Diệp Thần tiếp tục thử ngưng tụ huyền khí, nhưng không cần nghi ngờ, hắn vẫn tiếp tục thất bại. Kinh mạch trong cơ thể tan vỡ giống như cây khô bị mối ***c rỗng, không có lấy một chút sức sống.
Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá, như lão tăng nhập định, mang suy nghĩ chìm vào trong thức hải. Trong thức hải lúc này hiện ra bóng dáng một thanh phi đao, toàn thân thanh phi đao này có màu đỏ, mỏng như cánh ve, long lanh trong suốt. Chính vì sự tồn tại của thanh phi đao này mà một tia hy vọng mong manh trong lòng hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến.
Diệp Thần chẳng qua là một người bình thường, trong lúc vô tình tìm được thanh phi đao kia, rồi từ đó xuyên việt tới cái thế giới này.
Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu thanh phi đao này cuối cùng là có tác dụng gì, mỗi khi ý niệm của hắn chìm vào trong thức hải thì ngay lập tức sẽ phát hiện thanh phi đao này cứ vậy mà lẳng lặng trôi nổi ở đó. Bất kể Diệp Thần dùng phương pháp gì thì cũng đều không thể chạm đến nó.
Ba năm, từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, người bình thường đều không thể thừa nhận sự chênh lệch như lòng sông so với đáy biển như thế, nhưng Diệp Thần vẫn bằng tính canh ngoan cường của hắn, dưới sự giễu cợt của vô số người, hắn vứt bỏ cuộc sống cẩu thả, ba năm qua, Diệp Thần đã mài nhẵn những góc cạnh trên người, tâm tính trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Diệp Thần vận khởi Lôi Minh nội kình, trong bụng truyền đến cảm giác nóng ấm, một cỗ huyền khí được ngưng tụ, chậm rãi vận chuyển trong kinh mạch, nhưng mỗi lần đi tới chỗ kinh mạch bị tổn thương thì những huyền khí này sẽ nhanh chóng tản đi khắp nơi, rất nhanh sau đó, những huyền khí vất vả mới ngưng tụ được này liền hóa thành hư ảo.
- Đáng chết, tại sao vẫn không thể ngưng tụ được chứ!
Diệp Thần tức giận đập một quyền lên tảng đá bên dưới, máu từ trên nắm đấm chảy ra đỏ tươi. Chỉ có đau đớn kịch liệt như vậy mới có thể giảm bớt sự đè nén và thống khổ trong nội tâm của hắn. Chẳng lẽ hắn đời này nhất định phải làm một phế nhân hay sao?
Trước kia khi thực lực còn ở đỉnh cao, hắn lấy tốc độ vô cùng kinh người đột phá lần lượt các cảnh giới. Thân thể hắn giống như một cái nước xoáy, điên cuồng hấp thu linh khí từ bên ngoài, nhanh chóng chuyển hóa thành huyền khí.
Lúc ở cấp sáu đỉnh phong, cường độ huyền khí của hắn thậm chí có thể phân cao thấp với cao thủ cấp bảy. Nhưng hiện tại, chỉ sợ thân thể của hắn muốn lưu giữ lại một tia huyền khí thôi thì cũng là việc vô cùng khó khăn rồi.
Sau một lúc lâu, Diệp Thần mới bình phục lại cảm xúc chán nản của mình, hắn không còn đường lui, nếu như buông bỏ mọi thứ thì đời này, hắn chỉ là một tên phế nhân mà thôi!
Cũng giống như mọi ngày, sau khi tâm tình lắng xuống, hắn lại tiếp tục ngưng tụ huyền khí. Ước chừng sau thời gian một nén nhang, chỗ kinh mạch tan vỡ dường như hơi có một tia khí cảm, chẳng qua cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa tùy thời sẽ biến mất gần như không còn.
Diệp Thần nỗ lực vận chuyển, trên trán lấm tấm mồ hôi, sau cùng, những khí cảm kia cũng chậm rãi ngưng tụ thành một tia nước nhỏ. Lấy đan điền khí hải làm trung tâm, tia huyền khí này bắt đầu di chuyển về phía trước, nhưng mỗi khi chuyển động được một đoạn ngắn thì những huyền khí này cũng sẽ tản mát đi vài phần, mắt thấy sẽ phải tiêu hao gần như không còn.
Tuyệt đối không thể thất bại!
