Bọn họ ở trong rừng phồn diễn sinh sống, thẳng đến có một ngày, bầu trời u ám, tai nạn buông xuống, một loại ma vật cùng loại khôi mị cự đại từ trên trời giáng xuống, bắt đầu thôn phệ hết thảy nơi này, cây cối ***ng phải những ma vật này, trong nháy mắt héo rũ, sông ***ng phải lập tức khô cạn, đại địa một mảnh hoang vu.
Ở dưới loại tình hình này, cự nhân bắt đầu chống lại, ở dưới sự dẫn dắt của một nhân vật cường hãn thông thiên, chế phục chút ít ma vật kia, cũng bắt đầu tu kiến tòa cung điện này, đem những ma vật kia trấn áp trong cung điện.
Vô số tuế nguyệt trôi qua, những cự nhân kia không biết tung tích, nhưng tòa U Minh Cung này, lại bảo tồn xuống dưới.
Những bích hoạ này, giống như ẩn chứa ý niệm kỳ lạ nào đó, thần hồn Diệp Thần khẽ quét mà qua, liền phảng phất ở chỗ sâu trong phiến Mãng Hoang này, nguyên một đám cự nhân rõ ràng ở bên cạnh của mình hoạt động, bọn họ một đấm có thể đập chết một con yêu thú đáng sợ, bọn họ đơn giản có thể giơ lên vật nặng mấy vạn cân, bọn họ không cần tu luyện, nhưng mà thân thể cường hãn tựa như yêu thú. Khả năng Yêu Vương cấp cường giả, cũng vô pháp cùng những cự nhân này địch nổi.
Diệp Thần thân ở trong đó, nhìn xem những cự nhân này đi tới đi lui, thân thể của hắn cao thậm chí không tới đầu gối những cự nhân này.
Cảnh tượng này chỉ là ở trước mắt Diệp Thần thoáng một cái đã qua, Diệp Thần giật mình bừng tỉnh, quá sợ hãi, những bích hoạ này, rõ ràng có thể đem người kéo tới trong thế giới Viễn cổ người, có thể họa những bích hoạ này, chỉ sợ ít nhất cũng có thể là như Thiên Nguyên tiền bối.
Bên trong bích hoạ, để lộ ra tang thương cùng xa xưa, giống như là cách vài trăm vạn năm.
Vô tận thời không, phảng phất đều bị họa vào bên trong những bích hoạ kia.
Diệp Thần hít sâu một hơi, không hề làm cho mình bị những bích hoạ này hấp dẫn, đuổi kịp A Ly.
Tiểu Dực đi theo đằng sau Diệp Thần, lại là nước mắt xoạch xoạch thẳng rơi, bộ dạng rất là thương tâm.
- Tiểu Dực, ngươi làm sao vậy?
Diệp Thần quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Dực, nghi hoặc hỏi thăm, Tiểu Dực nhìn những bích hoạ kia, không biết vì cái gì đột nhiên trở nên rất thương tâm.
- Ta nhìn thấy thiệt nhiều thiệt nhiều dực xà theo ta đồng dạng, chúng nó đều bị những cự nhân kia ăn hết, ta biến trở về bộ dáng lúc trước, nhưng vẫn là đánh không lại bọn hắn.
Tiểu Dực khóc nói.
- Diệp Thần ca ca, các tộc nhân của ta có phải là đều bị những cự nhân này ăn hết, cũng chỉ còn lại có ta một cái rồi hay không?
Tiểu Dực biến trở về bản thể rồi? Vừa rồi Tiểu Dực căn bản không có biến trở về bản thể a! Trong lòng Diệp Thần hiểu rõ, Tiểu Dực chắc là tiến nhập ảo cảnh bên trong bức bích hoạ này, người không giống chứng kiến bức bích hoạ này, nhìn qua rõ ràng đều không giống nhau, thật là huyền diệu vô cùng.
Tộc nhân Tiểu Dực, hẳn chính là chút ít dực xà thượng cổ dị chủng, Tiểu Dực mới điểm ấy tuổi, thân thể cũng đã là Yêu Vương cấp, một dực xà trưởng thành, nên cường đại cỡ nào? Bất quá những dực xà kia, rõ ràng cũng chỉ là thực vật cho những cự nhân này mà thôi, Diệp Thần rõ ràng cảm nhận được những cự nhân này cường đại.
- Tiểu Dực, những cái kia đều là tràng cảnh hư ảo, ngươi không nên tưởng tật. Ta tuy không biết các tộc nhân của ngươi hiện tại ở đâu, nhưng sau này nếu có cơ hội, Diệp Thần ca ca nhất định sẽ mang ngươi tìm được bọn hắn.
Diệp Thần chỉ có thể an ủi Tiểu Dực nói.
- Vâng.
