Mị Lục: "......"
Thành chủ phu nhân là cái quỷ gì?
Y đang định sửa lại cách gọi kỳ quặc này, thì đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười ha hả của Hộc Luật Yển.
Trong đại sảnh yên ắng, chỉ còn lại tiếng cười vang dội của hắn.
Hộc Luật Yển cười đầy phóng khoáng, khiến Lư Hải và Kinh Tử Ngang hoàn toàn đơ mặt.
Lư Hải và Kinh Tử Ngang thấy Mị Lục chẳng có chút phản ứng khó chịu nào, đến lông mày cũng không hề nhíu lại, lập tức hiểu rằng suy đoán của họ không sai — hơn nữa, vị thiếu niên dung mạo diễm lệ kia chẳng những đúng là thành chủ phu nhân, mà còn là người được thành chủ yêu thương vô ngần.
Một luồng suy nghĩ mờ ám thoáng qua trong đầu hai người, cả hai dần dần ngồi thẳng lại, lặng lẽ liếc nhìn nhau, dường như đều lĩnh ngộ được điều gì đó từ ánh mắt đối phương, thế là đồng loạt bật cười.
"Ha ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ——"
Ai nấy cười còn lố hơn cả người trước.
Chỉ còn lại Mị Lục vẫn trong trạng thái mờ mịt như vừa bước vào thế giới người lớn, nhìn Lư Hải một cái, lại nhìn Kinh Tử Ngang một cái, rồi quay đầu nhìn Hộc Luật Yển.
Có thể thấy Hộc Luật Yển đang vô cùng vui vẻ, niềm sung sướng tràn ngập nơi khóe mắt đuôi mày, ánh mắt đen láy như có hồn, dán chặt vào Mị Lục, bên trong là tình cảm tha thiết, mê luyến và vui mừng chẳng chút giấu giếm.
Hắn thấp giọng hỏi: "Thành chủ đại nhân, bao giờ mới cho ta danh chính ngôn thuận làm thành chủ phu nhân đây?"
Hộc Luật Yển vòng tay ôm eo Mị Lục, thân mình dán sát lại gần, hơi thở ấm áp từ mũi miệng phả hết lên khuôn mặt Mị Lục.
Mị Lục nhìn thấy bản thân phản chiếu trong mắt Hộc Luật Yển, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng.
Luồng khí nóng ấy như thiêu đốt da thịt, khiến nhiệt độ cơ thể y âm thầm dâng cao, máu chảy cũng dường như cuộn trào không ngừng.
Chỗ bị hơi thở kia lướt qua, lại để lại một cảm giác nóng rát mơ hồ.
Cứ như có đàn kiến bò qua vậy ——
Tê tê.
Ngứa ngứa.
Cảm giác ấy vừa xa lạ lại vừa lạ lùng.
Mị Lục từ trong cơn choáng váng lấy lại tinh thần, ngập ngừng một lát, cố gắng từ mớ suy nghĩ hỗn loạn tìm ra một câu trả lời thích hợp: "Ta......"
Lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên môi chặn lại.
Ngay sau đó, y thấy đôi môi mỏng kia khẽ mấp máy: "Giờ chưa cần nói đâu, ta có thể chờ."
Nói xong, ngón tay ấy hơi dùng sức ấn xuống môi Mị Lục, rồi nhanh chóng thu về.
Mị Lục hé môi, sững sờ trong giây lát, rồi lặng lẽ mím môi lại.
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, y lại nhớ đến cảnh đêm qua trên cao đài, khi Hộc Luật Yển ôm lấy y mà thốt ra câu "ta thích ngươi" — bỗng dưng có một vị chua chát lặng lẽ dâng lên, lan tràn khắp cõi lòng.
Bên kia, Lư Hải và Kinh Tử Ngang đã nín hẳn tiếng cười gượng, bắt đầu thay phiên nịnh nọt Hộc Luật Yển:
"TÍnh cách thành chủ phu nhân thật là hào sảng, bảo sao được thành chủ đại nhân yêu thích đến thế."
