Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 59

Trời tối nguy hiểm rình rập, Mị Lục đề nghị thay phiên canh gác. Y canh nửa đêm đầu, Hộc Luật Yển canh nửa đêm sau.

Dĩ nhiên, nếu Hộc Luật Yển muốn đổi, y cũng đồng ý.

Khi Mị Lục nói, Hộc Luật Yển đang ngồi đối diện y, thất thần.

Đêm đen như mực, Mị Lục chẳng nhìn rõ nét mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt hắn vẫn lượn lờ trên mặt và người y.

Mị Lục im lặng hồi lâu, mới hỏi: "Ngươi muốn canh nửa đêm trước hay nửa đêm sau?"

Nghe vậy, ánh mắt tr*n tr** của Hộc Luật Yển cuối cùng cũng thu lại đôi chút. Hắn hơi mất tự nhiên mà đổi tư thế ngồi, yên lặng một lúc mới dùng giọng cực thấp đáp:

"Ngươi nghỉ trước đi."

Mị Lục nghe thấy giọng hắn có gì đó lạ lạ, nhưng Hộc Luật Yển không nói thêm gì, y cũng không tiện hỏi nhiều.

Trong lòng giằng co một hồi, cuối cùng y đành thôi, gật đầu đồng ý.

Chạy suốt một ngày, Mị Lục thật sự mỏi mệt. Dù đang ở trong Ma giới đầy hiểm họa, nhưng chỉ một lúc sau khi nhắm mắt, y đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Nếu giờ này Mị Lục mở mắt ra, y sẽ phát hiện Hộc Luật Yển – người vốn giữ khoảng cách nhất định với y – Ngưỡng Dung dậy, lặng lẽ tiến lại gần.

Động tác của hắn vô cùng nhẹ, không phát ra chút âm thanh nào.

Cuối cùng, hắn dừng lại bên cạnh Mị Lục.

Hộc Luật Yển cúi đầu, nhìn gương mặt đang say ngủ của y, hồi lâu sau mới chậm rãi ngồi xổm xuống.

Dù không nhìn thấy mặt mình lúc này, hắn cũng đoán được da mình nhất định đã đỏ rực.

Ngọn lửa từng cuồng loạn xông xáo trong cơ thể hắn trước đó, chẳng những không hề tan biến, mà còn càng lúc càng mạnh, gần như muốn thiêu rụi hắn.

Xung quanh yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí không có lấy một tiếng côn trùng.

Nhưng Hộc Luật Yển lại nghe rất rõ tiếng máu sôi trào trong mạch máu mình.

Toàn thân nóng ran, như bị giam cầm trong một địa ngục rực cháy, không cách nào thoát ra.

Điều khiến hắn gần như sụp đổ, là ngọn lửa kia, hắn không tài nào kiểm soát nổi.

Khi hắn phát hiện nó đang dồn về một hướng nhất định, thân thể hắn cứng đờ đến cực hạn.

Hắn cố gắng ngăn bàn tay mình vươn về phía Mị Lục.

Thế nhưng, chỉ cần nhìn gương mặt ấy thôi, bức tường lý trí trong đầu hắn đã lung lay dữ dội, như bị lửa đốt, như bị nước cuốn, như có vô vàn thanh âm thì thầm bên tai:

— Chạm một cái cũng chẳng sao.

— Không cần phải kìm nén nữa.

— Dù sao y cũng không rời khỏi ngươi được.

— Nếu có rời khỏi thì sao chứ? Ngươi sẽ để y đi sao?

Không, sẽ không.

Hộc Luật Yển đáp lời trong lòng.

Dù Mị Lục có bằng lòng hay không, dù phải trả giá đắt tới đâu, hắn cũng sẽ không để y rời xa mình. Hắn từng cho Mị Lục cơ hội – là Mị Lục tự chọn ở lại.

Sau này, cho dù hắn phải đánh gãy chân y, nhốt y lại, trói chặt bằng dây thừng, thậm chí là cả đời cũng phải giữ y bên cạnh...

Hắn cũng tuyệt đối không buông tay.

