Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 63

Hộc Luật Yển không đoán được Mị Lục sẽ phản ứng ra sao, hắn chỉ đang đánh cược.

Hắn cược xem Mị Lục có chịu nổi áp lực hắn gây ra hay không.

Từ khoảnh khắc hắn tỉnh lại, ý nghĩ trong đầu đã vô cùng rõ ràng – hắn muốn trói Mị Lục thật chặt bên người, để y mãi mãi không có đường thoát thân.

Bởi vậy sau khi bước chân vào Ma giới, hắn vẫn luôn âm thầm tìm kiếm cơ hội.

Đến khi Mị Lục đưa cho hắn hộp thuốc mỡ kia, hắn liền hiểu — cơ hội của hắn đã đến.

Hắn không những không ngăn cản Mị Lục sử dụng nó, mà còn ngấm ngầm khuyến khích y tiếp tục bôi thuốc, bôi lên thân thể hắn, hết lần này đến lần khác — tổng cộng là hai mươi ba lần.

Để được dùng thuốc mỡ ấy nhiều hơn, hắn thậm chí cố tình làm bản thân bị thương, để sừng nhọn của yêu thú xuyên qua lưng, tạo ra một vết thương đẫm máu.

Mỗi lần bôi thuốc ấy, điều chờ đón hắn luôn là ngọn lửa thiêu đốt d*c v*ng bất tận cùng những cơn tra tấn không có hồi kết. Nhưng hắn không thể làm gì cả, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Chịu đựng cho đến khi ngọn lửa thiêu cháy khắp toàn thân, hắn cảm thấy cơn đau như vạn con kiến gặm nhấm tâm can, mỗi tấc da thịt đều như đang bị những hàm răng sắc bén cắn xé.

May thay, hắn đã chịu đựng đau đớn cả ngàn lần vạn lần, những nỗi đau ấy với hắn giờ chẳng đáng là gì.

Chỉ cần vượt qua từng cơn đau này là được.

Mà mỗi lần đau đớn như vậy... đều là do Mị Lục mang đến cho hắn.

Tất cả... đều tại Mị Lục nhẹ dạ cả tin.

Đều tại Mị Lục phán đoán sai lầm.

Đều tại Mị Lục tự ý quyết định.

Nếu không phải Mị Lục để hắn dùng thuốc mỡ kia, hắn đã chẳng phải gánh chịu khổ hình như thế.

Lửa do Mị Lục châm, vậy thì cũng phải do Mị Lục dập tắt.

Nếu Mị Lục không bằng lòng, hắn cũng sẽ không ép buộc y. Cứ để y tận mắt chứng kiến hắn, kẻ đã dùng thuốc kia hai mươi ba lần, phải chống chọi ra sao với từng cơn tra tấn.

Để Mị Lục tận mắt nhìn thấy.

Chỉ cần y cảm thấy áy náy, cho dù chỉ là một chút xíu thôi... thì hai mươi ba lần đau đớn cộng thêm lần này, cũng coi như không uổng phí.

Trong đầu Hộc Luật Yển là vô vàn suy nghĩ trào dâng mãnh liệt, nhưng hắn tuyệt đối không để lộ ra chút gì. Thậm chí sau khi chạm nhẹ vào môi Mị Lục như chuồn chuồn lướt nước, hắn đã lập tức kéo giãn khoảng cách.

Toàn thân hắn như bị lửa thiêu, ý chí tan rã, đau đến mức tê dại, dường như đã không còn tri giác.

Nhưng hắn vẫn gắng gượng, không cho phép bản thân tiến thêm dù chỉ một bước.

Hắn đứng đúng tại ranh giới mong manh đó, chờ đợi lựa chọn của Mị Lục.

Lúc phát hiện bàn tay của Mị Lục khẽ chạm lên má mình, hắn còn ngỡ bản thân đang mơ mộng đến sinh ảo giác.