"Đúng vậy đúng vậy, thành chủ đại nhân và thành chủ phu nhân chẳng những tính cách vừa vặn bổ sung cho nhau, một người như gió mát trăng thu, một người như nắng xuân rực rỡ, mà diện mạo cũng tuấn tú xuất chúng, quả thật là một cặp trời sinh, nhân duyên trời định!"
Họ moi hết vốn liếng nịnh hót mấy chục năm tích góp được, đem ra dùng sạch sành sanh để tán tụng cho Mị Lục và Hộc Luật Yển.
Ngay khi cả hai nói đến khô cả miệng, Hộc Luật Yển bất ngờ lên tiếng thúc giục: "Nói tiếp đi, ta thích nghe."
Lư Hải: "......"
Kinh Tử Ngang: "......"
Nhìn vẻ mặt khổ sở không giấu nổi của hai người, Mị Lục đành khẽ ho một tiếng ngắt lời họ: "Thôi được rồi, giờ cũng đã giữa trưa, hai vị thành chủ từ xa đến, chi bằng cùng nhau dùng bữa trước đã, có chuyện gì ăn xong hẵng bàn tiếp."
Lư Hải và Kinh Tử Ngang lập tức gửi cho Mị Lục ánh mắt đầy cảm kích, vội vã gật đầu đáp: "Nghe theo thành chủ đại nhân sắp xếp."
Vẫn là hậu duệ nhà Lận dễ gần dễ nói chuyện!
Tính cách y quả nhiên y hệt cố nhân Lận Sùng — gần gũi thân thiện, thấu tình đạt lý, không hề cậy quyền ức h**p người khác.
Còn cái người gọi là thành chủ phu nhân kia——
Rốt cuộc là Hộc Luật Yển tìm ở đâu ra vậy?!
Thật đúng là cậy sủng mà kiêu, ỷ vào việc Hộc Luật Yển yêu chiều dung túng mà ngày càng vô pháp vô thiên, đến trước mặt Hộc Luật Yển còn dám vô lễ như vậy!
Khi đứng dậy, hai người len lén liếc mắt đánh giá, thế nào cũng không thấy vị thành chủ phu nhân ấy có điểm gì đặc biệt — ngoài gương mặt quá hút mắt ra.
Nhưng mà, Ma giới bọn họ từ trước tới nay đâu có thiếu người đẹp sống nhờ vào sắc vóc? Cứ lấy đóa hoa của Ma giới Vãn Cơ ra mà so, cũng chẳng kém hơn bao nhiêu——
Được rồi, họ thừa nhận là kém... hơi bị nhiều...
Nhưng ít ra Vãn Cơ là nữ nhân, tu vi cao, chưa nói đến diện mạo xuất chúng, ít nhất còn có thể kéo dài hương khói cho nhà họ Lận.
Còn thành chủ phu nhân kia, rõ ràng là một gã đàn ông hàng thật giá thật, làm sao mà nối dõi tông đường cho Hộc Luật Yển được?
Trong đầu Lư Hải và Kinh Tử Ngang ngập tràn những suy nghĩ rối rắm, nói tới nói lui vẫn là không cam lòng với vị thành chủ phu nhân này, nhưng Hộc Luật Yển thích thì họ — những kẻ đứng ngoài cuộc — còn có thể làm gì khác?
Hai người thầm thở dài, vừa ngẩng đầu lên, liền bất ngờ chạm phải một ánh nhìn u ám lạnh lẽo.
Hộc Luật Yển hơi nhếch khóe môi, nửa cười nửa không nhìn họ: "Hai người đang nghĩ gì đấy?"
Lư Hải: "......"
Kinh Tử Ngang: "......"
Mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ thái dương.
Hộc Luật Yển bế Mị Lục đứng dậy, đặt y sang một bên, rồi từng bước một đi về phía họ.