Thấy huyền khí mình vất vả mới ngưng tụ được sắp sửa tan biến, Diệp Thân dường như cảm nhận được sự kêu gọi kỳ lạ nào đó, nội tâm hắn đột nhiên chìm vào yên tĩnh, tiến vào một cảnh giới cổ quái. Trong nội tâm của hắn lúc này dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, trong suốt không minh, không có lấy một hạt bụi trần.
Trong đầu Diệp Thần một lần nữa hiện ra bóng dáng của thanh phi đao kia, lưỡi đao mỏng như cánh ve của nó đột nhiên phát ra những âm thanh “vù vù” kỳ dị.
Trên thanh phi đao lúc này giống như ẩn chứa một lực lượng kỳ dị nào đó, khiến cho Diệp Thần muốn tìm hiểu đến tận cùng. Là nó đã mang mình tới thế giới này, không biết trong thanh phi đao này cuối cùng là có bí mật gì nữa.
Trong thời gian gần đây, phi đao thường xuyên rung động có quy luật, tần suất chấn động vô cùng đều đặn.
Diệp Thần liều mạng men theo ý niệm của mình, hắn muốn chạm đến thanh phi đao kia, hắn muốn thử một chút xem có thể dẫn đọng thanh phi đao đó hay không.
Đột nhiên, trong đầu hắn “ông” một tiếng thật lớn, màng nhĩ của Diệp Thần càng rung động không ngừng, giống như có một thứ gì đó trong đầu hắn nổ tung. Một cỗ lực lượng mênh mông từ phi đao tỏa ra, giống như một cơn đại hồng thủy càn quét khắp nơi, chạy loạn khắp trong kinh mạch bị tổn hại của hắn. Huyền khí mà Diệp Thần vừa mới vất vả ngưng tụ trong nháy mắt đã bị tách ra.
Diệp Thần hoảng sợ phát hiện, cỗ lực lượng này hoàn toàn không thể nắm giữ, hắn vội vàng rút ý niệm của mình trở lại. Lúc này, cỗ lực lượng kia trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa, giống như nó chưa từng xuất hiện bao giờ.
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Diệp Thần mở mắt, thân thể rã rời, không còn một chút sức lực. Hắn hổn hển thở từng ngụm từng ngụm, kiểm tra thân thể sơ qua liền thấy kinh mạch đứt đoạn vẫn không có gì khởi sắc.
Phi đạo vẫn yên tĩnh lơ lửng trong đầu hắn, cỗ lực lượng vừa mới rồi xuất hiện có chút tương tự như huyền khí, nhưng giống như nó càng mạnh mẽ hơn, làm người ta cảm thấy thần bí khó lường.
Bỗng nhiên, Diệp Thần cảm giác trên tay hơi ngứa, cúi đầu xuống nhìn một lúc, hắn ngạc nhiên phát hiện trên tay lúc này có một lớp da mỏng tách ra. Khi phủi sạch những mảnh da kia xuống, hắn phát hiện hai tay mình giống như thoát thai hoán cốt, làn da bên ngoài lúc này trong suốt long lanh, trắng hồng tươi sáng, giống như da của trẻ sơ sinh vậy.
- Không ngờ chỉ mới dẫn phát lực lượng của phi đao thôi thì đã có hiệu quả như thế rồi.
Trong lòng Diệp Thần hoảng sợ, thanh phi đao này quả nhiên thần kỳ, hắn rất muốn tiếp tục tìm hiểu, nghiên cứu một phen. Chẳng qua sau một lúc suy nghĩ, hay là đợi đến đêm khuya vắng người rồi hẵng tính.
Sau khi kết thúc buổi giảng dạy cho đám đệ tử trong gia tộc, Diệp Chiến Hùng đứng chắp tay, ánh mắt quét qua đám thiếu niên đã khôi phục sau khi luyện công buổi sáng.
Khi ánh mắt đó rơi trên người của Diệp Thần đang ngồi ở một góc của diễn võ trường, ông ta không khỏi tiếc hận than thở một tiếng, vẻ mặt cực kỳ thương cảm. Nếu như Diệp Thần không bị phục kích thì tu vi hiện tại của hắn không chừng đã vượt qua cả ông ta, trở thành thiên tài trẻ tuổi nhất trong gia tộc, tương lai cũng có thể gánh vác trách nhiệm thủ hộ gia tộc nặng nề rồi. Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.