Mới nghe xong câu ấy, Mị Lục cứ ngỡ mình nghe lầm.
Ngẩn người một lúc lâu, đến khi hoàn hồn thì sắc mặt y lập tức tái đi.
"Từ bỏ? Tại sao lại phải từ bỏ? Chúng ta khó khăn lắm mới đi được đến bước này." Mị Lục không hiểu vì sao Hộc Luật Yển lại đột nhiên có ý định như vậy, nhưng y biết, ý nghĩ ấy—là sai.
Sao Hộc Luật Yển có thể không tìm lại những phần cơ thể còn thiếu?
Chưa bàn tới chuyện từ bỏ sẽ khiến thọ mệnh của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, chỉ riêng việc hắn không đòi lại thì cũng đâu đồng nghĩa với việc người khác sẽ buông tha hắn.
Đặc biệt là nhà họ Văn Nhân cùng Tư Đồ Ôn Uyển còn sót lại—họ tuyệt đối sẽ không tha cho Hộc Luật Yển.
Mị Lục đặt hộp thuốc mỡ lên giường, đưa tay nâng lấy mặt Hộc Luật Yển, trong đầu chợt nhớ tới cuộc đối thoại với Cổ Thu không lâu trước đó, liền chau mày hỏi: "Có phải ngươi đã nghe được điều gì không?"
Hộc Luật Yển ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đen tuyền phản chiếu khuôn mặt lo lắng của Mị Lục. Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Có phải có kẻ đang muốn giết ngươi không?"
Tim Mị Lục chợt thắt lại, bề ngoài cố tỏ ra điềm nhiên: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Ta vẫn luôn cho rằng mục tiêu của họ là ta. Nhưng sau chuyện lần trước, ta dần phát hiện ra điểm bất thường." Giọng Hộc Luật Yển run lên, cánh tay ôm eo Mị Lục cũng siết chặt thêm mấy phần, "Nếu mục tiêu là ta, thì tại sao lần nào ngươi cũng bị cuốn vào nguy hiểm cùng ta?"
Mị Lục không đáp.
"Người đó nhắm vào ngươi, đúng không?" Hộc Luật Yển chậm rãi nói ra suy đoán trong lòng, "Người đó... muốn giết ngươi."
Mị Lục nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt mà chua xót, y dịu dàng vuốt lưng Hộc Luật Yển: "Là ta."
Dù đã có linh cảm từ trước, nhưng khi nghe được lời xác nhận ấy, Hộc Luật Yển vẫn không thể kìm được nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng.
Nỗi sợ ấy cuồn cuộn ập tới như sóng lớn, vang lên những tiếng cười sắc lạnh và chói tai.
Dù hắn không có trái tim, nhưng lúc này lại cảm nhận rõ ràng được cơn đau co thắt như xé rách trong lồng ngực.
Không ai có thể cướp lấy Mị Lục khỏi tay hắn.
Không! Có! Ai!
Hắn tuyệt không cho phép!
Nếu có kẻ nào dám nhắm đến Mị Lục—hắn sẽ xé kẻ đó ra thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh một. Dù có phải phí bao nhiêu sức lực đi nữa, hắn cũng không ngại. Hắn muốn tất cả đều biết—
Không thể động vào Mị Lục.
Hai tay Hộc Luật Yển run rẩy dữ dội, lý trí gần như đứt gãy. Phải nhờ vào từng cái v**t v* dỗ dành của Mị Lục, hắn mới dần lấy lại được bình tĩnh. Thu lại sát khí cuồn cuộn trong mắt, hắn trầm tĩnh nhìn Mị Lục: "Ngươi có biết hắn là ai không?"
Mị Lục không biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong đầu Hộc Luật Yển đã xoay chuyển bao suy nghĩ. Y mờ mịt lắc đầu: "Ta chỉ biết hắn có thể nhập hồn vào thân xác người khác, hơn nữa đối với ta ôm hận rất sâu."