Lúc này, Lư Hải và Kinh Tử Ngang mới phát hiện thành chủ phu nhân quả là cao lớn dị thường, thậm chí còn cao hơn cả thành chủ gần một cái đầu, khi tiến lại gần thì như một ngọn núi sừng sững, khí thế bức người ùa tới khiến tim gan run rẩy.
Tóc Hộc Luật Yển được buộc cao, để lộ đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng mi đen dày phủ bóng mờ nhỏ nhỏ lên làn da trắng như tuyết.
Hắn cúi đầu nhìn Lư Hải và Kinh Tử Ngang, giọng nói bình thản không chứa chút cảm xúc, nhưng lời vừa thốt ra khiến cả hai dựng đứng cả lông tơ: "Hai người đang nói xấu ta trong lòng à?"
Nghe vậy, Lư Hải và Kinh Tử Ngang đồng loạt hít sâu một hơi lạnh, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa trượt khỏi ghế.
Hắn... làm sao biết được bọn họ đang nghĩ gì?
Không ổn rồi...
Hộc Luật Yển vẫn còn đang ở phía sau nhìn mà!
Họ tuyệt đối không thể để Hộc Luật Yển biết là họ vừa bịa đủ chuyện xấu xa về thành chủ phu nhân trong bụng!
Đừng thấy Hộc Luật Yển ngoài mặt nhã nhặn, chứ lúc nổi điên lên thì chẳng mấy ai cản nổi đâu.
Lư Hải lau mồ hôi trên trán, cố nặn ra một nụ cười méo mó: "Thành chủ phu nhân nói đùa rồi, chúng ta nào dám nói xấu gì chứ? Hơn nữa, thành chủ phu nhân và thành chủ đại nhân xứng đôi vừa lứa thế kia, dù chúng ta có muốn nói cũng chẳng tìm ra điểm nào để nói."
"Phải phải, đúng thế." Kinh Tử Ngang lập tức hùa theo, "Chúng ta khen thành chủ phu nhân còn không hết ấy chứ."
Hộc Luật Yển không đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai người họ mấy lần.
Lư Hải và Kinh Tử Ngang chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra nghĩ kỹ cũng kỳ quái, thành chủ phu nhân trước mắt chỉ là một cây tầm gửi quấn lấy Hộc Luật Yển, bản thân chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, ngay cả tu vi cũng không cảm nhận được, tại sao họ lại sợ y đến thế?
Nỗi sợ đó không giống với sự áp chế đến từ tu vi hay khí thế cao hơn, mà giống như chuột gặp mèo, thỏ gặp sói, nỗi hoảng loạn và rụt rè bản năng khi đối diện với kẻ mạnh.
Nhưng Lư Hải và Kinh Tử Ngang không nghĩ sâu xa đến vậy, chỉ cần Hộc Luật Yển không phủ nhận thân phận của thành chủ phu nhân, thì người trước mặt chính là nhân vật mà họ tuyệt đối không thể đụng đến.
Giằng co một lúc lâu, bầu không khí mới chợt dịu xuống.
Hộc Luật Yển lùi lại một bước, sắc mặt cũng thay đổi như đổi trời, tươi cười rạng rỡ nói: "Thành chủ nói đúng, hai vị đi đường xa tới, hẳn là mệt mỏi rồi, mau ăn chút gì rồi về phòng nghỉ ngơi đi."
Lư Hải và Kinh Tử Ngang lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ trong phút chốc, hô hấp của cả hai đều thông thuận hơn rất nhiều, đồng thanh nói:
"Đa tạ thành chủ phu nhân."
"Hai vị khách sáo rồi."
Hộc Luật Yển dường như rất ưa thích cái danh xưng "thành chủ phu nhân" kia, thừa lúc Lư Hải và Kinh Tử Ngang không chú ý, liền quay đầu, nháy mắt với Mị Lục một cái nhanh như chớp.
Mị Lục chỉ đành nhìn hắn bằng ánh mắt bất lực.
Y nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn không vạch trần cái trò đùa ác ý ấy của Hộc Luật Yển.
