Lâm Cửu an tĩnh ngồi cạnh bàn, Hoàng Phủ Thiên Niên một thân minh hoàng xiêm y an vị bên cạch y, còn hơn một thân huyền hắc, Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ thích hợp với minh hoàng và kim sắc hơn, càng tôn lên vẻ uy nghiêm hoa quý của hắn, một thân chính khí lăng nhiên, không cho phép bất luận yêu nghiệt nào thân cận.
Chỉ là tại sao Hoàng Phủ Thiên Niên lại không nói lời nào a?
Từ lúc tiến vào đến giờ cũng chỉ nói mấy câu đơn giản —— Miễn lễ, ngồi xuống —— thế thôi.
Tiếp theo chính là trầm mặc một cách kì quặc, trầm mặc đến mức khiến Lâm Cửu có chút chịu không được mà hoảng hốt, lẽ nào Hoàng Phủ Thiên Niên đã phát hiện ra cái gì rồi sao? Lâm Cửu không dám tuỳ ý mở miệng, sợ Hoàng Phủ Thiên Niên cảm thấy y đang cố che giấu sự mất tự nhiên, nếu im lặng là vàng, vậy đại gia sẽ cùng ngươi im lặng a.
“Trẫm…” Hoàng Phủ Thiên Niên rốt cuộc cũng mở miệng, chuyện nói ra khiến Lâm Cửu có chút ngoài ý muốn, “Trẫm nghe nói ngoài cung có một vài lời ra tiếng vào, không biết kẻ nào đem chuyện có người chết trong cung truyền ra, hơn nữa còn truyền đến trên người ngươi, việc này ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ sai người đi xử lí.”
Lâm Cửu sửng sốt, một là bởi vì Hoàng Phủ Thiên Niên cư nhiên lại quan tâm đến y, hoàng đế quan tâm đến lời đồn đãi ở ngoài cung về danh tiếng của một thần tử bình thường, thấy thế nào cũng có vẻ như Lâm Cửu y là tâm phúc sủng thần bên cạnh hoàng đế, nhưng bọn họ có phải hay không? Lâm Cửu thật cũng không nghĩ quan hệ giữa bọn họ lại tốt như vậy.
Thứ hai là bởi vì Hoàng Phủ Thiên Niên không chỉ quan tâm y, cư nhiên còn hứa hẹn sẽ sai người thay y xử lý việc này! Lâm Cửu muốn cảm tạ ý tốt của Hoàng Phủ Thiên Niên, chỉ tiếc người rải ra tin đồn kia lại chính là bản thân Lâm Cửu y a.
“Lời nói của người khác cũng chỉ là gió thổi bên tai, thần đa tạ hoàng thượng quan tâm, chỉ là thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, những lời đồn đãi vô căn cứ này không muốn nhọc hoàng thượng phải hao tâm tổn trí.” Lâm Cửu nói, nghĩ thầm, chẳng lẽ Hoàng Phủ Thiên Niên tìm y chỉ là vì chuyện này, đây cũng không phải tính cách của Hoàng Phủ Thiên Niên.
Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Lâm Cửu vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh, khen ngợi: “Nếu là hai năm trước chỉ sợ ngươi đã sớm nổi giận đùng đùng, Lâm Cửu, tính cách của một người lại có thể thay đổi lợi hại như vậy sao? Trẫm thường xuyên cảm thấy ngươi như là thay đổi hoàn toàn thành một con người mới, không tìm ra chút vết tích nào của trước kia.”
“Lẽ nào hoàng thượng quên thần đã chết một lần rồi sao?” Lâm Cửu khẽ cong khoé miệng, nói: “Người đã chết một lần, đều là trọng sinh, kì thực hoàng thượng nói rất đúng, Lâm Cửu sớm đã không còn là Lâm Cửu trước kia, không biết hoàng thượng đã từng nghe qua một cố sự tên là «Phong Thần Bảng» hay chưa?”
Không đợi Hoàng Phủ Thiên Niên trả lời, Lâm Cửu tiếp tục nói: “Cố sự kể về một nử tử tên là Tô Đát Kỉ, xinh đẹp tựa như bông hoa đào, yêu mị động nhân, dung mạo mỹ lệ, là hồ li tinh ngàn năm hoá thành, nàng đầu độc Trụ Vương đắm chìm trong nữ sắc, không quan tâm đến chính sự, khiến cho quốc gia diệt vong.”
Hoàng Phủ Thiên Niên lắc đầu, có chút khó hiểu nói: “Trẫm chưa bao giờ nghe qua trên Xích Thổ Đại Địa có cố sự như vậy, cũng chưa nghe qua nữ tử nào có tên này.”