Hộc Luật Yển đặt cằm lên bụng Mị Lục, kiểu tiếp xúc thân mật này khiến tâm trạng hắn dễ chịu hơn phần nào, rồi lại hỏi tiếp: "Ngươi có nghi ngờ ai không?"
Mị Lục lại lắc đầu: "Từ nhỏ đến lớn, ta chẳng tiếp xúc với bao nhiêu người. Trước khi gặp ngươi, nơi ta ở lâu nhất ngoài kinh thành là Hành Thiên phái. Nhưng sư tôn ta không thân thiết với Hành Thiên phái cho lắm, phần lớn thời gian tu luyện đều ở Cự Hoành Phong ngoài phái. Ta hiếm khi tiếp xúc với người trong phái, càng không có cơ hội kết thù kết oán."
Hộc Luật Yển hỏi tiếp: "Vậy còn các đệ tử khác trong sư môn?"
Mị Lục đáp: "Sư môn ta chẳng đông, tính cả ta cũng chỉ có bảy người. Dù ta không ở Cự Hoành Phong thường xuyên, nhưng quan hệ giữa ta và họ vẫn rất tốt. Chúng ta đều hiểu rõ nhau, không ai có lý do phải giết ta cả."
Hộc Luật Yển trầm ngâm một lúc, ánh mắt tối lại: "Vậy còn người trong nhà ngươi?"
Mặc dù cảm thấy khả năng này thấp, nhưng nghe Hộc Luật Yển nói thế, Mị Lục vẫn suy nghĩ nghiêm túc. Càng nghĩ lại càng thấy không hợp lý.
"Huyết mạch từ dòng ông nội ta chỉ còn lại mình ta. Ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mị. Nếu ta chết, vẫn còn cha ta, dẫu thế nào cũng không đến lượt người ngoài." Nói tới đây, Mị Lục khẽ thở dài, "Ta không nghĩ đó là người trong nhà. Ta là nhỏ nhất trong thế hệ này, phía trước còn năm anh chị đã thành gia lập thất, con cái đầy đàn, sao có thể vì chút tư lợi mà làm ra chuyện nguy hiểm như vậy."
"Vậy là ai?" Hộc Luật Yển sốt ruột vì không đoán ra được, sát khí không giấu nổi mà hiện rõ trong mắt, "Là Văn Nhân Chính? Là Tư Đồ Ôn Uyển? Hay là tay chân thân cận của Lâm Tắc?"
Mị Lục cảm nhận được cảm xúc đang tuôn trào của hắn, vội ôm chặt lấy người vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng đoán nữa."
Thế nhưng Hộc Luật Yển như không nghe thấy, vẫn thì thầm tự hỏi: "Hay là người của Linh Đan tông?"
Dứt lời, sắc mặt hắn chợt lạnh đi: "Ta sớm nên giết sạch người trong tông đó rồi."
"Đừng đoán nữa." Mị Lục dứt khoát lấy tay bịt miệng hắn lại.
Môi Hộc Luật Yển khẽ mấp máy trong lòng bàn tay y, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
"Chuyện này e không liên quan đến Linh Đan tông đâu. Từ sau khi nhận được tin Tề Vọng Thiên và Tề Hằng đều đã chết, tông môn đó liền lâm vào nội chiến. Đừng nói là không còn hơi sức lo chuyện ngoài, bản chất họ vốn là hạng người gió chiều nào theo chiều ấy, trước khi tình thế rõ ràng, họ tuyệt đối sẽ không dám làm kẻ dẫn đầu." Mị Lục cúi đầu hôn lên giữa chân mày hắn, dịu dàng vỗ về, "Kẻ đó nhắm vào ta, lần này thất bại thì lần sau sẽ lại tới. Chúng ta chuẩn bị kỹ càng, ắt có thể nhận ra chân tướng."
Hộc Luật Yển gật đầu đồng ý, nhưng thần sắc vẫn ủ rũ, tâm tình cũng chẳng khá lên.
