Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 159

Nghiệp Hoả Hồng Liên không chuyển thế, vậy là Hoàng Phủ Thiên Hách hay là ai, lại đang tính toán mục đích gì, hoặc là lấy tâm tình nào để giúp y, dù là gì cũng không sao cả, Lâm Cửu chỉ thầm nghĩ để Diệt Thiên tỉnh lại, y chỉ cần đại ma đầu tỉnh lại, ngoại trừ việc này ra, cái gì y cũng không quan tâm, cái gì cũng không muốn phiền não!

“Tàn hồn của Diệt Thiên ngươi đã lấy được rồi đi?” Lâm Cửu chìa tay ra, ý tứ rất rõ ràng, y không yên tâm để tàn hồn của Diệt Thiên ở trong tay bất luận kẻ nào, chỉ có gắt gao nắm trong tay mình mới có thể khiến Lâm Cửu cảm thấy an tâm, “Nghiệp Hoả, giao kim liên bình cho ta đi.”

“Nghiệp Hoả —— ha ha!” Hạ giọng nỉ non cười nhạt, Nghiệp Hoả Hồng Liên thầm nghĩ trong lòng, lần thứ hai nghe được Lâm Cửu gọi tên hắn như thế, phảng phất như chợt trở về ngày trước vậy, có điều mặc kệ là Chí Thiện Bạch Liên trước kia hay Lâm Cửu hôm nay, kì thực tính cách bản chất đều chưa từng thay đổi.

Chỉ là Chí Thiện Bạch Liên ngày trước càng thêm ổn trọng thành thục, cũng càng biết nguỵ trang cảm thụ chân thật trong lòng mình, đâu giống Lâm Cửu hôm nay, luôn luôn thật hấp tấp, khẩn cấp nói hết cảm thụ trong lòng ra, Nghiệp Hoả Hồng Liên trái lại rất thích ở chung cùng Lâm Cửu.

Có thể thấy Chí Thiện Bạch Liên vẫn cất giấu trong nội tâm một mặt khác, cơ hội này quả là hiếm có, tương lai nếu có một ngày Lâm Cửu khôi phục lại kí ức kiếp trước, cũng không biết trong lòng Chí Thiện Bạch Liên là cảm giác gì, ngô, tựa hồ rất thú vị a!

“Ngươi nói chính là cái này sao?” Nghiệp Hoả Hồng Liên vừa lật bàn tay, trong bàn tay trống không lập tức xuất hiện một kim liên bình tinh xảo, trên cái bình trắng như tuyết khắc một đoá kim liên trông rất sống động, trang nghiêm hoa quý, khiến đáy lòng dâng lên cảm giác sùng kính, miệng bình được đậy lại bởi một cái nút kim sắc, tàn hồn của Diệt Thiên ở trong đó.

Không sai, chính là cái bình này!

Trước kia lúc kim liên bình treo bên người Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu cũng không cảm thấy có dị thường gì, chỉ khi kim liên bình rời khỏi áp chế của Hoàng Phủ Thiên Niên, nam tử mới lập tức cảm nhận được từ trong bình truyền ra, sự tồn tại của tàn hồn thuộc về Diệt Thiên, quen thuộc như vậy…

Lâm Cửu không nói hai lời liền muốn chộp lấy kim liên bình, nhưng Nghiệp Hoả Hồng Liên đã nhanh tay rụt lại né được động tác của Lâm Cửu, đối với hành động của Nghiệp Hoả Hồng Liên, Lâm Cửu có chút không vui khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng hỏi Nghiệp Hoả Hồng Liên, người nọ đã đột nhiên vươn tay túm lấy Lâm Cửu, lại chế trụ cằm Lâm Cửu khiến nam tử phải mở miệng.

Nghiệp Hoả Hồng Liên lấy ngón tay đẩy nắp bình ra, cư nhiên dốc tàn hồn của Diệt Thiên trong kim liên bình vào miệng Lâm Cửu, một loạt động tác liên tiếp này khiến người ta không thể kịp thời tách ra, Lâm Cửu chỉ cảm thấy một thứ gì đó như nước trượt vào miệng mình, thế nhưng không tiến vào trong dạ dày của y, mà lại ở trong ngực, có chút lạnh băng.

“Ngươi làm gì vậy?” Lâm Cửu cau mày, Nghiệp Hoả Hồng Liên cư nhiên lại đổ tàn hồn Diệt Thiên vào trong miệng y.

“Khi thu thập xong tam hồn của Diệt Thiên, ngươi chỉ cần dùng miệng đem hồn nhập vào trong cơ thể Diệt Thiên, U Minh Hắc Liên tự nhiên sẽ thức tỉnh.” Nghiệp Hoả Hồng Liên thả Lâm Cửu ra, hắn nói kì thực bao hàm một tầng ý tứ khác, đó chính là —— tỉnh lại chính là U Minh Hắc Liên, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, hắn vô cùng chờ mong.