Lâm Cửu vừa cười vừa nói: “Đây cũng là thần nghe được từ nơi khác, Tô Đát Kỉ vốn là nữ nhi của một vị đại thần, bản tính thiện lương, đáng tiếc sau lại bị hồ li tinh phụ thân mới thành nữ tử hại nước hại dân.”
Hoàng Phủ Thiên Niên nhíu nhíu mày, dường như có chút không hiểu tại sao Lâm Cửu lại muốn nói với hắn về cố sự này.
“Hoàng thượng đích thân tới, không phải chỉ để quan tâm danh tiếng bên ngoài của thần đi?” Lâm Cửu rất đúng lúc chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, “Hoàng thượng tìm thần, không biết có chuyện gì cần thần vì hoàng thương phân ưu giải nạn a?”
Nhắc tới chính sự, Hoàng Phủ Thiên Niên nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: “Đã nhiều ngày trong cung liên tiếp có nam tử bị moi tim, nhìn vết thương hẳn là do dã thú gây nên.”
Lâm Cửu cả kinh, không nghĩ tới trong cung của Hoàng Phủ Thiên Niên lại phát sinh chuyện này, một lần lại một lần, vậy kẻ lén lút đó là ai a, cũng dám công nhiên khiêu khích hoàng uy của Hoàng Phủ Thiên Niên…
“Trẫm muốn để ngươi điều tra rõ việc này.” Hoàng Phủ Thiên Niên rốt cuộc cũng nói ra mục đích chuyến đi này của hắn.
Nếu như chỉ là điều tra vụ án giết người liên hoàn, Hoàng Phủ Thiên Niên căn bản không cần phải đích thân đến tìm Lâm Cửu, hơn nữa cao thủ trong cung nhiều như vậy, người thông minh cũng rất nhiều, vì sao Hoàng Phủ Thiên Niên hết lần này đến lần khác muốn y điều tra vụ này a?
Lâm Cửu khéo léo cự tuyệt: “Hoàng thượng, thần… thần nào có năng lực này a? Theo vi thần thấy, hoàng thượng nên là thỉnh…” Y trái lại rất muốn xem thử xem rốt cuộc Hoàng Phủ Thiên Niên trong hồ lô đang bán thuốc gì.
Hoàng Phủ Thiên Niên tuyệt không để ý lời Lâm Cửu nói, tay đưa ra ý bảo Lâm Cửu ngừng lại, hắn tiếp tục nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là sự đệ của Hiền Môn Thánh Giả, việc này giao cho ngươi là ý chỉ của trẫm, nếu cứ tiếp tục cự tuyệt trẫm sẽ tức giận đó.”
Nếu hoàng thượng đã nói như vậy rồi, làm thần tử còn có thể thế nào đây?
“Thần tuân chỉ.” Lâm Cửu cúi đầu đáp.
Hoàng Phủ Thiên Niên thỏa mãn gật đầu, an ủi nói với Lâm Cửu: “Trẫm biết ngươi không biết võ công, hung thủ chỉ sợ không phải nhân vật bình thường, trẫm sẽ phái người đến giúp đỡ ngươi.”
“Đa tạ hoàng thượng.” Lâm Cửu cúi đầu tạ ân.
…
…
Té ra Hoàng Phủ Thiên Niên ăn no không có việc gì làm, hay là thực sự đối với mình ân sủng gia tăng, cư nhiên lại giao một vụ án lớn như vậy cho mình, nói rõ cho người trong thiên hạ biết, Hoàng Phủ Thiên Niên tín nhiệm Lâm Cửu, những lời đồn đãi vô căn cứ gì đó, Lâm Hồ Li gì gì đó toàn bộ đều là vô nghĩa!
Đáng tiếc tin đồn Lâm Cửu thật vất vả bịa ra, lại bị Hoàng Phủ Thiên Niên tứ lạng bạt thiên cân* hoá giải mất.
(*Tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng bạt ngàn cân)Lâm Cửu mới không tin Hoàng Phủ Thiên Niên thực sự giao vụ án này cho y, mà sự thực cũng quả thật như vậy, Hoàng Phủ Thiên Niên phái không ít người đến trợ giúp Lâm Cửu, tuy nói là trợ giúp, nhưng nhìn trận thế này, người ta rõ ràng là đến làm công cho Lâm Cửu, hơn nữa thành quả cuối cùng còn bị Lâm Cửu một mình hưởng trọn hết.
Nếu như ngươi đi thi đạt hạng nhất, nhưng thành tích sau cùng lại thuộc về một người cái gì cũng chưa từng làm ngươi sẽ thấy thế nào? Trong lòng khẳng định là không phục ha, thậm chí oán hận không thôi a.
Những người này tuy rằng khinh thường Lâm Cửu, trong lòng không phục, nhưng trên đầu còn có một vị hoàng đế đè nặng cũng chẳng còn cách nào.
