Lâm Yển hôn tới mức dữ dội hơn cả bão tố, bàn tay đang ấn trên vai Mị Lục trực tiếp lần mò xuống dưới tìm kiếm.
"Lâm Yển!" Mị Lục kinh hô, vội vàng nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Lâm Yển, tay kia thì khó khăn lắm mới đẩy được Lâm Yển ra khỏi ngực mình một chút, "Con đang làm gì vậy?!"
Lâm Yển... sao lại ở đây?
Lâm Yển tới từ lúc nào?
Mị Lục bị tình huống bất ngờ này dọa cho ngẩn ngơ, càng khiến da đầu y tê rần là hành vi của Lâm Yển. Dù trước nay y vẫn lẫn lộn Lâm Yển với Hộc Luật Yển, nhưng hiện tại, khi ký ức của Lâm Yển còn chưa khôi phục, hành động thân mật thế này... lại thật quái dị.
Dù gì thì Lâm Yển vẫn còn luôn miệng gọi y là "cha nuôi" mà.
Đầu óc Mị Lục rối như tơ vò, điên cuồng nắm chặt lấy tay Lâm Yển, đang định kéo người ra khỏi người mình, thì ai ngờ Lâm Yển bỗng đè người xuống, ghé sát bên tai y thì thầm:
"Lục Lục."
Toàn thân Mị Lục chấn động như bị điện giật.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, y đã quên luôn cách thở.
"Lục Lục." Lâm Yển nghiêng đầu, dịu dàng hôn lên vành tai y, tiếng cười khẽ khàng, niềm vui tràn ngập khó giấu. Nhưng rất nhanh, Lâm Yển lại thở dài một tiếng, ngữ điệu mềm mại như gió xuân:
"Ngươi trốn xa vậy làm ta kiếm tìm thật khổ cực mà."
Trong đầu Mị Lục như có pháo hoa nổ đùng đoàng không ngớt. Đến khi y lấy lại tinh thần, cả tay chân lẫn thân thể đều đang run run nhẹ.
Mị Lục thì thào hỏi:
"Hộc Luật Yển?"
"Ừ." Lâm Yển đáp, lấy trán cọ cọ lên cổ y.
Sợ mình đè nặng Mị Lục, Lâm Yển cũng không dồn toàn bộ trọng lượng lên người y, mà chống một tay bên đầu Mị Lục.
Mị Lục buông lỏng tay, trong tiếng hô hấp hỗn loạn giữa hai người, từ từ lần tay lên, lần đến gương mặt Lâm Yển, nâng niu thật cẩn trọng.
Lâm Yển phối hợp ngẩng đầu nhìn Mị Lục.
Hai người gần nhau tới mức mặt kề mặt, hô hấp giao quyện.
Mị Lục nôn nóng dò xét gương mặt người trước mắt.
Vẫn là khuôn mặt ấy.
Nhưng có thứ gì đó... không còn như trước nữa.
"Hộc Luật Yển?" Y hỏi lại lần nữa.
"Ừm." Lâm Yển cười híp cả đuôi mắt, cúi đầu hôn khẽ lên môi y.
Mị Lục ngây ngẩn cả người.
Y từng mường tượng rất nhiều lần khoảnh khắc Lâm Yển khôi phục ký ức, nhưng đã quá nhiều lần chờ đợi rồi thất vọng, khiến y dần dần học được cách không ôm hy vọng nữa.
Ngay cả trong mơ, Mị Lục cũng chưa từng dám mơ tới cảnh Lâm Yển đột nhiên tìm tới, lại còn ngọt ngào gọi tên nhũ danh của mình.
Cảm xúc lúc này, thực sự... không lời nào tả nổi.
Giống như bị niềm hạnh phúc đột ngột đập mạnh vào đầu, đại não y như một chiếc đồng hồ quả lắc bị hỏng, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Sự thật chứng minh, khi một người rơi vào cảm xúc quá mãnh liệt, cũng sẽ mất luôn khả năng biểu đạt — như chính Mị Lục lúc này.
Qua một lúc lâu, đôi mắt Mị Lục mới dần lấy lại sự sống động, y vội vàng kéo chăn đệm lên, che chắn cho cơ thể hai người, tay siết chặt lấy eo Lâm Yển.
Ôm siết tới mức gần như muốn hòa làm một, tựa như chỉ cần vậy thì mọi khoảng cách giữa họ mới có thể lập tức tan biến.
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi nặng.
Ban ngày còn có chút nắng, vậy mà tới đêm, gió tuyết lại ào ào thét gào, cây cối trong sân cũng bị thổi cho nghiêng ngả, vang lên tiếng xào xạc không ngớt.
Xem ra trận tuyết này không nhỏ.
Trong phòng, lò than vẫn đỏ rực, mỗi chiều Tiểu Thanh đều kéo bếp lại gần mép giường Mị Lục. Than cháy rất mạnh, ánh lửa đỏ sậm bập bùng giữa gian nhà. Dù cho Mị Lục nằm ở góc giường trong cùng thì vẫn cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Ở một đêm gió tuyết đan xen thế này, ôm nhau trong chăn dày, có một loại cảm giác an toàn không lời nào tả nổi.
