Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 84

Lúc Mị Lục phát giác sương mù dày đặc, nó đã ngưng tụ thành thực thể quấn chặt lấy chân y.

Mị Lục lập tức cảm thấy có điều bất ổn, vừa nhấc chân định bước tới phía trước, ai ngờ sương mù lại phản ứng còn nhanh hơn cả y, như dây thường xuân bám vách đá mà vươn thẳng lên, chỉ trong chớp mắt đã quấn tới tận đầu gối y.

Lớp sương mù hóa thành chất lỏng lạnh lẽo thấm vào vạt áo và ống quần Mị Lục, như một tấm lưới tơ tằm tinh vi, vừa vặn dán chặt lên da thịt y, thậm chí còn muốn len vào trong.

Cảm giác như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm những vết thương dưới lớp da.

Mị Lục nghiến chặt răng, theo bản năng định vận chuyển linh lực, ai ngờ lại phát hiện linh lực trong người như bị thứ gì đó trói buộc, không chỉ không vận hành nổi mà còn tĩnh lặng như ao tù nước đọng.

Khốn thật...

Thứ này có thể phong bế linh lực!

Trong chớp mắt, Mị Lục liền nghĩ tới nhà họ Văn Nhân.

Chỉ có đám người họ Văn Nhân mới khoái dùng mấy loại tà vật độc ác như vậy, còn bản thân thì như chuột nhắt trong cống ngầm, lẩn trốn trong những góc tối không ai thấy.

Thật sự là buồn nôn đến cực điểm!

Mị Lục không hiểu tại sao người nhà họ Văn Nhân lại phải tốn công tốn sức đến vậy chỉ để đối phó một "tiểu lâu la" như y, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải rời khỏi xe ngựa.

Vừa nghĩ tới đó, y đã rút thanh Bích U kiếm từ trong túi Càn Khôn ra.

Y vung kiếm chém vào tầng sương mù dày đặc đang quấn dưới chân mình.

Sương mù lập tức bị chém thành hai nửa, nơi tiếp xúc với thân kiếm còn vương lại ánh sáng âm u đỏ sậm của Bích U kiếm, đám sương dường như cực kỳ e sợ luồng ánh sáng ấy, lập tức như triều cường vỡ đê, chen lấn nhau rút lui khỏi chân Mị Lục.

Cơn đau nhức thấu xương lúc nãy cũng theo đó mà biến mất trong tích tắc.

Mị Lục hơi ngẩn ra, nhưng đáy lòng lại khẽ cười lạnh một tiếng.

Xem ra nhà họ Văn Nhân không ngờ được rằng trên Bích U kiếm của y còn lưu lại ngọn lửa huyết chú, mà vừa khéo loại lửa ấy lại là khắc tinh chí mạng đối với con rối do Văn Nhân gia điều khiển.

"Văn Nhân Chính, ngươi vẫn hèn nhát như xưa, ngoài cái trò lén lút hại người sau lưng thì chẳng có bản lĩnh gì khác, đến nỗi dạy ra một đứa con cũng y như ngươi, chỉ biết lén lén lút lút làm chuột trong cống rãnh." Mị Lục mỉa mai không chút khách sáo.

Sương mù thất bại trong việc tập kích, vốn định chuồn khỏi xe ngựa, lại bị câu nói kia làm cho khựng lại rõ ràng.

Quả nhiên là hắn...

Văn Nhân Chính.

Ánh mắt Mị Lục càng lộ vẻ khinh bỉ, không biết nghĩ đến điều gì, y bật cười khinh khỉnh: "Bảo sao Hộc Luật Uyển không chọn ngươi. Nếu ta là Hộc Luật Uyển, ta cũng sẽ không bao giờ thích một kẻ không có trách nhiệm, chuyên giở trò sau lưng và sống hai mặt như ngươi."

Đám sương mù bị lời y chọc giận đến điên cuồng, vặn vẹo thành đủ hình thù kỳ dị, còn muốn nhân lúc Mị Lục sơ hở mà tiếp tục quấn lên chân y.