Hộc Luật Yển không hề che giấu sự u ám trong mắt mình, cùng với d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt đang dâng trào.

Hắn nhìn chằm chằm vào Mị Lục đang ngủ say không hay biết, ánh mắt ngày càng sâu, lặng lẽ trượt dọc theo cổ y, từng chút, từng chút một, như đang khoác lên y một sợi xích vô hình.

Nhưng hắn biết rất rõ, sợi xích ấy là song phương – trói lấy y, cũng trói chặt lấy chính bản thân hắn.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng Mị Lục sẽ rời xa, cổ họng hắn đã khô rát, cả lồng ngực như bị đè ép tới nỗi từng nhịp thở cũng run rẩy.

Hắn vẫn không dám mạo hiểm.

Ngay khoảnh khắc hắn đứng dậy, những giọng nói cám dỗ trong đầu cũng lập tức tiêu tan.

Hộc Luật Yển xoay người, bỏ đi như chạy trốn.

Mị Lục hoàn toàn không biết đêm qua Hộc Luật Yển đã trải qua bao nhiêu giày vò, y ngủ thẳng một mạch tới khi trời sáng rõ.

Lúc y mở mắt, Hộc Luật Yển đã sớm tuần tra xung quanh một vòng quay về.

Trải qua một đêm dài gắng gượng chống đỡ, tác dụng của cao dược trong cơ thể Hộc Luật Yển đã hoàn toàn tan biến. Thế nhưng, trạng thái của hắn trông vẫn chẳng khá hơn chút nào – hốc mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt, toàn thân lờ mờ bao phủ bởi một làn sát khí âm u như sương mù đầu đông.

Mị Lục bị bộ dạng này của hắn dọa cho giật mình. Y theo phản xạ cho rằng do mình không dậy canh đêm nên đã khiến Hộc Luật Yển giận, vội vàng cúi đầu nhận lỗi:

"Xin lỗi... Ta không biết làm sao mà tối qua lại ngủ quên mất..."

Giọng nói càng lúc càng nhỏ như tiếng mèo con, sắp chẳng nghe ra nữa.

Y vốn còn định hỏi sao Hộc Luật Yển không gọi mình dậy, nhưng vừa chớm nghĩ đến thì lại cảm thấy câu này như đang đổ trách nhiệm, cuối cùng đành ngậm lại trên đầu lưỡi, nuốt vào trong.

Không ngờ Hộc Luật Yển chẳng tỏ vẻ gì quan trọng, chỉ nhàn nhạt hỏi y:

"Ngủ ngon chứ?"

"Hả?" Mị Lục ngẩn người, sau đó gật đầu đáp:

"Ngủ ngon."

"Đi thôi." Hộc Luật Yển cất bước, không quay đầu.

Dọc đường, Mị Lục là người hiểu chuyện, thấy sắc mặt Hộc Luật Yển vẫn lạnh nhạt như băng giá, y cũng chẳng dám nhiều lời.

Đường tới Túy Thành ít nhất phải đi bộ ba ngày ba đêm, qua ba bốn tòa thành, mà hễ đến gần thành thị là khó tránh khỏi đụng mặt người Ma giới.

Để không gây chú ý, Mị Lục dứt khoát từ bỏ việc dùng pháp khí phi hành hay xe ngựa, lựa chọn đi bộ cùng Hộc Luật Yển đến nơi.

Dù gì cũng đã đợi bốn năm rồi, thêm mấy ngày nữa cũng chẳng hề gì.

Nhưng đi bộ cũng có nỗi khổ — chính là dễ đụng phải yêu thú.

Yêu thú của Ma giới khác xa yêu thú bên ngoài. Không chỉ mạnh hơn, mà máu của chúng phần lớn đều chứa độc, chỉ cần sơ sẩy dính một chút là thịt da lập tức cháy xém lở loét.

Hộc Luật Yển chém yêu thú tuy gọn gàng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng còn non, biết công không biết thủ, thành ra để máu yêu thú xuyên qua áo, thiêu đốt làn da ở cánh tay phải, đến lúc đó mới giật mình phản ứng.