Dường như tấm chăn dày ấm đã trở thành một tấm chắn, ngăn cách hai người họ khỏi thế giới ngoài kia.
Không còn bất kỳ khoảng cách nào.
Ngay cả nhịp đập con tim, cũng đang dần hòa chung nhịp.
Mị Lục thuật tẩy trần làm sạch cơ thể cho mình, sau đó giúp Lâm Yển cởi áo ngoài dày nặng.
Lâm Yển lần này rất ngoan ngoãn, động tác lanh lẹ còn hơn cả Tiểu Tiếu, nhanh chóng lột hết áo khoác rồi chui tọt vào ổ chăn, nhào lên người Mị Lục.
Mị Lục từng nghĩ, lần gặp lại này y sẽ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thực tế, y chỉ bình thản hỏi một câu:
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lâm Yển cười híp mắt:
"Một ngày không gặp tựa ba thu, chỉ là thấy nhớ ngươi quá, nghĩ mãi không nhịn nổi nên phải chạy tới."
Mị Lục nói:
"Ta cũng tính sáng mai sẽ lên đường về núi Vân Lĩnh rồi."
"Vậy thì thật trùng hợp." Lâm Yển vừa nói vừa lần mò tìm tay Mị Lục trong chăn, đan mười ngón tay vào nhau, rồi kéo tay y áp lên ngực mình, "Vừa khéo ta đến đây bầu bạn với ngươi."
"Sư tôn và các sư thúc của ngươi có biết ngươi trốn khỏi núi Vân Lĩnh không?" Mị Lục hỏi.
"Không biết, ta đi lén lút, không nói cho ai biết cả." Lâm Yển đắc ý nhướng mày, "Nhưng ta có để lại một mảnh giấy cho sư tôn, chắc giờ họ biết rồi."
Mị Lục thở dài:
"Đợi ngươi về chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận."
Lâm Yển chẳng hề để ý:
"Mắng thì cứ mắng, ta bị họ mắng quen rồi. Với lại tính tình họ ta còn lạ gì, ngoài miệng thì hùng hổ nhưng bên trong lại mềm lòng. Dù họ có giận thật cũng chẳng làm gì ta."
"Ngươi thật là..." Mị Lục bật cười, khẽ nói, "Nếu họ mắng ngươi, ta sẽ cùng ngươi chịu phạt, hai người chịu còn hơn một người."
"Không cần!" Lâm Yển vội vàng lắc đầu, "Đến lúc ấy ngươi cứ giả vờ không biết gì, nam tử hán đại trượng phu, có làm có chịu, nếu ta dám lén lút trốn đi thì cũng sẵn sàng gánh vác hậu quả!"
Mị Lục mỉm cười, lặng lẽ nhìn Lâm Yển.
Bị y nhìn chằm chằm, Lâm Yển cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được lại thò tới, hôn một cái lên môi Mị Lục.
Mị Lục không trốn tránh, để mặc Lâm Yển hệt như một chú chó nhỏ c*n m*t bên miệng mình nửa ngày. Khi gần như sắp mất kiên nhẫn, y mới thuần thục dùng đầu lưỡi mở răng hắn ra, đưa nụ hôn sâu hơn.
Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chỉ có lò than thi thoảng vang lên vài tiếng nổ lộp bộp, còn lại chỉ là tiếng nước bọt trao đổi trong nụ hôn quấn quýt.
Lâm Yển vắt người trèo lên Mị Lục, một tay chống bên đầu y, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm y, dẫn dắt Mị Lục hơi ngửa đầu.
Hắn nghiêng đầu, từ từ gia tăng sự kịch liệt của nụ hôn.
Chẳng bao lâu, Mị Lục đã bị hôn đến mức nghẹt thở, y đẩy nhẹ ngực Lâm Yển.
Lâm Yển lập tức buông ra, nửa người trên khẽ động, trong ánh mắt còn đọng lại ý cười rạng rỡ như sao băng rơi trên nền tuyết đêm, hắn thuận tay dùng ngón cái lau đi vệt nước bọt chưa kịp nuốt hết bên môi y.
Mị Lục ho khan kịch liệt, hai tay mềm nhũn mà rũ xuống bên cạnh.
Thật ra y rất thích được hôn Hộc Luật Yển như vậy, bởi ở khoảng cách gần đến nghẹt thở ấy, y có thể chân thực cảm nhận tình yêu giữa hai người, cũng như cảm giác bị đòi hỏi. Bởi trong nhận thức của y, chỉ những người thân mật nhất, khắng khít nhất mới có thể làm ra những chuyện như vậy.
Chỉ là... khoảng cách từ lần cuối y hôn Hộc Luật Yển đã quá lâu, lâu đến mức trong lúc hôn y cũng quên luôn cách thở thế nào cho đúng.
