Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 46

Sau khi rút ra bài học từ Minh Đức Nghĩa và Tề Vọng Thiên, Lâm Tắc không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiễn Yến Phong rời đi xong, hắn cùng người của ba đại tông môn còn lại thương nghị suốt một đêm.

Cuối cùng, bọn họ quyết định tạm thời không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài. Trước tiên cứ thăm dò Hộc Luật Yển đã, sau đó mới quyết định có nên kể lại mọi chuyện cho Hộc Luật Hạnh hay không.

Lâm Tắc đã sớm dự đoán được sự đồng thuận của ba người còn lại.

Ngộ Khải của Huyền Vân Kiếm Phái cũng giống như hắn, đều là kẻ được lợi trong vụ việc liên quan đến Hộc Luật Yển: hắn thì lấy được đôi mắt của Hộc Luật Yển, còn Ngộ Khải thì đoạt được chân trái của hắn.

Chuyện ấy từng khiến tu chân giới chấn động không nhỏ, đồng thời cũng khiến những kẻ thu lợi như bọn họ kết thêm không ít thù oán.

Những kẻ đó tuy không dám động tới Thái Thăng Tông, nhưng không có nghĩa là cũng không dám ra tay với Huyền Vân Kiếm Phái. Dù gì ngay cả đại đệ tử của Vân Yên Giáo là Thôi Ức Sương cũng dám trèo đầu cưỡi cổ Huyền Vân Kiếm Phái mà châm chọc mỉa mai.

Trong ba người, Ngộ Khải có lẽ là kẻ gấp gáp muốn xử lý chuyện này nhất.

Còn Thôi Ức Sương của Vân Yên Giáo thì chẳng hề xem Hộc Luật Yển ra gì, ả đơn thuần là nhắm vào Mị Lục.

Chỉ cần bắt được chứng cứ cho thấy Mị Lục cùng Hộc Luật Yển đồng hành, rất có thể sẽ ép được nhà họ Mị nôn ra nửa trái tim đã nuốt xuống, giao cho Thiếu Giáo chủ của Vân Yên Giáo sử dụng.

Còn về Thiên Mệnh Sơn...

Thật ra, từ sau khi nghe được cái tin đồn ô uế chẳng ai lọt tai nổi phát ra từ Thiên Mệnh Sơn năm ngoái, Lâm Tắc đã chẳng còn mấy thiện cảm với bọn họ, thậm chí bây giờ đã bắt đầu thấy ghét.

Chỉ là, Thiên Mệnh Sơn vẫn còn sức mạnh đáng gờm, hơn nữa chưởng môn Thiên Mệnh Sơn lại là bằng hữu mấy chục năm với hắn, từ lâu đã trở thành người phụ tá đắc lực. Mối quan hệ gắn bó mật thiết như keo sơn ấy không phải nói bỏ là bỏ được.

Vì vậy dù chuyện của Thiên Mệnh Sơn chẳng dính dáng mấy tới Hộc Luật Yển, Lâm Tắc vẫn gọi Thu Bắc tới.

Thu Bắc là đệ tử duy nhất dưới trướng chưởng môn Thiên Mệnh Sơn, tính tình trầm ổn, làm việc đâu ra đó, là một cánh tay đắc lực rất đáng tin cậy.

Điều quan trọng nhất là Thu Bắc rất kín miệng, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Mà Lâm Tắc lựa chọn giấu giếm Hộc Luật Hạnh, tự mình xử lý chuyện Hộc Luật Yển, đương nhiên cũng là vì hắn có toan tính riêng——

Tất cả mọi chuyện, hắn đều đã nghe từ miệng Yến Phong.

Bao gồm cả việc Dược Tông Đường từng lén giam giữ Hộc Luật Yển, và chuyện Dược Tông Đường tìm cách bắt người về sau khi Hộc Luật Yển bị nhà Hôc Luật ném xuống vực sâu Hàn Thổ. Cùng với hàng loạt những bí mật kỳ dị xoay quanh thân thể Hộc Luật Yển.