Sau khi tiêu diệt yêu thú, Mị Lục kéo hắn sang một bên, dùng linh lực xé tay áo bên phải, cẩn thận lộ ra vết thương máu me đầm đìa.

Lần này còn nặng hơn lần trước.

Máu không ngừng tuôn ra từ vết rách, nhỏ xuống mặt đất khô nứt, để lại một vùng đỏ thẫm như máu loang dưới tay Hộc Luật Yển.

Mị Lục nhìn cũng thấy đau thấu tim gan, lấy khăn trong túi Càn Khôn nhẹ nhàng lau máu cho hắn.

Lúc lấy thuốc, y tránh dùng những thứ cướp được từ kho Dược Tông, thay vào đó là hộp cao cấp y đã tích trữ từ thời còn ở nhà họ Mị.

Loại cao này so với Vạn Dũ Cao thì kém hơn một bậc — không thể ngăn linh lực tiêu tán, cũng không thể giúp vết thương lành ngay lập tức — nhưng chí ít là hàng y tin tưởng.

Mị Lục mở hộp thuốc, như lần trước, dùng đầu ngón tay chấm một chút cao, rồi kéo cánh tay Hộc Luật Yển lại.

Y đang định thoa thuốc thì—

Hộc Luật Yển bỗng rụt tay lại.

"Không đúng." Hắn lên tiếng trước Mị Lục, "Không phải loại này."

Động tác của Mị Lục khựng lại, ngẩng đầu nhìn, đầy nghi hoặc.

Chỉ thấy nét mặt vốn dĩ vô cảm của Hộc Luật Yển bây giờ lại nhíu mày đầy chống đối, ánh mắt nhìn Mị Lục cũng đầy từ chối rõ ràng. Hắn lắc đầu:

"Lần trước không phải loại này."

"À—" Mị Lục bừng tỉnh, mỉm cười an ủi:

"Ta thấy hộp đó có gì đó không ổn, dù sao cũng lấy từ kho Dược Tông Đường ra, nên quyết định không dùng nữa. Hộp này là của ta để sẵn ở nhà, tuy không hiệu quả bằng, nhưng ít ra an toàn."

Nghe vậy, Hộc Luật Yển lập tức rút tay về.

Mị Lục bị hụt tay, mặt mũi đầy dấu hỏi. Y nhìn Hộc Luật Yển, ánh mắt ngập ngừng như chú chó nhỏ bị bỏ rơi:

"Sao vậy?"

"Ta không dùng loại này." Hộc Luật Yển nói gọn lỏn. "Ta muốn dùng cái kia."

Mị Lục chần chừ:

"Nhưng loại đó có thể có tác dụng phụ. Ta thấy sắc mặt ngươi dạo này không ổn..."

Hộc Luật Yển đáp thẳng:

"Loại kia hiệu quả hơn."

Mị Lục: "..."

Y không thể phản bác, bởi chính mắt họ đã thấy tốc độ và hiệu quả kinh người của Vạn Dũ Cao.

Giằng co một lúc, cuối cùng Mị Lục vẫn thỏa hiệp, cất hộp cao cấp kia đi, lấy ra lại hộp Vạn Dũ Cao.

Mở hộp, hương thơm mát lành lan ra như từng cơn sóng nhỏ dập dìu.

Mị Lục không nghĩ thêm, bôi Vạn Dũ Cao lên vết thương cho Hộc Luật Yển.

Đêm ấy, lẽ ra Mị Lục phải thức dậy giữa khuya để canh gác, vậy mà lại một mạch ngủ đến sáng choang.

Và sắc mặt của Hộc Luật Yển — còn tệ hơn lần trước.

Tuy hắn không nói gì, nhưng Mị Lục vẫn mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng. Vậy nên những lần sau Hộc Luật Yển bị thương, y nhất quyết chỉ dùng cao bình thường.

Hậu quả trực tiếp là vết thương cũ của Hộc Luật Yển chưa lành, đã thêm vết mới. Riêng cánh tay đã chi chít sẹo, sau lưng còn bị yêu thú cào rách một đường dài gần nửa cánh tay.