Nhưng thực tế chứng minh — đây không phải là ảo giác.

Ánh sáng trắng toát của dạ minh châu chẳng thể che giấu sắc đỏ đang dần dâng trên gương mặt Mị Lục, ngón tay y run lên vì bị hơi nóng từ thân thể Hộc Luật Yển thiêu đốt.

Đầu ngón tay trượt xuống dưới.

Lướt qua môi hắn, rồi chạm đến cằm, khẽ nắm lấy.

Mị Lục chầm chậm, dè dặt, ngập ngừng tiến đến gần, rất nhẹ... rất nhẹ mà hôn lên môi Hộc Luật Yển.

Hộc Luật Yển sững sờ tại chỗ.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả cảnh vật trước mắt hắn đều phai màu, hóa thành trắng đen. Chỉ có Mị Lục vẫn còn rực rỡ sắc màu, toàn thân sáng rực, chói đến mức khiến hắn vô thức nheo mắt lại.

Dòng chất lỏng ấm nóng rỉ ra từ khóe mắt.

Hắn đột nhiên có ảo giác như thể không thể hô hấp nổi.

Giây tiếp theo, hắn nhào tới, hung hăng cắn lấy môi Mị Lục.

Nụ hôn của hắn không chút kỹ thuật, chỉ thuần túy là bản năng và khát vọng nguyên thủy — phải gọi là cắn xé thì đúng hơn. Hắn dùng bàn tay lành lặn giữ lấy mặt Mị Lục, không hề do dự mà tiến công như chiếm thành đoạt đất.

Tất cả cảm xúc bị đè nén bấy lâu như núi lửa phun trào, điên cuồng mà cũng nhẫn nại, trút hết lên người Mị Lục.

Mị Lục bị hành động bất ngờ ấy dọa đến trợn tròn mắt, hai tay theo phản xạ đẩy lên ngực hắn.

Thế nhưng Mị Lục không hề có bất kì hành động từ chối hay chống cự nào. Có thể là định từ chối, nhưng lại nhịn được. Cuối cùng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng sự xâm lấn của hắn.

Hộc Luật Yển dùng ngón cái lau đi dòng nước bọt rịn ra nơi khóe môi Mị Lục, hơi thở nóng hừng hực phả vào tai y, như muốn thiêu cháy cả linh hồn y.

Hắn rất muốn nói ra hết những khát khao điên cuồng trong lòng, muốn Mị Lục biết hắn đã từng nghĩ tới việc dùng roi của Minh Toại trói chặt y lại, hoặc nhốt y vào hóa thi châu của Minh Đức Nghĩa, khiến y vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn nửa bước.

Nhưng hắn đã nhịn.

Nếu có một ngày Mị Lục thật sự quay đầu bỏ đi không chút do dự... có lẽ hắn cũng sẽ làm ra những chuyện không thể quay đầu ấy.

Nhưng hắn hy vọng... ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.

Mị Lục vốn chưa từng trải qua chuyện đó, kiến thức sách vở cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ có thể lóng ngóng làm theo kinh nghiệm của một vài lần tự xử trước đây.

Trên trán y túa ra một tầng mồ hôi mỏng, từng giọt mồ hôi tụ lại thành dòng, chảy men theo gò má.

Khi chảy đến bên tai, bị Hộc Luật Yển dùng ngón cái lau đi.

Mị Lục có cảm giác gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn — thấy Hộc Luật Yển một cách vô cùng tự nhiên, đưa ngón tay ấy bỏ vào miệng.

Mị Lục nghẹn họng: "Ngươi..."

Hộc Luật Yển nheo đôi mắt đen nhánh, nghiêng đầu nhìn y, trong mắt long lanh ánh nước, cuối cùng tụ thành giọt lệ sinh lý tràn khỏi khóe mắt.

Hắn không hay biết, chỉ khẽ thúc giục một tiếng.

