Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 288

Tỉnh, hay không tỉnh?

Mở mắt, hay không mở mắt?

Cậu đã tỉnh, hay vẫn còn ở trong mộng? Nửa mơ nửa tỉnh, lại không dám mở mắt ra.

Sợ cái gì chứ?

Rất sợ, sợ khi mở mắt ra phát hiện bên người trống không, sợ vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một nam tử diện vô biểu tình rời đi, sợ không thể tiếp tục chịu đựng thêm một lần đau xót nữa.

Vì sao lại muốn ôm tôi?

Trương Nhất Bình rất muốn hỏi câu này, rất muốn, rồi lại không dám hỏi.

Lâm An Chi mới mười sáu tuổi, mặc dù Lâm An Chi khác những đứa trẻ mười sáu tuổi bình thường rất nhiều, nhưng trong mắt Trương Nhất Bình, Lâm An Chi vẫn chỉ là mười sáu tuổi thôi, có lẽ Lâm An Chi mười sáu tuổi còn nhiều chuyện không hiểu, cũng không hiểu được tình yêu chân chính, có lẽ đó chỉ là chút xao động nhất thời mà thôi.

Hơn thế nữa, chẳng qua là bởi vì mấy tháng trước mình đã “câu dẫn” Lâm An Chi trẻ tuổi ngây thơ.

Lẽ nào đây là đáp án?

Trương Nhất Bình mở mắt, chung quy cậu không thể cả đời sống trong mộng được, phải đối mặt với hiện thực, khi cậu mở mắt nhìn thấy nam tử trẻ tuổi đang ôm mình ngủ say, Trương Nhất Bình đã hiểu, mặc kệ Lâm An Chi mang tâm tình gì mà ôm cậu, thì cũng không còn quan trọng nữa.

Bên cạnh, Lâm An Chi nhắm mắt say ngủ, rất an tĩnh, thoạt nhìn như không có hô hấp, nhưng khoảng cách quá gần, Trương Nhất Bình có thể cảm giác được rõ ràng nhịp điệu hô hấp của Lâm An Chi, kéo dài và đều đều, hơi thở lành lạnh phả lên người, hơi thở vương vấn khiến lòng người mê say.

Trương Nhất Bình không dám động, sợ sẽ đánh thức Lâm An Chi, cậu lẳng lặng chuyên chú nhìn nam tử trẻ tuổi đang ôm lấy mình, mới chỉ mười sáu tuổi, vậy mà đã cao lớn tuấn mỹ đến như vậy, khó có thể tưởng tượng được qua thêm vài năm nữa, lúc ấy nam tử này sẽ mê người tới mức nào.

Trương Nhất Bình cứ như thế mà ngây ngốc nhìn Lâm An Chi, qua một lúc, đột nhiên Lâm An Chi mở mắt, không mê man như người bình thường mới tỉnh, hai mắt của Lâm An Chi thanh minh dị thường, hoặc là thời gian mê man của nam tử này quá ngắn, cho nên người khác không thể nhận ra.

Trương Nhất Bình sửng sốt, cậu thật không ngờ Lâm An Chi lại đột nhiên tỉnh lại không chút dự liệu như thế.

Lại muốn đi nữa sao? Trương Nhất Bình khó tránh khỏi lại nghĩ tới lần đầu tiên của bọn họ, khi đó Lâm An Chi vừa tỉnh lại đã vô thanh vô tức rời đi, một câu cũng không nói, không quay đầu lại, cứ như vậy mà ngoan tuyệt bước đi.

“Nhìn cái gì.” Híp híp mắt, Lâm An Chi vô luận là nhìn từ phương diện nào cũng không giống một thanh niên mười sáu tuổi, nhìn Trương Nhất Bình cứ ngây ngốc ngắm mình chằm chằm, Lâm An Chi vươn tay hung hăng xoa xoa đầu nam nhân.

“Thiếu gia… thiếu gia, tôi đi làm điểm tâm.” Mái tóc vốn đã xoã tung mất trật tự, dưới sự chà đạp của Lâm An Chi lại càng loạn đến không ra hình dạng gì, Trương Nhất Bình đau khổ khẽ nói một câu muốn bỏ chạy, cỏ họng sáng sớm có chút khô khàn, nhưng Trương Nhất Bình phát hiện còn hơn cả cổ họng khô khàn, thân thể của cậu cư nhiên lại vô lực như vậy, chỉ từ trên giường ngồi dậy mà thôi, ấy vậy mà đã thoát lực ngã xuống dưới.

Rõ ràng vẫn muốn ôm thanh niên thêm một lúc, nhưng lúc này lại do khẩn trương mà muốn né tránh ra nơi lãnh tĩnh một chút, con người luôn mâu thuẫn như vậy đấy.