Mười ngày trôi qua, thương tích trên người hắn vẫn chưa lành lặn.

Bất đắc dĩ, Mị Lục đành phải lấy Vạn Dũ Cao ra lần nữa.

Đông tàn, xuân tới. Tuy Ma giới không có bốn mùa rõ rệt, nhưng Mị Lục vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ đang tăng dần.

Mới vào đầu tháng tư, y và Hộc Luật Yển đã thay sang y phục mỏng mùa hè.

Trời càng lúc càng nóng, ánh nắng chói chang thiêu đốt đất đai, khiến vùng đất vàng khô cằn kia chẳng vắt ra nổi một giọt nước.

Môi trường như vậy rõ ràng không thích hợp để tiếp tục bôn ba bên ngoài. Đi tiếp nữa, điều kiện chỉ càng khắc nghiệt hơn.

Mị Lục bắt đầu nghĩ đến chuyện vào thành.

Thành trấn của Ma giới cũng khác với bên ngoài.

Người dám bước vào Ma giới, ngoài ma tu và những kẻ chính đạo vào làm gián điệp, còn lại đều là loại người bị thế tục ruồng bỏ, hoặc tội phạm, hoặc kẻ sa cơ lỡ vận. Ai cũng mang theo sát khí, nên trấn thành nơi đây canh phòng còn nghiêm ngặt hơn bên ngoài.

Nhất là vào thời điểm quan hệ giữa chính – ma hai giới đang căng như dây đàn, sự kiểm soát lại càng nghiêm ngặt đến độ... không cho nổi một con ruồi bay vào.

Trong hoàn cảnh này, muốn lẻn vào thành cùng Hộc Luật Yển chắc chắn không dễ.

Tiếc rằng Mị Lục từng đi qua không nhiều nơi, đây cũng là lần đầu tiên y đến Ma giới, hoàn toàn như người mù giữa chốn hoang vu. Nói đến chuyện trà trộn vào thành, đừng nói có kinh nghiệm, ngay cả lý thuyết y cũng không có mấy phần.

Nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không ra cách, cuối cùng Mị Lục đành cắn răng, dắt Hộc Luật Yển đi về phía trấn gần nhất.

Nơi đó gọi là Tề Thành.

Tề Thành không lớn, nhưng nằm ngay đầu mối giao thông, mấy ngàn năm qua người ra kẻ vào không ngớt, khiến cho lĩnh vực giải trí nơi đây cực kỳ phát triển.

Dù Mị Lục sống kín đáo trong nhà họ Mị suốt thời thơ ấu, y cũng từng nghe không ít lời đồn về Tề Thành ở Ma giới.

Nghe đồn nơi đây còn có tên gọi khác là Hoa Thành, trong thành có vô số tửu lâu, kỹ viện, cứ đi năm bước là gặp một nơi, mà hầu như cô nương nào cũng sắc nước hương trời, ai ai cũng đẹp như nàng Điêu Thuyền trong sách cổ.

Mị Lục còn nghe nói, danh hoa Ma giới nổi tiếng – Vãn Cơ – chính là xuất thân từ nơi này.

Hai người đến trước cổng thành Tề Thành, chỉ thấy tường thành cao vút, mười mấy tên ma tu đang đi đi lại lại trên tường, tuần tra nghiêm ngặt.

Dưới thành, người ra vào thỉnh thoảng lại có, nhưng đám ma tu gác cổng chẳng hề có ý định mở cửa mà chỉ chăm chú nhìn người phía dưới đi từng người một vào trận pháp kiểm tra.

Chỉ cần không có phản ứng gì, tức là không có vấn đề, được phép nhập thành.

Mị Lục trốn trong bóng tối, nhìn thấy cảnh ấy, lòng lạnh đi nửa phần.

Nếu như là lính gác người, còn có thể tìm sơ hở trà trộn vào. Nhưng bây giờ thành dùng kết giới để kiểm tra thân phận?

Cái kiểu công nghệ cao này...