Mị Lục trơ mắt nhìn hết thảy, cảm giác da đầu tê dại, nhất thời quên cả cách hít thở.

Một lúc lâu sau, cổ họng y mới lăn nhẹ hai lần... mà vẫn không thốt ra nổi tiếng nào.

Y vốn định nói... ngón cái kia hình như vừa chạm qua nước miếng của y...

Thôi vậy.

Dạ minh châu sáng suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau mới được Hộc Luật Yển thu lại.

Hắn đã mặc chỉnh tề, quay đầu nhìn Mị Lục vẫn còn say ngủ trên giường, ánh mắt vô thức mềm lại.

Hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay v**t v* má Mị Lục.

Mị Lục ngủ rất sâu, hàng mi dài in bóng mờ nhạt trên làn da. Dù cảm nhận được sự đụng chạm, y cũng không tỉnh lại, chỉ vô thức né người sang một bên.

Bàn tay của Hộc Luật Yển khựng lại trong không khí, nhưng hắn chẳng hề do dự, lại đặt tay trở về.

Không rõ từ khi nào... chỉ cần tiếp xúc da thịt với Mị Lục, lồng ngực hắn – nơi từng trống rỗng, mới được lấp đầy.

Một khi rời xa y, chỗ đó lại thành khoảng không lạnh lẽo.

Hộc Luật Yển biết bản thân đã mắc bệnh, nhưng hắn không muốn chữa trị.

Cứ bệnh thế này... cũng được.

Chỉ cần được ở bên Mị Lục, dù bệnh đến chết... cũng cam lòng.

Hắn ngồi bên giường rất lâu, rồi vẫn không nỡ, bước ra khỏi phòng.

Ra đến cửa, hắn đi rất quen đường tìm tới nơi ở của Nghiêm Văn.

Chỗ của Nghiêm Văn không giống với những chỗ khác, xung quanh không có ao hồ, cũng chẳng có hành lang, đến hoa cỏ trang trí cũng không, chỉ có các loại lò luyện lớn nhỏ.

Có cái đặt ngoài trời, có cái để trong phòng.

Đám hạ nhân trong viện hẳn đã được dặn trước, vừa thấy bóng Hộc Luật Yển từ xa đã lập tức bỏ chổi, vội vàng chạy tới đón.

"Thiếu gia, phó các chủ nhà chúng tôi đợi đã lâu, mời bên này."

Hộc Luật Yển đi theo hạ nhân lên lầu hai, quả nhiên thấy Nghiêm Văn vẫn giữ nguyên tư thế như hôm qua, ngồi trước chiếc lò luyện lớn nhất trong phòng – chiếc lò luyện màu vàng.

Nghe thấy tiếng bước chân hắn đi vào, Nghiêm Văn không ngoảnh đầu lại, chỉ mở miệng hỏi:

"Phần bạch thạch còn lại, có thể đưa ta rồi chứ?"

Hộc Luật Yển đi tới sau lưng y, lấy toàn bộ bạch thạch trong túi Bách Cẩm ra, bỏ vào chiếc túi gấm trống mà hạ nhân đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Chiếc túi gấm ấy chỉ trong chớp mắt từ trống rỗng đã đầy ắp.

Gia nhân vội vàng đếm sơ qua, chừng hơn năm mươi khối bạch thạch, mà khối nào khối nấy đều tròn trịa nhẵn nhụi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên, liền có thể cảm nhận được hơi ấm lưu chuyển bên trong.

Từng khối bạch thạch ấy, đều là hàng thượng phẩm mà suốt bao năm qua bọn họ chưa từng được thấy!

Gia nhân mừng quýnh, khoé miệng cười đến tận mang tai, đang định đưa túi gấm cho Nghiêm Văn thì bất ngờ có một bàn tay vươn ra chặn ngang đường đi.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Hộc Luật Yển.

Gia nhân còn tưởng Hộc Luật Yển hối hận đổi ý, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng.

