Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 129

Lâm Yển choàng tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà quen thuộc trong căn phòng của mình.

Cậu nghe thấy tiếng th* d*c hỗn loạn từ chính mình, ngực phập phồng dữ dội, tứ chi rã rời như nhũn ra, dính chặt vào ga giường ướt đẫm. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay, lạnh lẽo.

Từ nhỏ tới giờ, Lâm Yển đã từng mơ rất nhiều giấc mộng — có giấc mộng rõ ràng như ban ngày, có giấc mộng lại mơ hồ như mây khói, cũng có những giấc mộng vừa mở mắt ra là quên sạch.

Nhưng chưa bao giờ có giấc mộng nào lại chân thật đến mức này. Rõ ràng đã tỉnh, thế mà vẫn cảm thấy như bản thân thực sự từng trải qua tất cả những điều trong mộng kia. Không giống một giấc mơ, mà như là... một đoạn ký ức xưa cũ, từng xảy ra, từng in dấu lên người cậu.

Lâm Yển lau mồ hôi trên mặt, chậm rãi ngồi dậy.

Cậu đặt tay lên đầu gối, mi mắt cụp xuống. Trên trán vẫn còn giọt mồ hôi chưa kịp lau khô, men theo làn mi rơi xuống đệm, nghe rõ một tiếng tách.

Trong nhà im phăng phắc.

Vẻ ngoài Lâm Yển tĩnh lặng đến lạ thường.

Chỉ có chính Lâm Yển biết, giờ phút này đây, tim mình đang đập điên cuồng như muốn bật khỏi lồng ngực.

Như sấm gào trong ngực, bên tai chỉ còn vang vọng một điệu trống hỗn loạn — thình thịch, thình thịch.

Một lúc sau, Lâm Yển mới chậm rãi nhận ra mình đang ở đâu, rồi từ từ đưa tay ôm lấy đầu. Gương mặt giấu trong khuỷu tay dần dần hiện lên những biểu cảm khó hiểu — kinh hãi, hoang mang, và... nỗi sợ hãi không tên.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu mơ thấy những chuyện kia.

Từ sau khi trở về từ huyện Ngạc Thành, mỗi đêm Lâm Yển đều mơ. Có giấc dài, có giấc ngắn, cảnh trong mơ có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ, nội dung thì muôn hình vạn trạng.

Nhưng người xuất hiện trong mộng đều là những người cậu từng quen biết.

Lâm Yển mơ thấy những phiên bản khác nhau của Hộc Luật Uyển, Ôn Liễu Liễu, và... chính bản thân mình.

Cả những phiên bản khác nhau của Mị Lục.

Mị Lục trong mộng giống y như người mà cậu từng biết — chỉ là trẻ hơn rất nhiều, hay cười, cũng hay bộc lộ cảm xúc. Vui buồn giận dữ đều hiện rõ trên khuôn mặt.

Trong mộng, Mị Lục thường xuyên bật cười khúc khích, nhìn chằm chằm cậu, gọi tên cậu bằng giọng ngọt ngào: "Hộc Luật Yển!"

Hộc Luật Yển...

Hộc Luật Yển rốt cuộc là ai?

Càng mộng nhiều, cảnh trong mơ càng rõ. Mỗi lần tỉnh dậy, Lâm Yển lại càng mất nhiều thời gian để thoát ra khỏi thứ rối rắm và đau đớn vô hình đó.

Có lẽ do giấc mộng lần này quá chân thật, cảm xúc tiêu cực từ nơi sâu thẳm trong lòng ập tới — dữ dội đến mức khiến cậu đau đầu như muốn nứt toác.

Người tên Hộc Luật Yển trong mộng là cậu sao?

Nhưng vì sao cậu lại trông nhỏ hơn cả Mị Lục? Vì sao cậu mang họ Hộc Luật giống Hộc Luật Uyển? Vì sao lại có nhiều người căm ghét, ức h**p cậu đến thế?

Cậu và Mị Lục rốt cuộc là quan hệ gì?

Lâm Yển ôm đầu, bất lực cuộn người lại. Những giấc mộng như con sóng trào cuồn cuộn trong đầu, dâng lên không dứt, như muốn tràn ra khỏi tai, mắt, mũi, miệng.

Giữa cơn choáng váng, cậu nghe thấy một tiếng gọi thân quen:

"Tiểu Yển!"

Thanh âm đó vang lên từ ngoài cửa.

Lâm Yển cả người đẫm mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.

"Lâm Yển!" — Quả nhiên là giọng Mị Lục. Qua lớp chắn và cánh cửa, nghe không rõ lắm, nhưng Lâm Yển nhận ra ngay, "Con đang ở trong đó sao?"

Hộc Luật Uyển lo nếu phá kết giới sẽ làm Lâm Yển bị thương, nên không dám mạnh tay xông vào. Nhưng mặc cho bọn họ gọi thế nào, Lâm Yển vẫn không có chút động tĩnh.

