Hoàng cung chiếm diện tích mấy trăm dặm, giống như Viễn cổ thần điện, trung ương một tòa tháp cao đứng sừng sững, cao mấy ngàn thước, thẳng lên vân tiêu, bên cạnh không có thang lầu lên xuống, đỉnh tháp cao này, là một chỗ bình đài, một nam tử chỉ mặc quần ngắn da thú, trên thân trần truồng cường tráng đang khoanh chân ngồi, phun ra nuốt vào thiên địa huyền khí, toàn thân giống như là than lửa đốt hồng, hướng phía ngoài tản ra nhiệt khí sáng quắc.
Hắn tuy đã là hơn năm mươi tuổi, nhưng tướng mạo y nguyên cùng thanh niên ba mươi tuổi không khác, hai sợi tóc dài theo gió phần phật vũ động, toàn thân cơ nhục nhô lên, phía trên hiện đầy các loại vết sẹo dữ tợn, tuy chỉ là ngồi ở chỗ kia, lại có một loại khí thế không giận tự uy.
Hắn chính là Man quốc quốc chủ Thác Bạt Hồng Dã, ngoại giới đồn đãi hắn là Huyền Tôn sơ cấp, nhưng trên thực tế hắn đã là Huyền Tôn trung kỳ cường giả, lập tức sẽ đi vào Huyền Tôn đỉnh phong, trong lúc hắn tại vị, Nam Man quốc quốc thổ khuếch trương gấp ba, mà hắn, thì bị các đại gia tộc Nam Man quốc tôn kính là Thác Bạt hùng chủ.
Đứng ở phía trên tháp cao này, dùng thị lực của Huyền Tôn cấp cường giả, nhìn xa bốn phía, tất cả đều là lãnh thổ Man quốc! Mà Nam Man quốc Thác Bạt thị, cũng bởi vì Thác Bạt Hồng Dã, mà đạt đến huy hoàng đỉnh phong.
Quanh thân mấy cái quốc gia, cũng chỉ còn lại có Tây Vũ đế quốc còn đang kéo dài hơi tàn, đợi đánh hạ Tây Vũ đế quốc, đạt được tài nguyên của Tây Vũ đế quốc, mục tiêu bước tiếp theo của hắn chính là dẫn đầu Thác Bạt thị tiến vào Trung Ương đế quốc, quốc gia kia cường giả san sát, tuy Thác Bạt thị ở quốc gia kia, thậm chí ngay cả nhị lưu thế gia cũng không tính, nhưng Thác Bạt Hồng Dã có dã tâm bừng bừng.
Ở thời khắc hắn phun ra nuốt vào khí tức, một Tướng quân người mặc áo giáp ám thanh sắc đi lên bình đài.
Tướng quân kia ở vị trí cách Thác Bạt Hồng Dã năm sáu thước liền ngừng lại, quỳ một chân trên đất, cung kính nói:
- Bệ hạ.
- Chuyện gì?
Thác Bạt Hồng Dã y nguyên nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi.
- Bên Tây Vũ đế quốc kia truyền đến tin tức của Đông Môn tướng quân, bọn người Tư Khấu Tướng quân tất cả đều chết trận.
Tướng quân kia cúi đầu cẩn thận nói.
- Cái gì?
Thác Bạt Hồng Dã mở to mắt, trong mắt thần quang bắn ra, tức giận nói.
- Là người phương nào gây nên?
Tướng quân kia thấy Thác Bạt Hồng Dã tức giận, run như cầy sấy, cung thanh nói:
- Thuộc hạ không biết.
- Có phải là Minh Vũ?
Thác Bạt Hồng Dã híp mắt, sát ý nghiêm nghị, nắm tay vê khanh khách vang lên, Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên đều là Thiên Tôn cấp cao thủ, cả cảnh nội Tây Vũ đế quốc có thể kích giết hai người bọn họ, số lượng bất quá năm ngón tay. Ở bên trong mấy cái quốc gia phụ cận Nam Man quốc, tuy được cho là siêu cấp cường quốc, nhưng Thiên Tôn cấp cao thủ cũng không nhiều, thoáng cái chết hai người đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là tổn thất lớn.
- Đông Môn tướng quân cùng Tư Khấu Tướng quân ở phụ cận Thanh Vân Sơn chặn giết thiếu niên gọi Diệp Thần kia, không nghĩ tới toàn quân bị diệt, có người ở trên quan đạo chứng kiến Tư Khấu Tướng quân cùng một yêu thú đại xà cự đại chiến đấu, có thể là yêu thú gây nên, theo báo cáo ngày đó Minh Vũ chưa từng rời đi đế đô.
- Yêu thú đại xà? Diệp Thần?
Thác Bạt Hồng Dã khẽ nhíu mày, chẳng lẽ cho tới nay, hắn đều xem thường thiếu niên thiên tài này? Suy nghĩ một lát, nhìn về phía Tướng quân kia nói.
