Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 89

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên làm chuyện này, tay Mị Lục run dữ dội, thành ra y c** q**n áo một cách vô cùng lúng túng. Vất vả lắm mới kéo được lớp áo lót duy nhất ra, kết quả lại phát hiện đai lưng vẫn còn buộc chặt quanh eo.

Mị Lục ngẩn người, đành tạm thời từ bỏ việc kéo áo, chuyển sang vụng về tháo đai lưng.

Y không dám nhìn thẳng vào mắt Hộc Luật Yển, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh nhìn đầy kinh ngạc của hắn đang dán chặt lên thân thể y.

Hai má Mị Lục nóng bừng như bị thiêu đốt, một luồng lửa theo cuống họng trào ngược lên.

Y cảm giác cả người mình sắp bốc cháy đến nơi.

Càng gấp gáp thì càng rối ren, cái đai lưng vốn buộc sơ sài giờ lại như bị buộc thành nút chết, kéo thế nào cũng không ra.

Kéo mãi không được, còn khiến đai lưng siết chặt hơn nữa, làm eo y bắt đầu đau.

Mị Lục kiên trì vật lộn hồi lâu, đến mức tay chân mỏi nhừ, đành phải đổi tư thế, quỳ lên giường cho dễ thở chút.

Y không ngờ mọi chuyện lại kẹt ngay ở bước mở đầu, ngoài xấu hổ, trong lòng còn bắt đầu thấy bực bội.

"Khốn..." Mị Lục thấp giọng mắng, rồi chỉ còn cách quay sang nhờ Hộc Luật Yển giúp: "Ngươi giúp ta một chút."

Không ngờ Hộc Luật Yển không hề có phản ứng.

"Hộc Luật Yển." Mị Lục vẫn không dám nhìn về phía hắn, y cụp mắt, hít sâu một hơi, giọng run run nói, "Giúp ta cởi đai lưng."

Hộc Luật Yển vẫn không nói một lời, thậm chí còn không nhúc nhích.

Lúc này Mị Lục mới phát hiện có gì đó sai sai, cắn răng ngẩng đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Hộc Luật Yển đang há miệng, nhìn y với biểu cảm ngây dại, tựa như đang trải qua cú sốc tinh thần to lớn nào đó.

Ngay giây tiếp theo, Mị Lục trơ mắt nhìn một vệt máu đỏ tươi chầm chậm chảy ra từ mũi hắn.

Mị Lục: "......"

Ấy vậy mà Hộc Luật Yển chẳng hề nhận ra, mắt mở to đến dọa người, giống như bị điểm huyệt vậy.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối mặt.

Giằng co một hồi.

Mị Lục xấu hổ đến mức da đầu tê rần, cảm giác mười đầu ngón chân mình đều muốn co rút lại.

Tới khi Hộc Luật Yển đưa tay quơ một cái trên giường, y mới sực tỉnh, lập tức dùng tay áo chùi chùi lên nhân trung của Hộc Luật Yển, vừa luống cuống vừa hốt hoảng nói: "Ngươi chảy máu mũi rồi!"

Không chùi thì thôi, vừa chùi xong, tay áo y dính một vệt máu, còn mặt Hộc Luật Yển thì bị y lau đến lem luốc như một con mèo tam thể, máu mũi bê bết hết cả cằm.

Mị Lục lúc này chẳng còn rảnh bận tâm đến mấy chuyện ngượng ngùng linh tinh nữa, tay chân luống cuống bò dậy, lục lọi khắp giường, cuối cùng tìm được một chiếc áo khoác của Hộc Luật Yển treo ở giá đầu giường.

Chẳng thèm nghĩ ngợi, y chụp đại chiếc áo nhét lên mặt Hộc Luật Yển, ra sức lau lau chùi chùi.

Lau mãi một hồi mới coi như sạch được máu mũi dính trên mặt hắn.

Sau màn náo loạn nho nhỏ này, cảm giác lúng túng trong lòng Mị Lục cũng vơi đi kha khá, y mềm oặt ngồi xuống mép giường, tức tối ném chiếc áo đầy máu mũi xuống đất, trừng mắt nhìn Hộc Luật Yển: "Ngươi bị sao thế hả? Phá hỏng không khí quá thể rồi đấy."

Dù ngoài miệng càu nhàu, nhưng mặt y vẫn đỏ bừng như lửa, ánh mắt liếc qua Hộc Luật Yển còn nhiều thẹn thùng hơn là giận dữ.

Hộc Luật Yển hé môi, lại không thốt ra nổi một chữ.

Hắn chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, ánh mắt kia của Mị Lục như xuyên thẳng vào tim hắn.

Từ góc độ của hắn nhìn sang, vừa vặn thấy rõ gương mặt trắng nõn nổi bật giữa mái tóc đen của Mị Lục, và cả lồng ngực mênh mông lộ ra sau lớp áo bị kéo bung.