Sau khi đại ma đầu quái tính kia tỉnh lại phát hiện người cứu tỉnh mình, cư nhiên chính là Chí Thiện Bạch Liên kiếp trước đã tự tay đánh hắn vào địa ngục, biểu tình của tên kia nhất định rất thú vị đi.

Nghiệp Hoả Hồng Liên phát hiện mình cư nhiên lại có chút hứng thú ác độc, đều do trước kia cùng U Minh Hắc Liên nói chuyện phiếm nhiều quá, cũng hay cùng Chí Thiện Bạch Liên tản bộ, cũng nhiễm phải vài thói xấu của bọn họ.

“Một trong ba hồn của hắn hiện tại ở ngay ngực của ngươi.” Nghiệp Hoả Hồng Liên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực trái Lâm Cửu, lãnh đạm nói: “Bất luận ai muốn cướp đoạt tàn hồn của Diệt Thiên đều phải xé ngực ngươi ra, moi trái tim của ngươi ra mới có thể thu được tàn hồn của Diệt Thiên, đặt ở chỗ này, so với bất luận nơi nào đều an toàn hơn.”

Lâm Cửu cúi đầu nhìn ngực mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Nghiệp Hoả Hồng Liên len lén nhìn biểu tình của Lâm Cửu, thấp giọng cười nói: “Sợ sao? Nếu như người nào thật muốn đoạt đi tàn hồn của Diệt Thiên, thì sẽ phải giết ngươi, dù là ngươi không sợ chết, cũng phải biết rằng tàn hồn của Diệt Thiên là vật tàn khốc băng lãnh nhất thế gian, hiện tại mới chỉ có một hồn ngươi sẽ chỉ cảm thấy hơi băng lãnh, chỉ khi nào hai hồn ở trong cơ thể ngươi, ngực trái của ngươi cứ đến ban đêm sẽ lạnh lẽo đến cực điểm, bị hàn khí dằn vặt, mà tam hồn cùng tồn tại thì…”

Nghiệp Hoả Hồng Liên lời còn chưa dứt, Lâm Cửu liền cắt đứt lời nói của đối phương, trên mặt nam tử cũng không có bất luận vẻ sợ hãi gì, chỉ là khoé môi nhếch lên một ý cười xán lạn ấm áp: “Phương pháp của ngươi không tồi, người khác muốn giết ta cũng không phải đơn giản như vậy, về phần băng hàn, cùng lắm thì ta mặc thêm nhiều áo bông là được.”

Nghiệp Hoả Hồng Liên cười cười, không nói gì thêm.

Bây giờ đã không cần phải tiếp tục ở lại Hoàng Thành nữa, Lâm Cửu xoay người liền nói với Nghiệp Hoả Hồng Liên: “Ta và Hoàng Phủ Thiên Hạ đã thương lượng xong cả rồi, qua vài ngày nữa ta sẽ theo đại đội hoà thân của nàng tiến vào Trung Thiên Quốc, đến lúc đó ngươi định làm thế nào? Lúc trước ngươi từng đáp ứng ta sẽ lấy được tàn hồn của Diệt Thiên từ chỗ Hoa Tư, nhưng hôm nay thân phận của ngươi đã bại lộ, Hoàng Phủ Thiên Niên tất sẽ thông tri cho hai người còn lại a.”

“Điều này ngươi khỏi cần lo, cuối đông đầu xuân, ở trong Trung Thiên Quốc, ta tự nhiên sẽ giao tử liên bình chứa tàn hồn của Diệt Thiên cho ngươi.” Nghiệp Hoả Hồng Liên tự tin tràn đầy, cứ như hắn nhất định sẽ có biện pháp lấy được tàn hồn của Diệt Thiên vậy, nhìn về phương Bắc, nơi cách Hoàng Phủ Đế Quốc không xa chính là Trung Thiên Quốc, chỉ là không biết lúc Hoa Tư thấy hắn, lão bằng hữu kia của hắn sẽ có biểu tình gì, có lẽ vô cùng đặc sắc ha.





Nghiệp Hoả Hồng Liên cứ như vậy rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc, hắn tới ung dung, đi cũng thích ý, không mang theo một chút phong trần, hắn trêu đùa Lâm Cửu, giỡn cợt mọi người, còn đánh Hoàng Phủ Thiên Niên một chưởng, nam tử giống như lãnh hoả này nhẹ nhành phủi phủi vạt áo, tiêu sái rời đi.

Thoải mái vô cùng, Lâm Cửu cũng rất hâm mộ Nghiệp Hoả Hồng Liên này, người tính tình giống như Nghiệp Hoả Hồng Liên sống luôn luôn phóng khoáng, hình như không một chút quyến luyến, chẳng qua là không biết hay chưa từng quyến luyến a, có lẽ không dám để hai chân của mình bước lên từng phiến đất bụi hồng trần, sợ từ nay về sau rơi vào không dứt ra được.