Loại tâm tình này bây giờ chính là tiếng lòng của mấy vị anh tài đến giúp đỡ Lâm Cửu, dựa vào đâu lại để một người cái gì cũng không hiểu làm người chỉ huy bọn họ? Dựa vào đâu mà chuyện là bọn họ làm, án tử là bọn hắn tra, tên nam nhân như nữ nhi kia cái gì cũng không cần đụng tới, bên cạnh còn có hộ vệ canh giữ, công lao cuối cùng lại chỉ có thể là của nam nhân tên Lâm Cửu kia?
Loại ước ao đố kị này cộng thêm tâm tình không phục tràn ngập bốn phía, cho đến khi Lâm Cửu bị bao phủ trong đó.
Lâm Cửu cũng rất bất đắc dĩ a, y thực sự rất muốn gõ vỡ đầu Hoàng Phủ Thiên Niên xem bên trong chứa cái gì, chuẩn bị một trận lớn như vậy, nói là để y điều tra án tử, nhưng cuối cùng y căn bản cái gì cũng không cần làm, rõ ràng là Hoàng Phủ Thiên Niên để y ăn cơm trắng đoạt công, cũng khó trách có nhiều người nhìn y không vừa mắt như vậy.
Lâm Cửu thậm chí còn suy nghĩ, chỉ sợ những người này trong lòng đều coi y là loại người mị thượng hoặc quân, căn bản là khinh thường y a, thật không biết Hoàng Phủ Thiên Niên rốt cuộc là muốn tốt cho y, hay muốn triệt để huỷ hoại thanh danh của y nữa.
Có điều vốn danh tiếng của Lâm Cửu đã chẳng tốt lành gì, cái danh «mị thượng» cũng đã tồn tại từ lâu.
May là, trong đám người Hoàng Phủ Thiên Niên phái tới còn có người y quen, những người này vừa lúc lại là hộ vệ phụ trách an toàn của Lâm Cửu, đầu lĩnh không phải ai xa lạ chính là Hoàng Báo, cũng là người dẫn Lâm Cửu vào cung lần bị tập kích nọ, hiện tại cũng phụ trách an toàn cho y.
Tuy rằng thái độ của mấy người này đối với Lâm Cửu vẫn rất quan vọng, nhưng ít ra còn nói chuyện với y, cũng thuận tiện thay y chắn chắn mấy ánh mắt có lẽ là khinh thường, có lẽ là khinh miệt, cũng có lẽ là làm càn này.
Thấy Lâm Cửu, Hoàng Báo rất nhiệt tình bắt chuyện với y, cũng thuận tiện trò chuyện về vụ án Hoàng Phủ Thiên Niên an bài lần này.
“Lâm thái phó, ngài không biết a, trong cung đã chết ba người rồi, những người đó đều bị móc tim, hơn nữa nhìn vết thương giống như là quái vật nào đó lấy tay moi ra vậy.” Hoàng Báo đến cạnh Lâm Cửu nói nhỏ, nói đến sinh động như thật, “Lâm thái phó ngài nên chú ý an toàn, hoàng thượng phái chúng ta đến bảo vệ ngài không phải là không có đạo lí, những người bị giết đều là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân bộ dáng xinh đẹp.”
Hoàng Báo có chút không dám nhìn Lâm Cửu, rất nhiều lúc đều là cúi đầu hoặc là quay đầu đi, ngươi nói trên đời này sao lại có người đẹp như vậy a? So với người này mấy vị phi tử trong cung của hoàng thượng thật chẳng đáng là gì.
Có điều cũng là bởi vì bộ dạng này, Hoàng Báo lại càng thêm lo lắng cho an toàn của Lâm Cửu.
“Lâm thái phó tuấn tú lịch sự nên phải chú ý an toàn, quái thú đó nói không chừng sẽ đánh chủ ý lên người ngài.” Hoàng Báo nhỏ giọng nhắc nhở.
Lâm Cửu khẽ nhíu mày, y trái lại rất muốn quái thú tìm tới cửa, đến lúc đó có thể nhìn thấy quái thú có hình dáng ra sao, như vậy vụ án cũng kết thúc, mọi người giai đại vui mừng, thật tốt a!
Tuy thuộc hạ căn bản không nghe mệnh lệnh của mình hành sự, tuy y chỉ là một tên lão đại trên danh nghĩa không có thực quyền, tuy y căn bản không phải xuất trận, nhưng Lâm Cửu há có thể “cô phụ” kì vọng của Hoàng Phủ Thiên Niên, nam nhân nhanh chóng dẫn theo đám người Hoàng Báo đi đến thi phòng.
Ngoại trừ trong lòng muốn mượn chuyện này để đến gần Hoàng Phủ Thiên Niên tìm cơ hội trộm bảo bình, Lâm Cửu cũng vô cùng thống hận cái tên chỉ vì tư dục mà lạm sát kẻ vô tội này.