Đây là nóc nhà một đại gia đình, mái ngói dày đặc, trên trường có rất nhiều xỉ rêu, một tiểu đông tây bạch sắc đang ở phía trên chạy vội, sau khi nhìn rõ ràng tướng mạo của nó, Diệp Thần nao nao, lại là một con ly miêu có ba cái đuôi, đây là. . . đồng loại của A Ly?
Diệp Thần vạn phần kinh ngạc, không nghĩ tới rõ ràng ở nơi này phát hiện đồng loại của A Ly! Tuy tiểu ly miêu này cũng là toàn thân bạch sắc, nhưng mà trên người có mấy cây tạp mao, tướng mạo cũng không có xinh đẹp như A Ly
- A Ly, là tộc nhân của ngươi?
Diệp Thần kinh hỉ hỏi thăm, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Ly, lại phát hiện thần sắc A Ly không có một chút hưng phấn, bộ dạng đạm mạc.
A Ly lắc đầu.
- Không phải là tộc nhân của ngươi?
Diệp Thần có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng A Ly có tộc nhân may mắn còn tồn tại xuống, như vậy A Ly từ nay về sau ít nhất sẽ không cảm giác được cô đơn.
Con ly miêu đó khiêu dược vài cái, biến mất ở cuối cùng trấn nhỏ.
Diệp Thần đem thần hồn thu vào, cảm nhận được trong nội tâm A Ly thương cảm, hắn sờ lên đầu của A Ly cười sáng lạn:
- A Ly không cần phải thương tâm, nói không chừng ngươi còn có tộc nhân sống sót, ta nhất định sẽ mang theo ngươi tìm được bọn hắn.
Đôi mắt thanh tịnh của A Ly nhìn xem Diệp Thần, phảng phất là bị cảm xúc sáng sủa của Diệp Thần xâm nhuộm, nhẹ gật đầu.
Diệp Thần vừa quay đầu lại, phát hiện Tiểu Dực bên người đã đem tất cả bánh bao ăn xong rồi, đang nhìn chằm chằm vào quầy bánh điểm tâm xa xa, hai mắt tỏa sáng, đây chính là trọn vẹn năm sáu chục cái bánh bao a, trong chớp mắt rõ ràng lại không có, Diệp Thần đối với cái ăn hàng này hết chỗ nói rồi!
- Có chút không đúng!
Diệp Thần đột nhiên phát hiện có một chút không đúng, hắn cảm giác được trong góc có vài đạo mục quang thỉnh thoảng lại hướng bên này phóng tới, trước không có phóng xuất ra thần hồn, Diệp Thần còn không thể nhận ra, nhưng sau khi phóng xuất ra thần hồn, chung quanh bất cứ người nào đối với mình có địch ý Diệp Thần đều có thể rõ ràng cảm giác được.
Thần hồn của Diệp Thần lập tức tập trung mấy người kia.
Tên khất cái nên đường quần áo rách nát ngồi dưới đất ăn xin, người bán hàng rong ở phía xa, thương nhân giả bộ điềm nhiên như không đi ngang qua, trên tửu lâu hướng phía dưới quan vọng khách nhân, còn có thầy tướng số bày quầy ở ven đường. . . .
- Mười cái, mười một cái. . . .
Chỉ cần trong tầm mắt thì có mười một người, Diệp Thần nhíu mày, không biết là thế lực phương nào, rõ ràng thần thông quảng đại như vậy, mình mới tiến vào trấn nhỏ này một ngày, đối phương đã nhìn chằm chằm mình, hơn nữa an bài nhiều tai mắt như vậy.
Chẳng lẽ là lưỡng đại tông môn? Lưỡng đại tông môn sẽ không bồi dưỡng được nhiều gián điệp như vậy mới đúng, trừ khi bọn họ muốn phá vỡ Tây Vũ đế quốc. . . Diệp Thần lập tức nghĩ tới điều gì.
Xèo xèo.
A Ly kêu to một tiếng, nhắc nhở Diệp Thần.
- Ta đã biết .
Diệp Thần gật đầu nói, bất động thanh sắc mà dẫn dắt Tiểu Dực tiếp tục đi lên phía trước.
Diệp Thần phát hiện, thẳng đường đi tới này, cả trấn nhỏ khắp nơi đều là người của bọn hắn, không quản Diệp Thần đi đến đâu, ít nhất đều có hơn mười người đồng thời nhìn bọn hắn chằm chằm. Những người này tu vi cũng không cao, thực lực mạnh nhất cũng bất quá sáu bảy giai, chỉ có một là bát giai.
Không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, Diệp Thần còn là dựa theo kế hoạch ban đầu, đi mua một thớt Hắc Phong Mã tốt nhất, sau đó ra trấn nhỏ.
