Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 99

Lâm Cửu cao hứng a, hài lòng a, vui vẻ a, ngay từ đầu y còn lo lắng Hoàng Phủ Thiên Niên sẽ lập tức bỏ về cung, nhưng hiện tại thái dương đã dần dần khuất núi, cho dù bây giờ Hoàng Phủ Thiên Niên muốn trở về Lâm Cửu cũng không sợ, lúc này, phỏng chừng Diệt Thiên đã sắp xuất cung, thứ nên lấy hẳn cũng đã cầm tới tay rồi.

Buổi chiều hôm nay, Lâm Cửu bồi Tiểu hoàng tử chạy ngược chạy xuôi, chiếc xe đạp vừa mới làm xong khiến Tiểu hoàng tử rất thích, Lâm Cửu đã hứa sẽ chế tạo cho Tiểu hoàng tử một cái xe đạp nhỏ mà tiểu hài tử có thể sử dụng được.

Phần lớn thời gian Hoàng Phủ Thiên Niên đều nhìn Lâm Cửu cùng Tiểu hoàng tử nháo đến nháo đi, xe đạp hắn cũng xem qua, hiếm khi nhìn Lâm Cửu với cặp mắt khác, lại hiếm khi mà khen ngợi hai câu, có điều vị cửu ngũ chí tôn này cũng không thoải mái đến mức có thể ở trước mặt Lâm Cửu cưỡi xe đạp, đối với việc này, Lâm Cửu rất khinh thường.

Nói như thế nào thì “Lâm Cửu” cũng từng là một trong những người thân cận nhất với hoàng đế, bây giờ lại còn nháo cái gì mà giữ khoảng cách, ra vẻ cái gì mà cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng không thể xâm phạm, phi phi phi! Cứ ra vẻ đi, ra vẻ chết ngươi đi!

“Cung tiễn hoàng thượng, hoàng tử…” Khom lưng cúi đầu, đối với cặp phụ tử vào lúc mặt trời sắp lặn khởi giá hồi cung, Lâm Cửu vô cùng cao hứng đã hoàn thành được nhiệm vụ của y, quay lại ngồi trên xe ngựa khẩn cấp trở về nhà tìm Đại ma đầu.

“Không biết là thối ma đầu kia lấy bảo bối gì từ trong cung ra.”





Chơi đùa cả ngày, trên đường hồi cung Tiểu hoàng tử liền lăn ra ngủ, say sưa giấc nồng, không biết mơ thấy giấc mộng ngọt ngào gì, cái miệng nhỏ nhắn vẫn luôn chúm chím mỉm cười không thôi.

Sai người đưa Tiểu hoàng tử hồi cung, Hoàng Phủ Thiên Niên nghỉ ngơi trong tẩm cung một lát rồi mới đứng dậy chuẩn bị đi đến chỗ của Lệ phi, đợi đến tẩm cung của Lệ phi mới phát hiện thái hậu đã ở đây, Hoàng Phủ Thiên Niên vội vã thỉnh an thái hậu.

“Thái hậu, Thánh Giả đã trở về rồi sao?” Hoàng Phủ Thiên Niên hỏi.

“Ân.” Có lẽ do hôm nay được gặp mặt nói chuyện với Tiếu Thiên Thánh Giả, tâm tình thái hậu thoạt nhìn rất tốt, khẽ gật gật đầu nhìn hài tử của mình, mỉm cười nói, “Thánh Giả sẽ lưu lại ở Hoàng Thành mấy tháng, ai gia hy vọng trong khoảng thời gian này Thánh Giả có thể trụ lại trong cung một đoạn thời gian, hoàng thượng không phải ngài vẫn muốn thi hành trọng văn tân chính sao? Tuy rằng hậu cung không được phép can thiệp vào chuyện triều chính, nhưng ai gia nghĩ, Thánh Giả là người đức cao vọng trọng trong Hiền Môn, tài trí hơn người, lại có uy vọng cực cao trong lòng văn nhân trong thiên hạ, nếu như có thể thỉnh Thánh Giả dạy học cho Hoàng Phủ Đế Quốc, vậy đó chính là vinh hạnh của Hoàng Phủ ta….”

Nói đến đây, Lệ phi ngồi bên cạnh cũng ứng thanh nói: “Thần thiếp cũng thấy thái hậu nói rất đúng.”

Lệ phi vừa nói, lúc này thái hậu và hoàng thượng mới nhớ tới bên cạnh còn có Lệ phi.

“Lệ phi, thân thể thế nào?” Hoàng Phủ Thiên Niên hỏi.

“Thần thiếp… không việc gì.” Lệ phi vốn đã xinh đẹp tuyệt luân, một cái cúi đầu, trong mắt sóng nước lưu chuyển lại càng có thêm một phen phong tình động lòng người, nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như quả anh đào, tuy rằng ngoài miệng Lệ phi nói không có việc gì, nhưng bộ dáng cực kì uỷ khuất kia, mặc dù trong đó có vài phần là đóng kịch, nhưng Lệ phi cũng thấy uỷ khuất thật.