Trời càng lúc càng tối, Hộc Luật Uyển đành bảo Lâm Tụng đưa Mị Lục xuống chân núi, để người hầu hộ tống y về. Đợi xử lý xong chuyện của Lâm Yển, bọn họ sẽ đích thân đến huyện Ngạc Thành tìm y.

Nghe vậy, Mị Lục cau mày, nói: "Ta không yên tâm về Tiểu Yển. Để ta ở lại cùng các ngươi đi."

Ai ngờ y vừa dứt lời, Hộc Luật Uyển đã không do dự mà từ chối: "Không được!"

Mị Lục khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Nhận ra mình phản ứng hơi mạnh, Hộc Luật Uyển cười gượng, vội vàng chống chế: "Ngươi và Tiểu Yển ít gặp nhau, không rõ đứa nhỏ này khó bảo thế nào đâu. Lúc nó bướng thì ai nói cũng không nghe, ta sợ nó lại gây chuyện. Nhỡ đâu ảnh hưởng đến tâm trạng ngươi trong dịp Tết nhất, không đáng chút nào."

Lời nói nghe có vẻ khách sáo, như thể đang nghĩ cho Mị Lục. Nhưng từng câu, từng chữ, đều là đẩy y ra ngoài.

Mị Lục sao lại không hiểu?

Tiểu Yển là do chính tay y nuôi lớn. Y còn hiểu Lâm Yển hơn cả cha mẹ ruột là Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển. Một đứa trẻ mới mười tuổi dù có bướng bỉnh thì có thể gây ra chuyện gì lớn chứ?

Nói trắng ra, chỉ là Hộc Luật Uyển có điều kiêng dè, mới muốn nhanh chóng đẩy y đi.

Còn cô e ngại điều gì, Mị Lục cũng không rõ.

Nhưng y cảm nhận được rõ ràng, từ sau lần chia tay ở huyện Ngạc Thành, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng bắt đầu giấu y rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm Yển.

Bọn họ không nói, y cũng không tiện hỏi.

Giống như bây giờ — dù rất muốn ở lại, y cũng không thể mặt dày mày dạn mà cố chấp không đi.

Im lặng một lúc, Mị Lục nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta sẽ chờ các ngươi ở huyện Ngạc Thành."

Hộc Luật Uyển lộ rõ vẻ áy náy. Cô biết mình vừa rồi nói toàn lời dối lòng. Nếu để lại đường lui cho mình, cô sợ bản thân sẽ không nỡ cự tuyệt Mị Lục.

Nếu con cô là một đứa trẻ bình thường thì tốt biết mấy...

Nhưng —— con cô không hề bình thường.

Mỗi lần nhớ đến gương mặt ấy, không rõ có phải vì lá bùa kia hay không, Hộc Luật Uyển lại thấy trời đất đảo điên.

Hộc Luật Uyển không dám để Mị Lục biết mặt tối ấy của con mình. Cô sợ y sẽ thấy ghê tởm, sợ hãi, rồi càng thêm xa lánh Lâm Yển.

Nếu thật sự tới bước ấy, cô không lo Lâm Yển bị tổn thương, mà chỉ sợ con mình sẽ vì xúc động mà làm điều dại dột.

Khả năng ấy... là hoàn toàn có thể xảy ra.

Tất cả những chuyện xảy ra trong nửa năm qua đều nói cho Hộc Luật Uyển biết một điều — đứa con này của cô mang một tính cách cực đoan, bướng bỉnh, không thể kiểm soát.

Hộc Luật Uyển lặng lẽ nhìn Mị Lục cùng Lâm Tụng rời đi. Nhiều lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi nuốt lời vào bụng.

Đến khi hai bóng người khuất hẳn, Hộc Luật Uyển mới quay lại nhìn cánh cửa phòng Lâm Yển, sắc mặt chợt trầm xuống.

Cô vung tay phá tan lớp chắn, sải bước đi vào.

Nào phải sợ phá kết giới sẽ làm tổn thương Lâm Yển? Cái mà Hộc Luật Uyển thật sự sợ —— là để Mị Lục nhìn thấy điều không nên thấy.

Giờ Mị Lục đã đi, Hộc Luật Uyển cũng chẳng còn gì phải e dè.

Lâm Tụng là người hiểu Hộc Luật Uyển nhất. Nghe Hộc Luật Uyển nói vài câu là đã đoán được ý định của cô.

Sau khi tiễn Mị Lục xuống núi, Lâm Tụng do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định giải thích đôi chút thay Hộc Luật Uyển:

"Mị công tử à, Uyển Uyển không có ý đuổi ngươi. Ngươi là cha nuôi của Tiểu Yển, cũng là người nuôi nó lớn. Bọn ta đều biết tình cảm ngươi dành cho nó sâu đậm thế nào. Chính vì biết nên mới phải cân nhắc nhiều hơn."

Mị Lục lặng lẽ nhìn hắn.

"Chuyện của Tiểu Yển, ngươi vẫn chưa biết rõ." Lâm Tụng cười nhẹ, nói, "Cũng may không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm. Đợi thêm hai năm, khi mọi thứ xong xuôi, bọn ta sẽ kể lại đầu đuôi cho ngươi nghe."

