Ngựa của Thạch Phương không phải ngựa thường. Tuy không thể sánh với những pháp khí phi hành quý hiếm hay phi thuyền vận hành bằng linh thạch, nhưng tốc độ của nó nhanh hơn ngựa bình thường rất nhiều.
Ít nhất bọn họ không cần lo sẽ bị đàn yêu thú phía sau đuổi kịp.
Mị Lục lập tức quyết định, nhanh chóng bò dậy từ trên xe gỗ.
Y thu hết tấm chăn trên người lẫn pháp khí trên mặt đất vào túi Càn Khôn, sau đó ôm cả chăn lẫn người Hộc Luật Yển, xoay người nhảy lên xe ngựa của Thạch Phương.
Bậc thang xe ngựa khá cao, Mị Lục lên một mình thì dễ, nhưng lần này y còn ôm theo một Hộc Luật Yển, thành ra lên xe không tránh khỏi khó khăn.
May thay, trong xe kịp thời vươn ra mấy cánh tay mảnh dẻ kéo y lên.
Mị Lục được Nghê Văn Tuệ và những người khác giúp đỡ, thở hổn hển cảm ơn xong, chợt nghe thấy tiếng gào thảm thiết đầy tuyệt vọng của Ngôi Sinh từ bên ngoài:
"Thế còn ta thì sao?!"
Lúc này Mị Lục mới nhớ ra còn một người nữa – Ngôi Sinh. Y ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy Ngôi Sinh bị trói chặt từ đầu đến chân bằng dây Khốn Tiên, hoàn toàn không có cách nào leo lên xe.
Ngôi Sinh đã lo đến phát điên, hắn nhảy nhót đến bên ngoài cửa xe, đôi mắt đỏ quạch căm phẫn trừng Mị Lục:
"Ngươi mau cởi trói cho ta đi! Không thì ta lên kiểu gì?!"
Mị Lục giơ tay tháo dây Khốn Tiên khỏi người Ngôi Sinh.
Ngôi Sinh lập tức leo lên xe, ngồi xuống.
Bên ngoài, Thạch Phương thấy mọi người đã lên xe, vội giật cương thúc ngựa, đồng thời giơ roi quất mạnh xuống.
Ngựa hí dài một tiếng, kéo theo xe ngựa lao vút đi.
Xe chạy băng qua vùng đất hoang bụi mù mịt, tốc độ nhanh đến mức cả thân xe cũng chao đảo dữ dội.
Một chiếc xe nhỏ bỗng chốc nhét đến sáu người, không gian vốn còn rộng rãi lập tức trở nên chật chội, đến mức những người ngồi cùng hàng gần như chân kề chân, tay chạm tay.
Tuy nhiên, nam nữ có sự khác biệt. Ba cô nương Nghê Văn Tuệ ngồi một hàng, còn Mị Lục ôm Hộc Luật Yển cùng Ngôi Sinh ngồi một hàng.
Ngôi Sinh vẫn còn cay cú chuyện Mị Lục thẳng tay vứt bỏ hắn ban nãy, trong đầu chỉ muốn đánh y một trận ra trò.
Nhưng hắn biết đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Không chỉ vì lúc này hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Mị Lục và Hộc Luật Yển, mà còn vì trong xe còn có Thạch Phương và những người khác.
Thạch Phương nhập môn Thái Thăng Tông – một môn phái không dễ chọc vào. Nếu bọn họ biết Hộc Luật Yển còn có giá trị lợi dụng, vậy thì đối thủ tranh giành Hộc Luật Yển với Dược Tông Đường của bọn họ sẽ nhiều thêm một người.
Ngôi Sinh suy đi tính lại, cuối cùng đành nuốt cục tức này xuống.
Nhưng nhịn lâu quá, cả người hắn cũng run rẩy, sắc mặt tối sầm.
Nghê Văn Tuệ và hai cô nương khác đều bị nét mặt u ám của hắn dọa sợ, song cũng không tiện hỏi nhiều, bèn đồng loạt dời ánh mắt sang Mị Lục, người đang chỉnh tư thế ngủ cho người trong lòng.