Chuyện hồi sáng thân thể nàng không thoải mái đã phái người đến thông tri hoàng thượng, nhưng hôm nay đến tận lúc thái dương đã lặn ra sau núi hoàng thượng mới khoan thai bước vào, phải biết là trong bụng nàng mang chính là long thai, chuyện này sao lại không khiến nàng cảm thấy uỷ khuất khó chịu được chứ.

“Không có việc gì thì tốt.” Chỉ tiếc Hoàng Phủ Thiên Niên không phải là một nam nhân thương hương tiếc ngọc, lại càng không phải một hôn quan tham luyến nữ sắc, tâm tư nhỏ ấy của Lệ phi tuy rằng hắn đã nhìn ra, nhưng cũng không thích Lệ phi làm bộ làm tịch, Lệ phi thân thể có vấn đề hay không, chẳng nhẽ Hoàng Phủ Thiên Niên hắn không có mắt nhìn sao?

Mấy chuyện hậu cung tranh sủng hắn sẽ không để ý tới, nếu muốn lấy mấy chuyện nhỏ nhặt làm hắn phải chạy tới chạy lui, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng sẽ không cho ai vẻ mặt hoà nhã gì.

Hoàng Phủ Thiên Niên lãnh đạm trả lời khiến Lệ phi tủi thân, cúi đầu cắn môi, nước mắt như hạt châu đọng đầy trong hốc mắt.

“Thân đang hoài thai, không thể cứ khóc lóc nỉ non, hoàng thượng bận rộn chính vụ, những người trong hậu cung các ngươi đừng có tăng thêm chuyện cho hoàng thượng nữa.” Thái hậu đầu tiên giáo huấn Lệ phi một chút, rồi sau đó nhìn về phía hài tử của mình, giáo huấn: “Hoàng thượng cũng vậy, Lệ phi đang có thai, bệ hạ có thời gian thì hãy đến bồi Lệ phi nhiều một chút, đừng có suốt ngày chạy ra bên ngoài.”

“Mẫu hậu giáo huấn chí phải, nhi thần đã biết.” Hoàng Phủ Thiên Niên trả lời.

“Lệ phi biết sai rồi, thần thiếp nhất định sẽ chăm sóc thân thể mình thật tốt không để cho hoàng thượng thêm phiền toái.” Nghe thái hậu nói, Lệ phi vội quỳ xuống tạ ơn.

“Đứng lên đứng lên, con đang có bầu không cần phải làm đại lễ, Lệ phi cứ nghỉ ngươi đi, bệ hạ thì bồi ai gia trở về.” Sau khi nói xong, thái hậu cùng Hoàng Phủ Thiên Niên rời khỏi tẩm cung của Lệ phi.

Cũng nữ thái giám phía trước phía sau đều mang theo đèn, thỉnh thoảng có quân đội tuần tra đi qua cũng tự giác lách sang bên, hai mẫu tử đứng trên đỉnh nhọn nhất của kim tự tháp của Hoàng Phủ Đế Quốc chậm rãi đi về hướng tẩm cung, giống như một đôi mẫu tử bình thường.

“Hoàng thượng hôm nay ngài đi đâu ai gia biết, Hoàng Phủ Đế Quốc là của hoàng thượng, hoàng thượng là vua của một nước, ai gia là một người phụ đạo nhân gia* không thể chỉ chỉ điểm điểm chuyện của hoàng thượng, nhưng ai gia dù sao cũng là người đứng đầu hậu cung, hôm nay Lệ phi thân thể có bệnh nhẹ, muốn gặp hoàng thượng lại không thấy, trong lòng hơi khó chịu, nữ nhân mang thai tính tình đều có chút nôn nóng, hoàng thượng cũng đừng trách Lệ phi.” Đi cùng Hoàng Phủ Thiên Niên, thái hậu nhỏ giọng nói, “Chuyện này Thiên Hạ nói với ai gia, nên sau khi Thánh Giả trở về, ai gia liền đến trấn an Lệ phi.”

*Phụ đạo nhân gia: người phụ nữ luôn tuân theo các quy phạm đạo đức. (baidu)

“Chuyện của hậu cung hoàng thượng không cần quan tâm quá nhiều, hoàng thượng hẳn nên quản lí đại sự thiên hạ, mấy chuyện hậu cung này đã có ai gia quản.” Ánh trăng thanh lãnh rơi vãi trên từng nhành cây ngọn cỏ, váy dài quét đất, thái hậu vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay đang nâng tay mình của Hoàng Phủ Thiên Niên, nói: “Hoàng thượng ngài là người thanh minh, điểm này ai gia biết, chẳng qua là phi tử này quá ngu dốt, luôn đoán Đông kị Tây, hơi có gió thổi cỏ lay liền cảm thấy bất an.”