Tới lúc đó hắn mới hiểu ra — cái gọi là "dược dẫn" không chỉ dùng trong tế lễ, mà bản thân Hộc Luật Yển chính là một loại "dược dẫn" độc nhất vô nhị trong toàn bộ tu chân giới, vô cùng quý giá.

Nghĩ đến đây, ánh sáng điên cuồng và phấn khích trong mắt Lâm Tắc hoàn toàn không thể che giấu.

Thì ra là vậy.

Chẳng trách thể chất người nhà họ Hộc Luật đặc biệt, nhưng phải qua hàng trăm hàng ngàn năm mới xuất hiện được một cá thể đặc biệt nhất như Hộc Luật Yển.

Giờ nhìn lại, Hộc Luật Yển nào chỉ là đặc biệt, phải gọi là món quà trời ban mới đúng.

Trời cao vì thấy tu sĩ trong tu chân giới quá nhiều, tiêu hao linh khí quá mức, cung không đủ cầu, yêu thú nổi loạn khắp nơi, nên mới giáng xuống một bảo vật như thế.

Có được Hộc Luật Yển, còn sợ sau này không thể tu đến Đại Thừa kỳ hay sao?

Chỉ sợ tu luyện quá nhanh, lại khiến người ta nghi ngờ.

Càng nghĩ Lâm Tắc càng thấy lòng ngọt như mía lùi, kích động tới mức đêm ngủ cũng không yên. Mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên hình ảnh đứa trẻ kia nằm giữa tế đàn, máu me đầm đìa.

Hắn vẫn là người, cũng có chột dạ và áy náy.

Nhưng cái sự chột dạ ấy chẳng kéo dài bao lâu, liền bị khát vọng tương lai và kỳ vọng rực rỡ lấn át.

Thậm chí ngay cả máu của đứa trẻ ấy, nhỏ trên tế đàn, cũng trở thành chỉ tơ tốt nhất để dệt nên giấc mộng của hắn — một giấc mộng nơi hắn giẫm lên máu thịt và xương cốt của Hộc Luật Yển, bước lên chốn cao xa.

Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà vong.

Cho dù không phải hắn, rồi cũng sẽ có người khác ra tay với đứa nhỏ đó.

Hắn nghĩ, sai lầm duy nhất của đứa trẻ này là bị mẹ nó sinh ra.

Mà cái người mẹ kia...

Cái kết mà bà ta nhận lấy, đều là gieo nhân nào gặt quả nấy.

Chỉ đáng tiếc cho thiên phú như vậy, cuối cùng lại uổng phí.

Lâm Tắc dùng ba ngày để chuẩn bị.

Chiều hôm ấy, hắn nhận được truyền âm phù khẩn cấp từ Yến Phong, liền mang theo năm tâm phúc vừa mới đột phá Kim Đan kỳ, cùng với ba người còn lại, lặng lẽ tiến về Dược Tông Đường.

Để tránh bị Mị Lục và Hộc Luật Yển phát hiện khí tức, Lâm Tắc đặc biệt yêu cầu mỗi người phải uống đan dược che giấu hơi thở từ trước khi xuất phát.

Bọn họ lặng lẽ đi đến chỗ khe hở trận pháp như Yến Phong đã nói. Yến Phong đã đợi ở đó từ lâu.

Bên ngoài kết giới không giống trong kết giới xuân về hoa nở, mà vẫn là bông tuyết to như lông ngỗng rơi lả tả, gió lạnh gào thét vù vù, táp vào mặt đau như dao cắt.

Tuyết đọng dày thêm một tầng, dù dùng linh lực để đi lại, giẫm lên vẫn nghe thấy tiếng "sột soạt" khe khẽ.

Yến Phong mặc rất dày mà vẫn run bần bật vì lạnh, liên tục xoa tay lên cánh tay mình.

Thấy bóng dáng Lâm Tắc và những người khác xuất hiện, trên gương mặt bị lạnh đến tím tái của Yến Phong mới lộ ra một chút sáng sủa. Hắn lảo đảo chạy tới nghênh đón:

"Lâm Chưởng môn!"

