Được xưng tụng là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” – Lâm Cửu cho dù phong lưu tiêu sái, mang cảm tình của các hoàng tử đùa giỡn trong lòng bàn tay, nhưng chung quy vẫn chỉ là tên ngốc tử có chút thông minh vặt, y nghĩ rằng dựa vào mỹ mạo này của mình trong thiên hạ sẽ không ai không yêu thích, thế nhưng Hoàng Phủ Thiên Niên lại là một ngoại lệ, thái độ của Hoàng Phủ Thiên Niên đối Lâm Cửu không mặn cũng chẳng nhạt.
Quen nghe những lời ngon tiếng ngọt, Lâm Cửu ngược lại đối với ngoại lệ này của Hoàng Phủ Thiên Niên lại sinh ra hứng thú, bắt đầu chủ động tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên, đối đãi với Hoàng Phủ Thiên Niên rất tốt.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên khinh thường kẻ chuyên gây hoạ Lâm Cửu này, có điều mỹ nhân chủ động đưa đến cửa hắn cũng không cự tuyệt, thường xuyên qua lại, thế nhưng không nghĩ tới Lâm Cửu lại động chân tâm với Hoàng Phủ Thiên Niên.
Năm nay tiên hoàng qua đời, Hoàng Phủ Thiên Niên thuận thế đăng cơ thành hoàng đế, để củng cố quyền lực tân hoàng quyết định tiến hành kết hôn chính trị, sau khi đăng cơ lập một hậu hai phi, Lâm Cửu bất cam bất nguyện, cãi lộn nên bị Hoàng Phủ Thiên Niên quát mắng quở trách.
Hoàng Phủ Thiên Niên vốn đã không có cảm tình gì với Lâm Cửu, hiện giờ Lâm Cửu lại được sủng mà kiêu, muốn đem sự tình nháo lớn bắt Hoàng Phủ Thiên Niên phải thú y, Hoàng Phủ Thiên Niên làm sao có thể đồng ý chứ, hạ lệnh cho Lâm tướng quân mang Lâm Cửu về nhà quản giáo, không có mệnh lệnh của hắn không được thả ra.
Lâm Cửu thất sủng bị Lâm tướng quân trách mắng một trận, tính tình của tên Lâm Cửu này tuy rằng không tốt lắm, lại hơi kiêu ngạo, nhưng cũng chưa làm ra chuyện xấu gì, hỏng là ở chỗ thông minh vặt thì có, thông minh lớn lại không, ở bên vua tự cho rằng mỹ mạo của mình thật có thể mê hoặc được thánh tâm, chỉ tiếc từ xưa đến nay hồng nhan bạc mệnh, phần lớn cứ tự cho mình là thông minh kết quả vận mệnh đều rơi vào thất bại thảm hại.
Ở nhà buồn bực, không được ra ngoài, Lâm Cửu buồn lại buồn liền đem đầu óc buồn đến hỏng luôn, vào ngày đại hôn của Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu nhìn pháo hoa sáng rực đầy trời, nghĩ đến đau khổ của mình, thế rồi một mình luẩn quẩn trong lòng thế nào lại nhảy vào hồ sen tự sát.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, kết cục này của Lâm Cửu tuy rằng đáng thương, nhưng nguyên nhân là tự do y chuốc lấy. Tên Hoàng Phủ Thiên Niên quả ân nghĩa bạc ngày đó cũng là một tai hoạ, nếu đã không thích người ta thì đừng có mà làm mấy chuyện kiểu này kiểu kia với người ta.
Vạn Đại Đầu thổn thức một hồi, y không biết bây giờ mình là Lâm Cửu hay là Vạn Đại Đầu nữa, thế nhưng lần xuyên qua này thực sự rất quỷ dị, cư nhiên lại xuyên đến một nam tử đẹp hơn cả nữ nhân, hơn nữa nam tử này lại động chân tâm với đương kim hoàng đế, tưởng tượng đến việc thân thể này đã từng ở dưới một người nam nhân... Vạn Đại Đầu chỉ cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà.
Cũng còn may là Lâm Cửu mới chỉ làm việc này cùng với mỗi Hoàng Phủ Thiên Niên, nếu không Vạn Đại Đầu thật muốn khóc.
Chậm rãi tiêu hoá xong mớ trí nhớ, Vạn Đại Đầu biết y hiện tại là Lâm Cửu.
Được rồi từ giờ trở đi y chính là Lâm Cửu.
Có điều hiện tại y đang ở đâu đây?
Thân thể này do nhảy xuống hồ sen nên không còn chút khí lực, qua một lúc lâu Lâm Cửu mới thấy rõ nơi đây, một cỗ quan tài trong suốt, bên trong đều là băng, khó trách sao lại lạnh như vậy.
Hàm răng va vào nhau “cập cập”, Lâm Cửu dùng chút sức lực yếu ớt cố gắng bò ra khỏi quan tài, nếu còn tiếp tục ở trong này không khéo y vừa mới được sống lại thì lại phải đi đời nhà ma thêm lần nữa mất.
“Ai, Tiểu Cửu phỏng chừng không thể cứu được.”
“Sư phụ, thật sự là không còn biện pháp nào nữa sao?”
“Ai, dương thọ của Lâm Cửu đã hết, ngay đến Đại La thần tiên cũng khó lòng gọi được hồn y quay về, Vân Nhiễm con hãy mang y đi chôn đi.”
Vài người đứng ở bên ngoài nói chuyện bỗng nhiên đồng thời ngừng lại, ngay dưới mắt bọn họ, một bàn tay quá mức tái nhợt đặt lên thành quan tài.