Ý tưởng của Hoả gia rất đơn giản, quý nhân trong cung bọn hắn trăm triệu lần không dám đắc tội, Thiên Thánh Châu chỉ có thể do vị quý nhân trong cung kia đạt được, mà lần này đấu thú trận lại xuất hiện một con tiểu hắc miêu kì quái, mỗi lần đều lấy ưu thế áp đảo tiến vào vòng trong, khí phách này khiến Hoả gia cảm thấy hoảng hốt.
Vị quý nhân trong cung kia tuy rằng cũng phái ma thú ra thi đấu, nhưng vạn nhất đánh không lại con tiểu hắc miêu đó thì sao? Vậy hậu quả quả thực Hoả gia gánh không nổi.
Còn phái người đi ám sát tiểu hắc miêu ư? Sau lưng tiểu hắc miêu chính là một tên đại ma đầu tính cách âm trầm bất định, Hoả gia tuy rằng chưa từng tận mắt thấy uy phong của đại ma đầu, nhưng lời đồn sơ sơ cũng có nghe qua, bọn họ không muốn chọc một nhân vật lợi hại như vậy.
Khó cả hai bề, Hoả gia không thể không thỉnh vị đại nhân kia ra mặt.
Trong đấu thú tràng khí thế ngất trời, Hoả Vân Thiên thoải mái ngồi trong bao sương uống trà, hưởng thụ đôi tay mềm mại của nữ tử tươi đẹp phía sau đấm bóp, đấu thú trận đã tiến hành đến trận bán kết, Hoả Vân Thiên cũng không lo lắng kết quả hôm nay, có Bạch xà đại nhân trấn tràng, một con tiểu hắc miêu thì tính là gì?
Cùng với tiếng hò reo của mọi người, trong đấu thú tràng xuất hiện một con tiểu hắc miêu không thu hút, cùng một con tiểu bạch xà trong suốt như tuyết, Hoả Vân Thiên phất tay bảo thị nữ đứng lui sang bên cạnh, nhìn thấy tiểu bạch xà vào tràng lập tức tinh thần tỉnh táo, hắn dựng thẳng thắt lưng, ẩn chứa kích động nhìn người xem trong đấu thú tràng, nghĩ thầm, hôm nay biểu hiện của Bạch xà đại nhân tuyệt đối có thể khiến cho người Ân Đô thành chấn động, chỉ sợ ngày mai mọi người trong thành sẽ nhìn đấu thú cung với cặp mắt khác xưa.
Chỉ cần Bạch xà đại nhân thắng, đến trận chung kết tuyên bố trọng thương không thể thi đấu, vậy hạng nhất tuyệt đối là thuộc về vị quý nhân trong cung kia, nói như vậy sẽ không vấn đề gì.
Hoả Vân Thiên nắm chặt nắm tay, trong lòng cũng không tránh khỏi mất mát, hắn thân là một người trọng võ cư nhiên muốn dùng phương pháp đê tiện như vậy để chiến thắng trận đấu, nhưng mà còn có biện pháp gì đây? Phía sau hắn chính là một gia tộc a.
Nhưng mà kế tiếp chuyện xảy ra trong đấu thú tràng lại khiến cho Hoả Vân Thiên mục trừng khẩu ngốc, khiến cho tất cả khán giả trong đấu thú cung thiếu chút nữa ngã nhào từ ghế xuống, trận đấu kịch liệt trong tưởng tượng của mọi người cũng không xuất hiện, một miêu một xà chính là ngồi dưới đất nhìn nhau một hồi, sau đó tiểu bạch xà liền xoay người li khai đấu thú tràng, tiểu hắc miêu cứ như vậy mà giành chiến thắng.
“Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!” Chén trà bị ném vỡ toang trên mặt đất, Hoả Vân Thiên không thể tin từ trên ghế đứng phắt dậy, cũng bất chấp tiếng kháng nghị của khán giả trong tràng, vội vội vàng vàng đẩy một thị nữ ra, chân nam đá chân chiêu phi nhanh ra khỏi bao sương.
Mấy người khác trong bao sương cũng bị một màn vừa rồi làm cho kinh hãi, chẳng qua lí do của bọn họ khác nhau.
Lâm Cửu là cả kinh sau đó thì cười ha ha, thấy rằng một màn này thật khôi hài, trong đầu nghĩ tí đi hỏi Tiểu thối miêu một chút, tiểu Bạch xà kia có phải là lão tương hảo
*(người tình) của Tiểu thối miêu hay không.
Mà một số người biết lai lịch của tiểu bạch xà trong bao sương khác cũng thật sự bị kinh ngạc, Bạch xà đại nhân cư nhiên không chiến mà lui, chẳng nhẽ lai lịch con tiểu hắc miêu kia có gì đáng sợ sao?
Hay là do có liên quan đến nam nhân thần bí phía sau Tiểu thối miêu?
Nhưng vô luận thế nào tiểu hắc miêu đã thành công tiến vào trận chung kết, mà một màn này rõ ràng không phải là kết quả mà Hoả gia mong muốn.