Nếu xét về dung mạo, Mị Lục trông đẹp hơn Ngôi Sinh nhiều, cũng có vẻ giống người tốt hơn.
Còn người trong lòng Mị Lục, từ góc nhìn của các nàng, chỉ có thể thấy mái tóc đen dài buông xõa và một bàn tay trắng muốt thò ra từ trong chăn. Ngoài ra, toàn bộ cơ thể người đó đều bị tấm chăn dày cộp che kín.
Nghê Văn Tuệ ngồi đối diện Mị Lục, ánh mắt nàng khẽ hạ xuống, liền dừng lại trên bàn tay kia—
Bàn tay ấy thật đẹp.
Cũng thật trắng.
Nghê Văn Tuệ thầm nghĩ, đôi tay này còn tinh xảo và xinh đẹp hơn tay của bất kỳ cô nương nào mà nàng từng gặp.
Người ta thường nói "nhìn tay biết người", chẳng rõ chủ nhân bàn tay này sở hữu dung nhan thế nào?
Nàng vừa nghĩ xong, đã nghe thấy giọng nói cảm kích của Mị Lục:
"Đa tạ ba vị cô nương đã ra tay giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích. Nếu không nhờ ba vị, e rằng đêm nay bọn ta đã bỏ mạng tại đây!"
Dưới tấm khăn che mặt, Nghê Văn Tuệ nở nụ cười khách sáo. Nàng đang định lên tiếng thì bên cạnh, Cảnh Đào khẽ chạm khuỷu tay nàng.
Nghê Văn Tuệ lập tức hiểu ý. Nàng khẽ ho một tiếng, nuốt lời sắp nói vào bụng.
Không lâu sau, liền nghe giọng nói của Cảnh Đào vang lên với một tông giọng khác hẳn thường ngày:
"Chỉ là tiện tay giúp đỡ, công tử không cần bận lòng."
Vũ Oanh cũng nói:
"Nhưng hướng đi của chúng ta hoàn toàn trái ngược với hướng đi của Dược Tông Đường. Nếu ta nhớ không lầm, Dược Tông Đường nằm ở huyện Cửu Nghiêu đúng không?"
"Phải." Mị Lục gật đầu, rồi nói: "Hiện giờ bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, chờ thoát khỏi đàn yêu thú phía sau, phiền các cô nương tùy tiện tìm một chỗ thả bọn ta xuống."
Vũ Oanh gật đầu đồng ý.
Nói xong, bầu không khí lặng xuống.
Trong xe chỉ còn lại tiếng bánh xe lộc cộc xóc nảy, cùng tiếng vó ngựa vang dội bên ngoài.
Đàn yêu thú phía sau vẫn bám riết không buông, chấn động từ mặt đất truyền lên thân xe ngày một mạnh hơn, Thạch Phương đành phải liên tục vung roi thúc ngựa.
Vận tốc xe ngựa càng nhanh, mức độ lắc lư cũng càng lớn.
Mị Lục lo Hộc Luật Yển trong lòng bị đẩy sang chỗ ba cô nương đối diện, liền cố gắng ôm tay và chân Hộc Luật Yển vào lòng.
Y không khỏi liếc nhìn cô nương ngồi đối diện mình thêm vài lần.
Không rõ có phải ảo giác không—
Y cảm thấy dáng vẻ, cách ăn mặc và khí chất của cô nương này trông rất quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu đó. Có lẽ thực sự đã gặp rồi cũng nên.
Nhưng vì nàng cũng như hai cô nương khác, đều dùng khăn che mặt, trang sức trên tóc cũng bị một tấm chăn mỏng che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp—
Với kiểu ăn mặc thế này, y hoàn toàn không thể nhận ra.
Dẫu vậy, Mị Lục cũng không để chuyện này trong lòng. Hiện tại, ngoài Ngôi Sinh và Đường chủ Dược Tông Đường, những người khác không quá quan trọng.
Mị Lục không chút dấu vết thu hồi ánh mắt.