Chuyện vừa rồi, thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Đợi đến khi Mị Lục lấy lại hơi thở, lòng y lại bắt đầu ngứa ngáy muốn tiếp tục.
Lâm Yển dường như nhìn thấu tâm tư y, bật cười: "Kỹ thuật của ngươi tự dưng kém hẳn rồi đó."
Mị Lục mặt không biểu cảm mà phản bác: "Nếu kỹ thuật ta đột nhiên tiến bộ, thì người cần phải cảnh giác mới là ngươi."
Lâm Yển: "......"
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc...
Không, chỉ cần tưởng tượng thôi hắn cũng không dám nghĩ tiếp — nếu Mị Lục đi luyện tập kỹ thuật hôn với người khác, chỉ sợ hắn sẽ tức đến mức không g**t ch*t đối phương cũng không hả giận, thậm chí còn muốn chặt tay kẻ đó, chậm rãi hành hạ, để hắn ta sống không bằng chết.
Mị Lục là của hắn. Đời đời kiếp kiếp đều là của hắn. Người khác đừng hòng mơ tưởng!
"Kỹ thuật kém thì càng cần luyện tập nhiều hơn, có ta ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng ngươi luyện tập." Lâm Yển lấy lòng nói.
Mị Lục khẽ bật cười, giơ tay ôm lấy cổ Lâm Yển.
Trong căn phòng mờ mờ ánh lửa, hai người quấn quýt hồi lâu. Cuối cùng, Lâm Yển nằm yên bên cạnh Mị Lục.
Mị Lục vốn định thừa thế tiến thêm một bước, nhưng nhìn Lâm Yển vừa nãy còn kích động như thế, giờ lại an tĩnh như một lão tăng nhập định, y do dự mãi cũng không tiện mở miệng, đành gác lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, y nhớ ra Lâm Yển vẫn chưa đủ mười bảy tuổi, lòng không khỏi dâng lên chút ngượng ngùng.
Cũng may bọn họ chưa làm gì quá mức, tuy rằng ở thế giới này, mười bảy tuổi đã là độ tuổi cưới vợ sinh con, nhưng rốt cuộc y xuyên từ hiện đại tới, tâm lý vẫn còn chút gánh nặng.
Kiểu như... ngủ với học sinh cấp ba vậy.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy k*ch th*ch rồi, chết tiệt!
Mị Lục vội vàng dừng lại dòng suy nghĩ chạy loạn, cố gắng kéo tâm trí về hướng nghiêm túc.
"Ta bảo Tiểu Tiếu trồng vài cây đào ngoài vườn, mai ngươi đi với ta ra ngoài xem nhé? Lần sau chúng ta trở lại đây đúng vào lúc đào nở rộ." Mị Lục nói.
Lâm Yển ôm lấy y, cằm tựa trên má y, đang lim dim nghỉ ngơi, nghe vậy liền ngẩn người, thình lình mở to mắt: "Tiểu Tiếu là ai?"
"..."
Mị Lục bất lực trước khả năng nắm bắt trọng điểm của Lâm Yển.
"Sao ngươi không trả lời?" Lâm Yển sốt ruột, cúi đầu nhìn y chằm chằm: "Tiểu Tiếu là ai?"
Mị Lục không muốn tốn nhiều lời giải thích thân phận của Tiểu Tiếu, chủ yếu là vì Tiểu Tiếu xác thật có ý với y về mặt đó, mà y lại không thể nói dối lương tâm.
Y nghĩ ngợi, quyết định nói ngắn gọn.
"Chỉ là nha hoàn trong phủ thôi. Nghe nói nàng rất rành chuyện làm vườn, lần trước ta nhờ nàng mua ít cây đào về." Mị Lục cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng, rồi nhanh tay kéo vạt áo Lâm Yển trong ổ chăn, âm thầm dời đề tài: "Mai chúng ta cùng ra ngoài xem nhé?"
Gò má Lâm Yển căng chặt, không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn y.
Mị Lục thò tay ra từ trong chăn, chọc chọc gương mặt hắn.
Lâm Yển hỏi: "Có phải người đưa thuốc cho ngươi lần trước cũng là nàng không?"
"Lần trước nào cơ?"
"Năm năm trước, lần ta tới tìm ngươi."
Mị Lục cố gắng nhớ lại... nhưng thật sự không nhớ rõ. Khi đó y bệnh rất nặng, ý thức mơ hồ, hình như vẫn luôn do quản gia Lý với Tiểu Thanh chăm sóc.
"Thôi bỏ đi, ta không nghĩ nữa." Lâm Yển bắt lấy tay Mị Lục đang chọc hắn, nhét lại vào trong ổ chăn, thoải mái ôm chặt lấy y nhắm mắt lại: "Đợi ngày mai ta ra ngoài gặp nàng."
"..."
"Tiện thể ngắm luôn cây đào."
"......" Mị Lục nói, "Ta cảm ơn ngươi."