Tần Bạch thử căng mắt nhìn, phát hiện phía trước trắng xoá một mảnh, nhưng không phải hoàn toàn không thấy, rất nhiều vật mờ mờ, chỉ không rõ mà thôi.
Ít nhất Tần Bạch xác định, võng mạc của cậu vẫn còn.
Hôm nay không phải ăn cơm rang hải sản, nhưng không chứng tỏ Tần Bạch thích ăn cơm rang thịt gà.
Trầm Việt Nhiên dùng dao cắt thịt bò, “Em nhìn không rõ, ăn cơm rang tiện hơn.”
Tần Bạch cho một thìa vào miệng, nhấm nuốt, thản nhiên nói: “Anh thử nghĩ một chút, nếu người mù là Tiểu Niệm.”
Trầm Việt Nhiên sửng sốt, nếu mù là Tần Niệm, mày hắn bất giác nhíu lại.
Trầm Việt Nhiên nghĩ, ít nhất sẽ không để Tần Niệm ăn cơm rang mỗi ngày, có lẽ hắn sẽ tự đút cho cậu ăn.
Nhưng ngẩng đầu nhìn Tần Bạch lại thờ ơ, trêu tức: “Anh sẽ đuổi cậu ta ra ngoài, một người mù với anh mà nói, không dùng được.”
Tần Bạch thản nhiên: “Tôi thực chờ mong một khắc anh đuổi tôi ra.”
Trầm Việt Nhiên buông dao nĩa, dùng khăn lau miệng, cười nói: “Em có tác dụng rất lớn.”
Tần Bạch không đáp.
Trầm Việt Nhiên tiếp tục: “Kết quả thực nghiệm em chỉ để lại một phần, anh thực hoan nghênh nếu em bổ sung đầy đủ.”
Tần Bạch cầm thìa, nở nụ cười: “Chỉ sợ bất lực.”
“Có ý gì?”
“Đúng vậy, thực nghiệm kia đã thành công, nhưng ngoài tôi, không người thứ hai có thể sử dụng năng lực này.”
Trầm Việt Nhiên im lặng.
“Đây là thiên phú, anh học không được.” Khóe miệng Tần Bạch mang theo ý khinh thường.
Trầm Việt Nhiên thờ ơ nói: “Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Ngày đó Tần Bạch suy xét mới theo hắn về đây.
Đến giờ Nhiếp Cẩm chưa ra tay, chỉ sợ cũng muốn kết quả thực nghiệm. Mà Nhiếp Cửu hôn mê, Nhiếp Cẩm lại như hổ rình mồi, Trầm Việt Nhiên quả là sự che chở tốt nhất.
Huống hồ kết quả thực nghiệm nằm trong tay Trầm Việt Nhiên, cậu phải mạo hiểm mới có khả năng thu hồi tư liệu.
Sở dĩ Tần Bạch không vội hành động, là xuất phát từ việc Nhiếp Cửu chưa tỉnh.
Tốt nhất là hủy tư liệu, khiến hy vọng của hai bên đều tan biến. Hậu quả tồi tệ nhất…… Tần Bạch khó có thể dự tính.
Hiện tại cậu tạm thời mù, Nhiếp Cửu lại hôn mê, cậu không biết làm thế nào cho phải.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, quản gia lấy di động, nhìn Trầm Việt Nhiên nói: “Là từ cậu Tần Niệm.”
Điện thoại của Tần Bạch vẫn do quản gia bảo quản, mỗi một cuộc điện thoại đều hướng Trầm Việt Nhiên xin chỉ thị.
Trầm Việt Nhiên nhún vai: “Tiếp đi.”
Quản gia đặt máy vào tay Tần Bạch.
Tần Bạch vuốt bàn phím, xác định mới ấn nút nghe.
Tần Bạch hít sâu một hơi, thay đổi giọng điệu: “Tiểu Niệm, hôm nay có khỏe không? Thân thể khá hơn chút nào chưa?”
Thanh âm Tần Niệm thực sốt ruột, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh hai, anh ở đâu?”
“Nhớ anh thế sao, anh đi công tác, sẽ nhanh trở lại, muốn uống canh anh làm phải không?”
“Anh hai, tổ trưởng mất tích.” Tần Niệm khịt mũi, “Ở cửa sổ phát hiện một dấu chân, nhưng không phải của tổ trưởng……”
Tay Tần Bạch run nhè nhẹ, không để ý di động trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Trầm Việt Nhiên nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tần Bạch sửng sốt, lúc Tần Niệm nói câu kia, cậu hoài nghi người làm là Trầm Việt Nhiên. Nhưng khi Trầm Việt Nhiên mở miệng, cậu lập tức nghĩ tới một khả năng khác.
