Nhân từ có thể sẽ không nhất định thu được lòng tốt của người khác, nhưng mà giết chóc cũng không thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Nhìn bóng dáng Diệt Thiên rời đi, Lâm Cửu quay đầu lại mê man nhìn hồ nước xanh biếc, có lẽ Diệt Thiên nói cũng không sai, sau khi trải qua chuyện ở băng nguyên cực bắc, bọn họ tựa hồ phải đối mặt với một vấn đề không thể không đối mặt, Hoàng Phủ Thiên Niên, Hoa Tư, còn cả Tây Sa Thương Hải.
Có một số việc, có thể tránh được, cũng có một số việc, vô luận ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng không thể tránh né….
Cứ yên ả mà sống lại khó khăn như vậy sao? Lâm Cửu biết sự tàn khốc của thế giới này, không được phép nhân từ như lòng dạ đàn bà, chỉ là thực sự không còn biện pháp nào khác nữa ư? Dù gì thì bọn họ cũng đều là người do Cửu Thiên Thần Liên hoá thành, nhưng tại sao lại đi đến hiện trạng như ngày hôm nay?
Lúc đắm chìm trong những tháng ngày êm ả hạnh phúc, Lâm Cửu nghĩ y hẳn là nên trò chuyện nhiều hơn một chút với Diệt Thiên, chuyện mà y biết thực sự quá ít, dường như từng người từng người đều đang lừa gạt giấu giếm y.
Mà không xong nhất chính là y vẫn chưa khôi phục lại kí ức như những người khác, mọi điều y thấy bây giờ đều như đang lọt vào trong màn sương mù dày đặc không tìm được đầu mối. Nếu như việc Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư mong muốn chỉ là thống nhất thiên hạ tạo phúc cho dân chúng, vậy vì sao bọn họ lại không liên thủ với nhau?
Mà sau khi đã trải qua những chuyện như vậy, Lâm Cửu cũng không biết phải đối xử như thế nào với Hoàng Phủ Thiên Niên, với Hoa Tư, còn có cả Tây Sa Thương Hải….
Đợi lúc nữa Diệt Thiên trở về, thử nói chuyện với đại ma đầu xem xem thế nào —— Lâm Cửu nghĩ.
….
….
Tội Ác Quốc Gia giống như hồ nước trong lành trong u cốc dưới huyền nhai, mặt hồ phản chiếu lại vầng trăng sáng tỏ, lộng lẫy, tiếc rằng cũng chỉ là hư ảnh, khi người ta cố gắng vớt ánh trăng từ trong nước lên, nhận được cũng chỉ là tàn ảnh, vầng trăng đó, vẫn treo cao trên bầu trời, không thể chạm tới.
Núi dù cao tới đâu cũng không thể vươn tới trăng sáng, huống chi là hồ nước ẩn sâu dưới huyền nhai.
Ma đầu mặc một bộ y phục đen huyền từ trong phòng chậm rãi đi ra, bốn phía vẫn là cây xanh râm mát, bụi cỏ um tùm, hồ nước trong xanh, nhưng khi hắn đặt chân lên mặt đất, người lại đột nhiên biến mất, tựa như đi qua một cái kết giới ẩn giấu trong không khí, chỉ là hắn rời khỏi kết giới mà thôi.
Bước ra khỏi kết giới, cảnh sắc xung quanh lập tức thay đổi.
Trên bầu trời không có ánh dương quang, chỉ có một vầng trăng lạnh giá sáng tỏ treo lơ lửng trên cao, bốn phía không thấy núi cũng chẳng thấy nước, chỉ có sa mạc cát bụi tung bay, càng đừng nói đến cây cối um tùm, trùng trùng cây xanh, phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ thấy sa mạc mênh mông vô tận, giống như biển cát đáng sợ nuốt sống toàn bộ thế giới.
Không thấy cầu treo, không thấy căn phòng nhỏ xanh xanh.
Đứng lặng trong sa mạc chỉ có một toà thành đồ sộ nhưng lại lộ ra sự lãnh ngạnh, nếu Lâm Cửu thấy toà thành này sợ rằng sẽ lập tức nhận ra, nó chính là thế giới khác mà Lâm Cửu xuyên qua kết giới ở u cốc tiến vào, toà thành tĩnh mịch mà lại vô cùng quỷ dị.
Nếu nơi này là hiện thực, vậy nơi Lâm Cửu đang ở thực ra là chỗ nào?
