Cứu Thục

Chương 18

Diệc trong nháy mắt lao tới, Bạch Vĩnh vội vàng tránh né nhưng Diệc lại linh hoạt mà xoay người lại, kéo theo Bạch Vĩnh ngã nhào vào giường.



“A a, đại thúc đã không trốn được…” Hung hăng mà chặn hành động của Bạch Vĩnh lại: “… vậy ta đành phải ăn rồi.” Diệc vừa nói vừa vuốt ve ***g ngực trắng nõn của Bạch Vĩnh.

“Này! Diệc, ngươi đừng có chiếm một mình chứ.”

Nam tử tóc nâu túm lấy áo Diệc từ đằng sau rồi kéo lại.

“Cái gì chứ~~~” Diệc bất mãn lầm bầm, thừa dịp Diệc buông tay, Bạch Vĩnh vội đứng dậy nghĩ muốn chạy về phía phòng tắm.

“Xem đi, đại thúc lại chạy kìa.” Diệc trừng mắt nhìn nam tử tóc nâu: “A Khải, ngươi phải chịu trách nhiệm đó.”

“Thật phiền toái, chờ một chút ta đi bắt hắn lại…” Nam tử tóc đen bất mãn gãi tóc.

Ta không muốn… không muốn bị bọn họ bắt được…

Bạch Vĩnh ra sức chạy trốn về phía phòng tắm.

Ta phải nhanh chạy ra ngoài… hắn còn đang chờ ta…

Đang muốn mở cánh cửa phòng tắm, Bạch Vĩnh đã bị nam tử tóc nâu bắt được: “Chạy hai lần, ngươi thật đúng là phiền toái.” Hai tròng mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vĩnh, phảng phất như báo săn đang nhìn vào con mồi đang giãy dụa.

Trong tức thì, Bạch Vĩnh cảm giác có một luồng khí lạnh lẽo chậm rãi bao vây hắn.

“A!” Nam tử tóc nâu dùng sức ném Bạch Vĩnh lên giường, do phản lực mà giường có chút xóc lên, nhưng bởi vì Bạch Vĩnh bị ném lên quá mạnh làm hắn đau đến cau mày.

“Lão già, còn muốn chạy sao?” Nam tử tóc nâu đứng ở bên giường nhìn Bạch Vĩnh.

“Ai ai! Ầm ĩ lâu lắm rồi đó! Ta không đợi được nữa đâu.” Diệc vừa nói vừa tiến về phía nam nhân đang cuộn mình trên giường. Hắn nâng hạ thân nam nhân lên, tự cởi quần của mình rồi không hề có chút chuẩn bị mà đem dục vọng cực đại đâm mạnh vào trong cơ thể nam nhân.

“A a a—” Đột nhiên đau đớn làm cho Bạch Vĩnh cuộn người lại, Diệc dũng mãnh vận động, tay cũng không rảnh rang mà dùng sức vuốt ve xoa nắn phân thân của Bạch Vĩnh: “A ư…” làm cho Bạch Vĩnh càng thêm thống khổ.

“A~~ nơi này của đại thúc thật chặt, giỏi quá~~~, không biết có thể chứa được thứ lớn hơn không nhỉ…” Vừa nói, Diệc vừa xuyên thêm một ngón tay vào: “A! Không…” Bị kéo ra đến cực hạn, cảm giác đau đớn kết hợp với trướng lên làm cho Bạch Vĩnh khó có thể chịu nổi.

“Nhẫn nại chút đi đại thúc, sắp xuyên vào hoàn toàn rồi.” Diệc cười tàn nhẫn, tay cũng tiếp tục cắm vào.

“A!” Sau một thanh âm như tiếng vải bị xé rách, Bạch Vĩnh bi thảm kêu lên, hai tròng mắt sớm đã bịt kín một tầng hơi nước liền rớt xuống một giọt lệ.

“A~ chảy máu rồi… thật là, ta còn tưởng nơi này của đại thúc rất lợi hại cơ.” Diệc rút ngón tay ra, trên đó đã đỏ sẫm máu.

“Diệc, ngươi đừng chơi đùa quá mức chứ…” Nam tử đeo kính thản nhiên nhìn về phía thiếu niên tóc đỏ: “Khải không thích món đồ chơi đã hỏng.”

“Lúc nào cũng Khải….” Diệc tiếp tục mãnh liệt tấn công nam nhân đang nức nở dưới thân: “Thân thể đại thúc thật mê người, A Lộ, ngươi không muốn nếm thử sao hả?” Thiếu niên bắn vào trong cơ thể nam nhân làm hắn run lên một trận.

“Không…” Đỡ cái kính, nam tử nhẹ nhàng mở miệng: “Ta chỉ tới nơi này để…”

“Rõ ràng muốn…” Diệc rời khỏi cơ thể nam nhân rồi nói tiếp: “A Khải, cũng chỉ có ngươi là thành thật thôi.”

“Ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của lão đại mà tiến hành…” Nam tử tóc nâu bình tĩnh đi tới bên nam nhân đang không ngừng thở dốc trên giường. Giữa bắp đùi chảy ra dịch thể cùng với tơ máu màu đỏ tươi, làn da trắng nõn sớm đã bị phủ một tầng phấn hồng.

“Bất quá… thật đúng là mê người…”

“Ư…” Đang dần tỉnh táo lại, Bạch Vĩnh bỗng nhìn thấy nam tử tóc nâu đang chậm rãi đi về phía này, hắn liền sợ hãi run lên nhè nhẹ: “Đừng… đừng tới đây…” Hai chân loạn đạp ga giường, Bạch Vĩnh dùng hết sức mà cố động đậy.

“Lại còn muốn chạy sao…” Không uổng phí thời gian, nam tử tóc nâu đã kéo Bạch Vĩnh lại trước mặt.

“Ư a—” Động tác kịch liệt đã đụng đến vết thương khiến máu từ bắp đùi chảy càng nhiều hơn.

“Xem ra phải cho ngươi một bài học mới được…” Con ngươi của nam tử chậm rãi híp lại, đáy mắt xuất hiện một tia tàn ngược.

“Buông ta ra…” Bạch Vĩnh hấp hối nói, ánh mắt nhưng lại lộ ra vẻ quật cường.

“A~ tính cách này~ ta thích~.” Nam tử tóc nâu nhíu mày: “Hy vọng ngươi có thể chơi đùa với ta lâu hơn một chút, lão già à.”

Thật đáng sợ…

Nam tử kiêu ngạo kia làm cho Bạch Vĩnh sợ hãi từ trong tim…

Làm sao bây giờ… ta nên làm gì đây… Đoạn Dịch….

“A a a!” Trên vai thình lình đau đớn.

“Tay phải của ngươi trật khớp rồi, đây chính là trừng phạt vì ngươi đã dám chạy trốn.”

“Bây giờ… chúng ta bắt đầu thôi…” Nam tử tóc nâu vừa nói vừa giơ cái mông của Bạch Vĩnh lên…

Càng ngày càng thấy khó chịu… thật muốn nôn… thật ghê tởm… đau quá…

Đoạn Dịch… lời hứa kia… ta còn có thể thực hiện được sao…

Bình Luận (0)
Comment