Lâm Tắc không muốn nói nhảm vào thời điểm mấu chốt này, lập tức giơ tay cắt lời hắn, hỏi:

"Bọn họ đâu?"

Yến Phong lúng túng chỉ vào trong kết giới:

"Ở trong đó."

"Ừ."

Lâm Tắc liếc mắt nhìn Yến Phong, "Ngươi cứ ở lại đây chờ."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ba người còn lại, dặn:

"Ba người các ngươi đi theo ta trước, những người khác đợi tín hiệu của ta."

Đệ tử Thái Thăng Tông đồng thanh đáp "rõ".

Yến Phong run rẩy núp sau lưng đệ tử Thái Thăng Tông, nơi trái tim trống rỗng của hắn bỗng chốc được lấp đầy.

Giống như một kẻ bị treo lơ lửng trên đầm lầy lâu ngày rốt cuộc được người ta kéo lên bờ, lần nữa cảm nhận được cái gọi là "chân đạp đất thật".

Giây phút ấy, Yến Phong biết mình được cứu rồi.

Hắn hau háu nhìn theo bóng dáng Lâm Tắc dẫn ba người bước vào kết giới rực rỡ xuân quang, trong lòng những ý nghĩ độc địa như tảo biển sinh sôi, bò kín cả tâm can.

Hộc Luật Yển, ngươi mạnh thì sao chứ? Mạnh hơn được ba người bọn họ à?

Những gì ngươi làm chẳng qua là tự giăng tơ tự buộc mà thôi.

Xem ra không chỉ ông trời không chứa nổi ngươi, mà thế gian này cũng có khối người không dung nạp nổi ngươi.

Yến Phong đoán Lâm Tắc và những người kia sẽ không ở trong đó quá lâu, hắn chỉ cần yên ổn chờ ở đây là được.

Từng nghĩ tới chuyện liệu có nên báo chuyện này cho mấy người còn lại của Dược Tông Đường hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thôi.

Dù sao hắn với đám đó cũng chẳng thân thiết gì, chuyện nhiều chi bằng chuyện ít. Nhỡ sau này mấy người đó tranh mất vị trí hắn định nhảy vào Thái Thăng Tông thì sao?

Lại một cơn gió lạnh nữa thốc qua, chen chúc chui vào cổ áo và tay áo của Yến Phong, khiến hắn run như cầy sấy, môi tím hơn cả mặt.

Hắn chụm hai tay lại thổi hơi liên tục, nhưng chẳng có chút tác dụng, cả người cả tay đều lạnh như băng.

Ngước mắt nhìn năm đệ tử Thái Thăng Tông đang chắn trước người mình — bọn họ mặt không đổi sắc giữa trời đông, đứng thẳng bất động như núi, tựa như thứ thổi qua thân thể họ chẳng phải gió đông, mà là gió xuân dịu dàng.

Yến Phong đoán có lẽ bọn họ đã dùng đan dược tránh hàn khí hoặc mang theo pháp khí chống lạnh, bởi vậy mới dửng dưng trước từng đợt gió rét gào thét. Nghĩ vậy, hắn đành dày mặt lại gần tìm chút che chở.

"Các vị đạo hữu..."

Vừa cất lời, hắn chợt cảm thấy một luồng khí lạnh hơn cả cơn gió tuyết lặng lẽ rơi xuống sau gáy.

Như thể có ai đó đang đứng ngay sau hắn mà thở nhẹ một hơi — nhưng hơi thở ấy lạnh lẽo đến thấu xương.

Giọng nói của Yến Phong nghẹn lại trong cổ họng. Sắc mặt hắn cứng đờ, động tác cứng nhắc mà chậm rãi quay đầu lại.

Ngay giây tiếp theo, hắn đối mặt với một gương mặt trắng bệch hơn cả tuyết và hốc mắt đen sâu như vực thẳm của Hộc Luật Yển.

Hắn ta đứng gần ngay trước mặt, không chút biểu cảm, nhưng lại như đang nhìn Yến Phong chăm chăm đầy thâm trầm.

...

Hộc, Hộc Luật Yển??

Hộc Luật Yển không phải còn đang ở bên trong kết giới sao?