May thay Mị Lục đã đề phòng từ trước, ánh mắt chợt tối sầm lại, rót linh lực vào Bích U kiếm, lập tức vung lên chém tới.

Một kiếm như sấm sét xé tan trời đất.

Sương mù lập tức bị chém đôi.

Ngay sau đó, một mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí.

Máu tươi từ vết rách nơi sương mù bị chém tuôn ra như suối.

Mị Lục không chút do dự, lập tức xoay kiếm, tiếp tục bổ xuống nửa còn lại của đám sương mù. Kiếm pháp của y vừa nhanh vừa chuẩn, tàn nhẫn không để lại khe hở, căn bản không cho Văn Nhân Chính cơ hội phản ứng.

Văn Nhân Chính có nằm mơ cũng không ngờ trên kiếm Mị Lục lại có lưu lại lửa huyết chú – thứ cực kỳ khắc chế thuật rối của gã, dù chỉ dính một chút thôi cũng đủ khiến gã trọng thương, thậm chí bị phản phệ linh lực đau đớn thấu xương.

Lửa nóng mãnh liệt xông thẳng l*n đ*nh đầu, cơn đau lạ lẫm như có đôi bàn tay khổng lồ, hung hăng xé toạc ngực gã.

Văn Nhân Chính khẽ rên một tiếng, mùi máu tanh trào lên từ cổ họng, mày nhíu chặt vì thống khổ.

Văn Nhân Hiểu bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến đến đỡ lấy cánh tay gã: "Cha!"

Văn Nhân Chính bỗng mở choàng mắt, phun ra một ngụm máu tươi.

"Cha!" Văn Nhân Hiểu hoảng sợ hét lớn, "Cha không sao chứ?!"

Văn Nhân Chính bị linh lực phản phệ, khí huyết dồn ứ, trong lồng ngực như có vô số lưỡi dao đang cào xé thịt da, đau đến mức tay chân co quắp, cả thân thể run rẩy không ngừng.

"Mau... gỡ bùa xuống..." Văn Nhân Chính yếu ớt nói.

"Gì cơ?"

"Trên người tên kia... có huyết chú ..."

Sắc mặt Văn Nhân Hiểu đại biến, không nói thêm lời nào, lập tức lấy ra lá bùa màu vàng tẩm mực, được ngâm trong chậu đồng đựng mực đen.

Cùng lúc đó, trong xe ngựa, Mị Lục đang định chém kiếm cuối cùng thì phát hiện màu sắc của sương mù bỗng nhạt đi cực nhanh, như mực bị pha loãng trong nước sạch.

Chẳng bao lâu sau, đám sương ấy đã hoàn toàn tan biến trong không khí.

Nếu không phải dưới đất vẫn còn vũng máu, mọi chuyện xảy ra ban nãy hệt như một ảo giác của y.

Mị Lục rũ mi, lặng lẽ nhìn vết máu đó, môi mím thành đường thẳng.

Y biết, Văn Nhân Chính đã chạy thoát.

Nhưng dựa theo tình hình vừa rồi, chắc chắn gã đã bị thương không nhẹ.

Mị Lục siết chặt Bích U kiếm, quay người đi về phía cửa xe.

Khi mở cửa ra, y thấy Chu Thượng đang canh chừng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm trọng, nghe thấy động tĩnh sau lưng, hắn liền quay lại: "Thành chủ, sao ngài lại ra đây?"

Mị Lục hỏi: "Hộc Luật Yển đâu?"

Chu Thượng chỉ về một hướng: "Bang chủ bên kia."

Mị Lục nhìn theo, quả nhiên thấy Hộc Luật Yển đang bị Hộc Luật Hạnh và Hộc Luật Lan cùng hơn chục người vây quanh.

Người nhà họ Hộc Luật đang ở thế hạ phong, ai nấy đều bị máu nhuộm đẫm y phục, trông vô cùng thê thảm. Đặc biệt là Hộc Luật Hạnh dẫn đầu, gần như biến thành người máu.