Tiểu Dực nhẹ gật đầu, lau nước mắt, nắm tay nhỏ siết quá chặt chẽ, nếu các tộc nhân của hắn thật sự là bị những cự nhân kia ăn hết, hắn nhất định phải trở nên càng mạnh, đánh bại những cự nhân kia!
Xuyên qua cái phòng nghị sự khổng lồ này.
A Ly chậm xuống cước bộ, cái mũi nhỏ nhẹ ngửi vài cái, không nhanh không chậm mà hướng trước bay vút.
- A Ly, ngươi nhìn thấy gì?
Diệp Thần hỏi, hắn đối với tràng cảnh A Ly nhìn qua, cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ.
- Đúng vậy a, A Ly tỷ tỷ, ngươi nhìn thấy gì?
Tiểu Dực cũng đi theo hỏi.
A Ly xèo xèo kêu to vài tiếng.
- A Ly tỷ tỷ nói, nàng thấy được một con ly miêu cự đại có mười cái đuôi tập kích thôn xóm cự nhân, cắn chết rất nhiều cự nhân, sau khi bị cự nhân đả thương liền chạy mất.
Tiểu Dực thuật lại A Ly nói, song mắt trợn trừng.
- Nguyên lai tộc nhân của A Ly tỷ tỷ lợi hại như vậy.
Diệp Thần cũng có chút khiếp sợ, ly miêu mười cái đuôi? Nguyên lai Ly Miêu nhất tộc có thể dài ra nhiều đến 10 cái đuôi, A Ly hiện tại, đã có bảy cái . Ly miêu mười đuôi rõ ràng cắn chết rất nhiều cự nhân, có thể tưởng tượng, tên kia là cường đại cỡ nào.
Nhìn nhìn A Ly, trong lòng Diệp Thần rung động, chẳng lẽ có một ngày, A Ly cũng có thể tới loại cảnh giới đó sao?
Nghĩ nghĩ, cái cơ hội này tựa hồ cực kỳ nhỏ bé, ly miêu mười đuôi kia, chỉ sợ là sống không biết bao nhiêu năm, mới có thể đạt tới loại cảnh giới đó, mặc dù A Ly có 10 cái đuôi, chỉ sợ cũng phải tu luyện vô số năm tháng, mới có thể đạt tới cảnh giới ly miêu mười đuôi kia.
Xuyên qua đại sảnh khoáng đạt, trải qua một lang đạo thật dài, kề bên này đã không có bao nhiêu cơ quan, xa xa vài cái gian phòng cũng đã ở trước mắt .
Phía trước gian phòng là một mảng lớn khu vực trống trải, trung ương có một cái ao, trong nước hồ, rõ ràng nở rộ năm đóa hoa sen màu đen, những hoa sen màu đen kia cực kỳ tinh xảo, giống như Hắc Ngọc Phỉ Thúy, lóe ra sáng bóng trong suốt, đẹp như thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
- Không có nghĩ tới nơi đây rõ ràng sinh trưởng năm đóa Hắc Ngọc Liên! Vừa rồi thời điểm thần hồn xem xét, rõ ràng không có chú ý tới.
Diệp Thần cảm thấy kinh ngạc nói, trong đầu hiện ra một ít tư liệu, Hắc Ngọc Liên, dược tính mãnh liệt, có một chút độc tính, cần dùng Bạch Ngọc Liên trung hoà mới có thể luyện chế đan dược, có thể luyện chế vài loại bát phẩm đan dược trở lên.
Trong không gian bao tay của Diệp Thần, có một đóa Hắc Ngọc Liên phơi khô, dược thảo thuộc loại khác, chủ nhân bao tay đều có rất nhiều. Nhưng Hắc Ngọc Liên lại chỉ vẹn vẹn có một đóa, có thể thấy được thứ này còn là tương đối trân quý.
- A Ly, Tiểu Dực, các ngươi đi hai gian phòng chỗ đó, gì đó hữu dụng đều cầm lên, ta đi thái năm đóa Hắc Ngọc Liên này.
Diệp Thần nói, thần hồn của hắn cũng đã dò xét bốn phía, không có phát hiện nguy hiểm gì.
Sáu cây trụ cao tới năm sáu thước đứng vững ở bốn phía cái ao, mỗi căn trụ đều điêu khắc một con yêu thú phi hành, tướng mạo phi thường dữ tợn, có điểm giống con dơi, cánh thật dài, nanh vuốt sắc bén, toàn thân đen kịt.
Những thạch điêu này trông rất sống động, thoạt nhìn tựa như vật còn sống. Thần hồn của Diệp Thần từ trên người chúng nó đảo qua, những thạch điêu này thuần túy là do tảng đá cấu thành, không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh.
- Xem ra công tượng của những cự nhân nhất tộc kia, tài nghệ còn là tương đối tinh xảo.
Diệp Thần thầm nghĩ, hướng cái ao đi đến.