Khiến Mị Lục lập tức nhớ đến mấy trạm kiểm soát an ninh lúc đi tàu điện hay lên máy bay — người tuy ở cổ đại, nhưng linh hồn phảng phất như còn ở hiện đại.

Mẹ kiếp...

Mị Lục bực bội vò đầu, không nhịn được khẽ rủa thầm một tiếng.

Y và Hộc Luật Yển đành ngồi tạm ở một quán trà ven đường gần cổng thành. Quán trà buôn bán rất khá, các bàn xung quanh gần như kín chỗ — rõ ràng, không chỉ có hai người họ là không vào được thành.

Ở nơi này, Mị Lục ít nhiều cũng có chút cảm giác an ủi vì tìm được đồng loại.

"Ngươi chắc là Vãn Cơ còn quay về à? Ta thấy chưa chắc đâu, có khi Vãn Cơ vì ham vui bên ngoài mà quên luôn gốc gác của mình rồi."

Bên phải bỗng truyền đến giọng một nam nhân đầy vẻ oán trách.

"Ngươi nói vậy có hơi quá rồi."

Người đàn ông tóc bạc ngồi cạnh vỗ nhẹ lên vai hắn, "Ngươi cũng biết tình hình của Vãn Cơ mà, tu vi nàng bị đình trệ đã lâu, nếu còn không ra ngoài tìm kiếm cơ duyên thì chẳng lẽ cứ tiêu hao tuổi xuân ở Tề thành này cho đến lúc nhan sắc phai tàn à?"

Người đàn ông kia bật cười lạnh: "Tìm cơ duyên? Ngươi thật sự tin mấy lời đó của nàng sao?"

Người tóc bạc phản bác lại: "Chứ không thì sao?"

"Có lẽ ngươi chưa nghe chuyện này—bốn năm trước, Vãn Cơ tổ chức một cuộc thi ở huyện Cửu Nghiêu bên ngoài. Ai là người đầu tiên vượt qua hố Vạn Xà gần đó, nàng sẽ đồng ý bất kỳ điều kiện gì của người đó."

"Cái... cái gì?" Người tóc bạc sững sờ đến mức lắp bắp, "Chuyện này thật sao?"

"Thuộc hạ của ta tận mắt chứng kiến, sao mà giả cho được?" Người đàn ông đáp, "Hơn nữa còn nghe ngóng được là, sau đó có một thiếu niên là người đầu tiên đi ra từ hố Vạn Xà, Vãn Cơ khi ấy liền chủ động tỏ tình, nhưng thiếu niên đó lại từ chối nàng."

"Cái gì?!"

"À đúng rồi, thiếu niên đó tên là Hộc Luật Yển."

Người đàn ông ngừng lại một chút, rồi nói với giọng đầy ẩn ý:

"Ngươi biết Hộc Luật Yển chứ? Chính là người mấy năm nay khiến cả chính đạo dậy sóng, còn diệt sạch Dược Tông Đường luôn đó."

"Cái gì?!!!"

Người tóc bạc sững sờ đến há mồm, rất lâu cũng không nói nên lời.

Người đàn ông ngồi đối diện uống hết chén trà rồi đứng dậy rời đi.

Chẳng bao lâu, một người quen khác của hắn lại ngồi vào đúng vị trí ấy.

Người tóc bạc cuối cùng cũng từ trong cơn chấn động ngập trời hồi thần lại, vội vàng liếc quanh xem có ai chú ý đến bọn họ không, thấy không ai để tâm thì hạ giọng nói nhỏ:

"Ngươi biết không, Vãn Cơ từng tổ chức một cuộc thi tuyển phu, kết quả lại bị Hộc Luật Yển từ chối!"

"Hả?!" Người mới tới cũng giật mình không kém, "Thật sao?"

Người tóc bạc nghiêm túc gật đầu: "Ta vừa mới nghe được, trăm phần trăm chính xác!"

Chẳng bao lâu sau, lại có một người nữa ngồi vào bàn. Hai người kia lập tức nhào lên hóng hớt.

