Cữu Tháp

Chương 35

Phát hiện Giác Viên không hề quay về sơn môn, Giác Hải đại sư lập tức thông tin đến Cái bang.

Vài ngày sau, Bệnh Cái, Túy Lúy Cái, Giác Hải đại sư và Thanh Hà đạo trưởng cùng tìm đến Dĩ An viện.

Vừa chạm mặt, Bệnh Cái lập tức oang oang lên tiếng :

- Ta đã huy động toàn thể bang đồ truy tìm tung tích hoặc di thể có Giác Viên! Hừ! Giác Viên như không hề hiện diện trên dương trần! Đã thế, cả Đàm Vô Lượng lẫn Cổ Bất Nghị cũng biệt vô âm tín! Các ngươi nghĩ thế nào?

Đáp lại, Thẩm Như Bích cũng có phần nào khẩn trương :

- Hoàng tiền bối! Bọn tiểu điệt cũng lùng sục khắp nơi nhưng không thể nào phát giác hành tung của Đổng Đại Thừa và đôi cẩu nam cẩu nữ kia! Kể cả hành tung của mụ Lâm Tử Hà và Giáo chủ U Minh giáo cũng không thấy! Tình thế này phải có điểm bất thường.

Thanh Hà đạo trưởng lên tiếng :

- Chư vị! Qua dò xét lại, bần đạo giờ đã rõ Giáo chủ U Minh giáo đúng là do Thanh Vân cải dạng! Dựa theo di thư của gia sư lưu lại mà bần đạo cố tình tìm hiểu Thanh Vân có tính danh thật sự là Tây Môn Khuyết!

Tạ Như Hoàng cau mày :

- Tây Môn Khuyết? Tính danh này dường như có điều bất ổn!

- Sao lại bất ổn?

Để đáp lại câu tra gạn của Bệnh Cái, chính Túy Lúy Cái lên tiếng :

- Thói thường ai cũng muốn cốt nhục của họ có tên nếu không là mỹ miều khả ái cũng phải biểu thị một ý nghĩ tốt đẹp nào đó! Gọi là khuyết chắc chắn phải có ẩn ý!

Đoàn Như Hồng Bạch cười gằn :

- Còn ẩn ý gì ngoài việc mụ bị khuyết đi danh vị Viện chủ phu nhân?

Thẩm Như Bích gật gù còn Kha Như Lục thì lẩm bẩm :

- Lập luận của ngũ sư muội có thể là xác đáng! Chẳng trách cho đến giờ, mụ vẫn căm hận bổn viện đến tận xương tủy!

- Hừ! Ai bảo mụ lăng loàn trắc nết, cứ...

Ngắt lời Tạ Như Hoàng, Đoàn Như Đồng Bạch bảo :

- Còn có Ngọc nhi ở đây. Tứ sư huynh ít nhiều gì cũng nên giữ ý!

Tư Đồ Ngọc lạnh giọng :

- Hạng phản đồ như mụ, tứ bá có thóa mạ cũng còn nhẹ! Ngọc nhi còn muốn giết mụ để tế trước mộ gia sư.

Giác Hải đại sư lên tiếng :

- A di đà Phật! Muốn gì thì muốn chư vị đừng quên rằng mục đích của chúng ta là phải truy tìm được bọn ác ma trước đã!

Đến lúc này, Thạch Hiểu Đông mới lên tiếng!

Chàng nói :

- Một khi đã tìm khắp nơi vẫn không phát hiện được bọn chúng, vãn bối chợt nghĩ đến một nơi khác.

Kha Như Lục hỏi giật giọng :

- Đông nhi nghi ngờ nơi nào?

Chàng đáp :

- Khu mộ tháp!

- Khu mộ tháp?

Hầu như tất cả cùng hỏi chỉ một câu tương tự khiến Thạch Hiểu Đông không thể không giải thích rõ :

- Vì có nơi nào khiến bọn ác ma ung dùng ẩn thân không sợ bị phát hiện, chỉ có thể là khu mộ tháp! Chư vị tiền bối thử nghĩ xem: từ khi tin về khu mộ tháp lan truyền khắp giang hồ làm gì có người xông vào rồi lại đi trở ra an toàn?

- Vậy còn ngươi, không phải ngươi đang ở cạnh bọn ta đây sao?

Chàng mỉm cười với lão Bệnh Cái :

- Bang chủ quên rồi sao? Vãn bối đã nói chỉ nhờ may vãn bối mới thoát được U Minh Hỗn Mang trận! Cho đến tận lúc này vãn bối vẫn chưa có cách nào hiểu được rõ tận tường cách xuất nhập trận pháp đó.

Bệnh Cái gay gắt :

- Vậy tại sao ngươi lại nghĩ bọn chúng chọn khu mộ tháp làm chỗ ẩn thân?