Không phải đã bị Lâm Tắc và bọn họ bao vây rồi ư?

Sao lại xuất hiện sau lưng hắn được?!

Chớp mắt, vẻ mặt Yến Phong vặn vẹo, đồng tử bị nỗi sợ lấp đầy đến cực hạn.

Yến Phong thụt lùi theo bản năng, đâm sầm vào một đệ tử Thái Thăng Tông, sau đó giống như gặp quỷ mà hét lên thảm thiết: "A——!"

Mấy đệ tử Thái Thăng Tông bị hành động bất ngờ của hắn dọa cho giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Hộc Luật Yển thì ánh mắt họ đồng thời lạnh băng.

"Là Hộc Luật Yển!"

"Hộc Luật Yển không phải đang trong kết giới sao? Sao lại ra ngoài rồi!"

Hộc Luật Yển hoàn toàn phớt lờ tiếng họ, trực tiếp vươn tay túm lấy tóc Yến Phong, kéo hắn lê lết vào trong kết giới.

Yến Phong cảm thấy bàn tay của Hộc Luật Yển như cái kềm sắt, lực đạo mạnh đến nỗi tưởng như sắp lột cả da đầu hắn, đau đến nghiến răng trợn mắt, hơi thở run rẩy, khóe mắt rớm lệ.

Yến Phong hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa, chỉ có thể liều mạng đạp chân trên nền tuyết, vừa vùng vẫy vừa gào khóc khản cổ: "Đạo hữu, cứu ta! Cứu ta với! Ta không muốn chết!"

Mấy đệ tử Thái Thăng Tông vừa định rút kiếm ra cứu viện, nhưng chưa kịp đến gần Yến Phong thì bỗng thấy một tia sáng xẹt qua trước mắt, đồng thời ngay lúc bản năng mách bảo họ phải tránh lui, một làn sương xanh bỗng từ dưới tuyết dâng lên.

Sương xanh lan rất nhanh, lại có gió lạnh tiếp sức, chỉ trong chớp mắt đã như tầng tầng lớp lớp lụa mỏng quấn chặt lấy bọn họ.

"Không ổn!" Một người vội vàng dùng tay áo che miệng mũi, gằn giọng nói: "Là ảo vụ gây mê của Dược Tông Đường! Trong đó có trộn lẫn thuốc làm tê liệt tứ chi!"

"Mọi người nín thở!"

"Chết rồi, Yến Phong bị kéo đi rồi!"

Yến Phong gào đến khàn tiếng, nhưng mấy người kia ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn hơi sức mà cứu hắn?

Hắn bị Hộc Luật Yển lôi tuột vào trong kết giới.

Thế nhưng kết giới bên trong giờ đây đã chẳng còn cảnh xuân ấm áp như trước, thay vào đó là màn sương xanh quỷ dị tràn ngập giống hệt bên ngoài.

Sương xanh mỗi lúc một dày, tầm nhìn cũng ngày càng thấp.

Chẳng mấy chốc, trước mắt chỉ còn một màu xanh mù mịt.

Chỉ có tiếng bước chân vang lên liên tục trong tai.

Tiếng bước chân dồn dập, như xa như gần, như đang tới gần, lại như đang rời đi, chẳng khác nào lạc vào mê trận, quỷ mị khiến da đầu tê rần.

Đột nhiên, sức kéo trên tóc bỗng thả lỏng.

Yến Phong lồm cồm bò dậy khỏi đất, nhưng Hộc Luật Yển vừa đi trước đã chẳng biết biến mất từ bao giờ, trước mắt chỉ còn lại lớp sương dày như vải vóc quấn kín.

Dự cảm chẳng lành dọc theo xương sống bò l*n đ*nh đầu, khiến Yến Phong toát mồ hôi lạnh.

Nỗi sợ trong mắt hắn đậm đến mức gần như hóa thành thực thể, toàn thân run rẩy, nhìn quanh như kẻ mất hồn.

"Hộc Luật Yển?" Yến Phong sợ đến tột độ, nỗi kinh hoảng mơ hồ như núi đổ đè nát hai chân hắn, suýt nữa lại ngã khuỵu xuống.