Chỉ là... thật đáng thương cho Lư Hải và Kinh Tử Ngang...
—
Gia nhân trong phủ thành chủ đã sớm chuẩn bị sẵn bữa tối. Để khoản đãi Lư Hải và Kinh Tử Ngang, hai vị khách không quản ngàn dặm mà tới, quản gia của phủ thành chủ đặc biệt bày tiệc nhỏ, địa điểm được đặt ở khoảng sân trống ngoài trời.
Do khí hậu khô hạn thiếu mưa, nên ở Túy thành cực kỳ hiếm cây xanh. Trong cả thành rộng lớn, hầu hết sắc xanh đều tụ lại ở ao sen mà trước đó Mị Lục và Hộc Luật Yển từng ghé qua.
Thế nhưng trong phủ thành chủ, cảnh sắc lại như một thế giới khác. Cây cối do linh thạch bồi dưỡng sum suê tươi tốt, hoa lá khoe sắc, ngập tràn sức sống. Quanh khoảng đất trống được trồng đầy liễu rủ, làn gió nhẹ thổi qua khiến từng cành liễu rung động lao xao.
Đêm buông xuống, gia nhân xếp một vòng dạ minh châu tại ranh giới giữa khoảng sân và rừng liễu.
Dưới ánh sáng của dạ minh châu, khoảng không này sáng tỏ như ban ngày.
Mị Lục và Hộc Luật Yển sóng vai ngồi trên đài cao, Lư Hải và Kinh Tử Ngang ngồi hai bên.
Đang dùng bữa thì quản gia tới báo—
Lại có ba thành chủ từ ba thành khác mang theo tùy tùng tiến vào Túy thành, hiện đang chờ ngoài cửa phủ thành chủ.
Mị Lục nói:
"Để bọn họ vào đi."
Quản gia đương nhiên biết rõ ai trong hai người mới là Hộc Luật Yển thật sự. Nhưng sau một thời gian quan sát, ông phát hiện vị tân thành chủ này trừ mấy chuyện đại sự ra thì chẳng mấy khi ra mặt xử lý các việc vặt. Phần lớn đều giao cho vị công tử họ Mị đứng ra gánh vác.
Về phần những "đại sự" kia—
Chẳng qua toàn là chuyện đánh nhau giết chóc mà thôi.
Lâu dần, quản gia cũng thức thời, tự điều chỉnh trọng tâm của mình: chỉ cần Mị công tử lên tiếng, tức là thành chủ cũng lên tiếng.
"Vâng." Quản gia cúi đầu nhận lệnh, rồi lặng lẽ lui xuống.
Chưa tới nửa nén nhang sau, ba vị thành chủ mới liền được đưa tới.
Ba người đó đều là chưởng môn của ba đại tông môn có tiếng trong ma giới. Thế nhưng dù là về thế lực của môn phái hay thành trấn dưới quyền, so ra vẫn kém Lư Hải và Kinh Tử Ngang một bậc. Vì vậy khi thấy hai người này tại yến tiệc, ba người đồng loạt sửng sốt.
Họ cứ tưởng với địa vị hiện nay của Lư Hải và Kinh Tử Ngang, đã không cần phải hạ mình tới nịnh bợ hậu duệ nhà họ Lận nữa chứ.
Ai dè... hai lão hồ ly ấy lại chạy còn nhanh hơn cả họ!
Ba người trong lòng nghẹn tức, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhanh chóng tiến lên chào Mị Lục và Hộc Luật Yển.
Rồi họ lập tức đứng hình.
Trước mặt có hai người đang ngồi, mà cả hai đều trông trẻ trung tuấn tú như nhau, rốt cuộc ai mới là hậu duệ nhà họ Lận, Hộc Luật Yển?
Lúc bình thường, họ chỉ cần thăm dò tu vi đối phương là có thể phân biệt. Nhưng lúc này, trong hai người đang ngồi kia có một là Hộc Luật Yển thật, ai dám tùy tiện dò xét tu vi chứ?