Diệt Thiên từ trong kết giới đi ra, ánh trăng băng lãnh rơi xuống mặt đất cứng ngắc hắt ra thành một mảng tiêu điều, ma đầu dường như xé rách khe hở của thời không, hiện ra trong một căn phòng tương tự như đại miếu ở trong thành, mà phía sau hắn cái gì cũng không có, không ai biết hắn từ đâu đi ra, càng không ai biết hắn tiến nhập kết giới thế nào.
Tiếp tục đi lên phía trước, Diệt Thiên đẩy cửa phòng đi ra, sau khi hắn li khai, cánh cửa phía sau hắn tự động đóng lại, không còn một kẽ hở.
Rời khỏi gian phòng bước về phía trước, lập tức tới một nơi na ná khách phòng, trong đại sảnh đứng hai hàng người, một ít người cách tương đối gần toạ vị duy nhất trong đại sảnh có thể thấy được dáng dấp, còn một vài người khác thì từ đầu đến cuối vẫn ẩn núp trong bóng tối không thấy rõ diện mạo.
Một nam nhân có bộ râu đỏ rực cùng một bạch y nữ tử dáng điệu thanh lãnh đang quỳ trên mặt đất, hai tay hai chân không hề có gông xiềng ràng buộc, nhưng vẫn thuỷ chung cúi đầu không dám ngọ nguậy, hai tay buông thõng bên người khẽ run rẩy, nhìn mặt đất xám tro đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Cảm giác lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua gáy mọi người, ngọn gió khẽ vén lên mái tóc đen trước trán, mọi người giống như đầu gỗ đứng thẳng tắp, lập tức nửa quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô: “Cung nghênh Ma Tôn Giả!”
Trên chiếc ghế rộng lớn, hai tay Diệt Thiên khoát lên tay vịn trạm trổ hình hắc long, nét mặt lạnh lùng, ngón tay dài dài tái nhợt nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn, đôi mắt lãnh đạm liếc nhìn một nam một nữ đang quỳ trên mặt đất: “Thế nào, thấy bản tôn rất kinh ngạc sao?”
Hoả Sơn quỳ dưới đất cúi đầu không lên tiếng, hình như đã biết rõ dù hắn có nói bất luận cái gì thì cũng chỉ có một con đường chết, mở to đôi mắt ảm đạm không ánh sáng chờ đợi kết cục của mình.
“Ma Tôn Giả, thuộc hạ nguyện ý lấy công chuộc tội, thỉnh ngài tạm tha cho ta!” Tuyết Sơn Thánh Nữ ngày trước hai mắt đẫm lệ trong suốt, trên mặt tràn đầy lệ ngân hết sức thảm bại, như là lê hoa đái vũ khiến người thương tiếc, hai tay Mạc Âm đặt trên mặt đất, không ngừng dập đầu trước mặt ma đầu, “Thuộc hạ bảo hộ Thiên Thánh Giả không tốt, thuộc hạ có tội, Ma Tôn Giả xin hãy cho thuộc hạ thêm một cơ hội nữa….”
Tiếng khóc thê lương của nữ tử vang vọng trong đại điện, có vẻ cực kỳ chói tai.
Đôi mắt lạnh của ma đầu khẽ nhướn, nữ tử lập tức mất đi thanh âm nói không ra lời, Diệt Thiên không thích tiếng động quá ồn ào.
“Bản tôn có thể thả các ngươi, chẳng qua là muốn xem người thân nhất với các ngươi có nguyện ý hay không thôi.” Trong mắt hiện lên ý cười đùa giỡn, Diệt Thiên nhẹ nhàng vung tay lên, từ sâu trong hắc ám bước ra một nam một nữ, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu treo trên vách tường soi rọi, hình dáng của hai người đó dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Thánh nữ Mạc Âm vừa quay đầu liền nhìn thấy một nữ tử duyên dáng mặc trên người một bộ xiêm y trắng như tuyết, vẻ sửng sốt trên mặt chợt loé rồi biến mất, lập tức thay thế bằng dáng vẻ mừng rỡ như điên, gần như định từ mặt đất nhảy dựng lên ôm chầm lấy nữ tử kia kêu la, chỉ tiếc vô luận nàng mở miệng lớn thế nào, nữ tử bị tước đoạt thanh âm đều hầu như không thể nói ra được một câu.
Nhưng những giọt nước mắt và vẻ mừng rỡ trong ánh mắt kia lại tràn ngập khát vọng, ánh mắt như lửa nóng nhìn chăm chú vào người tỷ muội song sinh của nàng, có danh xưng Tây Nam Minh Châu Lạc Tuyết.
Mỉm cười nhìn Mạc Âm, Lạc Tuyết gật gật đầu với nàng, dường như đang nói với Thánh Nữ rằng tất cả đều không có vấn đề.
