Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 190

Có lẽ đã qua một ngày rồi ha, trong toà thành tối tăm không có ánh mặt trời này, Lâm Cửu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, có thể mới chỉ một lát, cũng có thể đã qua một ngày…hai ngày…rất nhiều rất nhiều ngày…

Lâm Cửu phỏng đoán, nhất định là Trần Khôi bị Diệt Thiên ra lệnh không được nói chuyện với y, bằng không sao mỗi lần thấy y, nam tử đó chỉ lạnh nhạt liếc y một cái, mang theo thương hại và khinh miệt, sau đó làm bộ tiêu sái rời đi trước mặt y, ngày hôm nay quả là thật khéo a, Lâm Cửu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Khôi đứng xa xa nhìn mình.

Chỉ là ánh mắt Trần Khôi nhìn y hôm nay, hình như thiếu một ít thương hại và khinh miệt, mà nhiều hơn một tia…địch ý?! Lâm Cửu không khỏi có chút muốn bật cười.

Vị tiểu sư đệ này của Diệt Thiên chỉ sợ là yêu thảm tên đại ma đầu kia rồi đi, đáng tiếc là trên thế giới này không phải ngươi cứ yêu một người thì đối phương nhất định sẽ phải đáp lại ngươi.

Ấn tượng của Lâm Cửu đối với Trần Khôi không tồi, chí ít Trần Khôi còn từng giúp y, cho y một vài đầu mối để tìm về tàn hồn của Diệt Thiên, từ trước tới giờ Trần Khôi cũng chưa làm chuyện gì thương tổn đến y, chỉ là không biết có phải hôm nay Trần Khôi đã nghĩ thông suốt rồi, không muốn tiếp tục thầm mến trong yên lặng nữa hay không.

Không chỉ bôn ba ngàn dặm tới Tội Ác Quốc Gia, lại còn nhanh chóng biến thành thủ hạ đắc lực của Diệt Thiên, chuyên môn giúp Diệt Thiên phụ trách huấn luyện quân đội ám sát.

Lâm Cửu biết Diệt Thiên tuyệt không có tình cảm gì đặc biệt với Trần Khôi, việc này không coi là tự kỷ, chỉ là xuất phát từ sự hiểu biết ăn sâu bén rễ với Diệt Thiên, lấy tính cách của đại ma đầu, muốn yêu được một người chỉ sợ vô cùng khó khăn, muốn tuỳ tiện yêu một người, lại càng không có khả năng.

Diệt Thiên có cách nghĩ riêng, cũng có chấp niệm riêng của mình.

Tuy rằng đã nhiều ngày nay Diệt Thiên đều tận lực tránh né không muốn gặp y, Lâm Cửu cũng không cho rằng đại ma đầu đó từ nay trở đi sẽ thực sự vứt bỏ y, nếu như đại ma đầu đó thực sự không còn yêu y nữa, thì chắc chắn sẽ không nhốt y trong Tử Thành mặc y hồ nháo, còn không bằng cứ thẳng thắn một đao chém y, hoặc là nhốt y ở trong phòng sẽ thuận tiện hơn một ít.

Chỉ là hôm nay Diệt Thiên đã không còn nghe y nói nữa.

Phủi phủi y phục từ trên mặt đất ngồi dậy, Lâm Cửu lại bắt đầu đi dạo trong Tử Thành, Tử Thành vẫn luôn tịch mịch như vậy, mỗi cánh cửa phòng đều được đóng chặt, bên trong không phải không có người, mà đều là một vài người ngủ trong đất, Lâm Cửu nghĩ như vậy. Y đã từng không kiêng nể gì đá văng một cửa phòng đi vào, bên trong rỗng tuếch cái gì cũng không có, nhưng y vẫn cảm thấy có người đang nhìn lén mình, nhìn đến mức khiến y lạnh toát cả sống lưng.

Đi được một lúc, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên tấm màn đen vẫn là vầng trăng sáng tỏ, cô đơn băng lãnh, hàn quang ngập bốn phía.

Rời đi hoặc là bồi bạn, nên lựa chọn thế nào?

Vì sao sau khi tỉnh lại Diệt Thiên dường như đã thay đổi, người vẫn là người đó, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có một vài thứ chôn thật sâu trong lòng Diệt Thiên.