Thế nhưng Hộc Luật Yển lại chẳng buồn liếc mắt nhìn đám bạch thạch trong tay hắn.

Những viên bạch thạch đó là hắn lượm lặt được từ ba người Tề Vọng Thiên, chẳng khác gì bánh từ trên trời rơi xuống, mà lại là loại bánh hắn chẳng thèm nếm thử một lần.

Vì thế, dù hắn có đem toàn bộ số bạch thạch ấy cho không, cũng chẳng cảm thấy tiếc rẻ chút nào.

Thứ duy nhất hắn quan tâm lại là chuyện khác —

"Vô Vọng bang ở đâu?"

Gia nhân ngẩn người, chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp ý của Hộc Luật Yển, lập tức thở phào, nét mặt cũng theo đó mà giãn ra.

"Ở ngay cuối phố Tam Xoa, cách Tinh Nguyệt Các của chúng ta chỉ bốn con phố thôi. Tề Thành giống như các thành khác, trong thành cấm sử dụng pháp khí phi hành, nên phải ngồi xe ngựa mới đến được."

Hộc Luật Yển dứt khoát nói: "Dẫn ta đi."

"Vâng vâng vâng!" Gia nhân vội vã gật đầu đồng ý, sau đó đưa túi gấm cho Nghiêm Văn.

Trước khi rời đi, Nghiêm Văn căn dặn: "Trong Tề thành, long xà hỗn tạp, không chừng còn cắm rễ tai mắt của kẻ khác. Nếu ngươi không muốn đánh rắn động cỏ, tốt nhất đừng gây động tĩnh quá lớn."

Nghe vậy, bước chân Hộc Luật Yển hơi khựng lại, hắn nghiêng đầu đáp: "Ta sợ mấy con rắn đó sao?"

Nghiêm Văn: "......"

Cái giọng điệu cuồng ngạo này, khiến ông cũng chẳng biết nên đáp lời thế nào, đành bất đắc dĩ phẩy tay.

Thôi vậy.

Người ta có vốn liếng để ngông cuồng, ông lo chuyện bao đồng làm gì?

Tuy rằng Vô Vọng bang không mấy tiếng tăm trong toàn Ma giới, nhưng chỉ xét riêng trong Tề thành thì cũng coi như có chút danh khí. Có những kẻ kết thù với người khác mà không muốn tự mình ra tay làm bẩn tay, liền bỏ tiền ra thuê Vô Vọng bang làm việc đó.

Vô Vọng bang tổng cộng có hơn năm mươi người, ngoài bang chủ đã đạt cảnh giới Nguyên Anh ra, thì những kẻ còn lại tu vi đều thấp hơn, lại mạnh yếu lẫn lộn.

Vì vậy chuyện thất bại khi nhận nhiệm vụ là chuyện thường như cơm bữa.

Chỉ là bang chủ Vô Vọng bang – Liêu Chí Nguyên lại rất thoáng, thắng bại là chuyện binh gia, nhiệm vụ thất bại thì đổi người khác làm lại, dù sao trong bang thiếu gì hạng người coi tiền hơn mạng.

Trưa hôm ấy, Liêu Chí Nguyên đã sử dụng một đống phù truyền âm, nhưng vẫn không nhận được tin tức từ sát thủ hắn cử đi, trong lòng bồn chồn, đi tới đi lui trong đại sảnh như kiến bò trên chảo nóng.

Một thuộc hạ thấy vậy, tiến đến thấp giọng nói: "Bang chủ, thuộc hạ thấy e lành ít dữ nhiều."

"Phế vật!" Liêu Chí Nguyên giận dữ quát, "Hắn đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, ta lại không bảo hắn đối phó với Hộc Luật Yển, chỉ bảo giết một kẻ mới Trúc Cơ như Mị Lục, vậy mà cũng thất bại!"