- Đem di thể của Đông Môn cùng Tư Khấu Tướng quân chở về trong nước, hậu táng! Ngươi đi xuống đi.
- Vâng!
Tướng quân kia khom người lui ra.
Thác Bạt Hồng Dã nhìn về phía phương hướng Tây Vũ đế quốc, mấy cái quốc gia quanh thân Tây Vũ đế quốc đều đã bị hắn khống chế, duy chỉ có Tây Vũ đế quốc này vẫn đứng vững không ngã, chính là tâm phúc chi hoạn của hắn, bất kể như thế nào, nhất định phải đánh hạ Tây Vũ đế quốc!
Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư kế hoạch của hắn, không nghĩ tới Tây Vũ đế quốc đột nhiên xuất hiện một thiên tài, không quản cái thiên tài này có bao nhiêu lá bài tẩy, nhất định phải bóp chết trong trứng nước!
- Cấm vực chi địa lập tức muốn mở ra, hắn đã cùng Minh Vũ Đại Đế giao hảo, rất có thể sẽ tiến vào cấm vực chi địa.
Thác Bạt Hồng Dã lẩm bẩm, trên người đột nhiên bộc phát ra một cổ sát ý cường đại, chung quanh thiên địa huyền khí trong nháy mắt bị quấy đến điên cuồng bạo loạn lên.
Tây Vũ đế quốc, hoàng gia biệt viện.
Diệp Thần, A Ly cùng Tiểu Dực rốt cục về đến nơi này, dọc theo con đường này tuy tìm không ít sơn lĩnh hạp cốc, nhưng Diệp Thần một mực không có thể tìm tới phi hành tọa kỵ làm hắn thoả mãn, chỉ có thể ở trong trấn nhỏ ven đường mua một thớt Hắc Phong Mã, cưỡi Hắc Phong Mã trở về nơi này.
Không biết Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh có ai hay không, thần hồn của Diệp Thần rất nhanh kéo dài ra
Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh đều ở phòng luyện đan, Hiên Dật dược tôn ngồi ngay ngắn trên ghế, mà Lê sư huynh thì ngồi ở trên bồ đoàn, cung thanh lắng nghe.
- Lê Hủ, gần đây một khoảng thời gian, ngươi ở phương diện luyện đan, cũng rất có tiến triển, thật đáng mừng.
Hiên Dật dược tôn vuốt râu mỉm cười nói.
- Tạ sư tôn khích lệ.
Lê Hủ cũng không có bất kỳ cảm giác hưng phấn, hắn tiến triển cùng Diệp Thần so sánh, thật sự là kém đến rất nhiều .
Thấy Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ tại nói chuyện phiếm, nghe lén tựa hồ không quá lễ phép, Diệp Thần đang chuẩn bị đem thần hồn thu lại, lại nghe Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ nói đến mình, lại ngừng lại.
- Lê Hủ, thiên phú của Diệp Thần quả thực kinh tài tuyệt diễm, không thể nghi ngờ là người thừa kế Thiên Lộc Đỉnh thích hợp nhất, ngươi không sẽ vì thế đối với Diệp Thần sinh ra thành kiến gì chứ?
Hiên Dật dược tôn có chút lo lắng nói, Thiên Lộc Đỉnh chính là sư tôn của Hiên Dật dược tôn truyền cho hắn bảo bối, trước khi ba người Lôi Nghị, Hách Phong, Diêm Thành xa lánh Lê Hủ như vậy, một bộ phận nguyên nhân, cũng là bởi vì Hiên Dật dược tôn coi trọng Lê Hủ nhất, một khi Hiên Dật dược tôn qua đời, Thiên Lộc Đỉnh sẽ truyền thừa cho Lê Hủ, bọn họ bởi vậy có chút không cam lòng, mới đưa đến sư huynh đệ trong lúc đó có vết rách.
Thiên Lộc Đỉnh? Diệp Thần thì thào tự nói, hắn cũng không có nghĩ qua phải từ trong tay Hiên Dật dược tôn được đến những thứ gì, Hiên Dật dược tôn vô tư truyền thụ cho mình tri thức luyện đan, đã là đại ân, Lê Hủ đưa hắn dẫn nhập Hiên Dật dược tôn môn hạ, hắn cảm kích trong lòng, như thế nào lại đi theo Lê Hủ cướp đoạt Thiên Lộc Đỉnh? Đây chẳng phải là vong ân phụ nghĩa?
Lê Hủ ha ha cười, lại là cực kỳ tiêu sái nói:
- Nếu Sư tôn cho rằng ta sẽ bởi vì quyền sở hữu Thiên Lộc Đỉnh mà cảm thấy phiền não, này đại khả không cần. Thiên Lộc Đỉnh chung quy là ngoại vật, sư tôn ở luyện đan chi đạo đã là đại sư cảnh giới, còn không thể thúc dục Thiên Lộc Đỉnh, mà ta cách cảnh giới kia còn kém quá xa.