Tóc đen cao buộc của Hộc Luật Yển đã rũ xuống vai, ánh mắt lạnh lẽo cực độ. Hắn cầm roi dài, đầu roi kéo lê trên đất để lại vệt máu loang lổ.

Gió lạnh mùa đông thổi bay vạt áo hắn, thân hình cao gầy mà dường như chứa đựng sức mạnh dữ dội.

Khoảnh khắc đó, Hộc Luật Yển như hóa thân thành thần chết vung lưỡi hái thu gặt sinh mạng.

Hộc Luật Hạnh mất cả cánh tay phải, phải dùng tay trái cầm kiếm, mất máu quá nhiều khiến hắn ta tái nhợt như tờ giấy, hoảng loạn và sợ hãi lộ rõ trong mắt.

Hộc Luật Hạnh chưa từng nghĩ Hộc Luật Yển có thể trở nên đáng sợ đến vậy.

Lợi hại đến mức không thể lý giải.

Đối phương đã không còn là đứa trẻ dễ bề chèn ép như năm năm trước. Những gì Hộc Luật Hạnh cướp đi trên người Hộc Luật Uyển năm xưa, hôm nay đối phương đều đòi lại gấp bội.

Sau ngần ấy năm, cảm xúc cũ xưa bỗng ùa về chiếm lấy trái tim Hộc Luật Hạnh – hắn ta từng ghen ghét Hộc Luật Uyển thế nào, thì nay lại càng căm hận đứa con của nàng như thế.

Tại sao...

Năm đó Hộc Luật Hạnh không bằng Hộc Luật Uyển, giờ đến con hắn ta cũng phải thua trước con của nàng. Cha con hắn ta rốt cuộc thua kém chỗ nào?

Dựa vào đâu?

Rốt cuộc là dựa vào cái gì?!

Huống chi Hộc Luật Yển còn là thể chất dược dẫn trăm năm khó gặp, kẻ mang thể chất ấy chỉ cần làm dược dẫn an phận là được, dựa vào đâu mà tranh giành vị trí người thừa kế với con hắn?

Trong lòng Hộc Luật Hạnh tràn đầy không cam tâm.

Người thừa kế Hộc Luật gia chỉ có thể là con hắn ta – Hộc Luật Lan!

Còn Hộc Luật Yển? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Mười mấy năm trước Hộc Luật Lan có thể đạp Hộc Luật Uyển xuống khỏi vị trí người thừa kế, thì bây giờ cũng có thể đá văng chướng ngại vật là Hộc Luật Yển.

"Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hộc Luật Lan thở hổn hển hỏi, hắn cũng bị thương rất nặng, phải dùng kiếm chống đất mới có thể đứng vững.

Hộc Luật Lan hận Hộc Luật Yển không kém gì Hộc Luật Hạnh, hận đến mức muốn lột da người kia ngay tại chỗ, nhưng ngay cả cha hắn còn không tới gần được Hộc Luật Yển, thì hắn càng đừng mơ.

Hộc Luật Hạnh nghiêng đầu hỏi: "Người nhà họ Văn Nhân đâu?"

Nhắc tới những người kia, ánh mắt của Hộc Luật Lan đột ngột trầm xuống, giọng lạnh như băng: "Ta thấy họ căn bản chẳng có ý định đối phó Hộc Luật Yển gì cả, từ sớm đã rút lui trốn biệt rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Hộc Luật Hạnh cũng trở nên cực kỳ khó coi.

"Họ nhà Văn Nhân là giỏi nhất trong việc ly gián, chỉ mong người khác đấu đá đến chết, còn mình thì chẳng tốn một chút sức nào mà lại hưởng trọn ngư ông đắc lợi." Hộc Luật Lan nghiến răng nói, "Cha, chúng ta còn nên tiếp tục chống cự nữa không?"

Hộc Luật Hạnh sao lại không hiểu điều đó?