Vừa rồi Mị Lục phản ứng mạnh quá, đến giờ vẫn còn thở hổn hển, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, yết hầu nhô lên theo động tác nuốt nước bọt, khẽ chuyển động lên xuống.

Hộc Luật Yển từ từ ngậm miệng lại.

Đột nhiên, cổ họng hắn khô khốc như sa mạc.

Hắn đưa tay sờ mặt mình.

Máu mũi đã được Mị Lục lau sạch, chỉ còn lại một mảnh nóng ran.

Hai người ngồi nhìn nhau chằm chằm, Mị Lục cuối cùng cũng không nhịn được, "phì" một tiếng bật cười, vừa chỉnh lại áo trên người vừa khẽ đẩy vai Hộc Luật Yển: "Sao đến khúc quan trọng thì ngươi lại đứt dây thế hả? Ta phải lấy hết can đảm đấy biết không?"

Không hiểu sao, rõ ràng Mị Lục đẩy chẳng mạnh, mà Hộc Luật Yển lại cảm giác choáng váng đến mức đầu óc xoay mòng mòng, ngập ngừng mở miệng: "Ta..."

Ngập ngừng giây lát, hắn thốt ra một câu đầy khó xử: "Ta không khống chế được."

Mị Lục nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Hộc Luật Yển, trong lòng cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Trước đây lần nào chẳng là Hộc Luật Yển chủ động bám dính lấy y?

Y cứ tưởng Hộc Luật Yển sành sỏi chuyện này lắm rồi, ai ngờ hắn cũng có lúc lúng túng thế này!

Quá hiếm có.

Quá bất ngờ.

Giờ y mới phát hiện, hóa ra bộ dạng bình thường của Hộc Luật Yển chỉ là một con hổ giấy được vẽ oai hùng mà thôi.

Chỉ khi y liên tục lùi bước, Hộc Luật Yển mới dám giả vờ hùng hổ mà giương nanh múa vuốt, tỏ vẻ lão luyện.

Nhưng khi y chủ động tấn công, Hộc Luật Yển lập tức hiện nguyên hình.

Mà hình dạng thật sự của hắn... chỉ là một con thỏ ngốc mà thôi.

Giống hệt mấy con Thố Chưởng Đại mà y từng ôm.

Nghĩ tới đám Thố Chưởng Đại kia, Mị Lục đột nhiên nảy sinh tâm trạng muốn trêu chọc, do dự giữa tiến hay lùi chốc lát, rồi quả quyết chọn vế đầu.

"Hộc Luật Yển." Mị Lục nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Hộc Luật Yển bị điểm danh bất ngờ, có chút căng thẳng nhìn sang y.

Mị Lục mím môi, nhanh chóng ghé sát lại, đến khi mũi gần như chạm vào mũi hắn thì bất ngờ dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi còn chảy máu mũi không?"

Hộc Luật Yển ngơ ngác chớp mắt, ngay tức khắc trông càng căng thẳng hơn, đưa tay xoa xoa mũi, thành thật đáp: "Hình như... không còn chảy nữa."

"Vậy chúng ta tiếp tục chứ?" Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nói ra những lời này, Mị Lục vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập như trống trận.

Nhưng chuyện đã đến nước này, y không muốn lùi nữa.

Y biết bản thân mình dễ dao động, trốn tránh và rút lui gần như đã thành bản năng trong đời. Nếu hôm nay không thực sự làm gì đó, chỉ sợ sau này y sẽ chẳng bao giờ có được dũng khí như vậy nữa.

Vì thế y lại hít sâu một hơi, vừa ra sức ép bản thân giữ bình tĩnh vừa cố ra vẻ thản nhiên tiếp tục tháo đai lưng.

Lần này đai lưng được tháo ra rất dễ dàng.

Mị Lục nhìn Hộc Luật Yển, trịnh trọng nói: "Ta chuẩn bị xong rồi."

Hộc Luật Yển rõ ràng nuốt nước bọt ực một tiếng.

Mị Lục suy xét đến tình hướng của Hộc Luật Yển, tri kỉ an ủi hắn: "Ngươi không cần làm gì cả, để ta."

Dù trông tình hình của Hộc Luật Yển có vẻ không ổn lắm, nhưng cái chuyện này... chắc cũng không khó lắm đâu? Dù sao thì... chỉ cần nằm đó là được mà, chẳng cần hắn dùng sức gì cả.

Trong đầu Mị Lục lúc này toàn là những ý nghĩ lộn xộn.

Dù Hộc Luật Yển có "không được", y cũng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cung đã giương, tên cũng đã lên dây, sao có thể không bắn?

Mị Lục cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Hộc Luật Yển.

Mới nãy còn đang khí thế ngút trời, giờ bắt tay vào thực sự, y lại bỗng thấy hồi hộp.

"Hộc Luật Yển..." Mị Lục kéo áo hắn, vừa cởi vừa lẩm bẩm, "Ta hồi hộp quá... Sao áo của ngươi khó cởi vậy chứ."

