Dù Dĩ An viện đã trở lại một Dĩ An viện như thuở nào, dù uy danh vẫn lẫy lừng như xưa, dù vẫn là nơi được xem bất khả xâm phạm của võ lâm đương đại, nhưng bầu không khí ở Dĩ An viện lại trầm mặc khác thường.
Còn là khác thường hơn khi từ ngoài cho đến tận bên trong nội sảnh Dĩ An viện đều chăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ngày đại hỷ của tân Viện chủ Dĩ An viện Thạch Hiểu Đông, không khí trầm mặc này nào phải là không khí cần phải có cho ngày đại hỷ?
Tại hậu viện, bầu không khí trầm mặc khác thường chính là xuất phát từ đây, có sáu bóng người đang đứng lặng như những pho tượng.
Họ đứng đối diện với ba nấm mộ!
Một to lớn uy nghi, nơi mộ chí có ghi :
“Thạch Hồ Lãng, nguyên Viện chủ Dĩ An viện chi mộ. Lập mộ: nội tôn Thạch Hiểu Đông.”
Nấm mộ thứ hai thật tầm thường và chỉ là nấm mộ đắp bằng đất có cắm mộ chí :
“Bất hiếu tử Thạch Khuyết chi mộ”
Không có tên người lập mộ.
Nấm mộ thứ ba dù không uy nghi bằng nấm mộ thứ nhất nhưng cũng được lập bằng những phiến đá thật tinh tươm.
Mộ chí có ghi :
“Biểu thư Thạch Tuyết Mai chi mộ. Lập mộ: biểu đệ Thạch Hiểu Đông.”
Người đứng đầu trong sáu người khẽ lên tiếng :
- Đông nhi quả đại lượng! Được như thế này, là đại sư bá như ta cũng phải ngưỡng mộ.
Người đứng cuối hàng lên tiếng đáp lại :
- Đại sư bá quá khen! Bối phận điệt nhi, Đông nhi đâu thể phiền trách trưởng bối!
Người đứng kế người đứng đầu huơ huơ cánh tay độc nhất :
- Quên đi mối thù của song thân, nếu không phải đại lượng, Đông nhi sẽ không có nghĩa cử này!
Cùng sóng vai với người đứng cuối cùng hàng là một nữ nhân!
Nữ nhân lên tiếng :
- Thạch huynh có được hành động cao đẹp này, chính Ngọc nhi cũng phải thán phục nói gì chư vị sư bá và ngũ sư cô!
Đứng ngay trên hai người đứng cuối, cũng là một nữ nhân! Nữ nhân đó cười nói :
- Được Ngọc nhi gọi ta là ngũ sư cô, ta thật an tâm cho Dĩ An viện sau này!
Nữ nhân trước đó khẽ hỏi lại :
- Sao ngũ sư cô lại nói như vậy? Ngọc nhi vẫn là Ngọc nhi, cho dù có gọi là ngũ cô cô hay ngũ sư cô gì cùng vậy!
Nữ nhân kia lại cười :
- Chính vì điểm này ta mới có sự an tâm! Nếu Ngọc nhi vẫn là Ngọc nhi ta còn ao ước gì hơn cho Dĩ An viện?
Còn một người chưa hề lên tiếng. Đến lúc này người đó mới mở miệng :
- Ngọc nhi! Từ nay ngươi đã là Viện chủ phu nhân, tâm tính như ngươi ta tin rằng chuyện lầm lẫn năm xưa của...
Người đứng đầu hắng giọng :
- Tạ tứ sư đệ sao lại so sánh như vậy? Ngọc nhi khác hẳn mụ họ Lâm, chúng ta đều biết rõ điều này!
Người còn một tay bỗng nhảy ra khỏi hàng người, cho thấy chỉ có một chân độc nhất :
- Ha... ha... ha...! Đã biết rồi thì không cần phải nói! Ngọc nhi, Đông nhi! Lại đây nhị sư bá bảo.
Hai người đứng cuối hàng liền song song tiến đến :
- Kha nhị sư bá xem ra vẫn khang kiện! Sao nhị sư bá không lưu lại Dĩ An viện cùng Đông nhi?
Nhìn vào nam nhân vừa nói, vị phế nhân họ Kha chợt gọi :
- Thạch Hiểu Đông!
Nam nhân nọ chỉnh sắc mặt :
- Đông nhi chờ nghe giáo huấn.
Nhìn chằm chằm vào chàng một lúc lâu, nhân vật họ Kha bật cười :
- Khá lắm! Vẫn kính trọng trưởng bối như ngày nào, Kha Như Lục ta đâu cần phải lưu lại Dĩ An viện? Ha... ha...ha...