"Hộc Luật Yển, là ta sai! Mọi lỗi đều là do ta! Ta quỳ xuống tạ tội có được không? Đừng hành hạ ta nữa..." Hắn vừa khóc vừa cầu xin.

Nào ngờ lời hắn vừa dứt, phía tay phải bỗng vang lên giọng nói mang đầy sát ý: "Hộc Luật Yển! Chỉ biết giả thần giả quỷ thì có gì đáng khoe? Đừng tưởng ta không biết, sương mù này chẳng qua là chiêu kéo dài thời gian mà thôi. Một làn sương nhỏ nhoi, làm gì được ta!"

Là Lâm Tắc!

Yến Phong như vớ được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ đến lệ tuôn như suối, hét to: "Lâm tông chủ!"

"Yến Phong?" Lâm Tắc khựng lại, giận dữ quát: "Chẳng phải ta đã bảo ngươi ở ngoài chờ sao? Sao ngươi lại vào đây!"

"Ta bị Hộc Luật Yển lôi vào!"

"Chuyện gì thế này?!" Bên phải Yến Phong, giọng của Thôi Ức Sương từ mười phần lửa giận bùng nổ, "Sương này là của Dược Tông Đường các ngươi? Người của các ngươi vô dụng cũng thôi đi, đến cả đồ của chính mình cũng không quản nổi!"

Phía bên kia, Ngộ Khải lạnh lùng nói: "Thôi cô nương, nghe nói Vân Yên Giáo các người cũng giỏi chế thuốc. Đám sương này với cô chẳng phải chỉ là trò trẻ con sao?"

"Ha." Thôi Ức Sương bắt ngay cơ hội phản đòn, giọng chanh chua: "Ngộ Khải chân nhân đúng là giỏi thật. Chỉ dùng hai cái môi mấp máy là đẩy sạch trách nhiệm lên đầu ta. Đúng là Vân Yên Giáo có biết điều chế, nhưng mỗi người mỗi sở trường. Ngươi thấy Vân Yên Giáo chúng ta so với Dược Tông Đường được sao? Nếu được, nơi này đã đổi tên thành Vân Yên Giáo rồi!"

Ngộ Khải im lặng một lúc, lạnh lẽo đáp: "Xem ra Thôi cô nương không vội, đến lúc này mà vẫn còn sức đấu võ mồm."

"Ngộ Khải chân nhân khen rồi. Ta sao dám so với người tài ba như ngươi?"

Cả hai người, kẻ xỉa người chọc, chẳng ai chịu nhường.

Không bao lâu, trong làn sương xanh dày đặc đã bắt đầu nồng lên mùi thuốc súng gay mũi.

Cho đến khi tiếng quát giận dữ của Lâm Tắc vang lên: "Tất cả câm miệng cho ta!"

Ngộ Khải và Thôi Ức Sương lập tức im bặt.

"Đến lúc nào rồi mà còn cãi nhau! Cãi, cãi, cãi suốt ngày chỉ biết cãi! Chờ ra ngoài rồi ta sẽ tìm chỗ cho các người cãi cho thỏa!"

Hai người kia không nói thêm câu nào.

Giữa màn sương mù, giọng nói của Lâm Tắc nén giận vang lên, rồi ông ta trầm giọng hỏi: "Thu Bắc, ngươi thấy sao?"

Người từ đầu đến giờ vẫn im lặng là Thu Bắc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bình tĩnh: "Không biết Lâm tông chủ có từng nghe qua về trận pháp bên trong Dược Tông Đường?"

Lâm Tắc nghĩ ngợi rồi đáp: "Từng nghe sơ sơ."

Thu Bắc nói: "Trong mấy năm gần đây, Dược Tông Đường không ngừng tăng cường trận pháp bên trong, lớn nhỏ đủ loại, nghe nói từng có không ít đệ tử bỏ mạng trong đó. Nhưng có một trận pháp được lập ngay từ khi Dược Tông Đường thành lập — chính là Đào Hoa Trận."

"Đào Hoa Trận?"