"Tin lớn đây! Vãn Cơ từng đính hôn với Hộc Luật Yển!"

"Hả hả hả???" Người mới tới mở to mắt, hai tròng mắt muốn rớt ra luôn, "Thật hay giả vậy?"

Người tóc bạc nói: "Ngươi có nghe chuyện Vãn Cơ từng tổ chức thi tuyển ở hố Vạn Xà gần huyện Cửu Nghiêu không?"

"Thi tuyển?" Người mới tới nhớ lại, cảm thấy cách gọi đó có hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng không sai, bèn gật đầu: "Có nghe nói."

"Hai người họ chính là kết duyên trong cuộc thi đó."

Người tóc bạc thao thao kể như thật: "Hộc Luật Yển là người đầu tiên bước ra khỏi hố Vạn Xà, Vãn Cơ vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình, liền điên cuồng theo đuổi. Ban đầu Hộc Luật Yển từ chối mấy lần, nhưng cuối cùng cũng bị cảm động, nên mới đồng ý."

Bên cạnh, Mị Lục: "......"

Y rốt cuộc cũng hiểu làm sao lời đồn lại lan nhanh như vậy rồi.

Quả không sai khi người xưa nói: Tam nhân thành hổ.

Lúc này, quanh bàn bên cạnh đã tụ tập bảy tám người hóng chuyện, còn câu chuyện yêu hận tình thù giữa Vãn Cơ và Hộc Luật Yển đã được "nâng cấp" đến lần chia tay thứ năm mươi.

Mị Lục bắt đầu thấy không nghe nổi nữa, y bất ngờ bật dậy, định bước qua ngăn cản tên tóc bạc kia tiếp tục nói hươu nói vượn.

Nào ngờ đúng lúc đó, một tiếng "Bốp!" vang lên, một ngọn roi dài xé gió mà tới, quật thẳng vào lưng người đàn ông đang nói chuyện.

Lưng hắn lập tức rách toạc, miệng phát ra tiếng thét thảm thiết: "Aaaa! Ai đó?!"

Tất cả đều bị tiếng động đột ngột này dọa sợ, ngay cả người tóc bạc cũng nghẹn lời, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn sang—

Chỉ thấy một thiếu niên cao lớn, tóc đen buộc cao, sắc mặt trắng bệch, tay cầm roi dài đứng cạnh họ.

Ánh mắt thiếu niên thâm trầm như vực thẳm, không mang chút cảm xúc nào, khi nhìn bọn họ lại như đang nhìn những kẻ đã chết.

Ánh mắt như vậy khiến ai nấy cảm thấy lạnh cả người, trong lòng không hiểu sao dâng lên một nỗi sợ vô hình.

Mấy người xanh mặt đứng sát lại với nhau, cuối cùng là gã đàn ông vừa ăn một roi gầm lên giận dữ: "Ngươi là ai? Dám đánh ta à?! Ngươi chán sống rồi hả?!"

Khí thế có vẻ hung hăng, nhưng hành động thì chỉ thấy hắn đưa tay bịt lấy vết thương đang chảy máu đầm đìa, không dám tiến lên nửa bước.

Hộc Luật Yển không thèm liếc hắn lấy một cái, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào người tóc bạc:

"Ta muốn đánh là đánh hắn. Ai không muốn bị đánh thì cút ra."

Người tóc bạc run lên, theo phản xạ trốn sau lưng người khác.

Hộc Luật Yển nhấc chân tiến lên, roi dài trong tay vung một cái, giữa không trung vang lên tiếng vút sắc bén:

"Ai dám chắn trước mặt, ta sẽ đánh người đó."

Dứt lời, lại quất roi về phía người gần nhất.

Người nọ hét to rồi vội vàng tránh sang một bên.

Người tóc bạc thấy vậy sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vã gọi ra bản mệnh pháp khí, nhưng còn chưa kịp làm gì thì roi đã cuốn lấy pháp khí, giật khỏi tay hắn, rồi bị ném xuống đất như một đống sắt vụn.

Hắn toàn thân cứng đờ, khiếp hãi nhìn Hộc Luật Yển.