Chàng cười nhẹ :

- Có một điều có lẽ chư vị tiền bối chưa biết! Trên chín tấm Tử lệnh bài, được gọi chung là Cửu bài U Minh, ở mỗi tấm ngoài khẩu quyết kinh văn của một trong chín chiêu Cửu Môn U Minh chưởng hãy còn có một phần chú giải do chính U Minh Thần Quân lưu lại! Đó là phần giải thích lối di chuyển chỉ từ ngọn tháp này đến ngọn tháp kế tiếp liền đó! Với một Tử lệnh bài giả sử là Đệ lục Tử lệnh bài, chư vị chỉ có thể thông tỏ lối di chuyển xuyên trận để đi đến ngọn tháp thứ bảy! Tương tự với Đệ thất Tử lệnh bài chư vị sẽ có cách tìm đến ngọn tháp thứ tám!

Bệnh Cái ngơ ngác :

- Nói như ngươi, do Giáo chủ U Minh giáo có tám tấm Tử lệnh bài, hầu như hắn thông thuộc toàn bộ lối xuất nhập của khu mộ tháp?

Chàng nửa thừa nhận nửa phủ nhận :

- Hắn khiếm khuyết mất một Tử lệnh bài! Tuy nhiên trong tay hắn lại có Họa Tháp Đồ nên hắn có thể từ đó mà bổ sung cho phần khiếm khuyết.

Thẩm Như Bích hỏi :

- Như Đông nhi nói, liệu hắn có thể từ tám chiêu U Minh để tìm ra chiêu U Minh còn lại không?

Chàng trầm giọng :

- Như nội tổ giải thích, nếu bắn đủ thông tuệ, chắc chắn hắn sẽ tìm ra!

Tư Đồ Ngọc lo sợ :

- Thạch huynh! Lúc đó sẽ như thế nào? Liệu uy lực của Cửu Môn U Minh chưởng đủ chín chiêu có bằng hoặc hơn Ảo Ảo Phi Vân U Minh cửu thức của Thạch huynh không?

Chàng thở ra nhè nhẹ :

- Ngọc muội hỏi chi câu này? Ta làm sao nói trước được khi sự việc chưa xảy ra?

Tuy nhiên, dù sao ta cũng còn hơn hắn về phần nội công.

Giác Hải đại sư chợt hỏi :

- A di đà Phật! Nói như Thạch thiếu hiệp, một khi chúng ta cứ ẩn mãi trong U Minh Hỗn Mang trận, chúng ta không thể làm gì được chúng?

Chàng hấp háy mắt nhìn đại sư :

- Phải chăng đại sư có ý nghi ngờ bọn chúng đang bắt giữ lệnh sư đệ Giác Viên?

- A di đà Phật! Bần tăng đâu còn cách giải thích nào khác?

Chàng gật đầu như tán thành cách nghĩ này của đại sư!

Sau đo chàng nói :

- Nếu muốn, chúng ta cũng có cách buộc chúng phải xuất hiện.

- Là cách nào?

Lại là câu hỏi của tất cả mọi người buộc chàng phải giải thích :

- Với bản lãnh của vãn bối hiện giờ, vãn bối sẽ xông vào khu mô tháp bằng cách nhảy từ ngọn tháp này đến ngọn tháp kia. Bị động chúng chắc chắn phải chạy túa ra như ong vỡ tổ.

Bệnh Cái xua tay :

- Không được! Vì rất mạo hiểm! Ngươi không tinh thông bằng bọn chúng, ta e kẻ phải chạy chính là ngươi.

- Nếu vãn bối phá hủy cả chín ngọn tháp thì sao? Liệu U Minh Hỗn Mang trận có vì thế mà tự hóa giải không?

Vốn am tường trận đồ, Thanh Hà bảo :

- Có hay không là còn tùy vào từng loại trận pháp! Phải chi có cách này chúng ta biết qua loa cách sắp bày trận pháp thì hay biết mấy!

Chàng chụp lấy câu này để hỏi vội :

- Ở quý phái phải chăng khá am tường trận thế kỳ môn?

- Vô lượng thọ Phật! Sao thiếu hiệp lại hỏi câu này?

Chàng đáp :

- Cũng xem chung một Họa Tháp Đồ nhưng Thanh Vân thì hiểu còn gia nội tổ thì không.

- Thiếu hiệp đa đã xem qua Họa Tháp Đồ?

Túy Lúy Cái phì cười :

- Cái gì mà xem với không xem? Nguyên thủy Họa Tháp Đồ là vật truyền gia của hắn mà!

Chàng mỉm cười thừa nhận :

- Là do Đông Hải thần ni ban tặng cho tiên phụ! Sau đó vãn bối đã cất giữ ít lâu trước khi bị Tam Thủ Khoái Cước trộm mất rồi lại lọt vào tay Thanh Vân.