"Cũng có thể bị người khác phát hiện rồi." Thuộc hạ nói, "Tinh Nguyệt Các người đông tai mắt cũng nhiều, cao thủ cũng không ít, nếu bị lộ thì chỉ e khó lấy ít địch nhiều."

Liêu Chí Nguyên bình tâm suy nghĩ một lát, thấy thuộc hạ nói cũng có lý. Dù vậy, sắc mặt hắn vẫn khó coi vô cùng: "Uổng công ta còn đưa cho hắn một món pháp khí cao cấp, đúng là phí của!"

Dứt lời, hắn hỏi thuộc hạ: "Phía Tinh Nguyệt Các có tin tức gì không?"

Thuộc hạ lắc đầu: "Sau khi Nghiêm Phù rời đi, Nghiêm Văn đột nhiên tăng cường kiểm soát. Người của chúng ta nhiều lắm cũng chỉ chen vào được đến tầng giữa, muốn vào sâu hơn thì sẽ bị nghi ngờ."

"Thôi bỏ." Liêu Chí Nguyên ngồi phịch xuống ghế, nâng tách trà nóng hạ nhân vừa dâng lên, hớp một ngụm rồi sai bảo: "Ngươi chọn lại một kẻ tu vi Kim Đan kỳ, giỏi đánh lén hoặc hạ độc đều được, thủ đoạn càng độc càng tốt."

"Rõ."

"Lần này ta không vội nữa, dù sao bọn họ cũng phải ở lại Tề thành một thời gian." Khoé môi Liêu Chí Nguyên cong lên nụ cười lạnh lẽo, nheo mắt nhìn về phía trước, "Chỉ cần khiến bọn họ không thể rời khỏi Tề thành nửa bước, thì coi như đã có câu trả lời với bên kia rồi."

"Rõ." Thuộc hạ khẽ gật đầu, quay người định rời đi thực hiện nhiệm vụ.

Ai ngờ hắn vừa xoay người, một bóng đen bỗng từ xa lao đến.

Bóng đen ấy nhanh như tia chớp, khiến hắn trở tay không kịp, bị đập thẳng vào mặt, mùi máu tanh nồng đậm lập tức tràn ngập khứu giác.

Hắn ngã lăn ra đất, nhìn rõ thứ vừa rơi xuống, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Kẻ bị ném vào không ai khác, chính là người của Vô Vọng bang bọn họ — không, nói chính xác hơn, là thi thể của hắn ta.

Đôi mắt kẻ ấy đầy tia máu, chết không nhắm mắt, phần áo trước ngực và bụng đều bị xé toạc, thứ bên trong phơi bày không sót chút gì.

Thuộc hạ nôn khan một tiếng, suýt nữa ói ra ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng quát đầy kinh hoảng của Liêu Chí Nguyên: "Ai?!"

"Là ta."

Giọng nói vừa rơi xuống, một thân ảnh cao gầy từ sau cánh cửa chậm rãi bước ra. Người đó toàn thân vận y phục đen tuyền, chỉ có khuôn mặt và đôi tay lộ ra trắng như tuyết.

Trên mặt hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, động tác cũng chẳng có vẻ gì là xông vào địa bàn người khác, cứ như thể nơi này chẳng phải tổng đàn Vô Vọng bang, mà chỉ là một con phố nhỏ ai cũng có thể dạo bước.

Liêu Chí Nguyên bật dậy, cứng ngắc đứng ở vị trí chủ tọa, đôi mắt trừng trừng nhìn Hộc Luật Yển, cố gắng dò xét tu vi của hắn.

Tiếc là hắn thất bại.

Hắn không thể nhìn thấu tu vi đối phương?

Tu vi đối phương mạnh hơn hắn?

Không thể nào, toàn tu chân giới, số người vượt qua cảnh giới Nguyên Anh đếm trên đầu ngón tay, dù có tán tu chưa từng được ghi nhận, cũng không thể dễ dàng chạm mặt như vậy.

"Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà dám xông vào Vô Vọng bang chúng ta!" Liêu Chí Nguyên cố nén bất an trong lòng, hét lớn, "Những người khác đâu?! Chết hết rồi sao? Còn không mau giết hắn cho ta?!"

Nhưng không ai trả lời hắn.

Bên ngoài im phăng phắc, ngay cả tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên cũng biến mất tự lúc nào.

Chỉ thấy tên thuộc hạ nghiến răng bò dậy, đá thi thể dưới chân sang bên, nhanh chóng triệu hồi pháp khí bản mệnh, định tiên phát chế nhân mà đánh thẳng về phía Hộc Luật Yển.

Hắn ra tay cực nhanh, trong không khí chỉ còn lại tàn ảnh mờ nhạt.

Nhưng nháy mắt sau, hắn như bị điểm huyệt, dừng lại ngay trước mặt Hộc Luật Yển, tay cầm trường kiếm cũng khựng giữa không trung.

Cả người hắn như một lão nhân chậm chạp, tay chân run rẩy, dốc hết sức giãy giụa, muốn tiếp tục ra chiêu nhưng không tài nào cử động nổi, chỉ có thể phát ra những âm thanh r*n r* nghẹn ứ trong cổ họng.

"Còn chờ gì nữa?!" Liêu Chí Nguyên nghiến răng nghiến lợi rống lên, "Giết hắn cho ta!"

"Ta..." Thuộc hạ há miệng, "Linh lực của ta..."

Liêu Chí Nguyên lúc này mới nhìn thấy, tay Hộc Luật Yển vừa khéo siết lấy cổ thuộc hạ hắn, từ thân thể đối phương tràn ra từng tia linh lực màu vàng nhạt, xoắn lại thành từng sợi chỉ dài mảnh, chui vào cơ thể Hộc Luật Yển.

Liêu Chí Nguyên giật bắn người, mặt cắt không còn hột máu, lùi về sau hai bước rồi ngã ngồi trở lại ghế: "Lận... Lận Sùng..."

Chẳng mấy chốc, linh lực trong người thuộc hạ kia bị hút sạch, Hộc Luật Yển khẽ siết tay, đầu hắn ta vô lực nghiêng sang một bên, đôi mắt trừng trừng như chuông đồng.

Hắn chết không nhắm mắt, giống hệt thi thể dưới đất.

Hộc Luật Yển tiện tay vứt thi thể xuống, nhấc chân bước về phía Liêu Chí Nguyên.

Một cao thủ cảnh giới Nguyên Anh như Liêu Chí Nguyên, ở thành trấn nào trong Ma giới mà chẳng ngang dọc tung hoành? Hắn chưa từng xem ai ra gì, đến cả các chủ Tinh Nguyệt Các – Nghiêm Phù còn phải kiêng dè hắn ba phần.

Vậy mà đây là lần đầu tiên, kể từ khi bước vào Nguyên Anh kỳ, hắn lại bị một tên tiểu tử trông chưa tới hai mươi tuổi dọa đến mềm cả chân.

"Ngươi và Lận Sùng có quan hệ gì? Vì sao lại sở hữu năng lực của Lận Sùng?"

Hộc Luật Yển đứng trước mặt hắn, cúi mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông sợ đến chết lặng, hỏi:

"Là ai sai ngươi ra tay với Mị Lục?"

Liệu Chí Nguyên như thể không nghe rõ lời Hộc Luật Yển, giọng run rẩy gặng hỏi:

"Ngươi và Lận Sùng... rốt cuộc có quan hệ gì? Trả lời ta!"

Hộc Luật Yển cuối cùng cũng bị câu chất vấn đầy thần kinh ấy thu hút sự chú ý, trầm mặc một lát, sau đó ngược lại hỏi:

"Lận Sùng là ai?"

"Hộc Luật thiếu gia, Lận đại nhân là Ma Tôn đời trước."