“Ta không đói bụng, bồi ta thêm lát nữa.” Kéo Trương Nhất Bình đã tung chăn ngồi dậy lại, Lâm An Chi ghì nam nhân vào lòng mình, chân gác lên lưng Trương Nhất Bình, mắt vừa nhắm đã ngủ.

“Ân.” Khẽ đáp ứng, Trương Nhất Bình uể oải khó hiểu nhanh chóng rúc vào lòng Lâm An Chi.

Đợi lần thứ hai Trương Nhất Bình tỉnh lại, cư nhiên vẫn là chạng vạng như lần trước, chuyện gì đây? Trương Nhất Bình có chút kì quái ngồi trên giường, dù có mệt thì cũng không nên ngủ lâu như vậy a?

Vị trí bên cạnh lạnh lẽo, hẳn là Lâm An Chi đã rời đi một lúc lâu rồi.

Trương Nhất Bình phát hiện trên đầu giường đặt một mẩu giấy, mặt trên cư nhiên là lời nhắn của Lâm An Chi, Trương Nhất Bình vội vã cầm giấy đọc, trên giấy không viết nhiều lắm, chỉ bảo khi Trương Nhất Bình tỉnh lại thì uống viên thuốc đặt bên đầu giường, hơn nữa chỉ có thể uống một viên, nhiều hơn cũng không được.

Một cái bình nhỏ tinh xảo quả nhiên đặt ở đầu giường, Trương Nhất Bình vươn tay cầm lấy nắm vào lòng bàn tay, trong lòng dâng lên cỗ tình cảm ấm áp nói không rõ, đây có thể xem như là một lần Lâm An Chi tương đối quan tâm đến cậu a.

Mở cái bình ra, một mùi vị thơm ngát xộc vào mũi, Trương Nhất Bình đổ viên thuốc trong bình ra, một viên thuốc nhỏ màu đỏ không biết được làm từ gì, cũng không biết để làm cái gì, toả ra mùi hương trong lành mê người nhàn nhạt.

Trương Nhất Bình làm theo lời dặn của Lâm An Chi ngửa cổ uống viên thuốc, thân thể dường như đột nhiên có sức lực, thuốc Lâm An Chi cho cậu uống, nhất định là thứ tốt, nếu không phải sao có thể hữu hiệu như thế chứ? Vốn định đến bệnh viện xem thử mình có vấn đề gì hay không, sau khi uống thuốc, Trương Nhất Bình liền vứt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu.





Sau ngày đó, Lâm An Chi cũng không đột ngột biến mất một tháng như lần trước nữa, mặc dù vẫn ngủ ở hai gian phòng khác nhau, nhưng tối tối Lâm An Chi lại thường mò sang phòng Trương Nhất Bình cùng nam nhân làm cái kia cái kia.

Nói đến cũng kì, từ sau khi dùng viên thuốc màu đỏ kia, khi Trương Nhất Bình qua đêm cùng Lâm An Chi thì ngày hôm sau cũng không còn xuất hiện tình trạng cả người vô lực nữa, cũng không còn như lần trước vừa thấy buồn ngủ đã ngủ thẳng một mạch tới tối mới tỉnh lại, vì vậy, dần dần, Trương Nhất Bình cũng ném luôn chuyện này ra sau đầu.

Mối quan hệ lúc này, thường thường khiến Trương Nhất Bình hồ đồ, là tình nhân ư? Rõ ràng là, Lâm An Chi từ trước đến giờ chưa từng nói qua bất kì một lời ân ái nào với Trương Nhất Bình, qua hệ giữa bọn họ vào ban ngày vẫn phân chia rõ ràng như cũ là “thiếu gia và nô bộc”, cũng chỉ có ban đêm, Trương Nhất Bình mới có thể gọi thẳng tên họ Lâm An Chi mà thôi.

Bọn họ không phải tình nhân, nhưng lại vẫn duy trì liên tục chuyện tình nhân hay làm.

Trong lòng Trương Nhất Bình hiểu rõ, có lẽ Lâm An Chi chạm vào cậu, cũng chẳng qua là để giải quyết chút nhu cầu sinh lí của cơ thể mà thôi, không hơn, không còn gì khác.

Cứ như thế này, Trương Nhất Bình dần dần cũng được vào ở trong phòng của Lâm An Chi, cho dù như vậy, Trương Nhất Bình cũng không nghĩ quan hệ của cậu và Lâm An Chi có biết hoá đặc biệt rõ rệt gì.

