầu nhìn—là mấy hũ thuốc mỡ.
Chính là thuốc mà Thất Sát và Ngũ Độc đã điều chế trước đó.
Mị Lục vô cùng kinh ngạc, y chưa từng nghĩ Hộc Luật Yển lại quan tâm đến thương thế của mình. Y cứ ngỡ hắn sẽ bỏ mặc y mà rời đi.
Sao tự dưng lại thấy cảm động thế này?
Đây lại là chuyện mà ma đầu tương lai sẽ làm sao!
Mị Lục không dám chậm trễ, vội vàng c** q**n áo bôi thuốc. Quần áo của y không dễ cởi, phải tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng bôi xong.
Trong lúc y bôi thuốc, Hộc Luật Yển chỉ đứng như một khúc gỗ bên cạnh, hốc mắt trống rỗng hướng về phía y, không biết đang nghĩ gì, hoặc có khi chẳng nghĩ gì cả.
Thuốc mà Thất Sát và Ngũ Độc điều chế có tác dụng giảm đau, chẳng bao lâu, cơn đau ở ngực Mị Lục đã tan đi phân nửa.
Y vội vàng mặc lại quần áo, nhìn quanh phòng một vòng nhưng không thấy Bích U kiếm và túi Càn Khôn của mình.
Có lẽ hai kẻ kia đã cất ở chỗ khác. Nhưng trước mắt, giữ mạng quan trọng hơn.
Vì vậy, Mị Lục tạm thời từ bỏ ý định tìm kiếm Bích U kiếm và Càn Khôn túi, định trốn ra ngoài trước đã.
Nhưng căn phòng này chỉ có một cánh cửa, bọn họ muốn trốn ra ngoài chỉ có thể đi qua cánh cửa này.
Mị Lục không biết bọn họ đang ở đâu, cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu người của Dược Tông Đường. Nếu vừa ra đã bị bắt lại, thì e rằng lần này sẽ khó thoát.
Nhưng nếu Hộc Luật Yển ra tay nãy giờ mà không có ai đến ngăn cản, thì có lẽ bên ngoài không có người canh giữ.
Mị Lục còn đang phân vân, chợt bị Hộc Luật Yển nắm lấy cổ tay.
Hắn kéo nhẹ cổ tay y.
Không hiểu sao, Mị Lục bỗng lập tức hiểu ý hắn, liền lắc đầu quầy quậy: "Không không không! Ở đây nguy hiểm lắm, chúng ta ra ngoài trước rồi tính."
Lời còn chưa dứt, lồng ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhói. Thực ra cũng không quá đau, chỉ như một lời cảnh cáo nhẹ.
Nhưng trải qua cơn đau thấu xương khi trước, Mị Lục chẳng cần nghĩ ngợi đã vội đổi giọng: "Được được! Đi đi đi! Ta dẫn ngươi đi tìm sư huynh kia!"
Cơn đau lập tức biến mất. Như thể chưa từng xảy ra.
Mị Lục rốt cuộc cũng hiểu.
Ma đầu tương lai này quan tâm đến vết thương của y, hoàn toàn là vì muốn dùng y làm đôi mắt dẫn đường.
Uổng công y còn cảm động.