Cửu Tiểu Thư Phế Sài: Độc Y Tà Phi

Chương 14

”Không biết lần này Dật thế tử đến Thần Võ quốc là có chuyện gì?” Người vừa nói chuyện gọi là Vu Dương Huy, là Nhị công tử của Vu gia rất có tiếng ở kinh đô Thần Võ quốc.

Trưởng Tôn Dật vuốt vuốt ly trà trên tay, cười nhàn nhạt nói: “Chỉ là tùy tiện đến một chút, chẳng lẽ các ngươi không chào đón sao?”

“Tất nhiên, tất nhiên là hoan nghênh ----” Các vị nam tử trẻ tuổi khác đều cười nói nhiệt tình.

Trưởng Tôn Dật đưa mắt liếc bọn họ một cái, rồi lại đảo sang nhìn thiếu nữ đang ngồi ăn cơm dưới lầu, làn da nữ tử nõn nà, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, khí chất lạnh lùng xa cách, cự tuyệt người trong phạm vi vạn dặm.

Hắn đã từng gặp qua không ít mỹ nhân có tư sắc khuynh thành, nhưng không thể không thừa nhận, Mộ Dung Phong so với các nữ ấy còn khuynh thành hơn, chỉ bằng khí thế lạnh lùng yêu diễm tỏa ra trên người nàng thôi cũng đã bỏ xa hơn vạn người.

Đặc biệt là bộ hồng y như hỏa bàn kia, cho dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm cho người khác ngó mắt nhìn.

Nàng chủ động lui hôn với Thái tử Thần Võ quốc, còn dám ra ngoài ăn cơm công khai không chút cố kị như vậy, thật không sợ sẽ có người gây khó dễ cho nàng sao, thật là thú vị!

Mộ Dung Phong tất nhiên cũng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn nàng từ nhã gian lầu trên, nhưng nàng căn bản là không quan tâm.

“Đậu Đậu, ăn no chưa?” Không ngờ một củ khoai có thể ăn nhiều đến như thế, thật sự là giúp nàng được mở mang tầm mắt.

“No, chim trĩ nướng này ăn rất ngon, Tiểu Phong Phong, có thể đóng gói mang về được không?” Trong con ngươi đen bóng lượng của Đậu Đậu mang theo ánh sáng chờ mong.

Mộ Dung Phong gật đầu, tổng cộng đóng đến năm gói chim trĩ nướng, trong đó đã tính luôn cả phần Mộ Dung Vi.

Nhìn năm gói chim trĩ nướng, Đậu Đậu có cảm giác mình ngày càng thích Mộ Dung Phong.

Ra khỏi tửu lâu, Mộ Dung Phong cũng không đi dạo lung tung, mà rẽ thẳng đến điếm chế tạo vũ khí, nàng cần tạo ra một món vũ khí riêng cho bản thân mình.

“Tiểu cô nương, xin hỏi ngươi muốn tạo ra loại vũ khí gì?” Chỗ này là một điếm chế tạo vũ khí nho nhỏ, chủ tiệm là một nam nhân trung niên ba mươi mấy tuổi.

“Đại thúc, ta muốn ngươi dùng những vật liệu tốt nhất ở chỗ này để chế ra hai thanh chủy thủ.” Mộ Dung Phong quét mắt nhìn xung quanh, nàng biết loại điếm vũ khí nho nhỏ này chỉ có thể tạo ra các vũ khi phổ thông, chỉ có Luyện Khí Sư tài năng mới có khả năng chế ra vũ khí cao cấp.

Nhưng những vũ khí do Luyện Khí Sư cao cấp chế ra rất quý, người bùn thường căn bản mua không nổi.

Mà vũ khí do Luyện Khí Sư phổ thông luyện chế ra, đối với nàng mà nói, so với chủy thủ cũng không khác mấy.

“Được rồi, ngươi muốn tại hình dáng như thế nào? Ở đây có vài bản mẫu.” Nam nhân trung niên chỉ chỉ tay vào các bản vẽ hình dáng chủy thủy trên tường.

Mộ Dung Phong cười nhẹ, đi đến trước bàn học duy nhất trong điếm, cầm lên bút vẽ cấp tốc một bức họa phác thảo hình dạng chủy thủ.

“Đại thúc, ngươi cứ theo hình dạng chủy thủ trong giấy mà làm.”

Trần Quý vừa cầm lên bản vẽ, trong mắt có chút kinh ngạc, ngoại hình chủy thủ trong bản vẽ không khác những loại chủy thủ thông thường khác mấy, điểm khác nhau duy nhất là ở hai bên đầu lưỡi chủy thủ có thêm răng cưa lồi lõm.

“Cần bao nhiêu tiền?” Mộ Dung Phong biết nghi vấn trong lòng hắn, nhưng nàng cũng không định giải thích.

“Nếu dùng vật liệu tốt nhất, vậy hai thanh chủy thủ này ta sẽ lấy năm mươi kim tệ.” Trần Quý cũng không hỏi thêm gì về lưỡi răng cưa.

Mộ Dung Phong đưa năm mươi tệ cho Trần Quý, sau đó mang Đậu Đậu ra khỏi điếm chế tạo vũ khí, một ngày sau, nàng sẽ có được thứ vũ khí thuộc về bản thân.

Về phần vì sao nàng lại muốn thêm lưỡi cưa ở hai bên đầu chủy thủ. Thứ nhất là vì chủy thủ có đâm sâu bao nhiêu cũng dễ dàng rút ra nhanh chóng, thứ hai là có thể lấy máu nhanh nhất, đẩy nhanh tốc độ tử vong.

Ra khỏi điếm chế tạo vũ khí, Mộ Dung Phong lại đến cửa hàng đan dược, sau khi nhìn qua một ít loại đan giải độc, trong lòng nàng đã thầm lắc đầu phủ định.
Bình Luận (0)
Comment