Mới hé miệng định nói thì roi đã quật thẳng vào mặt.

Một đường roi sắc lẹm để lại vết thương rỉ máu dài nơi mặt hắn.

Người tóc bạc đau đến lăn lộn dưới đất, tay ôm lấy mặt, miệng gào rú thảm thiết, máu đỏ lòm tràn qua kẽ tay.

Những người còn lại vốn định lấy đông h**p ít, nhưng vừa nhìn thấy cảnh đó liền đồng loạt lùi bước, ngay cả kẻ ăn hai roi cũng chỉ dám trừng mắt nhìn Hộc Luật Yển.

Mọi người trong quán trà đều bị âm thanh bên này thu hút.

Khi nhận ra hai người lạ mặt chưa từng thấy ở thành Tề, ai nấy đều bắt đầu bàn tán về thân phận họ.

Ngay lúc đó, trong đám đông vang lên một tiếng kinh hô:

"Mọi người nhìn kìa! Có phải là xe ngựa của cô nương Ngưỡng Dung không?!"

"Ngưỡng Dung! Ta từng thấy rồi, chính là chiếc đó!"

"Trời ơi, kiếp này có thể được gần cô nương Ngưỡng Dung đến vậy, ta chết cũng mãn nguyện rồi!"

Quán trà vừa mới yên tĩnh lại lập tức ồn ào như nước sôi, tiếng người gọi nhau dồn dập.

Mấy người vừa hóng chuyện Hộc Luật Yển đều ùa ra đường.

Chỉ có mấy nữ tu ma đạo vẫn đứng phía sau xem trò, cười mà như không.

So với họ, Mị Lục và Hộc Luật Yển đứng yên tại chỗ lại có vẻ hơi khác thường.

Nghe thấy hai chữ "Ngưỡng Dung", người tóc bạc đang nằm dưới đất r*n r* liền dốc sức bò về phía ven đường, vừa khóc vừa gọi tên nàng.

Mị Lục đứng dậy, nhìn theo hướng ánh mắt đám đông.

Chỉ thấy nơi cửa thành, một chiếc xe ngựa tinh xảo đang từ từ lăn bánh.

Trên xe chỉ có một xa phu, dường như đã quá quen với những tiếng hô hào, mặt không đổi sắc điều khiển xe đi tiếp.

Thế nhưng khi lướt qua quán trà, xa phu vô tình nhìn thấy người đàn ông mặt mũi bê bết máu, liền sững lại, sau đó lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.

Không nói một lời, xa phu lấy thuốc bột trong túi càn khôn rắc lên mặt hắn. Đợi máu ngừng chảy mới nhẹ nhàng đỡ hắn dậy:

"Sao ngươi lại ra nông nỗi này! Chuyện gì đã xảy ra vậy?!"

Người tóc bạc rưng rưng: "Anh A Giản, ta muốn gặp cô nương Ngưỡng Dung..."

Xa phu tỏ vẻ khó xử: "Cái này thì..."

"A Giản." Một giọng nữ dịu dàng truyền ra từ xe ngựa, chính là giọng của Ngưỡng Dung, nàng nói:

"Ngươi đưa hắn lên, để ta nhìn thử."

Xa phu cung kính: "Dạ, cô nương.", dứt lời, ôm người đàn ông lên xe, thoắt cái biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Đám đông vươn cổ nhìn theo xe ngựa, cố hóng tiếng động bên trong nhưng chẳng nghe thấy gì, đến cả tiếng thì thầm cũng không có.

Một lúc sau, người xa phu tên A Giản lại hiện thân, lần này hắn đi thẳng đến trước mặt Mị Lục, lịch sự chắp tay hành lễ:

"Vị công tử này, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngài. Không biết công tử có thể nể mặt không?"

"..."

Mị Lục — người từ đầu đến giờ hoàn toàn đóng vai nền — ngẩn người một hồi, chỉ vào mình:

"Ta?"

"Vâng." A Giản khẳng định, "Chính là công tử ngài."

Bình Luận (0)
Comment