Trừ phi... họ chán sống rồi muốn nếm thử cảm giác bị hút khô linh lực.
Lư Hải và Kinh Tử Ngang thấy ba người kia bắt đầu luống cuống, liền đoán ra chắc ba người cũng gặp phải chuyện giống hệt họ ban ngày.
May mà họ thông minh, biết thăm dò—
Nhưng đừng hòng họ mở miệng nhắc nhở!
Trong mắt Lư Hải và Kinh Tử Ngang tràn ngập vẻ vui sướng khi người gặp họa, chuyện không liên quan đến mình nên thoải mái ngồi xem kịch vui.
Cuối cùng, vẫn là Mị Lục mở lời giải vây:
"Không cần khách sáo, tùy tiện tìm chỗ ngồi là được."
Ba người nghe vậy như trút được gánh nặng, đồng thanh:
"Đa tạ thành chủ đại nhân."
Sau khi an vị, Mị Lục yêu cầu họ tự giới thiệu.
Ba vị thành chủ ngày thường uy phong lẫm liệt giờ phút này chẳng khác gì ba chú gà con ngoan ngoãn nghe lời, lần lượt khai báo từng ly từng tí từ đầu tới chân.
Chờ họ giới thiệu xong, Mị Lục mới có cơ hội hỏi thẳng điều mình thắc mắc:
"Đã ngồi ở đây rồi, ta cũng không vòng vo nữa. Ta muốn biết lý do các ngươi đến đây."
Ba vị thành chủ địa vị thấp hơn, ngại lên tiếng, liền đồng loạt nhìn sang Lư Hải và Kinh Tử Ngang.
Hai người nhìn nhau giây lát, rồi vẫn là Lư Hải đứng dậy:
"Thành chủ đại nhân, không giấu gì ngài, chúng ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi!"
Mị Lục hơi ngẩn người:
"Là ý gì?"
"Từ sau khi Lận Sùng đại nhân qua đời, ma giới vẫn luôn trong tình trạng như rắn mất đầu. Các thế lực tranh chấp, lừa lọc lẫn nhau, chỉ riêng nội chiến đã khiến vô số người thiệt mạng. Nếu phe chính phái nhân lúc này đánh sang, ma giới chúng ta chẳng khác gì cá nằm trên thớt."
Nói rồi, Lư Hải vòng qua bàn, quỳ rạp giữa sân, dập đầu một cái rõ to:
"Tiểu nhân cả gan cầu xin thành chủ đại nhân đứng ra dẫn dắt ma giới đối kháng với chính đạo."
Từng lời của Lư Hải như sấm nổ bên tai, chân thành tha thiết, đến nỗi khiến mắt Kinh Tử Ngang cay xè.
Hắn đứng dậy đi tới cạnh Lư Hải, quỳ xuống theo.
Hai đối thủ không đội trời chung, chiến đầu bao năm một mất một còn, trong đêm nay lại cùng đứng trên một chiến tuyến lần đầu tiên.
"Cầu xin thành chủ đại nhân dẫn dắt ma giới đoạt lại lãnh thổ của chúng ta. Chúng ta đã bị ép đến bước đường này, sống lay lắt trên mảnh đất vàng khô cằn cỗi, những ngày sống hèn nhát thế này, tại hạ thật sự chịu đủ rồi!"
Ba người phía sau thấy thế, cũng lập tức quỳ xuống phía sau họ.
"Cầu xin thành chủ đại nhân nhận chức Ma Tôn—"
Năm thành chủ đã quỳ, hàng loạt tùy tùng đứng xung quanh cũng lũ lượt quỳ theo, trán dán chặt xuống đất lạnh, đồng thanh:
"Cầu xin thành chủ đại nhân nhận chức Ma Tôn—"
Cảnh tượng ấy làm Mị Lục kinh ngạc không thôi.
Y quay sang nhìn Hộc Luật Yển, lại phát hiện hắn chẳng biết đã tựa vào người mình từ khi nào.
Hộc Luật Yển nhẹ nhàng đan tay vào tay y, mười ngón đan xen, nắm chặt.
