“Tiểu thối miêu rất tuyệt nha!” Nhìn tiểu hắc miêu trong tràng đang chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, Lâm Cửu cười toe toét, lúc đầu y vẫn có chút lo lắng cho con Tiểu thối miêu hay ăn lại ham ngủ này có đủ sức đối phó với con thú lực lưỡng kia không, nếu không phải Diệt Thiên nói với y nhất định phải để Tiểu thối miêu tham gia trận đấu, có lẽ y sẽ không tiếp tục để Tiểu thối miêu phải mạo hiểm.
Nhưng tên gia hoả Diệt Thiên kia rốt cuộc đi nơi nào, đã qua rất nhiều ngày rồi, cũng không biết khi nào thì mới trở về, nghĩ đến đây, Lâm Cửu không khỏi có chút hưng trí bừng bừng.
“Con mèo kia thật lợi hại a.” Hoàng Phủ Thiên Hách tìm đề tài nói chuyện cùng Lâm Cửu.
“Ân, đúng vậy.” Lâm Cửu thản nhiên trả lời, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hắc miêu trong ngực.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, cái gọi là “Tiền tài không để lộ ra ngoài” đạo lý đơn giản như vậy Lâm Cửu vẫn còn hiểu được, cũng không thể để người khác biết con Tiểu thối miêu dưới tràng kia là của y, nếu bị người biết cũng đồng nghĩa với việc người ta biết y cùng đại ma đầu có quan hệ, làm người biết khiêm tốn một chút luôn chẳng hại gì.
Để che giấu, Lâm Cửu mua một con tiểu hắc miêu mắt đỏ, như vậy sẽ không ai hoài nghi đến y, bởi vì người đưa Tiểu thối miêu lên sàn đấu chính là một nam nhân thần bí khoác áo choàng trắng, cũng không phải là Lâm Cửu y.
Nhận được câu trả lời lãnh đạm như dự kiến, Hoàng Phủ Thiên Hách khẽ cười khổ trong lòng, Lâm Cửu mặc dù đã trở lại, nhưng vẫn cảm thấy như là đã thay đổi thành một con người khác, không hề giống chút nào với nam tử trong trí nhớ của hắn, không, phải nói là hoàn toàn bất đồng.
Là bất đồng chỗ nào?
Trừ bỏ bề ngoài tương tự, những nơi khác đều hoàn toàn bất đồng, là do trọng sinh hay vì nguyên nhân gì khác?
Tuy rằng tính cách hoàn toàn không giống nhau, nhưng hình so với trước kia càng thêm… càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Tiểu Cửu, sau khi đấu thú trận kết thúc về nhà xem thử đi, từ hai năm trước khi ngươi biến mất, Lâm phu nhân vẫn rầu rĩ không vui, cả người gầy yếu đi không ít, nếu có thể thấy ngươi trở về, thân thể Lâm phu nhân chắc chắn cũng sẽ tốt lên.” Hoàng Phủ Thiên Hách ôn hoà nói.
Lâm Cửu gật gật đầu, y vốn cũng tính toán quay về Hoàng Thành, phỏng chừng sau khi đấu thú trận kết thúc Diệt Thiên cũng sẽ trở về , chờ gia hoả đó trở lại nhất định phải truy hỏi một chút xem hắn đã đi nơi nào.
Nhìn Lâm Cửu mạc danh kì diệu cười rộ lên, trong lòng Hoàng Phủ Thiên Hách hơi đăng đắng, trong tim Tiểu Cửu quả nhiên đã có người khác rồi sao? Chẳng lẽ… chẳng lẽ vì phải quay về Hoàng Thành, cho nên lại nghĩ tới bệ hạ ư?
Hai người nam nhân mang hai tâm tư hoàn toàn khác nhau ngồi trong bao sương quan sát đấu thú trận, Tiểu thối miêu thì lại đang giương nanh múa vuốt trên đấu thú tràng.
“Ngao ô ——” Gầm nhẹ một tiếng, dùng móng vuốt nhỏ xé rách lồng ngực đối thủ ra.
Lại một lần nữa thắng lợi, không hề trì hoãn, khắc chế áp đảo.
Dã thú được phàm nhân thuần dưỡng đã sớm mất đi bản tính hung hãn, chẳng qua chỉ là một phế vật bề ngoài có tí hung hãn nhưng nội tâm lại yếu đuối, chỉ có mấy tên cấp thấp thế này thôi sao? Còn chưa đủ cho bổn vương làm nóng thân thể.