Người hầu của Nghiêm Văn lặng lẽ theo sau liền nhỏ giọng giải thích:

"Khi ấy tu vi của Lận đại nhân gần chạm đến Hóa Thần kỳ, vô luận là chính đạo hay ma giới đều không ai có thể sánh bằng. Không chỉ chính đạo bên kia vô cùng kiêng dè ngài, mà toàn bộ ma giới cũng chỉ nghe theo hiệu lệnh của Lận đại nhân. Đáng tiếc về sau, Lận đại nhân ẩn danh, ngụy tịch sang chính đạo du ngoạn, rồi kết giao với một nữ tử bên chính đạo."

Nhắc đến chuyện đau lòng, giọng kẻ hầu khựng lại, sau khi trấn định lại cảm xúc mới tiếp tục nói:

"Lận đại nhân yêu nữ tử kia, vì được bên nàng mà cam lòng từ bỏ ngôi vị Ma Tôn. Nhưng sau đó, gia quyến của nàng biết chuyện thì kịch liệt phản đối, còn lén đem nàng đi giấu. Lận đại nhân đành phải ngày ngày tìm kiếm nàng khắp nơi..."

Hộc Luật Yển cắt ngang lời hắn:

"Thì liên quan gì đến ta?"

"Hộc Luật thiếu gia, nghe nói năm xưa nữ tử kia từng sinh cho Lận đại nhân một người con trai. Để bảo vệ đứa bé, nàng đành lòng đem nó giao cho người khác nuôi dưỡng. Tuy sau đó nàng cùng Lận đại nhân bị chính đạo ám toán mà chết, nhưng đứa bé kia lại may mắn sống sót... Có khả năng nào..."

Nói đến đây, kẻ hầu bấm ngón tay tính toán, lại thấy có gì đó không ổn—

Lận đại nhân và nữ tử kia chết cách đây hai mươi năm, còn đứa bé kia sinh ra đã ba, bốn mươi năm về trước. Nếu hắn còn sống, thì giờ đây cũng đã hơn ba, bốn mươi tuổi rồi, không thể trùng khớp với tuổi của Hộc Luật Yển!

Hay là... Lận đại nhân từng có con với người phụ nữ khác, và sinh ra Hộc Luật Yển?

Hoặc Hộc Luật Yển là hậu nhân của đứa bé đó?

Người hầu không đoán chắc, cũng chẳng dám nói liều, liền đổi hướng câu chuyện:

"Lận gia nơi Lận đại nhân sinh ra có một lời truyền, rằng dòng họ đơn bạc nhân đinh, chỉ sinh con trai. Và mỗi đời con trai, sau khi cha qua đời, sẽ tự nhiên kế thừa một loại năng lực đặc biệt mà không cần ai dạy—chính là năng lực mà ngài vừa rồi đã thi triển, hút lấy linh lực kẻ khác..."

Còn về thời điểm nào sẽ kế thừa năng lực ấy, thì lại không có định luật nào rõ ràng.

Có thể vài năm, có khi là mười mấy năm.

Hơn nữa, đàn ông nhà họ Lận không chỉ kế thừa năng lực kia, mà còn phải gánh cả một đời vận rủi vô phương hóa giải—bị người xa lánh, gia đình tan nát, cô độc suốt kiếp, đều là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Thiên đạo sẽ ban cho họ phúc lẫn họa, khi dòng họ Lận được ban cho thứ năng lực khiến toàn tu chân giới phải ganh tỵ, thì đồng thời cũng phải chịu đựng nỗi đau và dằn vặt không tưởng nổi.

Bởi thế, người mang họ Lận, gần như không ai có kết cục tốt đẹp.

Những suy nghĩ rối như tơ vò chèn chặt trong đầu kẻ hầu, hắn hé môi, cuối cùng vẫn không nỡ nói ra những lời nghẹn lại nơi cổ họng.