Mị Lục nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và thái độ bình tĩnh của hắn, trong lòng chợt hiểu ra điều gì.
Thì ra, rất nhiều người đã biết hắn chính là hậu duệ của Lận Sùng.
Có lẽ... chính Hộc Luật Yển cũng biết rồi.
Ngay khi y còn đang ngẩn ngơ, đã nghe giọng Hộc Luật Yển vang lên, rất đỗi nhẹ nhàng:
"Được thôi."
Chỉ hai chữ ấy, toàn bộ người quỳ dưới đất đều đồng loạt sửng sốt.
Không ai ngờ kẻ bên cạnh lại dám thay thành chủ trả lời chuyện hệ trọng như thế, mà thành chủ còn chẳng tỏ vẻ gì!
"Thành chủ đại nhân của chúng ta có thể ngồi lên vị trí Ma Tôn như các ngươi mong muốn."
Hộc Luật Yển buông tay Mị Lục ra, từ tốn đứng dậy, chậm rãi đi vòng qua bàn dài, bước tới trước mặt Lư Hải và Kinh Tử Ngang.
Giọng nói kéo dài vang vọng trong đêm yên tĩnh, khiến ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
Một dự cảm không lành chầm chậm dâng lên.
Lư Hải và Kinh Tử Ngang vô thức siết chặt lưng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Họ chỉ dám trừng trừng nhìn mặt đất, thấy bóng hắn lướt qua rồi dừng lại trước mặt ba người còn lại.
Ba người ấy không rõ nguyên do, nhưng thành chủ đại nhân đang ngồi ở vị trí chủ vị còn chưa lên tiếng ngắn cản, bọn họ cũng không dám nói gì.
Ai ngờ ngay sau đó, một người trong số họ bỗng dưng bị nhấc bổng lên!
Hai người bên cạnh hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy Hộc Luật Yển dùng một tay túm cổ áo đối phương, nhấc lên không trung. Trước khi người kia kịp kháng cự, bàn tay còn lại đã đâm xuyên lồng ngực hắn!
"Phụt"—tiếng máu văng tung tóe vang lên.
Máu ào ạt trào ra từ lỗ thủng giữa ngực, người nọ biến sắc liên tục chỉ trong nháy mắt: từ ngỡ ngàng, đến chấn động, cuối cùng là đau đớn tận xương tủy.
Hộc Luật Yển chẳng cho hắn lấy nửa cơ hội phản kháng, rút tay ra—
Người nọ chỉ kịp rên khẽ, phun ra một búng máu.
Máu loãng bắn tung tóe lên mặt hai người còn lại, nhưng họ chỉ có thể run bần bật, không dám cử động dù chỉ một chút. Dường như có một bàn tay mang tên "sợ hãi" bóp chặt thần kinh khiến cơ thể hai người cứng như đá, chỉ biết trở mắt nhìn Hộc Luật Yển ném người kia xuống như ném một mảnh giẻ rách.
Trong tay Hộc Luật Yển, là một trái tim bê bết máu. Trên đó, dính một lá bùa được gấp gọn thành hình vuông.
Năm ngón tay thon dài của hắn khẽ siết lại—
Trái tim vỡ vụn thành từng mảnh, lá bùa dính bên trên cũng bị xé toạc, một tia huyết sắc càng rực đỏ hơn tràn ra từ giữa.
Cùng lúc đó—
Trong thư phòng nhà Văn Nhân.
Văn Nhân Chính "phụt" một tiếng, phun ra búng máu lớn, hắn như đang phải gánh chịu cơn đau dữ dội, lảo đảo ngã khỏi ghế, bàn tay điên cuồng cào cấu tấm thảm dưới đất.
"Cha!" Văn Nhân Hiểu vội vã chạy đến, muốn đỡ Văn Nhân Chính dậy. "Cha, cha làm sao vậy?"
Văn Nhân Chính th* d*c, run giọng nói:
"Hắn... biết rồi..."