“Buổi trưa hôm nay trẫm nhận được tin Lệ phi thân thể có bệnh, vốn tính buổi trưa hồi cung, nhưng mà hài tử Hoàng Nhi kia thấy có trò mới mẻ không chịu trở về, hết khóc lại nháo.” Hoàng Phủ Thiên Niên cười khổ lắc đầu.

“Hoàng Nhi đã ngủ chưa?” Nghe đến tôn nhi của mình, trên mặt thái hậu lộ ra tiếu nhan.

“Chơi quá mệt, trên đường trở về đã ngủ, khó có khi Hoàng Nhi vui vẻ như thế, trẫm cũng không muốn để Hoàng Nhi thất vọng.” Nói hai ba câu, Hoàng Phủ Thiên Niên liền đem chuyện hôm nay về muộn nói ra rõ ràng.

“Vậy thì tốt.” Thái hậu âm thầm gật gật đầu, sự tình hôm nay nàng đã nghe Thiên Hạ nói qua, Hoàng Phủ Thiên Niên đích thật là ở trong điếm của Lâm Cửu, nhưng là vì Hoàng Nhi mới không vội vã trở về, không có quan hệ gì với Lâm tiểu tử kia. Nếu hoàng thượng quả thực thích Lâm tiểu tử kia, thì cũng sẽ không có chuyện Lâm tiểu tự nhảy sông tự vẫn.

Đối với nhi tử chính mình thấy lớn lên, trong lòng thái hậu vô cùng tín nhiệm.

“Hoàng thượng, chuyện ai gia vừa đề cập qua với con, con cảm thấy thế nào?” Nhanh chóng ném chuyện của Lâm Cửu ra sau đầu, thái hậu cười tiếp tục nói chuyện vừa rồi bị Lệ phi cắt ngang.

“Mẫu hậu nói chính là chuyện để Thánh Giả Tiếu Thiên tạm trụ trong cung sao? Trẫm cũng cảm thấy vô cùng khả thi, có điều trẫm nghe nói Thánh Giả không thích kết giao với hoàng tộc, lại rất ít khi lưu lại trong cung, nếu muốn để Thánh Giả nghỉ lại trong cung chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.” Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ nhíu nhíu mày, tựa như đang nghĩ biện pháp.

Thái hậu nhẹ than một tiếng, cười nói: “Nếu không phải ai gia không có cách nào thì còn cần bệ hạ hỗ trợ sao? Thánh Giả biến mất mười năm lại xuất hiện, chuyện này đã dấy lên làn sóng không nhỏ trong thiên hạ, ước chừng đến thu đông Thánh Giả phải trở về Hiền Môn, không biết sau này còn có cơ hội tái kiến nữa hay không, bệ hạ, đây chính là một cơ hội lớn chấn hưng sự nghiệp văn chương của Hoàng Phủ Đế Quốc ta, nhất định phải nghĩ biện pháp lưu Thánh Giả lại.”

“Mẫu hậu có phải đã có biện pháp nào rồi hay không?” Cùng là mẫu tử, làm nhi tử chẳng nhẽ lại không nhìn ra nương của mình đang suy nghĩ cái gì, Hoàng Phủ Thiên Niên thản nhiên nói: “Mẫu hậu nếu có ý tưởng gì thì cứ nói với trẫm, trẫm đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó.”

“Vậy…” Thái hậu do dự một lát, nói: “Hôm nay nói chuyện với Thánh Giả một lát, ai gia thấy Thánh Giả có nhắc vài lần đến Lâm gia tiểu tử, Thánh Giả thật sự thu Lâm gia tiểu tử kia làm sư đệ, vốn Thánh Giả tính trực tiếp quay về Hiền Môn ở Bắc Quốc, nhưng Lâm gia tiểu tử tưởng niệm thân nhân muốn trở lại Hoàng Thành, Thánh Giả cũng liền theo đến đây.”

Nói đến đây, ý tứ của thái hậu đã thực rõ ràng.

“Ý của, mẫu hậu… là để Lâm Cửu cũng tiến cùng tiến cung tạm trụ?” Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ rất khẽ nhướn nhướn mày, có lẽ không ngờ Thánh Giả lại để ý Lâm Cửu như thế, cũng là, nam tử kia thế nhưng có phân lượng riêng.

Thái hậu gật đầu nói: “Đúng vậy, ai gia muốn Lâm tiểu tử kia tiến cung, nói không chừng Thánh Giả cũng sẽ đồng ý cùng tiến cung tạm trụ, chỉ là sợ đám người ngu dốt nhàn ngôn toái ngữ chọc hoàng thượng mất hứng.”

“Mẫu hậu đừng bận tâm, việc này trẫm sẽ an bài, đợi ngày mai trẫm sẽ sai người đón Lâm Cửu tiến cung một chuyến…”
Bình Luận (0)
Comment