Thế nhưng giờ đây, họ không còn quyền lựa chọn nữa. Lúc này, Hộc Luật Yển đã mạnh đến mức khiến cả một nhóm người hợp sức ứng phó cũng cực kỳ chật vật. Nếu còn để Hộc Luật Yển có thêm thời gian phát triển, e rằng đến lúc đó sẽ không còn ai có thể khống chế được.

Thế nhưng nhà họ Mị đã bị họ khống chế từ lâu, nhà Tư Đồ chọn đứng ngoài quan sát, còn nhà Văn Nhân thì luôn trốn trong bóng tối. Trong tứ đại thế gia, chỉ còn nhà họ Hộc Luật là dám trực diện chiến đấu với Hộc Luật Yển. Chỉ dựa vào sức của một nhà, căn bản không thể nào trấn áp nổi kẻ đó.

Cứ tiếp tục như thế, sợ là cả hai cha con cũng sẽ bỏ mạng tại đây.

Trầm ngâm trong giây lát, Hộc Luật Hạnh vẫn cho rằng giữ mạng quan trọng hơn cả, đành cắn răng hạ lệnh: "Rút lui."

Hộc Luật Lan lập tức lớn tiếng truyền lệnh: "Tất cả rút lui!"

Ai ngờ tiếng còn chưa dứt, một chiếc roi dài bốp một tiếng quất tới, vừa chạm vào tay Hộc Luật Lan, cả cây roi như thể có ý thức, trườn lên cánh tay hắn.

Hộc Luật Lan kinh hãi hét lên, theo phản xạ định rút tay lại, nhưng vì những chiếc móc ngược trên roi đã cắm quá sâu nên hành động này lại khiến lớp thịt da bị lột ra một mảng lớn.

Mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy mặt Hộc Luật Lan, đau đớn dữ dội đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ.

"Tiểu Lan!" Hộc Luật Hạnh hít sâu một hơi lạnh, lập tức vứt kiếm trong tay, định gỡ roi ra khỏi cánh tay con trai.

Thế nhưng Hộc Luật Hạnh còn chưa kịp chạm vào, đã phải trơ mắt nhìn Hộc Luật Lan bị chiếc roi cuốn lên không trung.

Thân hình Hộc Luật Lan vẽ ra một đường cong trong không khí, sau đó rơi phịch xuống đất.

Hộc Luật Hạnh vừa định lao tới, liền thấy một bóng đen lướt qua mắt mình, theo gió truyền đến tiếng cười nhạt của Hộc Luật Yển: "Muốn chạy?"

Tiếng vừa dứt, Hộc Luật Yển đã đáp xuống vững vàng trước mặt Hộc Luật Lan, tuy trên mặt là nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một tia cảm xúc. Hắn lạnh nhạt nhìn Hộc Luật Hạnh, thốt ra lời nói như băng: "Nằm mơ."

Nói xong, Hộc Luật Yển mạnh mẽ rút roi về, cổ tay vừa vung, chiếc roi vút thẳng về phía cổ Hộc Luật Hạnh.

Những người còn lại thấy vậy, lập tức rút kiếm đâm tới Hộc Luật Yển.

Nhưng Hộc Luật Yển đã sớm đoán trước, dùng roi quấn lấy Hộc Luật Hạnh, ném thẳng hắn ta về phía mấy người kia, tay còn lại thì chộp lấy đầu của một người trong số đó.

Người kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn.

Kế đó, linh lực bắt đầu tuôn chảy ra ngoài.

"Ta..." Gã ta trợn tròn mắt, ánh mắt đầy kinh hoàng như thấy quỷ: "Linh lực của tôi..."

Lời còn chưa dứt, linh lực đã bị hút sạch, bàn tay đang nắm lấy đầu gã siết chặt một cái —

Bụp!

Đầu gã nổ tung như trái dưa hấu.

Cả hiện trường rơi vào tĩnh mịch.

Ngay cả Hộc Luật Hạnh cũng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh hãi đến ngây người, hắn ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm Hộc Luật Yển, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và nghi hoặc: "Lận Sùng..."

