Một bài thơ mới, một khúc
《Thuỵ liên》, một vị bạch y Cửu công tử, khiến cho tài nữ Vô Nguyệt đến từ Trung Thiên Quốc cuối cùng cũng phải lui bước nhận thua, chủ động thay đổi tuyến đường, nhường đường cho thuyền hoa của Tĩnh Vương điện hạ đi qua, chuyện này tuy rằng chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, nhưng mà chưa đầy một ngày đã được truyền khắp trong các ngóc ngách của Ân Đô thành, trở thành đề tài câu chuyện cho mọi người trong lúc rảnh rỗi.
Có thể khiến cho tài nữ Trung Thiên Quốc luôn luôn cao ngạo bại trận, đối với Hoàng Phủ Đế Quốc mà nói là một vinh quang vô cùng lớn.
Hoàng Phủ Đế Quốc tuy rằng chuộng về sức mạnh, nhưng chính vì nghìn năm qua trọng võ khinh văn, rất nhiều quốc gia trọng văn thức ở phương Bắc coi bọn họ như một đám man nhân không được khai hoá, chỉ biết động võ đánh nhau, từ trước đến giờ đều khinh thường đám man nhân Tây Nam này, mà việc này người trong Hoàng Phủ Đế Quốc cũng biết.
Nhưng hiện tại tài nữ Vô Nguyệt của Trung Thiên Quốc ngay cả làm thơ đánh đàn cũng thua trong tay người của Hoàng Phủ Đế Quốc, việc hả lòng hả dạ này sao có thể không khiến cho con dân Hoàng Phủ Đế Quốc vui mừng khôn xiết đây?
“Nghe nói, vị Cửu công tử so với tài nữ còn đẹp hơn nhiều kia trước khi đi còn ngâm một bài thơ khác a!”
“Thiết, chuyện thế này ta sao có thể không biết! Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng*, hai câu thơ này liền khiến mấy gia hoả Trung Thiên Quốc chấn động nói không ra lời, ha ha ha…”
“Đáng tiếc chỉ có nửa thủ thi …”
“Thiết, Cửu công tử chính là thi tiên hạ phàm, sao có thể dễ dàng mà làm thơ nha, cái này gọi là gì ấy nhỉ, không hót thì thôi, vừa hót liền kinh người!”
“Đúng! Đúng! Làm sao giống đám văn nhân hủ lậu của Trung Thiên Quốc, động một tí liền làm thơ, viết cứ như rau cải trắng ấy.”
Trong Cửu Thiên Khách Điếm, Lâm Cửu chùm một cái áo choàng trắng lớn nghe vài người thảo luận khí thế ngất trời bên cạnh, cúi đầu, thở dài, ăn cơm, gắp một miếng thịt kho tàu ném cho tiểu thối miêu.
Y thừa nhận y lúc ấy bởi vì nhìn thấy vẻ mặt thối của Vô Nguyệt sau khi bị thua tâm tình sảng khoái vô cùng, nhất thời trong lúc đắc ý đem danh ngôn viết về hoa sen của Dương Vạn Lý rống lên, nhưng mà hiện tại y thật hối hận a, y chung quy không thể nói với mọi người rằng: thơ này không phải ta viết, mà là của một người tên Dương Vạn Lý viết ra.
Dương Vạn Lý là ai? Người Hoàng Phủ Đế Quốc chưa từng nghe qua, bọn họ chỉ nguyện ý tin tưởng sự thực mà họ muốn thấy, đó chính là —— trong Hoàng Phủ Đế Quốc xuất hiện vị thi tiên, bộ dạng còn đẹp hơn cả Vô Nguyệt cô nương, nhân vật này quả thực có thật.
Mà không phải là một người tên Dương Vạn Lí từ trước đến giờ cũng chưa từng nghe qua, thậm chí còn không biết có tồn tại trên thế giới này hay không.
Vì thế Lâm Cửu quang vinh trở thành một gã “văn tặc”.
Lâm Cửu rơi lệ đầy mặt, không còn lời gì để nói, việc đã đến nước này, y cũng không có cách nào thay đổi.
Nhai miếng thịt kho tàu trong miệng, Lâm Cửu thầm nghĩ: về sau không làm thơ nữa là được.
Chiếc đũa chọc vào trong bát, nhưng không gắp được cái gì, vừa nhìn xuống cái bát, Lâm Cửu “A” một tiếng, “Nhổ thịt kho tàu của ta ra!”
Ném cho Lâm Cửu một cái liếc mắt xem thường, tiểu thối miêu sau khi tiêu diệt trọn vẹn một chén thịt kho tàu lập tức bỏ chạy mất dạng.
Ngày mai lại tiếp tục đến phiên tiểu thối miêu tham gia đấu thú trận a?
Nhìn vào thịt kho tàu bị càn quét không còn một miếng, Lâm Cửu lẩm bẩm nói: “Xét đến việc ngày mai ngươi phải tham gia thi đấu, hôm nay tạm tha cho con tiểu thối miêu nhà ngươi.”