Người đứng đầu lại hắng giọng :
- Kha nhị sư đệ sao lại đùa cợt vào lúc này? Ta tưởng nhị sư đệ phải giáo huấn Đông nhi điều gì đó mới phải! Hừ!
Kha Như Lục cúi đầu vẻ hối lỗi :
- Thẩm đại sư huynh trách đúng lắm! Đệ sai rồi!
Nhân vật đó xua tay :
- Đủ rồi! Là đại sư huynh, Thẩm Như Bích ta đôi lúc phải khắc khe, chư đệ muội chớ phiền trách!
Hai nhân vật còn lại, một nam một nữ vội tranh nhau lên tiếng :
- Tạ Như Hoàng đệ nào dám phiền trách đại sư huynh!
- Đúng đó! Đoàn Như Hồng Bạch muội còn mong được đại sư huynh giáo huấn tài bồi.
Thẩm Như Bích lại xua tay :
- Chư đệ muội đều không phải hạng mục vô tôn trưởng, bấy nhiêu đó đủ cho đại sư huynh như ta không phải hổ thẹn với ân sư! Đủ rồi, bất tất phải đa lễ!
Quay sang Thạch Hiểu Đông, Thẩm Như Bích bảo :
- Hay tin Đông nhi cùng Ngọc nhi gá nghĩa, trở nên phu phụ bọn ta dù bát phương tứ hải cũng phải kíp kíp quay về.
Đứng cạnh Thạch Hiểu Đông, Tư Đồ Ngọc nhanh miệng :
- Nếu đã vậy, sao đại sư bá chưa kịp uống rượu mừng đã vội bỏ đi?
Thạch Hiểu Đông thấy có dịp, cũng nói thêm vào :
- Chư vị sư bá, sư cô! Dĩ An viện vẫn đêm ngày trông ngóng! Vội ra đi như thế này phải chăng Đông nhi đã có điều gì không phải?
Thẩm Như Bích lắc đầu :
- Đông nhi yên tâm! Nếu có gì không phải, không đúng thì chính là bọn ta đã không đúng không phải.
Thở ra một hơi dài, Thẩm Như Bích tiếp :
- Từ khi giang hồ thôi sóng gió, bọn ta bỏ đi không một lời từ biệt, Đông nhi có hiểu nguyện nhân không?
Hỏi xong, chính Thẩm Như Bích lại nhìn về phía nấm mộ đắp bằng đất.
Tư Đồ Ngọc buột miệng hỏi :
- Là do cái chết của Thạch bá bá?
Thẩm Như Bích gật đầu :
- Không sai! Năm xưa, lúc phát hiện mụ họ Lâm có hành vi trái đạo, đó cũng là lúc ân sư bọn ta phải tọa quan. Hà...! Bọn ta vì thương ân sư không thể không cáo giác! Nào ngờ....
Kha Như lục tiếp lời :
-...Bọn ta nào ngờ mụ đang mang cốt nhục của ân sư! Do đó...
Tạ Như Hoàng nối tiếp :
- Thảm trạng tương tàn tương sát của Dĩ An viện dẫn đến việc thân huynh giết thân đệ, nhi tử cố tình hãm hại phụ phân, tất cả đều bắt nguồn từ lỗi lầm của bọn ta!
Đoàn Như Hồng Bạch kết thúc :
- Bọn ta tự thẹn với Dĩ An viện. Bọn ta dù có muối mặt cũng không dám tự nhận là người Dĩ An viện! Ngọc nhi! Mọi việc trong ngoài ở Dĩ An viện, bọn ta trông mong Ngọc nhi cùng đảm đương với Đông nhi! Có như thế dù ở thâm sơn cùng cốc bọn ta vẫn cảm kích Ngọc nhi! Cáo biệt!!
Vút! Vút!
Thấy tất cả vội bỏ đi Tư Đồ Ngọc gọi theo thầm hy vọng :
- Ngày mai là ngày đại hỷ! Chỉ lưu lại một ngày cũng không được sao?
Có tiếng Kha Như Lục đáp vọng lại :
- Đông nhi đừng quên, như trước kia ta đã ngấm ngầm ám trợ ở Ly Sơn, bọn ta sẽ mãi luôn như vậy.
Thạch Hiểu Đông lẩm bẩm :
- Kha nhị sư bá nói đúng! Năm xưa, nhị sư bá vẫn luôn ám trợ mẫu thân và Đông nhi! Cáo biệt!