Lúc này, Nghê Văn Tuệ rốt cuộc không nhịn được nữa, hạ giọng hỏi:
"Công tử, cô nương trong lòng công tử có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Lời còn chưa dứt, Ngôi Sinh đã bật cười:
"Hắn mà là cô nương gì chứ? Hắn là một thằng nhóc có hàng."
"Hả?" Không chỉ Nghê Văn Tuệ, ngay cả Cảnh Đào và Vũ Oanh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng còn chưa kịp ngạc nhiên xong, các nàng lập tức phản ứng lại câu nói tục tĩu vừa rồi của Ngỗi Sinh. Trong nháy mắt, ba cô nương đều đỏ bừng mặt.
May mà có khăn che mặt che chắn, không cần lo lắng bị người đối diện nhìn thấy vẻ lúng túng và xấu hổ trên mặt các nàng.
Mị Lục không ngờ Nghê Văn Tuệ lại nhận nhầm Hộc Luật Yển thành một cô nương. Cảm thấy buồn cười, y thuận miệng bịa ra một lý do để giải thích: "Sư đệ của ta trúng độc của yêu thú, dù không nguy hiểm tính mạng nhưng phần lớn thời gian đều hôn mê. Chúng ta không còn cách nào khác, đành phải chờ quay về tông môn nhờ người giải độc."
Ngôi Sinh cười lạnh: "Hừ."
Lý do vụng về như vậy, quỷ mới tin.
"Trúng độc sao?" Cảnh Đào nhíu mày, "Độc của yêu thú cần phải được giải ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."
Mị Lục thở dài: "Đúng vậy, cho nên bọn ta mới phải gấp rút quay về tông môn."
"Thì ra là vậy." Nghê Văn Tuệ chợt sinh lòng thương cảm, dịu giọng nói: "Nếu có chỗ nào cần bọn ta giúp đỡ, xin cứ nói thẳng."
Mị Lục cảm kích mỉm cười: "Đa tạ."
Ngôi Sinh: "???"
Không đúng, ba cô gái này trông có vẻ lanh lợi, thế mà lại dễ dàng tin lời một kẻ xa lạ như vậy sao?
Tâm trạng háo hức chờ xem kịch vui của hắn bị dập tắt không thương tiếc. Tức đến nghẹn lời, hắn dứt khoát xụ mặt, yên lặng nhìn tên họ Mị diễn trò.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả cỗ xe ngựa chợt rung lên dữ dội, bên ngoài vọng vào tiếng hí vang hoảng loạn của con ngựa.
Mị Lục bị cơn chấn động bất ngờ làm giật mình, suýt nữa ôm Hộc Luật Yển ngã khỏi ghế.
Nhưng tình hình lúc này cũng chẳng khá hơn, xe lắc lư mạnh đến nỗi không ai có thể giữ thăng bằng nổi.
Cảnh Đào và Vũ Oanh vội vàng chắn trước bảo vệ Nghê Văn Tuệ. Cảnh Đào lớn tiếng hỏi: "Thạch Phương! Có chuyện gì vậy?!"
"Chết tiệt!" Bên ngoài vọng vào tiếng chửi thề, Thạch Phương thở hổn hển trả lời: "Phía trước lại xuất hiện một bầy yêu thú khác, hình như là... bát mục kê!"
Vừa dứt lời, nóc xe vang lên một tiếng "ầm" dữ dội!
Có thứ gì đó nặng nề rơi thẳng xuống.
Giây tiếp theo, nóc xe bị vật đó đập thủng một lỗ lớn! Tiếng vỗ cánh vang dội khắp không gian, luồng gió mạnh như muốn thổi bay Mị Lục ra ngoài.
Y còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem thứ gì gây ra chuyện này thì đã nghe thấy Thạch Phương hét lớn: "Nhảy xuống xe!"
Cảnh Đào và Vũ Oanh lập tức bảo vệ Nghê Văn Tuệ nhảy ra ngoài trước, Mị Lục ôm Hộc Luật Yển theo sát phía sau, còn Ngôi Sinh bị tụt lại cuối cùng.