Không quan tâm những lời giải thích của chàng, Thanh Hà bảo :

- Nếu còn nhớ, thiếu hiệp thứ lập lại xem!

- Như nội tổ của chàng từng làm chàng theo đó sắp bày lại cho mọi người cùng xem.

Xem qua một lúc khá lâu, Thanh hà nhăn tít đôi mày rồi lại bảo :

- Đây là ngọn tháp thứ sáu, thiếu hiệp hãy giải thích lối di chuyển đến tháp thứ bảy thử nào.

Không những chỉ làm như Thanh Hà yêu cầu, chàng còn giải thích lối di chuyển từ ngọn tháp thứ năm đến tháp thứ sáu (Vì chàng đã từng nhìn qua Đệ ngũ Tử lệnh bài).

Mọi người cùng nhăn nhó mỗi khi Thanh Hà nhăn nhó, thở ra khi Thanh Hà thở ra và phấn khích khi nghe Thanh Hà reo lên :

- Được rồi! U Minh Hỗn Mang trận quả lợi hại!

Đưa mắt nhìn chàng, Thanh Hà bảo :

- Nếu thiếu hiệp phá hủy cả chín ngọn tháp, U Minh Hỗn Mang trận đúng là Hỗn Mang trận! Ngược lại, nếu thiếu hiệp chỉ phá hủy ngọn thứ hai, thứ năm và thứ tám, chắc chắn U Minh Hỗn Mang trận sẽ tự bị phá giải.

Chàng gật đầu do đã ghi nhớ :

- Vãn bối rõ rồi! Việc xông trận đồ vãn bối đảm trách, chư vị tiền bối chỉ cần đừng cho bọn ác ma kịp thoát thân là đủ.

Bệnh Cái lên tiếng trước :

- Tên Giáo chủ phần ngươi? Mụ họ Lâm do ta đảm nhận.

Đưa tay chỉ vào từng người Bệnh Cái bố trí :

- Ả Tiểu Mai là do Tư Đồ nha đầu! Gã họ Đổng giao cho ngươi Thẩm Như Bích!

Lão họ Đổng thì giao cho tam huynh muội bọn ngươi: Kha, Tạ, Đoàn đảm nhiệm. Những người còn lại thì tùy cơ ứng biến, hoặc nhân đó giải thoát cho Giác Viên, Đàm Vô Luận và Cổ Bất Nghị.

Thẩm Như Bích chợt hỏi :

- Nếu có cả lão cuồng thì sao, tiền bối?

Bệnh Cái phân vân :

- Lão cuồng ư? Chắc gì lão có ở đây?

Thạch Hiểu Đông vụt nói :

- Giả sử có lão cuồng ở đó, mọi người cố tránh đừng thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”! Còn để đối phó với lão vãn bối nghĩ, chúng ta nếu tránh được thì tốt hơn.

Bệnh Cái lắc đấu quầy quậy :

- Đã gọi lão là lão cuồng, công phu của lão lại đột ngột tăng tiến cho dù lão đã luyện nhầm kinh văn giả do ta ngụy tạo, một khi lão đã ra tay, chúng ta dù muốn tránh e cũng không được!

- Vô lượng thọ Phật! Bần đạo có ý này: để một phen hành động diệt trừ tận gốc rễ bọn quần ma chúng ta nên hiệp lực cùng các phái.

Túy Lúy Cái lập tức phản bác Thanh Hà đạo trưởng :

- Đạo trưởng quên rằng hai Chưởng môn hai phái Tuyết Sơn và Thanh Thành đã biến mất không chút tin tức cùng một lúc với Giác Viên ở Thiếu lâm sao?

Thanh Hà mỉm cười :

- Bần đạo nào dám quên! Tuy nhiên, ý của bần đạo là thế này: Cửu phái mất hai chỉ còn lại bảy vị Chưởng môn. Nếu được bổ sung thêm hai nữa trong chư vị, chúng ta lập lại trận thế Cửu Môn U Minh. Với cách dùng gậy ông đập lưng ông như thế này, chúng ta có thể dễ dàng khống chế được tất cả, kể cả lão cuồng Tây Môn Đạo.

Bệnh Cái nhăn mặt :

- Chờ mọi người đến đông đủ rồi lại phải tái lập Cửu Môn U Minh trận cho tinh tường, chẳng phải là quá chậm sao?

Thẩm Như Bích xen lời :

- Chậm thì có chậm nhưng để diệt trừ bọn ác ma chúng ta có cẩn tắc mới vô ưu!

Vãn bối tán thành định ý này.

Để dễ thuyết phục Bệnh Cái, Thanh Hà giải thích thêm :

- Cửu Môn U Minh trận do chúng ta lập sẽ có uy lực cao hơn nhiều so với trận do Đổng Đại Thừa đã lập. Thứ nhất, chúng ta sẽ có đến hai chiêu U Minh cho mỗi người!