Hộc Luật Yển liếc mắt nhìn biểu cảm giằng co nơi hắn, rồi quay đầu nhìn Liệu Chí Nguyên đang mặt trắng dần thành xanh, dứt khoát kéo đề tài trở lại:

"Kẻ đứng sau ngươi là ai?"

Lúc này, Liệu Chí Nguyên cũng vừa rút khỏi cơn choáng ngợp ngập trời, vội nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu xoay chuyển chóng mặt rồi bắt đầu nói lảng:

"Chúng ta chưa từng tiếp xúc với người thuê, cũng chẳng biết thân phận hắn. Ngươi nghĩ người đó sẽ dễ dàng tiết lộ mình là ai sao? Hay ngươi nên ngẫm lại, dọc đường các ngươi đã đắc tội với những ai, là loại người nào mới có thể bỏ ra một số tiền lớn chỉ để lấy mạng các ngươi."

"Không." Hộc Luật Yển thản nhiên nhìn hắn, không hề bị lời nói kia đánh lạc hướng, chuẩn xác nắm bắt trọng tâm:

"Kẻ đó không phải muốn lấy mạng chúng ta, mà chỉ muốn ngăn chúng ta đến Túy Thành mà thôi."

Liệu Chí Nguyên không ngờ Hộc Luật Yển lại có đầu óc tỉnh táo đến vậy, lập tức im bặt.

"Vậy thì—" Hộc Luật Yển cúi người, tiến sát lại, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu gương mặt tái nhợt cứng đờ của Liệu Chí Nguyên, "Kẻ đó, hoặc đám người đó, là ai?"

Liệu Chí Nguyên cổ họng phình ra:

"Ta không biết, cũng chưa từng dò la thân phận người thuê, không thể tiết lộ gì cả."

"Ta đếm đến ba. Hoặc ngươi nói, hoặc ngươi chết."

"...Ta thật sự không biết."

"Ba."

"......"

"Hai."

"......"

"Một."

Lời còn chưa dứt, Liệu Chí Nguyên đột nhiên bật dậy, trong lòng bàn tay bùng phát linh lực, sắc mặt nghiêm nghị, một chưởng thẳng hướng Hộc Luật Yển.

Nhưng Hộc Luật Yển sớm đã đề phòng, nghiêng người tránh thoát dễ như trở bàn tay.

Liệu Chí Nguyên cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui, một tay khác không biết từ khi nào đã cầm sẵn một tấm lưới, ném thẳng về phía Hộc Luật Yển.

Nào ngờ, ngay khoảnh khắc kế tiếp, hắn tận mắt nhìn thấy Hộc Luật Yển tay không xé toạc tấm pháp khí vốn đến cả đao bén nhất thế gian cũng không thể cắt đứt. Bàn tay hắn xuyên qua từng mảnh lưới rơi rớt, vươn thẳng đến tim Liệu Chí Nguyên.

Liệu Chí Nguyên còn chưa kịp giãy giụa, đã kinh hoảng phát hiện—

Linh lực trong người hắn đang ào ào chảy ngược ra ngoài, như máu từ vết thương trên ngực, không cách nào ngăn lại.

Hắn hoảng loạn đến cực điểm!

"Ta nói! Ta nói!" Liệu Chí Nguyên hét khản cổ, giọng vì quá hoảng hốt mà vút cao đến chói tai, cuối cùng vẫn là khao khát sống còn lấn át hết thảy,

"Người... người giao nhiệm vụ cho bọn ta là..."

Nói đến đây, giọng hắn đột nhiên nghẹn lại, như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ.

Liệu Chí Nguyên nhăn mặt trong đau đớn, há miệng:

"Người đó là..."

Lại không thể thốt thành lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Không chỉ động tay, còn dùng luôn cả chân.

Giằng co một hồi, rốt cuộc vẫn không dám liều mạng viết ra hết (gương mặt dạn dày gió sương).

Bình Luận (0)
Comment