Hộc Luật Yển hắn...

Tại sao lại có thể dùng chiêu thức của Lận Sùng?

Ở một bên khác, Mị Lục và Chu Thượng vẫn còn đang giao chiến với một nhóm người khác.

Những kẻ phục kích họ đã bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại đám binh lính trên tường thành.

Đám lính này giỏi dùng cung tên tầm xa, mỗi mũi tên đều được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, không thể đem so với cung tên bình thường. Vừa tránh tên bay như mưa, vừa phải tiếp cận tường thành, quả thực vô cùng gian nan.

Bọn lính trên tường thành dựa vào người đông thế mạnh, mũi tên tẩm độc rơi xuống như mưa, dường như đang muốn tiêu hao dần thể lực của họ.

Hiển nhiên là kẻ địch đã chuẩn bị từ trước.

Mị Lục trực giác nhận ra: cứ thế này không ổn. Thay vì giải quyết đám lính trên tường thành, chi bằng phá vỡ cổng thành, xông thẳng vào trong.

Đến lúc đó, trận thế trên tường thành tự nhiên sẽ tan vỡ, binh lính cũng sẽ rối loạn.

"Chu Thượng!" Mị Lục không quay đầu lại, chỉ hô lớn: "Chúng ta đi về phía cổng thành, lát nữa ta sẽ lo phá cổng, các người cứ xông vào là được."

Chu Thượng ở ngay phía sau Mị Lục, hai người lưng tựa lưng.

Lẽ ra, Chu Thượng phải nghe rõ lời y nói. Nhưng Mị Lục chờ mãi, vẫn không thấy hắn trả lời.

"Chu Thượng!" Y lại gọi.

Vẫn không có hồi âm.

Tuy vậy, Chu Thượng vẫn đang múa kiếm đỡ tên, bởi Mị Lục còn nghe thấy tiếng kiếm chém vào mũi tên vang lên lanh lảnh.

Mị Lục cảm thấy có gì đó không đúng. Trong lúc né tên, y quay đầu lại nhìn —

Khoảnh khắc ấy, một cảnh tượng khiến y rợn tóc gáy đập vào mắt.

Dù Chu Thượng vẫn đang cử động hai tay cầm kiếm, nhưng cổ hắn gần như bị vặn ngược đến bảy mươi độ, với một tư thế quái dị đến rợn người, đang trừng trừng nhìn y.

Gần như là đối diện với gương mặt kia, tim Mị Lục như ngừng đập trong chớp mắt.

Toàn thân y nổi da gà.

Người này — không phải Chu Thượng!

Đó là phản ứng đầu tiên của y.

Nhưng nếu không phải, thì "Chu Thượng" này là ai?

Đối phương có thân thể của Chu Thượng, gương mặt của Chu Thượng, rõ ràng chính là hắn.

Trừ phi, có thứ gì đó đã chiếm lấy cơ thể của Chu Thượng mà không ai hay biết.

Dù thế nào đi nữa, Mị Lục cũng cảm nhận được ác ý sâu thẳm mà "Chu Thượng" đang mang đến.

Y lập tức thu kiếm lại, chỉ muốn mau chóng tránh xa hắn.

Không ngờ, Chu Thượng bỗng nhiên vươn tay đẩy mạnh y một cái.

Mị Lục còn chưa hết ngỡ ngàng, thân thể đã bị trọng lực kéo nghiêng về phía trước. Đúng lúc đó, một mũi tên xé gió lao tới, chính xác xuyên qua ngực y —

Thời gian như bị làm chậm.

Nỗi đau bị xé toạc nơi lồng ngực lan ra từng vòng, từng vòng như gợn nước.

Mị Lục vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Cho đến khi thân thể nặng nề đổ xuống đất, cơn đau dữ dội nhấn chìm mọi ý thức, y mới chân chính nhìn thấy — tử thần đã đến.

Bình Luận (0)
Comment