Một năm, rồi lại một năm nữa trôi qua…

Khi Lâm An Chi mười tám tuổi, Lâm Cửu và Diệt Thiên về qua nhà làm điển lễ trưởng thành chúc mừng Lâm An Chi, khi ở trước Lâm Cửu và Diệt Thiên, biểu hiện của Lâm An Chi vô cùng bình thường, cái gọi là bình thường, chính là không thể cho người nào biết được quan hệ ám muội tồn tại giữa Lâm An Chi và Trương Nhất Bình.

Chỉ sau khi Lâm Cửu rời khỏi, qua khoảng thời gian phải kiềm chế Lâm An Chi lại tiếp tục nhiệt tình ôm Trương Nhất Bình.

Lâm An Chi mười tám tuổi, Trương Nhất Bình hai mươi sáu tuổi, sống chung với nhau hai năm, Trương Nhất Bình có một thói quen, đó chính là cứ bình quân hai tháng một lần lại uống viên thuốc đỏ Lâm An Chi cho trước kia.

Sau hai tháng dùng viên thuốc màu đỏ lần đầu tiên đó, Trương Nhất Bình lại quay lại tình trạng trước đây đó là ngày thứ hai sau hôm hoan ái sẽ cảm thấy thân thể khó chịu, không còn chút sức lực nào, đầu như muốn nứt ra, trong lòng thì phiền muộn.

Đi bệnh viện khám, bác sĩ nói thân thể cậu vẫn khoẻ mạnh bình thường, chẳng qua bị suy dinh dưỡng, làm lụng vất vả quá độ, phải để cơ thể nghỉ ngơi đầy đủ.

Trương Nhất Bình cảm thấy khó hiểu, suy dinh dưỡng? Làm lụng vất vả quá độ? Thường ngày cậu có làm việc gì đặc biệt mệt nhọc đâu a!

Sau đó có một ngày cậu mở ngăn kéo tủ đầu giường ra nhìn thấy lọ thuốc Lâm An Chi cho cậu, Trương Nhất Bình đột nhiên nhớ ra cậu đã quên trả lọ thuốc này lại cho Lâm An Chi, mà Lâm An Chi hình như cũng quên luôn rồi.

Mang tâm tỉnh muốn thử một lần, Trương Nhất Bình lại uống một viên, kết quả thật không ngờ thực sự có tác dụng, chẳng qua hiệu quả của thuốc hữu hạn, việc này dẫn đến Trương Nhất Bình cứ cách hai tháng lại phải dùng thuốc một lần.

Cứ như vậy duy trì đến năm thứ ba, Trương Nhất Bình dần dần phát hiện thời gian hai tháng một lần hình như đã không đủ nữa, thân thể cậu dường như càng ngày càng suy yếu, nhiều năm như vậy, dù Trương Nhất Bình có ngu ngốc thì cũng có thể phát hiện được, mỗi một lần lên giường với Lâm An Chi, thân thể cậu lại trở nên hư nhược hơn vài phần.

Có lẽ nên nói là… sinh mệnh đang từ từ trôi đi.

Chuyện như vậy, Lâm An Chi có biết không? Thi thoảng Trương Nhất Bình sẽ nghĩ đến vấn đề này, nếu Lâm An Chi biết rồi còn có thể tiếp tục chạm vào cậu không? Nếu như biết rồi mà vẫn còn ôm cậu, thì có ý nghĩa gì?

Biến đổi của mình, chẳng lẽ Lâm An Chi lại không phát hiện ra sao? Hay nam nhân kia chỉ mải phát tiết dục vọng của mình thôi…

Trương Nhất Bình nhanh chóng ném những ý nghĩ này ra sau đầu, trước mặt cậu giờ chỉ còn hai con đường, hoặc là cự tuyệt Lâm An Chi, hoặc là phải trả giá bằng cả sinh mệnh của mình để hầu hạ một người từ trước đến này chưa từng nói qua một lời ân ái, cũng chưa từng hứa hẹn gì, chỉ đơn giản dùng cậu để giải quyết nhu cầu sinh lí của mình.

Còn có cách nào nữa không? Dù sao, người thân trên thế giới này của cậu đều đã ra đi cả rồi.

Không có bạn bè, chỉ có Lâm An Chi, đây là mệnh của Trương Nhất Bình, lời hứa đã đáp ứng hồi tám tuổi, cả đời đều phải đi theo nam nhân này đến khi nào bị Lâm An Chi vứt bỏ mới thôi.

Chẳng qua Trương Nhất Bình không ngờ tới thời gian cố chống đỡ của cậu lại ngắn như vậy, mới chỉ sau một năm đã đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn…
Bình Luận (0)
Comment