Nghĩ đến đó, Lâm Cửu không khỏi lại nhớ tới lời Tây Sa Thương Hải đã từng nói, một nghìn năm trước lục liên đã cùng nhau biến mất hình như là do có nguyên nhân đặc biệt gì đó, chỉ là tới bây giờ không có ai nói cho y biết mà thôi. Một nghìn năm sau, cả đám bọn họ lại xuất hiện, dường như lại dẫm vào vết xe đổ nghìn năm trước.

Một nghìn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi Diệt Thiên tỉnh lại đã khôi phục kí ức của U Minh kiếp trước, đây có phải là nguyên nhân khiến cho Diệt Thiên thay đổi không, Lâm Cửu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, cứ như muốn từ trong bóng tối tìm ra đáp án mà y muốn, chỉ tiếc lúc này không có ai có thể trả lời nghi vấn của y.

Có lẽ Nghiệp Hoả Hồng Liên sẽ biết, có lẽ Hoàng Phủ Thiên Niên sẽ biết, có lẽ Hoa Tư cũng biết, Tây Sa Thương Hải cũng biết, chỉ duy độc y không biết tý gì.

Không thể tiếp tục như vậy, không thể tiếp tục ở lại Tử Thành nữa.

Trước khi Diệt Thiên còn chưa chính thức làm ra sai lầm lớn gì, y phải rời khỏi Tử Thành ra bên ngoài tìm kiếm đáp án, y muốn biết tất cả, muốn biết Diệt Thiên, muốn biết U Minh Hắc Liên kiếp trước rốt cuộc là người thế nào, tại sao lại biến mất khỏi thế giới này.

Chẳng qua là y phải làm thế nào mới ra được bên ngoài đây?

Lâm Cửu dừng bước, ngó trái ngó phải sau đó chọn đi về phía bên phải, mấy ngày nay không chỉ thiêu cái Tử Thành này mấy lần, mà gần như là đi khắp nơi trong Tử Thành, Tử Thành này lúc nào cũng âm u tĩnh mịch, nhưng cũng không xuất hiện thứ gì đáng sợ cả.

Y chỉ có đi khắp nơi trong Tử Thành, lại không để Diệt Thiên phát hiện ra mục đích thực sự của bản thân, phải đi trinh sát y mới có thể từ nơi này thoát ra ngoài, thì việc chạy trốn khỏi Tử Thành mới có tính khả thi.

Lâm Cửu còn nhớ y đã từng thông qua một cái kết giới bên trong U Cốc để đến Tử Thành, nơi y hạ xuống Tử Thành gần một cây cầu, mặc dù hôm nay y đã không còn chút xíu công lực nào, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là đầu óc của y cũng bị phế theo, lúc đi xung quanh Tử Thành, Lâm Cửu phát hiện gần như không có chỗ nào để y có thể chạy ra, nhưng ở gần cây cầu đó, y đã thấy một đồ án kì lạ khắc trên mặt đất.

Trong Tử Thành cứ cách một đoạn sẽ lại có một cái đồ án như vậy, thoạt nhìn như là đồ án trang trí trên mặt đất, nhưng Lâm Cửu biết mỗi cái đồ án này kì thực chính là một cái kết giới, chẳng qua là y không biết mấy cái kết giới này có tác dụng gì, có điều kết giới bên cạnh cây cầu, nói không chừng chính là con đường nối tiếp thông ra bên ngoài.

Vừa vặn mấy hôm nay Diệt Thiên không đến thăm y, Lâm Cửu liền chọn ngày hôm nay đi dạo bên cạnh cây cầu, muốn từ đó tìm ra biện pháp để rời đi, chỉ tiếc đồ án trên mặt đất bên cạnh cây cầu giống như là một đồ án trang trí bình thường, mặc kệ Lâm Cửu nhìn thế nào thì cũng vẫn là hình dạng đó.

Lâm Cửu không khỏi khẽ thở dài, nếu như y có công lực, nói không chừng có thể sử dụng U Minh hắc hoả Diệt Thiên từng truyền thụ cho y để khởi động kết giới, từ đó dùng kết giới để ra khỏi Tử Thành.

Ngẩn người nhìn kết giới, Lâm Cửu không khỏi có chút mất mát.