Chuyện liên quan đến Lâm Yển, ông cũng không tiện nói nhiều. Chỉ có thể nói đến vậy.

May thay, Mị Lục không phải người hồ đồ. Y biết mối quan hệ của mình với Lâm Yển chung quy vẫn không bằng cha mẹ ruột, nên dù lo đến mấy, cũng không tiện chất vấn.

Thật ra, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng chịu giải thích đến mức này, y đã thấy đủ vui mừng rồi.

"Ta hiểu rồi." Mị Lục cũng nở một nụ cười, vỗ nhẹ vai Lâm Tụng, "Các ngươi có nỗi khổ riêng, ta sẽ không làm khó. Khi nào tiện, cứ nói cho ta biết là được."

Ánh mắt Lâm Tụng khẽ động, gật gật đầu, dõi theo bóng Mị Lục đang bước lên xe ngựa.

Mị Lục vén màn xe lên, vẫy tay với y: "Về đi."

Lâm Tụng cười đáp khẽ: "Ừm."

Mị Lục đang định buông rèm, chợt nghe Lâm Tụng mở miệng: "Tiểu Yển thật lòng để tâm đến cha nuôi đấy."

Nghe vậy, động tác buông rèm của Mị Lục khựng lại, y ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Tụng mỉm cười, xoay người rời đi.

Mị Lục ngồi xe ngựa suốt hai ngày hai đêm, đến khi đến huyện Ngạc Thành, trời vừa rạng đông. Mặt trời đông lờ mờ nhô lên từ sau đường chân trời.

Ngày mới tuyết vừa ngừng, tuy có nắng nhưng gió vẫn rét buốt đến thấu xương.

Sau khi trở về, Mị Lục cũng không có tâm trí xử lý chuyện cửa hàng. Trước đó y đã giao phần lớn công việc cho quản gia Lý, tự mình an nhàn làm một chưởng quầy phủi tay, thỉnh thoảng nổi hứng mới ghé qua cửa tiệm. Nay thì đến hỏi han cũng lười, chỉ chuyên tâm chờ đợi tin tức từ chỗ Lâm Yển.

Nhưng đông đi xuân đến, thời tiết dần ấm lại, cành khô trong viện dần nhú chồi non, mà tin tức từ Hộc Luật Uyển và Lâm Yển vẫn bặt vô âm tín.

Rõ ràng họ đã hứa sẽ đến huyện Ngạc Thành tìm y.

Tiếc thay, họ nuốt lời.

Đầu tháng Tư, Mị Lục mới nhận được thư của Hộc Luật Uyển. Trong thư, Hộc Luật Uyển nói đã cùng Lâm Tụng trở về Thần Tiên Cốc, sau này có cơ hội sẽ ghé qua Ngạc Thành thăm y. Còn Lâm Yển vẫn mạnh khoẻ, bảo y chớ nhung nhớ.

Mị Lục ngồi trước án kỷ, lật đi lật lại bức thư đọc mấy lượt.

Cuối cùng, ánh mắt y dừng lại hồi lâu nơi đoạn có nhắc đến tên Lâm Yển. Sau đó dời mắt, trong lòng dâng lên một nỗi cô quạnh sâu đậm.

Y buông thư tín xuống, lấy ra một tờ giấy trắng, trải giấy, mài mực, chấm bút, đầu bút lơ lửng trên mặt giấy.

Nhưng y vẫn không thể hạ bút được.

Y nghĩ, có lẽ năm đó mình đã chọn sai. Có lẽ y nên bất chấp tất cả mà đi theo Lâm Yển.

Lại qua hai tháng nữa, Mị Lục mới tiếp nhận việc quản lý cửa hàng từ tay quản gia Lý. Sinh ý cửa hàng vô cùng tốt, ngay cả trong mùa vắng khách cũng vẫn nườm nượp người qua lại.

Bận rộn đến cuối năm, từ một tiệm đã mở rộng thành bốn tiệm.

Cuộc sống của Mị Lục cũng dần phong phú hơn.

Ngược lại, tình hình bên Hộc Luật gia ổn định rồi, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng cũng không còn bận rộn như trước, thường xuyên qua lại giữa núi Vân Lĩnh và Thần Tiên Cốc, nhưng vẫn không hề đến Ngạc Thành gặp Mị Lục.

Hai người họ cũng không còn nhắc đến Lâm Yển.

Có mấy lần Mị Lục không nhịn được hỏi đến, họ lại chỉ qua loa cho có lệ.

Mị Lục đều thấy rõ phản ứng của họ. Hỏi nhiều thành quen, y cũng biết điều mà không nhắc nữa.

Y ký thác hy vọng vào lời hứa hai năm kia của Lâm Tụng, tưởng rằng chờ đến khi hai năm qua đi, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng sẽ nói hết với mình.

Nào ngờ thoắt cái đã bốn năm, họ vẫn là dáng vẻ cũ, mỗi lần nhắc đến cái tên Lâm Yển, đều đồng loạt trở nên dè dặt.

Bình Luận (0)
Comment