Hộc Luật Yển cứng ngắc đặt tay lên eo y, khô khốc đáp một tiếng "Ừm."

Hiển nhiên, Hộc Luật Yển cũng căng thẳng chẳng kém gì y.

Hắn cảm thấy đầu mình như bị đổ hồ dán, tay chân để đâu cũng không biết, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Mị Lục.

Hắn chưa bao giờ thấy Mị Lục như thế này.

Rõ ràng sợ đến mức tay chân luống cuống, vậy mà vẫn cố tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm để giành lấy quyền chủ động. Nhưng dù Mị Lục có cố tỏ ra điêu luyện đến mấy, những động tác nhỏ vô tình để lộ vẫn không thể lừa được ai.

Tai y đỏ ửng đến mức như muốn bốc cháy, lông mi run rẩy không ngừng, ngay cả hơi thở cũng đang run theo.

Cả khóe mắt cũng lấm tấm đỏ.

Mị Lục lúc mặc quần áo thì không nhìn ra gì, giờ áo mở toang, mới thấy thân thể y vừa trắng vừa gầy, tựa như đào phai lay lắt giữa mưa gió, từng sợi tóc đều đang run nhẹ.

Hộc Luật Yển nhìn đến ngẩn người, ngay cả tiếng th* d*c ngày một dồn dập của bản thân cũng không nghe thấy nữa.

Hắn thật sự may mắn vì đã lấy lại được đôi mắt.

Hắn nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được hình ảnh này — một cảnh tượng chỉ có mình hắn mới xứng đáng được chiêm ngưỡng.

Hắn hận không thể hái luôn đóa hoa đào kia xuống, hung hăng x** n*n rồi ôm trọn vào lòng.

Nhưng hắn không thể làm vậy.

Hắn cố hết sức đè nén khát vọng cuồn cuộn trỗi dậy trong lòng, đến mức ngực cũng bắt đầu đau âm ỉ.

Hắn không thể khiến Mị Lục sợ hãi.

Hắn phải nhẫn nhịn.

Mị Lục chẳng hay biết gì về dòng suy nghĩ đang cuộn xoáy trong lòng Hộc Luật Yển, y cẩn thận, nghiêm túc gỡ từng lớp y phục trên người hắn, đang định làm bước tiếp theo thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tràng âm thanh.

Là tiếng bước chân người đến gần.

Mị Lục hoảng hồn, đôi tay run lên, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ gì thì thân thể đã theo bản năng định rời khỏi người Hộc Luật Yển.

Ai ngờ đám người ngoài cửa lại nhanh đến vậy, y còn chưa kịp xuống, liếc mắt đã bắt gặp bóng người lướt qua khe cửa.

Mị Lục lập tức cứng đờ.

Vẫn là Hộc Luật Yển phản ứng nhanh hơn, hắn lập tức kéo tấm chăn bên cạnh trùm kín cả hai người, tay còn lại vững vàng ôm chặt Mị Lục vào lòng trong chăn.

"Cho phép các ngươi vào lúc nào?" Giọng hắn lạnh đến nỗi có thể đóng băng mọi thứ.

"Chúng ta..." Tư Đồ Cao Dương mở miệng, gương mặt đầy lúng túng.

Nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Hộc Luật Yển ngắt lời, giọng lạnh tanh: "Ra ngoài!"

Tư Đồ Cao Dương thấy thế cũng biết mình đến không đúng lúc, liền vội vã xua những người sau lưng rút lui.

Một lúc sau, Hộc Luật Yển vén chăn lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Mị Lục: "Đi rồi."

Mị Lục ngẩng đầu nhìn hắn, tuyệt vọng buông lời: "Xong rồi... Vừa rồi cha mẹ ta cũng ở đó!"

Vừa nãy Tư Đồ Cao Dương dẫn đầu, sau lưng còn năm sáu người, trong đó có hai người chính là Mị Hà Phong và Cổ Thu.

Nghĩ đến chuyện mấy năm biệt ly, bản thân lại gặp lại cha mẹ trong tình huống như thế này, Mị Lục chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào cho rồi.

Y chẳng dám nghĩ cha mẹ sẽ nhìn y với ánh mắt ra sao nữa!

Hộc Luật Yển cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Trước đó, sau khi đưa Mị Lục trở về, người nhà họ Mị thỉnh thoảng sẽ đến thăm y. Hắn sợ Mị Lục tỉnh dậy sẽ không vui nên không cản bọn họ vào.

Ai ngờ lại để Mị Hà Phong và Cổ Thu chứng kiến cảnh tượng thế này.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hắn chỉ có thể trấn an Mị Lục: "Chúng ta đã ở bên nhau từng ấy ngày, họ chắc cũng đoán ra phần nào rồi. Ngươi đừng lo, cho dù họ không đồng ý, ta cũng sẽ giải thích rõ ràng với họ."

Bình Luận (0)
Comment