Thứ hai do tất cả cùng có thần trí sáng suốt, chứ không bị kim châm chế huyệt làm cho u mê, trận thế thêm phần linh hoạt biến hóa.

Thạch Hiểu Đông lo ngại :

- Nếu là hai chiêu U Minh, phần công phu tương đồng sẽ ít hơn so với mỗi người chỉ có một chiêu! Vãn bối e U Minh Cửu Môn trận sẽ không lập được.

Thanh Hà lại mỉm cười :

- Thạch thiếu hiệp yên tâm! Trận thế chắc chắn sẽ tăng uy lực một khi được bần đạo là người tinh thông phần nào trận thế kỳ môn chủ trì.

Đưa mắt nhìn mọi người, Thanh Hà nói tiếp :

- Hiện giờ U Minh giáo và Bích Huyết bảo có dã tâm như thế nào, quần hùng các võ phái đều biết rõ! Việc lập trận để tiêu diệt kẻ thù chung bần đạo nguyện tận tâm tận lực.

- Vẫn chưa đủ!

Nghe Tạ Như Hoàng đột nhiên nói như vậy, Thanh Hà thoáng biến sắc.

Tạ Như Hoàng bật cười :

- Ha... ha... ha...! Đạo trưởng bất tất phải lo ngại? ý của Tạ mỗ không phải nhắc đến lỗi lầm của đạo trưởng dạo nào. Thực ra, điều chưa đủ ở đây là đạo trưởng còn phải bày vẽ cho mọi người biết cách xuất nhập U Minh Hỗn Mang trận. Đối với bọn ác ma, chúng ta có tiên lượng tất cả không phải thừa.

Vỡ lẽ, Thanh Hà trở lại với sắc diện bình thường.

Mọi việt càng trở nên gấp rút khi bảy vị Chưởng môn nhân của bảy phái tề tựu đông đủ! Những nhân vật không phải luyện Cửu Môn U Minh trận cũng ráo riết đào luyện công phu! Kể cá Tư Đồ Ngọc cũng chỉ điểm mọi người cách khắc chế thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”.

Riêng Thạch Hiểu Đông ngày càng trăn trở vì khẩu quyết kinh văn Kim Cương Bất Hoại Thân, một môn công phu có thể nói ở Đông Hải môn là một phái duy nhất có khẩu quyết vẫn chưa có ai luyện được từ lúc khai sáng cho đến tận lúc này!

* * * * *

Tiết Đoan Ngọ lại đến! Thời gian đã là một năm tính từ lúc U Minh giáo lần đầu xuất hiện dùng lời ma mỹ để lừa phỉnh giang hồ và hủy diệt Dĩ An viện.

Và khác với Tiết Đoan Ngọ năm trước quần hùng tuy cũng tề tựu nhưng là tề tựu đông đủ ngay phía trước khu mộ tháp.

Nhìn trùng trùng điệp điệp những ngôi mộ câm đang bao quanh chín ngọn tháp sừng sững, Thạch Hiểu Đông không thể không có những tâm trạng nôn nao.

Đã sáu năm kể từ khi chàng là đứa bé lần đầu nhìn thấy chín ngọn tháp. Và cũng là hơn một năm sau cái chết thảm của nội tổ, Lão viện chủ Dĩ An viện, một nhân vật trụ cột giúp võ lâm Trung Nguyên gìn giữ đạo nghĩa.

Chờ các phái, các nhân vật hữu danh lần lượt bố trí xong vị trí, Thạch Hiểu Đông bắt đầu hành động.

Như đã sắp đặt, chàng vờ như không hề biết cách xâm nhập trận đồ, bất ngờ tung người lao như bắn về phía ngọn tháp thứ năm.

Vút!

Mục kích thân thủ bất phàm của chàng, quần hùng thêm tin tưởng vào thắng lợi chắc chắn phải đạt được.

Hạ thân ngay đỉnh tháp, không chút chần chừ chàng lao xuống chân tháp.

Đối với quần hùng đang nhìn vào, khu mộ tháp chợt biến đổi, và bóng nhân ảnh của Thạch Hiểu Đông hoàn toàn biến mất giữa khu mộ tháp.

Họ đều chờ đợi hoặc là tín hiệu của chàng hoặc bọn ác ma vì kinh hoảng sẽ chạy túa ra.

Tuy nhiên, thời gian trôi đi đã lâu nhưng xem ra ở khu mộ tháp vẫn hoàn toàn bình lặng. Một tự bình lặng đáng ngờ và thật là đáng sợ.

Tâm trạng phấn kích của quần hùng vơi dần đi, vơi đến tuyệt vọng.

Trong khi đó tại khu mộ tháp...
Bình Luận (0)
Comment