"Phải rồi, chuyện của ngươi." Mị Lục đổi chủ đề, giọng điệu cũng nặng nề hơn, "Ngươi chỉ còn lại một đôi tay và một trái tim chưa tìm về, sao lại chọn buông bỏ lúc này?"
Giọng Hộc Luật Yển trầm thấp: "Ta không dám nữa."
"Không dám điều gì?"
"Ta không dám rời xa ngươi thêm lần nào nữa." Hắn kéo lấy một bàn tay Mị Lục, mạnh mẽ đan mười ngón tay vào nhau, "Ta sợ chỉ cần ta xoay người, ngươi liền biến mất. Ta không thể chịu thêm một lần như thế nữa."
Không ai biết...
Khi hắn quay lại, nhìn thấy Mị Lục nằm trong vũng máu—trái tim hắn lúc ấy như vỡ nát thành từng mảnh.
Khi ấy, toàn thân hắn như bị thiên lôi nghiền nát, cơn đau dữ dội dội về từ bốn phương tám hướng, hội tụ lại nơi sâu nhất trong lồng ngực.
Khoảnh khắc ấy, hắn suýt chút nữa... đã chết.
Ngay cả lúc nằm trên tế đàn năm xưa, hắn cũng chưa từng đau đớn hay tuyệt vọng đến thế.
Nếu hắn chết thì cũng thôi.
Nhưng nếu Mị Lục chết—
Hắn sẽ một lần nữa rơi vào vực sâu, một lần nữa bị bao phủ bởi tuyệt vọng, một lần nữa cô độc lần bước trong bóng tối vô tận.
Cô đơn, lạc lõng, trống rỗng... tất thảy sẽ lại nhấn chìm hắn.
Ngay cả khi chết, hắn cũng sẽ phải sống lại toàn bộ ký ức tăm tối mà hắn cả đời khước từ, phản kháng, khiếp sợ.
"Ta có thể không cần đôi tay, không cần trái tim, thậm chí không cần mạng sống này—chỉ cần ngươi còn ở đây." Hộc Luật Yển siết chặt tay y, như thể muốn vĩnh viễn không buông ra, mắt nhìn y chăm chăm, ánh nhìn đầy chấp niệm và kiên quyết, "Ta có ngươi là đủ rồi. Những thứ khác, ta đều không cần."
Mị Lục sững sờ.
"Cho nên ngươi không được chết." Giọng Hộc Luật Yển run run, "Ngươi nhất định phải sống... biết chưa?"
Mị Lục khẽ hỏi: "Thế còn mẹ ngươi? Có thể bà ấy vẫn còn sống, vẫn đang chờ ngươi đến nhà họ Văn Nhân tìm."
"Ta sẽ đi." Hộc Luật Yển đáp, "Sau khi ta lo ổn thỏa cho ngươi."
Mị Lục không nói gì thêm, lại cầm lấy hộp thuốc mỡ.
Y vừa định bôi thuốc lên cánh tay cho hắn, thì bất ngờ bị Hộc Luật Yển nắm lấy cổ tay.
"Ngươi hứa với ta—phải cố sống."
Mị Lục nhìn hắn một lát, cong môi, nở một nụ cười nhẹ: "Ừ, ta hứa với ngươi."
—
Sau khi bôi thuốc cho Hộc Luật Yển xong, Mị Lục liền dẫn hắn đi gặp Mị Hà Phong và Cổ Thu.
Dù rất muốn trốn sau lưng Hộc Luật Yển làm con rùa rụt cổ, nhưng gặp cha mẹ vẫn là chuyện hệ trọng, y không thể thật sự không ló mặt.
Nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn quyết tâm cắn răng dẫn hắn đến.
Còn đám người Tư Đồ Cao Dương...
Cứ giao hết cho Hộc Luật Yển xử lý vậy.
Thế nhưng, điều khiến Mị Lục không ngờ là ấn tượng của Mị Hà Phong và Cổ Thu đối với Hộc Luật Yển dường như rất tốt. Hai người họ niềm nở mời hắn ngồi xuống ghế, còn sai nha hoàn rót trà mời tận tay.