Lúc này, Lâm Cửu cũng chỉ chờ thu qua đi liền theo hôn xa của Hoàng Phủ Thiên Hạ lên Bắc.

Mà Nghiệp Hoả Hồng Liên lại một mình đi tới Trung Thiên Quốc, trước khi Lâm Cửu đến Trung Thiên Quốc hắn sẽ lấy được tàn hồn của Diệt Thiên, nhưng mà trước đó phải đi gặp lão bằng hữu đã.

Hoàng cung Trung Thiên Quốc vô cùng tinh xảo, không chỗ nào không lộ ra khí tức nhân văn nghệ thuật nồng đậm, điêu lan ngọc thế, mái lầu cong cong, nước xanh biêng biếc, đèn đuốc rực rỡ, đẹp mà không ngán, tế mà không loạn.

Gió thu nhẹ nhàng nổi lên, lá vàng đầy cây như cánh bướm từng phiến từng phiến rơi xuống, vào trong mắt người, nhiễu loạn nhân tâm, nam tử vận tử y, thích nhất là ngồi dưới tàng cây trong hoàng cung Trung Thiên Quốc, đại thụ nghìn năm to lớn năm người ôm mới xuể, cao vút như nhập mây, lá cây dày đặc một đoàn lại một đoàn sinh ra, rồi tới mùa thu, một đoàn lại một đoàn giữa màn đêm tản ra ánh sáng vàng tươi xán lạn mê hoặc, phiến phiến hạ xuống, hoa mỹ mà lại mang theo ưu thương.

Hoa trên thế gian này dù có đẹp thế nào, cũng chỉ trong một ngày là úa tàn.

Luôn luôn có một ngày như vậy, con người trước kia, cũng sẽ theo dòng thời gian trôi mà thay đổi.

Bất biến chính là tử thường như hoa của ngươi, mái tóc dài khẽ vén, giả bộ tiêu sái.

Bất biến chình là hồng y như lửa của hắn, tái nhợt như tuyết, giả tạo như trước.

Cơn gió giảo hoạt chui vào lòng người, mang đến hồi hồi rung động con tim, lại dẫn theo tiếng đàn tôn lên hoả sắc y của người nọ.

Vạt áo dài dài, nhè nhẹ, dưới cơn gió hây hẩy như hoả diễm đong đưa uốn lượn, trong màn đêm phát ra từng hồi âm thanh “xào xạc ——”, rõ ràng là cước bộ nhẹ nhàng, nhưng vạt áo lại cứ hết lần này đến lần khác phát sinh ra thanh âm lãnh liệt, lạnh lẽo run rẩy lòng người, sắc bén như dao, chém đứt cơn gió đêm.

Một mảnh lại một mảnh, rơi lả tả trên mặt đất.

Mái tóc dài vấn cao cao, cái trán trơn bóng cẩn thận tỉ mỉ mà lại lộ chút băng lãnh, chỉ có sợi tóc rơi lả tả trên vai mới khiến nam nhân như lãnh hoả này nhu hoà đi vài phần, hàng lông mày hơi nhếch lên trên cao ngạo mà vô tình, hiện ra vài phần tà mị khiến người không dám tiếp cận, chỉ cần liếc mắt, là có thể đâm vào ngực người ta.

Thế gian này, lại có nam nhân khiến người ta cảm thấy lực trùng kích cường liệt như vậy sao.

“Ngươi trốn thật kỹ a, từng ấy năm tới nay, ta thậm chí không hề phát hiện một chút tung tích của ngươi, nguyên tưởng rằng ngươi cũng giống chúng ta luân hồi chuyển thế còn chưa thức tỉnh, ai có thể ngờ tới a, vẫn ở Hoàng Phủ Đế Quốc, ngay đến cả Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không phát hiện ra ngươi.”

Tiếng đàn dừng lại, Hoa Tư mỉm cười đứng lên nhìn nam tử đứng phía sau cách y không xa, Nghiệp Hoả Hồng Liên không luân hồi chuyển thế có khuôn mặt giống như đúc nghìn năm trước, vẫn làm cho kí ức khắc sâu như vậy, không tính là đặc biệt mỹ, hay đặc biệt tuấn, nhưng cũng đủ để người khác nhìn qua một lần là không thể quên, để lại giấu ấn sâu sắc trong lòng…

“Nghiệp Hoả…” Nhìn nam tử Hoa Tư mỉm cười nhẹ giọng hô.

Miệng Nghiệp Hoả Hồng Liên lơ đãng nhếch lên độ cung rất nhỏ khiến người ta khó có thể phát hiện ra, trong thanh âm, mang theo một tia băng lãnh trêu tức: “Luân Hồi Tử Liên, chúng ta lại thấy mặt, ha ha.”
Bình Luận (0)
Comment