Hoả Sơn quay đầu lại nhìn nam tử trẻ tuổi có chút hao hao giống mình, khoé miệng nhếch lên ý cười trào phúng, lại tiếp tục cúi đầu trầm mặc, trong mắt nam tử đứng phía sau Hoả Sơn lộ ra một tia hổ thẹn, sau đó nhanh chóng bị sự lạnh lùng thay thế, Hoả Vân Thiên hiểu rõ việc hắn sắp làm, là không thể tránh khỏi.
Vì vinh quang của liệt tổ liệt tông Hoả gia, vì để Hoả gia trở thành gia tộc lớn mạnh nhất trên Xích Thổ Đại Địa, Hoả Vân Thiên có rất nhiều việc phải làm, ví như tự tay giết chết người từ nhỏ dạy hắn tập võ, chăm sóc hắn đến khi trưởng thành, là người thân thiết nhất của hắn trên thế gian này, phụ thân của hắn.
Cũng là chủ nhân chân chính của Hoả gia hiện nay.
Chỉ là từ hôm nay trở đi, hắn không còn là thiếu chủ của Hoả gia, mà đã thực sự trở thành chủ nhân của Hoả gia…
Một tia hưng phấn ẩn sâu trong nội tâm như liều thuốc mê làm tê dại nỗi đau sắp giết cha của Hoả Vân Thiên, vốn là chuyện cực kì bi thảm trên thế gian, nhưng với quyền lợi sắp được nắm giữ trong thời gian tới, Hoả Vân Thiên khẽ nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo.
Không có bất kì dự liệu nào, Hoả Vân Thiên khẽ run run nắm tay, một quyền đánh về phía người nhắm hai mắt quỳ trên mặt đất, đánh lên đỉnh đầu Hoả Sơn đã đoạn khí, một tiếng răng rắc thanh thuý vang lên, máu từ thất khiếu** của Hoả Sơn chảy ra.
Cuối cùng tự mình đặt dấu chấm kết thúc, hay là Hoả Sơn thân làm cha sớm đã cảm giác được sự hưng phấn của nhi tử hắn tự tay dưỡng dục, ngay trước một khắc sắp chết, dùng chính cái chết của mình để tránh cho bi kịch con giết cha.
Khi đã tồn tại tâm tư giết cha, kết quả ra sao cũng không còn trọng yếu.
Hoả Sơn đột nhiên chết khiến Mạc Âm ngây ra một lúc, nàng đột nhiên thấy hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp nhìn về phía Lạc Tuyết thì đã phải mang theo sự đau đớn và kinh ngạc không thể nói ra vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.
Diệt Thiên bình thản nhìn màn thảm kịch con giết cha, tỷ muội tương tàn, hiệu quả hắn muốn đạt được đã có, hắn không cần những thuộc hạ không nghe lời, nên chết chung quy vẫn phải chết, chết dưới tay người thân yêu nhất tín nhiệm nhất, loại cảm giác này sẽ như thế nào? Hắn thật muốn để cho tất cả mọi người trên thế gian nếm thử tư vị này.
Trong tình cảnh không hề chuẩn bị, bị người mình yêu nhất, tín nhiệm nhất, hung hăng từ phía sau đâm một đao, sẽ đau lòng và thống hận đến mức khiến người ta chết không thể nhắm mắt, khắc cốt minh tâm…
Ngày hôm nay, hàng nghìn hàng vạn những tên phàm nhân ngu muội mà thấp kém như bọn kiến hôi trong thiên hạ này, đáng giá để cho người kia đối xử với hắn như vậy sao? Đáng giá để nam nhân kia tự tay cắt đứt quan hệ giữa bọn họ sao?
Diệt Thiên muốn để cho Chí Thiện Bạch Liên tận mắt nhìn thấy, đám phàm nhân mà y bảo hộ sẽ hồi báo y như thế nào, sự lựa chọn của Chí Thiện từ đầu đến cuối sai lầm như thế nào!
“Thuộc hạ Hoả Vân Thiên (Lạc Tuyết), bái kiến Ma Tôn Giả!”
Một nam một nữ trên tay dính đầy máu tươi của người thân nhất đồng loạt quỳ xuống dưới chân Diệt Thiên. Cúi đầu nhìn Hoả Vân Thiên và Lạc Tuyết quỳ dưới chân mình, Diệt Thiên khẽ cong lên khoé miệng.
Chí Thiện, ngươi có thấy không?
Đây là loài người mà ngươi tận tâm tận lực bảo hộ, để theo đuổi danh và lợi, có chuyện gì mà bọn họ không làm được chứ?