"Đào Hoa Trận – nghe tên thì tao nhã thanh cao, nhưng bên trong lại tàn nhẫn và đẫm máu. Trận pháp này được bố trí theo hình một đóa hoa đào năm cánh, điều đó có nghĩa là cần đến bốn người hiến tế, và người thứ năm – tức kẻ bị hiến tế – phải đứng tại tâm hoa, dùng máu tươi kích hoạt trận pháp. Một khi trận pháp được khởi động thành công, bốn người hiến tế sẽ bị hút vào tiềm thức của kẻ bị hiến tế, trở thành cá nằm trên thớt, để hắn chém giết tàn sát, hấp thu linh lực và tu vi của bọn họ."

Giọng nói của Thu Bắc đều đều không vội không chậm, như đang kể một câu chuyện cổ tích rùng rợn trong đêm tối tĩnh mịch.

Thế nhưng câu chuyện y kể khiến cho tất cả người có mặt đều im phăng phắc. Sự tĩnh lặng chết chóc bắt đầu lan ra giữa làn sương xanh.

Một lúc sau, Thu Bắc lại nói: "Lâm tông chủ, chẳng lẽ người chưa nhận ra vị trí của năm chúng ta... vừa khéo trùng khớp với năm cánh hoa đào sao?"

Một câu như tiếng sấm giữa ban trưa, đánh thức kẻ trong mộng.

Yến Phong mặt không còn chút huyết sắc, vội đảo mắt đánh giá vị trí những người còn lại. Ngay sau đó, toàn thân hắn lạnh toát như bị dội một chậu nước đá từ đầu tới chân.

Quả nhiên—

Năm người bọn họ đứng đúng vào năm cánh hoa!

Trước mắt Yến Phong tối sầm, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, may mà hắn kịp đứng vững rồi lập tức xoay người muốn chạy trốn khỏi trận pháp.

Rõ ràng những người khác cũng nghĩ như vậy.

Trong lúc bọn họ đang luống cuống tìm đường thoát, không ai phát hiện làn sương xanh trước mặt đã bắt đầu rút đi như thủy triều. Khi bọn họ ý thức được thì dưới chân đã hiện rõ dấu vết của những cánh hoa đào.

Tí tách—

Tí tách, tí tách—

Tiếng nước nhỏ giọt vang lên.

Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trong màn sương xanh đang dần tan ra, một bóng dáng gầy gò mờ mịt hiện lên. Khi sương tản sạch, chỉ thấy người ấy mặc áo đen, tóc dài búi cao sau đầu, để lộ sống mũi cao thẳng cùng làn da trắng nhợt như bạch ngọc lạnh lẽo.

Lòng bàn tay phải của người đó bị rạch một đường, máu tươi từ lớp da trắng bệch trào ra, chảy dọc theo ngón trỏ và ngón giữa, nhỏ từng giọt xuống đất.

Từng giọt máu rơi vào tâm hoa dưới chân hắn, vẽ thành những đường nét mảnh như tơ, đỏ như máu, uốn lượn tạo thành một đồ hình kỳ dị. Khi ánh sáng xuyên qua sương mù chiếu xuống, hoa văn ấy phản chiếu ánh đỏ lập lòe.

Chỉ trong chớp mắt, từng dòng máu như nổi điên chạy dọc theo đường trận, lan khắp năm cánh hoa.

Lâm Tắc trừng to mắt nhìn khuôn mặt của người kia: "Hộc Luật Yển?"

Nghe tiếng gọi, Hộc Luật Yển ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ, hắn chậm rãi nói: "Ngươi đến rồi."

Máu lập tức lấp đầy toàn bộ trận pháp.

Bỗng nhiên, gió nổi mây vần.

Gió bão cuồng nộ như muốn lật trời thổi văng năm người đang đứng trên cánh hoa, trong chớp mắt, khung cảnh trước mắt họ liền biến đổi hoàn toàn.

Tất cả đều bị một màu đỏ tươi lóa mắt bao trùm, đỏ rực như máu, như lửa, khiến mắt họ nhức nhối.