Thái độ của Hộc Luật Yển lại càng khiến Mị Lục cảm thấy tam quan bị đảo lộn. Hắn thu hết gai nhọn trên người, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, ngồi thẳng người cực kì quy củ.
Mị Hà Phong và Cổ Thu hỏi gì, hắn đều trả lời nấy, không vòng vo, không giả bộ.
Mị Lục trố mắt sửng sốt, thậm chí còn hoài nghi có phải Hộc Luật Yển bị đánh tráo rồi không.
Bảo sao trước đó mẹ y lại bênh hắn. Bởi vì Hộc Luật Yển diễn thật sự quá đạt.
Mị Lục đành phải cúi đầu tâm phục khẩu phục.
Mị Hà Phong và Cổ Thu đại khái hỏi qua chuyện họ trải qua trong bốn năm nay. Hỏi xong, Mị Hà Phong liền thuận thế hướng về tương lai:
"Về sau các con có dự tính gì không?"
Bị hỏi, Hộc Luật Yển đáp thẳng thắn: "Ta định an cư ở kinh thành."
"Đó là một lựa chọn không tồi..." Mị Hà Phong kéo dài giọng, xoa cằm trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn hỏi ra nỗi nghi ngờ trong lòng:
"Nhưng gia tộc Văn Nhân và Hộc Luật e rằng sẽ không dễ dàng buông tay. Dù tứ tông nhị phái còn lại đều chọn đứng ngoài cuộc, không nhúng tay vào chuyện này, nhưng những tiểu môn tiểu hộ đi theo hai nhà kia cũng chẳng ít. Nếu ngươi không giải quyết dứt điểm chuyện này, sau này tất sẽ gặp đại họa."
Hộc Luật Yển gật đầu: "Ta biết."
Mị Hà Phong vốn định khuyên hắn thừa thắng xông lên, một lần đánh tan tành nhà Văn Nhân và Hộc Luật, nhưng thấy thái độ hắn như thế, cũng hiểu người ta đã quyết, không tiện nói thêm gì nữa.
Ông âm thầm thở dài.
Dẫu sao, trong trận chiến này, nhà họ Mị và nhà họ Tư Đồ đều lựa chọn đứng ngoài, trong mắt nhà họ Văn Nhân và Hộc Luật, hành động đó chẳng khác gì phản bội, đầu quân cho Hộc Luật Yển.
Nếu mai này hai nhà kia xoay chuyển tình thế, vùng lên phản công, thì nhà họ Mị và nhà họ Tư Đồ tất nhiên sẽ là những kẻ đầu tiên bị thanh trừng.
Vì vậy, chẳng chỉ có hai nhà này, mà tất cả thế gia môn phái chọn "tọa sơn quan hổ đấu" đều cực kỳ mong Hộc Luật Yển có thể dứt khoát nhổ tận gốc hai thế lực kia.
Ai ngờ từ lúc Mị Lục bị thương, Hộc Luật Yển liền ngày đêm túc trực bên giường y, không màng gì đến chuyện của nhà họ Văn Nhân và nhà họ Hộc Luật nữa.
Hiện tại, hai nhà ấy đã liên thủ, chiếm đóng vùng đất nơi có Thần Tiên Cốc và Ngạc Thành, không biết đang âm mưu điều gì.
Nếu giờ Hộc Luật Yển lại dừng bước, chẳng khác nào mở đường cho kẻ địch thừa cơ phản công.
Dù vậy, Mị Hà Phong vẫn có chút e dè trước bản lĩnh của Hộc Luật Yển, thấy hắn không chịu động binh, ông cũng không dám can thiệp sâu thêm.
Mị Hà Phong lại trò chuyện vài câu, rồi gọi Mị Lục và Hộc Luật Yển cùng tới chính sảnh dùng bữa.