Lẽ nào cả đời này thực sự không thể li khai Tử Thành sao?

“Lộc cộc lộc cộc —” Một hồi tiếng đá rơi trên mặt đất vang lên bên cạnh Lâm Cửu, nam nhân liếc mắt nhìn viên đá nhỏ không biết bị ném ra từ đâu, hòn đá nhỏ rơi xuống bên cạnh y, sau đó đột nhiên di chuyển, lăn thân thể ghồ ghề về phía cây cầu.

Sau một lúc do dự Lâm Cửu liền đi theo hướng hòn đá lăn, y đi theo hòn đá đi đến rìa cầu, vừa tới đó, hòn đá “tõm” một cái, rơi xuống nước, thế nhưng hòn đá lại không chìm xuống, trái lại còn nổi trên mặt nước xuôi theo dòng nước không biết trôi về phương nào.

“Đây là cái gì?” Lâm Cửu đứng bên cầu khẽ nhíu mày.

Lúc y còn đang nghi hoặc, lại có thêm một hòn đá nhỏ nữa lăn tới bên cầu, cũng giống như hòn vừa rồi “lộc cộc lộc cộc” lăn xuống dòng sông, mặc sông cuốn trôi đi.

Liên tiếp vài lần, Lâm Cửu đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Có người âm thầm chỉ đường cho y, có điều không biết con đường này là tử lộ thông đến địa ngục, hay là con đường sẽ giúp y đi ra bên ngoài.

Lâm Cửu đứng bên bờ sông trầm mặc tự hỏi, dòng nước có lẽ là con đường thông ra bên ngoài, nói không chừng cứ trôi theo dòng nước thực sự có thể rời khỏi Tử Thành, suy nghĩ một chút, Lâm Cửu đi dọc theo con sông, đi một lúc, Lâm Cửu liền đi tới đầu cùng của dòng chảy.

Dòng nước chảy tới một cái hồ nhỏ liền không còn nữa, nhìn cái hồ dường như sâu không thấy đáy, Lâm Cửu ngồi xổm xuống lấy tay khuấy khuấy nước trong hồ, nhìn cái bóng của mình in xuống mặt nước, Lâm Cửu khẽ nhíu mày, phía dưới cái hồ nhỏ này là cái gì a?

Hít một hơi thật sâu, Lâm Cửu vẫn nhìn chằm chằm cái hồ quay đầu đi không nhìn nó nữa, đối với mấy loại nước sâu không thấy đáy thế này y vẫn có chút sợ hãi, nhìn lâu liền cảm thấy có chút khó chịu, càng đừng nói để cho tên vịt lên cạn như y này nhảy vào xem bên trong rốt cuộc là cái gì.

Thực sự phải thử sao?

Nam nhân đã từng quay đầu đi nay lại quay lại nhìn nước hồ, nếu như đây quả thực là con đường thông ra bên ngoài, thì dù có không am hiểu thuỷ tính cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua.

Chết…chết là cái gì?

Dù sao y cũng đã từng chết một lần, dù sao y có chết thì cũng sẽ đầu thai chuyển thế, không biết nếu như y thực sự chết đi, đại ma đầu đó có thể sẽ bởi vậy mà thương tâm hay không.

Cười khổ một tiếng, Lâm Cửu cúi đầu nhìn hồ sâu, nhắm mắt lại, thân thể như chiếc lá rụng nghiêng về phía trước, “tùm” một tiếng rơi vào trong hồ, dần dần trầm xuống phía dưới.

Trong bóng tối nam nhân nín thở bơi về phía trước, làn nước lạnh lẽo vây quanh thân thể y, tựa như rơi xuống vực sâu không đáy, Lâm Cửu cũng không biết mình đang trôi về phương nào, dần dần không nín thở được nữa, dòng nước lạnh chui vào trong miệng mũi y.

Trong Tử Thành, một nam tử áo xám trốn ở góc tường liếc mắt nhìn chỗ Lâm Cửu vừa nhảy vào trong ao, nhẹ nhàng cắn răng xoay người rời đi, có thể ra ngoài hay không, có thể sống để ra ngoài hay không tất cả còn phải chờ xem vận may của Lâm Cửu.
Bình Luận (0)
Comment