Mùi máu tanh nồng nặc đến nghẹt thở, như một sợi dây xích siết chặt lấy cổ họng mỗi người.

Kẻ tu vi thấp nhất – Yến Phong – không chịu nổi áp lực, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, một tay ôm cổ, miệng phát ra từng tràng nôn khan đau đớn.

Ngộ Khải mặt mày tái mét: "Đây... là đâu?"

Lâm Tắc nghiến răng: "Chúng ta đang ở trong tiềm thức của Hộc Luật Yển."

Ở tâm hoa, Hộc Luật Yển lấy từ ngực ra một túi Bách Cẩm, từ đó rút ra Hóa thi châu của Minh Đức Nghĩa. Hắn thành thạo đặt năm ngón tay phủ lên hạt châu, chỉ chốc lát sau, từng dòng nước đen kịt rỉ ra từ kẽ ngón tay.

Từ vũng nước đen ngòm đó, vô số thi thể khô quắt, như những con rối bị bỏ xó lâu ngày, bò lồm cồm trồi lên.

Trong khoảnh khắc ấy, thế giới nhỏ bị bao phủ bởi máu đỏ này như hóa thành luyện ngục giữa nhân gian.

Lâm Tắc cùng những người khác chỉ có thể liên tiếp lùi bước.

Trong biển xác đó, họ còn nhận ra vài gương mặt quen thuộc.

"Minh... Minh Đức Nghĩa?" Ngộ Khải môi run lẩy bẩy, như thể đang chứng kiến điều không thể tin nổi, hắn bật ra một tiếng thét, "Lâm tông chủ! Là Minh Đức Nghĩa!"

Sắc mặt Lâm Tắc cũng chẳng hơn gì, hắn nghiến răng ken két: "Ta thấy rồi."

Kẻ bò lết ở hàng đầu, hình hài vặn vẹo chẳng còn hình người, đúng là Minh Đức Nghĩa!

Minh Đức Nghĩa – đại tông sư luyện thi, lúc sinh thời đã luyện qua vô số tử thi, thủ pháp không ai sánh bằng.

Nhưng ai ngờ, sẽ có ngày hắn bị người khác luyện thành rối xác khô?

Không chỉ có Minh Đức Nghĩa, còn có Tề Vọng Thiên, thuộc hạ của hắn, và vài vị trưởng lão từng quen mặt của Dược Tông Đường – tất cả đều có mặt trong đám khô thi đó.

Khung cảnh này rợn tóc gáy đến cực điểm.

"Làm sao có thể..." Lâm Tắc lắp bắp, "Ta rõ ràng không cảm nhận được tu vi của tên tiểu tử kia, sao hắn có thể mạnh đến mức này..."

Lời vừa dứt, Hộc Luật Yển ngẩng đầu, gương mặt đẹp đẽ lộ ra một nụ cười méo mó, không giống cười mà lại giống ác quỷ hí hửng. Hắn nói:

"Ta và các ngươi chơi một trò chơi nhé? Các ngươi chạy, ta đuổi. Mỗi lần bị ta bắt được, ta sẽ cắt đi một bộ phận trên người các ngươi."

Yến Phong toàn thân run lên, bật ra tiếng hét tuyệt vọng: "Không—"

Mị Lục phát hiện ra đồ của Dược Tông Đường dùng thuận tay bất ngờ, y chỉ dùng năm ống khói là đã thành công vây khốn năm tu sĩ Kim Đan của Thái Thăng Tông.

Nhưng y cũng chỉ có thể vây bọn họ trong làn sương xanh, với tu vi Trúc Cơ kỳ của mình, muốn g**t ch*t bọn họ trong sương xanh thì vẫn còn hơi khó.

Không dám manh động ra tay, Mị Lục đành gửi gắm hy vọng vào Hộc Luật Yển đang ở trong trận pháp.

Chỉ mong Hộc Luật Yển có thể nhanh chóng ra ngoài.

Thế nhưng y chờ mãi chờ mãi, cứ thế qua nửa ngày và một đêm, mãi đến khi ánh nắng nhẹ nhàng của ngày hôm sau dịu dàng rải khắp người, vẫn chẳng thấy Hộc Luật Yển đâu.