Khi họ đến nơi, trong sảnh đã có vài người ngồi sẵn, ánh mắt mong chờ nhìn ra ngoài.
Một trong số đó chính là Tư Đồ Cao Dương.
Vừa thấy Hộc Luật Yển, hắn như chuột thấy mèo, Tư Đồ Cao Dương lập tức rụt cổ co người lại, ánh mắt chột dạ, vội vã chắp tay cúi chào Mị Hà Phong và Cổ Thu:
"Mị gia chủ, Mị phu nhân."
Mị Hà Phong khoát tay: "Không cần đa lễ, tất cả ngồi đi."
Tư Đồ Cao Dương nhanh chóng quay lại chỗ cũ, ngồi nghiêm chỉnh, mắt không dám liếc về phía Mị Lục và Hộc Luật Yển lấy một cái.
Ngược lại, những người khác thì không nhịn được mà len lén nhìn cả hai vài lần.
Mị Hà Phong nhanh chóng hiểu ý mọi người, vừa ngồi xuống liền giới thiệu Mị Lục:
"Đây là con trai ta, Mị Lục."
Nói xong, ông nhanh như chớp liếc mắt nhìn Hộc Luật Yển bên cạnh Mị Lục, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:
"Còn đây là bạn lữ của nó, Hộc Luật Yển."
Mị Lục bị câu nói của cha làm cho sợ đến trợn tròn mắt, vội quay đầu nhìn ông: "Cha!"
Ngược lại, Hộc Luật Yển rất bình thản đón nhận danh xưng đó, còn ngoan ngoãn chào:
"Chào các vị chú bác."
Mọi người: "......"
Đừng tưởng bọn họ chưa nghe đồn về thân phận khác của Hộc Luật Yển.
Mấy vị "chú bác" được gọi tên giờ mồ hôi nhỏ như mưa. Ban đầu họ chỉ muốn được giới thiệu làm quen, rồi tiện khen vài câu để ghi điểm trong mắt hắn.
Ai ngờ Hộc Luật Yển vừa mở miệng đã tôn xưng hô họ thành bậc trưởng bối, còn ai dám khen nữa chứ?!
Khoan đã—
Bạn lữ?
Hộc Luật Yển lại là bạn lữ của độc tử Mị gia?!
Trong phút chốc, mồ hôi lạnh trên trán mấy người tuôn như suối.
Không ngờ Hộc Luật Yển và Mị Lục lại là cái quan hệ đó, bảo sao Mị Lục sống chết không chịu về nhà, theo hắn lang bạt khổ cực cũng chẳng oán than.
Mà một khi biết rồi...
Há chẳng phải họ đã biết chuyện không nên biết?
Nghĩ tới đây, trong lòng mấy người bỗng phủ một tầng bóng tối u ám. Ý định lấy lòng Hộc Luật Yển phút chốc tan thành mây khói.
Ai nấy đều gượng gạo cười cười, vội vàng gật đầu: "Tốt, tốt lắm."
Người khó xử nhất lúc này, không ai khác ngoài Tư Đồ Cao Dương.
Hắn không những biết chuyện này, mà còn xui xẻo phá vỡ chuyện tốt của người ta không lâu trước đó. Nếu Hộc Luật Yển muốn khai đao, người đầu tiên bị "xử lý" chắc chắn là hắn.
Tư Đồ Cao Dương thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.
Cái quỷ gì đang xảy ra thế này?!
Hộc Luật Yển, một Ma Tôn lẫy lừng thiên hạ, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?
Vậy mà hắn chẳng cần ai cả, lại đi thích một người đàn ông!
Đàn ông thì có gì đáng thích chứ?!
Hôm nay hắn chỉ muốn đến thăm xem Mị Lục có khá hơn không thôi, ai ngờ đâu lại đụng trúng cái cảnh kia!
Trong lòng Tư Đồ Cao Dương tràn ngập oan khuất, nhưng một chữ cũng không dám nói ra.