Tim Ngôi Sinh đập loạn xạ, hắn biết cơ hội của mình đã tới!
Quả nhiên, ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn!
Vừa chạm đất, hắn lập tức muốn nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.
Nhưng không ngờ, cơ thể bỗng nhiên bị siết chặt—Mị Lục lại ném dây Khốn Tiên lên người hắn, trói hắn chặt cứng!
Ngôi Sinh không đứng vững, ngã thẳng xuống đất, hắn như một con sâu vặn vẹo, trừng mắt nhìn Mị Lục, mắt đỏ như muốn chảy máu, gào lên giận dữ: "Mị... Lục!"
Mị Lục lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng trách ta, ta chỉ đang diệt trừ hậu hoạ mà thôi."
Ngôi Sinh tức giận quát: "Nhưng ngươi làm vậy sẽ hại chết ta!"
Mị Lục mặt không đổi sắc: "Nếu ngươi chạy thoát, thì kẻ chết sẽ là ta."
Nghe vậy, toàn thân Ngôi Sinh chấn động, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng không thể thốt ra một lời.
Hắn vẫn luôn cho rằng Mị Lục chỉ là một công tử được cưng chiều, chưa từng trải qua sự đời hiểm ác, chưa từng nếm trải đau khổ, thế nên đối xử lương thiện với tất cả mọi người—Ngay cả khi Hộc Luật Yển có thân phận như vậy, ngay cả khi Ngôi Sinh suýt nữa cưỡng đoạt y, Mị Lục vẫn không bỏ mặc Hộc Luật Yển, cũng không trực tiếp giết hắn.
Nhưng xem ra, người ngây thơ là hắn mới đúng.
Đến thời khắc phải đưa ra quyết định, vị thiếu gia nhỏ này còn lạnh lùng và vô tình hơn cả hắn và tất cả những kẻ mà hắn từng biết.
Lúc này, không ai có tâm trạng để ý đến những gì đang xảy ra giữa Mị Lục và Ngôi Sinh.
Bởi vì bọn họ đã hoàn toàn bị hai bầy yêu thú bao vây.
Một bên là bầy xích hỏa lang đã truy đuổi họ suốt trăm dặm, một bên là bầy bát mục kê vừa bị tiếng động thu hút đến. Tổng số lên đến ba bốn chục con!
Tất cả đều chằm chằm nhìn vào nhóm người ở giữa, đôi mắt đỏ hoặc xanh trong đêm tối dày đặc lúc sáng lúc tối, lóe lên ánh sáng tham lam.
Từ trước đến nay, xích hỏa lang và bát mục kê vốn như nước với lửa, vậy mà lúc này chúng lại ăn ý một cách lạ lùng—Giết sạch những người đứng giữa.
Xích hỏa lang vốn thuộc hỏa, bát mục kê thuộc thủy, chúng đồng loạt phát động tấn công. Từng đợt lửa đỏ và sóng xanh gầm thét lao về phía họ!
Không khí hỗn loạn vang lên những tiếng "xèo xèo" chát chúa.
Những người ở giữa vội vàng né tránh.
Cảnh Đào dặn dò Vũ Oanh bảo vệ Nghê Văn Tuệ, sau đó triệu hồi kiếm bản mệnh, quát lớn rồi lao lên cùng Thạch Phương.
Vũ Oanh niệm chú, tay kết ấn, nhắm mắt lẩm bẩm trong miệng.
Chỉ chốc lát sau, một tầng kết giới màu vàng nhạt dần ngưng tụ trong không khí vặn vẹo, nhanh chóng trở nên dày đặc và vững chắc.
Nghê Văn Tuệ lập tức vẫy tay với Mị Lục: "Mau vào đây!"
Mị Lục ôm Hộc Luật Yển chạy nhanh vào trong kết giới, sau khi đặt hắn xuống đất, y lại xoay người kéo cả Ngôi Sinh vào theo.
Nghê Văn Tuệ do dự liếc nhìn Ngôi Sinh nằm trên đất, dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.