Cứu Thục

Chương 3

Bạch Vĩnh ngồi trên đất một hồi lâu, đợi dạ dày bớt đau sau đó hắn mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ bụi trên quần áo, nhưng quần áo hắn nhiều chỗ bị rách, mồ hôi cũng đã ướt đẫm chiếc áo sơ mi cùng với một bên mặt bị sưng đỏ, nhìn là biết nam nhân chật vật đến mức nào.



Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, dưới ánh tà dương trông lại càng thêm cô đơn tĩnh mịch.

Bạch Thúc bây giờ chắc chắn đang đi tìm ta.

Bạch Vĩnh xoa xoa vết máu khô trên khóe miệng rồi chậm rãi ra khỏi khu vườn.

“Cháu về rồi.”

“A! Tiểu Vĩnh, rốt cục cháu cũng về rồi, thúc còn tưởng cháu lại lạc đường…” Đang mừng rỡ đột nhiên quản gia thay đổi sắc mặt:

“Cháu…. làm sao vậy?”

“Bạch thúc, không sao, chẳng qua lúc nãy tản bộ trong vườn không cẩn thận bị ngã thôi.”

Bạch Vĩnh miễn cưỡng cười cười, chạy nhanh về phía phòng khách, vừa chạy vừa hét lớn:

“Bạch thúc, cháu đói bụng quá à ~~~~~~~!”

Bạch quản gia nhìn hắn chạy, sủng nịch cười cười, sau đó đi về phía phòng bếp:

“Được rồi, thúc lập tức mang đồ ăn cho cháu.”

Tối đó là buổi tối hạnh phúc nhất của Bạch Vĩnh, Bạch thúc không chỉ chuẩn bị đồ ăn mà hắn thích nhất, lại còn chuẩn bị loại rượu mà hắn thích uống nữa. Bạch quản gia không kết hôn, cũng chưa có vợ, cho nên hôm đó, Bạch Vĩnh và Bạch quản gia ăn uống vui vẻ cả đêm.

“Ha ha, Tiểu Vĩnh à, cả đời này thúc hạnh phúc nhất chính là gặp được cháu, nhìn cháu lớn lên, cháu không biết thúc hạnh phúc đến mức nào đâu! Nhưng mà, ở trong Lâm gia này, thúc chỉ là một quản gia nhỏ bé, nhìn cháu bị lão gia và tiểu thư bắt nạt… cũng không có cách nào giúp được. Bây giờ, lão gia còn… còn…”

“Bạch thúc đừng nói nữa.” Bạch Vĩnh ngắt ngang lời quản gia: “Hôm nay để cháu thoải mái uống đi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, cũng chẳng cần nói gì hết!”

“Được được. Uống nào!”

Cả một đêm, điều “bí mật” kia tuy không được nói ra nhưng trong lòng ai cũng đều biết… cũng không thể trốn tránh được…

Đêm khuya, Bạch quản gia đi vào phòng Bạch Vĩnh, lúc này Bạch Vĩnh đã ngủ say.

“Vĩnh…”

Vuốt ve mái tóc đen của Bạch Vĩnh, Bạch quản gia nói tiếp:

“Lão gia bảo cháu không được xuất hiện ở Lâm gia nữa. Thúc cũng biết, điều đó chính là cháu sẽ phải đi nơi khác, lần này cháu đi… bao lâu thúc mới được nhìn thấy cháu đây… Vĩnh…”

Đêm nay… dài dằng dặc…

Bình Luận (0)
Comment