Bởi vì hắn hiểu, nếu dám hé răng nửa lời, thì người tiếp theo "theo chân" Hộc Luật Hạnh và Hộc Luật Lan, chính là hắn.
Bữa cơm mừng Mị Lục tỉnh lại, vốn nên là buổi tiệc đầy niềm vui, rộn ràng ấm áp, nhưng mấy vị khách được mời lại ăn trong thấp thỏm, ngồi trong lo âu.
Khó khăn lắm mới ăn xong, Tư Đồ Cao Dương lập tức tìm cơ hội chuồn lẹ.
"Tư Đồ gia chủ ."
Hộc Luật Yển đột nhiên gọi hắn lại, "Ta có chuyện muốn bàn với Tư Đồ gia chủ."
Tư Đồ Cao Dương: "......"
Hộc Luật Yển nở một nụ cười trên gương mặt đẹp như tranh vẽ:
"Có thể mời đi sang bên kia nói chuyện một lát không?"
Tư Đồ Cao Dương đưa mắt cầu cứu nhìn về phía Mị Hà Phong.
Ai ngờ Mị Hà Phong lại rất thức thời, giơ tay chỉ hướng:
"Bên kia nhìn ra vườn, phong cảnh thanh nhã, lúc này trời vẫn chưa tối, hai người có thể qua đó."
Tư Đồ Cao Dương: "......"
Cuối cùng, hắn mặt mày ủ rũ, đành theo Hộc Luật Yển đi mất.
Mấy người khác thấy vậy, trong lòng đều âm thầm may mắn, nhanh chóng tản ra như chim sợ ná.
Tư Đồ Cao Dương đã từng tận mắt chứng kiến kết cục của Hộc Luật Hạnh và Hộc Luật Lan, biết rõ không thể chọc nổi Hộc Luật Yển.
Chân vừa dừng, hắn lập tức rất thành khẩn nhận lỗi:
"Là ta sai rồi, ta xin lỗi! Ta không nên xông vào phòng của Mị Lục hôm nay, ta chỉ là quá nóng ruột, không nghĩ nhiều như vậy..."
Không còn Mị Lục và cha mẹ y ở đó, Hộc Luật Yển lập tức vứt bỏ mặt nạ, lạnh lùng như băng, ánh mắt phủ đầy băng sương, giống như cái vẻ thân thiện lúc nãy chỉ là ảo ảnh của Tư Đồ Cao Dương.
Hộc Luật Yển lạnh lùng ngắt lời Tư Đồ Cao Dương:
"Đủ rồi, ta không tìm ngươi vì chuyện đó."
Tư Đồ Cao Dương khựng lại, gãi mũi cười gượng: "Vậy... tìm ta vì chuyện gì?"
"Ngươi chẳng phải rất mong ta sớm diệt trừ những kẻ còn lại trong nhà họ Văn Nhân và nhà họ Hộc Luật sao? Vậy thì giúp ta làm một việc."
"Việc gì?"
Hộc Luật Yển nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ nhếch môi cười:
"Giúp ta giết bọn họ."
"......" Tư Đồ Cao Dương ngỡ mình nghe lầm, chớp mắt mấy cái, sau đó chỉ tay vào ngực mình:
"Ta á?"
"Đúng, là ngươi."
"Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy, ngươi thấy ta có bản lĩnh đó sao?" Tư Đồ Cao Dương bật cười, "Nếu nhà họ Tư Đồ chúng ta có khả năng đối kháng với nhà họ Hộc Luật, đâu cần phải đem Tư Đồ Ôn Uyển gả đi? Huống chi không chỉ có Hộc Luật gia, còn nhà họ Văn Nhân, Vân Yên giáo, Vô Cực các... Một mình nhà họ Tư Đồ chúng ta thì làm sao chống nổi?"
Hộc Luật Yển ngẩng đầu nhìn hắn:
"Ta có bảo là chỉ mình các ngươi đi đối phó họ sao?"
Tư Đồ Cao Dương càng thêm khó hiểu.