Trên quan đạo trấn nhỏ, người đến người đi, một số người giấu ở trong dòng người, cùng ở phía sau của bọn hắn.
Thần hồn của Diệp Thần nghe được một ít tin tức.
- Vài vị đại nhân kia tới chưa?
- Theo thời gian suy tính, phỏng chừng lập tức sẽ tới rồi.
- Nhìn chằm chằm vào cho ta, tất cả mọi người cẩn thận một chút, không thể khiến cho hắn chú ý, phải biết được đối phương chính là Địa Tôn cường giả!
Hẳn là đều đã trải qua huấn luyện, che dấu rất khá, cao thủ thông thường thật đúng là rất khó phát hiện bọn họ, bất quá bọn hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, bọn họ nói mỗi một câu, đều bị thần hồn của Diệp Thần nghe trộm .
Vài vị đại nhân này? Diệp Thần nhăn lông mày một chút, hắn cũng đã đoán được người đi theo phía sau hắn là người Man quốc, nghe bọn hắn đối thoại, chẳng lẽ là có Man quốc cao thủ muốn chặn giết mình?
Tuy không biết Man quốc đến đây nhiều ít người, có những cao thủ gì, nhưng đối phương đã chuẩn bị được chu toàn như vậy, đối với thực lực của hắn cùng Tiểu Dực, tất nhiên cũng có một chút lý giải, quân tử không ăn thiệt thòi trước mắt, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!
Diệp Thần cũng không tin, Man quốc sẽ phái một ít đồ bỏ đi qua tìm cái chết!
- A Ly, Tiểu Dực, chúng ta đi!
Diệp Thần xách động Hắc Phong Mã, đột nhiên thay đổi phương hướng tiến lên, hướng sơn lâm bên cạnh quan đạo chạy như điên.
Những gian tế Man quốc đi theo đằng sau Diệp Thần kia mắt choáng váng, chờ thời điểm bọn hắn phản ứng đến, Diệp Thần đã chui vào trong rừng cây.
- Chuyện gì xảy ra?
- Bị phát hiện rồi?
- Tuyệt không có khả năng này!
Vẻ mặt Lôi Vũ Thiên âm trầm đến đáng sợ, bọn họ ngụy trang rất khá, hẳn là không có ai lộ chân tướng mới đúng, đối phương như thế nào đột nhiên thay đổi lộ tuyến tiến lên, chẳng lẽ Diệp Thần cũng không định đi đế đô?
- Lôi Vũ lão đại, làm sao bây giờ?
- Lưu vài người ở nơi này, phụ trách liên lạc mấy đại nhân, đám người còn lại theo ta cùng một chỗ truy!
Lôi Vũ Thiên cùng vài người đuổi theo, tốc độ Hắc Phong Mã cực nhanh, am hiểu ở trong rừng ghé qua, căn bản không phải bọn họ có thể đuổi đến, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, cũng không thể bỏ mặc Diệp Thần càng chạy càng xa.
Kề bên này còn đang ở trong địa giới Thanh Vân Sơn, bốn phía đều là núi cao, tùng lâm rậm rạp, Diệp Thần khẳng định không cách nào ở trong thời gian ngắn vượt qua núi cao. Mặc dù đối phương là Địa Tôn cao thủ, nhưng đám người Lôi Vũ Thiên cũng chỉ có thể kiên trì đuổi kịp, nếu không bị vài vị đại nhân kia biết mình bỏ mặc Diệp Thần chạy trốn, chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết!
Diệp Thần cưỡi Hắc Phong Mã, biến mất ở chỗ sâu trong tùng lâm.
Qua chốc lát, xa xa trên quan đạo có 15 thân ảnh chạy vội mà đến, tốc độ nhanh như kinh hồng, mang theo khí thế làm ngựa trên quan đạo vận chuyển hàng hóa khàn giọng kêu sợ hãi, một hồi người ngã ngựa đổ.
Đầu lĩnh những người này chính là một tráng hán một thân hắc giáp, cầm trong tay đại kiếm màu đen, râu ria xồm xàm, trên mặt che kín vết đao, có vẻ dữ tợn.
- Người đâu?
Tráng hán kia nghiêm nghị hỏi, một cổ khí thế của Thiên Tôn cấp cường giả phóng đi ra ngoài.
Trên quan đạo lui tới, có rất nhiều cũng chỉ là người thường, theo tráng hán kia quát hỏi một tiếng, vài người phụ cận lập tức cảm nhận được ngực bị một cổ lực lượng vô cùng cường hoành va chạm, đều chảy máu tươi như điên, bay ngược đi ra ngoài, những con ngựa nặng đạt hai ba trăm cân kia, cũng đi theo kêu thảm thiết.