Trái lại, năm đệ tử Thái Thăng Tông kia dường như đã tìm được cách phá vỡ làn sương, vậy mà lại cầm kiếm lao thẳng ra khỏi màn sương xanh.

Mị Lục không kịp trở tay, bất ngờ đụng mặt bọn họ, ngẩn người một thoáng rồi vội vã rút từ túi Càn Khôn ra vài ống khói nữa ném tới.

Kết quả, một kẻ trong số đó chém tan mấy ống khói chỉ sau vài chiêu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mị Lục:

"Giỏi cho một tên Mị Lục! Là độc đinh của nhà họ Mị, lại đi cấu kết với tên bị nhà họ Hộc Luật ruồng bỏ, làm Mị gia mất hết mặt mũi!"

Mị Lục chẳng hề nao núng, triệu hồi bản mệnh pháp khí – thanh Bích U Kiếm, ánh mắt lạnh lùng liếc sang tên đệ tử Thái Thăng Tông đang giận đến mức nhảy dựng:

"Tông chủ các ngươi cùng bọn người khác chia nhau khí quan của Hộc Luật Yển còn chưa đủ, còn muốn diệt cỏ tận gốc. Ta không đành lòng, tìm giúp hắn một con đường sống, mà lại bị các ngươi vu oan là câu kết với hắn. Lợi lộc là các ngươi hưởng, lời xấu lại do ta gánh. Người Thái Thăng Tông các ngươi đều là lũ chẳng biết phân biệt phải trái, đổi trắng thay đen, mặt dày vô sỉ cả sao?"

Một kẻ khác nổi giận: "Ngươi nói ai mặt dày vô sỉ hả?"

"Ai tự cảm thấy bị chửi thì chính là kẻ đó mặt dày vô sỉ." Mị Lục cười nhạt, "Việc các ngươi không ngại xa xôi mệt mỏi, vượt ngàn dặm đến đây đã l*t s*ch bộ mặt giả nhân giả nghĩa của các ngươi rồi. Nếu ta và Hộc Luật Yển là câu kết với nhau, vậy lũ giả nhân giả nghĩa các ngươi từ khi sinh ra chẳng phải đã sống chết dính chặt lấy nhau? Tay dính đầy máu tươi, làm đủ chuyện ác độc, mà miệng thì toàn là nhân nghĩa đạo đức, ta thay Thái Thăng Tông các ngươi cảm thấy nhục nhã!"

"Mị Lục!" Kẻ nọ gân xanh nổi đầy trán, mắt tràn sát khí, gằn giọng: "Nếu lúc này ngươi biết quay đầu, từ bỏ đường sai trở về chính đạo, chúng ta còn có thể nể mặt nhà họ Mị mà đưa ngươi về."

"Mơ đi."

"Cái gì?!"

"Đi theo các ngươi, chi bằng ta trực tiếp bái nhập Ma giới. Người Ma giới ít ra không hai mặt như các ngươi."

"Ngươi dám vu khống Thái Thăng Tông chúng ta như thế à?!" Tên kia giận điên, "Vậy đừng trách chúng ta không khách sáo!"

Mị Lục ra tay trước, Bích U Kiếm trong tay vẽ ra một đóa kiếm hoa, nhân lúc đối phương phản xạ né tránh, y lập tức điều khiển năm thanh đoản kiếm của Nguỵ Sinh đâm về phía bọn chúng.

Nhưng bọn họ phản ứng cực nhanh, vung kiếm gạt bay đoản kiếm, lưỡi kiếm va nhau phát ra âm thanh chát chúa.

Mị Lục biết mình không đánh nổi, chớ nói gì lấy một chọi năm. Y chỉ nhân lúc hỗn loạn tranh thủ thời gian, quay đầu không hề do dự, lao thẳng vào trận đào hoa.

Năm người kia lập tức đuổi theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Bước vào trận pháp, cùng xem Hộc Luật Yển livestream đoạt mắt khiến toàn hiện trường phát rồ nào!

Bình Luận (0)
Comment