"Ta sẽ thông báo đến tất cả tông chủ, thành chủ ở Ma giới. Ngươi thì đi liên hệ với các môn phái chính đạo. Đợi mọi người tề tựu đông đủ, nhà họTư Đồ các ngươi sẽ dẫn dắt họ, đi giết sạch bọn chúng."
Những lời ấy từ miệng Hộc Luật Yển thốt ra, tựa như gió mây nhàn nhạt lướt qua, bình tĩnh không gợn sóng, thế nhưng rơi vào tai Tư Đồ Cao Dương lại chẳng khác nào một cơn địa chấn nơi đáy mắt.
Hắn không thể kìm nén nổi cơn chấn động trong lòng, gần như hoảng sợ và kinh hoàng mà nhìn về phía Hộc Luật Yển.
Nếu hắn không nghe nhầm, thì ý của Hộc Luật Yển là—huy động cả hai giới chính – ma, liên thủ vây quét nhà họ Văn Nhân cùng nhà họ Hộc Luật và những kẻ liên quan...
Việc này sao có thể gọi là chuyện nhỏ?
Không...
Đừng nói là chuyện nhỏ, mà phải gọi là đại sự long trời lở đất, kinh thiên động địa mới đúng!
Xưa nay, hai giới chính ma vẫn luôn như nước với lửa. Khi thì chính phái áp bức ma giới, khi thì ma giới phản kháng trở lại, từng chuyện từng việc đều khiến đôi bên ngày càng trở mặt thành thù, khó mà vãn hồi.
Mà giờ đây, lại muốn hai giới bắt tay cùng đối địch nhà họ Văn Nhân, nhà họ Hộc Luật... đúng là xưa nay chưa từng có tiền lệ. Ma giới sao có thể nhúng tay vào chuyện của chính đạo? Mà chính đạo làm sao có thể tự h* th*n phận mà bắt tay với ma giới?
Không đúng...
Cũng không hẳn là không thể.
Bởi vì Ma Tôn của ma giới là Hộc Luật Yển, mà người có tiếng nói mạnh mẽ nhất bên chính phái... cũng là Hộc Luật Yển.
Cho dù Hộc Luật Yển có ép hai giới hòa hoãn, e rằng cũng chẳng ai dám cất lên một lời phản đối.
Mãi cho đến giây phút này, Tư Đồ Cao Dương mới thật sự nhìn kỹ Hộc Luật Yển một lần.
Trước kia hắn chỉ thấy người này đáng sợ, chỉ một mình mà có thể khuấy đảo cả tu chân giới long trời lở đất. Giờ đây nhìn kỹ mới phát hiện—Hộc Luật Yển còn quá đỗi trẻ tuổi.
Chưa đến hai mươi tuổi!
Dĩ nhiên, đó chẳng phải trọng điểm.
Điều đáng nói là, quyết định của Hộc Luật Yển—quá điên cuồng. Nếu thật sự khiến chính ma liên thủ, tất sẽ châm ngòi cho một trận chiến máu đổ đầu rơi, thiên hạ sinh linh đồ thán. Mà đó cũng là lúc tâm tư tạo phản nhen nhóm khắp nơi.
Ngay cả khi nhà họ Hộc Luật đứng trên đỉnh cao nhất, cũng không dám xem nhẹ sinh mạng của hai giới như cỏ rác như thế.
"Ngươi thật sự định làm vậy?" Tư Đồ Cao Dương hít một hơi lạnh, giọng run run hỏi: "Ngươi có nghĩ đến hậu quả không? Ngươi vừa lên làm Ma Tôn, lại vừa chiếm được đất Kinh thành, nếu giờ khơi mào chiến tranh, ắt sẽ khiến kẻ dưới sinh lòng tạo phản!"
Hộc Luật Yển bật cười, nhưng đôi mắt không hề có ý cười: "Ta không cần quyền lực, cũng không cần địa vị. Ta chỉ cần... bọn họ chết."
Tư Đồ Cao Dương trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì: "Đôi tay của ngươi... còn ở chỗ Văn Nhân Hiểu. Tim ngươi nữa, nghe đâu đã bị chẻ đôi, chẳng rõ rơi vào tay ai..."
"Ta không cần." Hộc Luật Yển cắt lời hắn, lạnh nhạt nói, "Giết bọn họ là được."
Trời bên ngoài dần dần tối sầm, chỉ còn ánh dạ minh châu trong phòng lặng lẽ toả ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hai người. Tư Đồ Cao Dương nhìn khuôn diện xinh đẹp ấy, trong lòng bỗng trào lên một trận lạnh thấu xương.
"Nếu có người không chịu theo thì sao?" Hắn khàn giọng hỏi, "Ngươi cũng biết, có vài môn phái giữ im lặng chỉ để tránh chiến tranh."
Hộc Luật Yển đáp: "Ta sẽ đích thân giết bọn họ."
Tư Đồ Cao Dương: "......"
"Có điều—" Hộc Luật Yển ngắt lời, khóe môi nhếch lên, nhìn hắn cười: "Trước khi làm vậy, ta sẽ giết kẻ làm việc vô dụng trước. Tư Đồ gia chủ."
Nói rồi, hắn đưa tay đặt lên vai Tư Đồ Cao Dương.
Chỉ chớp mắt sau, Tư Đồ Cao Dương lập tức cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang chậm rãi trôi đi như suối rút.
Một luồng kinh hoàng đen ngòm như lũ dữ xô tới, khiến sắc mặt hắn tái nhợt như tro tàn. Hắn theo phản xạ muốn giãy giụa, nhưng tuyệt vọng thay, tứ chi hoàn toàn không nhúc nhích được.
Hắn chỉ có thể đứng yên như một con rối bị điều khiển, toàn thân cứng đờ như đá.
Cùng lúc ấy, trong tim hắn như bị sét đánh trúng—đùng một cái!
Hộc Luật Yển...
"Ngươi..." Tư Đồ Cao Dương trợn to mắt, cố sức lắm mới từ miệng thốt ra được vài chữ: "Ngươi là hậu duệ của Lận Sùng..."
Hộc Luật Yển cười rực rỡ như đóa hoa nở rộ, không hề che giấu thân thế: "Ta là con của Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển."
"Hộc Luật Uyển..." Tư Đồ Cao Dương hoàn toàn sững sờ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, toàn bộ nhận thức của hắn liên tiếp bị đảo lộn, "Ngươi lại là con của Hộc Luật Uyển..."
Từ trước đến giờ, hắn vẫn nghĩ Hộc Luật Yển là con riêng của Hộc Luật Hạnh với một nữ nhân nào đó.
Chưa kịp hoàn hồn từ cơn chấn động đó, tay Hộc Luật Yển đặt trên vai hắn đột nhiên buông lỏng.
Cơn đau đớn vì linh lực mất mát cũng theo đó mà biến mất.
Tư Đồ Cao Dương loạng choạng lùi về sau hai bước, há miệng th* d*c. Gió đông lạnh buốt lùa vào người, mà hắn thì mồ hôi lạnh đã túa ra đầy trán.
Khi ngẩng đầu nhìn Hộc Luật Yển lần nữa, trong mắt đã chất chứa thêm một tầng khiếp sợ sâu thẳm.
Nụ cười giả tạo trên mặt Hộc Luật Yển đã biến mất, hắn bình tĩnh nói: "Nếu tìm thấy Hộc Luật Uyển trong nhà họ Văn Nhân, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"
Hộc Luật Uyển... đang ở trong nhà họ Văn Nhân?
Tư Đồ Cao Dương không dám hỏi, đầu gật như trống bỏi: "Biết rồi, biết rồi."
Hộc Luật Yển khẽ đáp: "Đi đi."
Tư Đồ Cao Dương lòng đầy chấn động, bước chân như bôi dầu, vội vàng chuồn đi mất.