Người mang Nhiếp Cửu đi tuyệt đối không phải Trầm Việt Nhiên, cũng không phải Nhiếp Cẩm, vậy……
Tần Bạch cau mày, sắc mặt trắng bệch.
Trầm Việt Nhiên càng nhíu chặt mày, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tiểu Niệm, nó……” Mắt Tần Bạch đỏ ngầu, “Tiểu Niệm đã xảy ra chuyện……”
Trầm Việt Nhiên bỗng nhiên đứng lên, bước đến trước mặt lắc lắc vai cậu: “Xảy ra chuyện gì?”
Tần Bạch cắn môi liều mạng lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào vọng khắp phòng.
Trầm Việt Nhiên gọi điện thoại cho Tần Niệm, lập tức nối tiếp được.
“Niệm Niệm?”
“Việt Nhiên, em, em nhớ anh……” Tần Niệm mang theo tiếng khóc nức nở, thậm chí Trầm Việt Nhiên có thể tưởng tượng bộ dáng cậu rơi lệ.
“Anh lập tức đến.” Trầm Việt Nhiên không nghĩ nhiều, vội vàng đi ra ngoài.
Tần Niệm treo điện thoại, ôm đầu gối khóc lớn, nước mắt tuôn rơi.
Nam nhân bên cạnh ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng, an ủi.
Trầm Việt Nhiên vượt qua vài cái đèn đỏ, rốt cục đến bệnh viện, trong đầu cân nhắc chuyện Tần Niệm, có thể là di chứng của chấn động não, ra khỏi thang máy liền chạy thẳng tới.
Một khắc chạm tay vào cửa, Trầm Việt Nhiên mới giật mình.
Vì sao? Vì sao lại lo lắng như vậy?
Không nên, dù Tần Niệm có bị gì thật cũng không nên lo lắng, huống chi hiện tại có lẽ Tần Niệm chỉ do cô đơn mà làm nũng.
Trầm Việt Nhiên nghi hoặc đẩy cửa ra.
Một luồng gió lướt qua tai, Trầm Việt Nhiên theo bản năng nghiêng đầu, mới tránh thoát một đấm.
Trầm Việt Nhiên vội vàng ứng phó, giật mình phát giác mình đã lọt vào bẫy.
Người tấn công hắn động tác quá nhanh, nhưng thiếu khí lực. Trầm Việt Nhiên đoán được người trong bóng đêm là ai.
Trầm Việt Nhiên thong thả hơn, hai người thực lực ngang nhau.
“Trầm Việt Nhiên.” Bên tai truyền đến tiếng gọi yếu ớt của Tần Niệm, Trầm Việt Nhiên vừa lơ là, thân thể liền bị người chế trụ.
Đèn bật.
Không ngoài dự kiến, người bắt gã là Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu khẳng định: “Người lần đó tấn công tôi ở sân thượng là cậu.” Bỗng nhiên nhớ tới lần đó Tần Bạch thay gã giải vây mà tự làm mình bị thương, nhất thời cảm thấy tức giận.
Trầm Việt Nhiên cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn Tần Niệm đang ngồi trên giường, mày nhíu chạy: “Em bán đứng anh?”
Tần Niệm ngẩng đầu nhìn gã, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt chưa khô.
“Người luôn gạt em không phải anh sao?”
Trầm Việt Nhiên nói: “Em lựa chọn tin Nhiếp Cửu.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Tần Niệm hấp mũi, lau nước mắt: “Tôi không tin sai, đúng chứ.”
Trầm Việt Nhiên cắn môi, không nói.
Nhiếp Cửu ấn gã ngồi trên ghế, dùng còng khóa hai tay gã ra sau.
Trầm Việt Nhiên không thấy Nhiếp Cẩm, gã liền hiểu được, đây chỉ là kế hoạch của Nhiếp Cửu, không thông báo với ai.
Trầm Việt Nhiên nói: “Cho tôi lý do bắt người.”
“Không có lý do gì.” Nhiếp Cửu nói, “Tôi chỉ muốn đưa Tần Bạch về rồi sẽ tha cho cậu, chuyện cậu và Nhiếp Cẩm không liên quan tới tôi.”
Trầm Việt Nhiên buồn cười nhìn hắn, “Đưa Tần Bạch về? A, cậu không biết sao, anh hai cậu luôn phái người đến chỗ tôi, quanh quẩn như trộm, hắn có vô số cơ hội mang Tần Bạch đi, nhưng hắn không làm vậy.”
Nhiếp Cửu cau mày, trong đầu chỉ còn hoảng hốt khiến hắn không thể suy nghĩ.
Trầm Việt Nhiên cười nói: “Nếu vạch trần hết thảy, anh hai cậu sẽ thật cao hứng vì có cơ hội nghiêm hình tra tấn tôi.”
Nhiếp Cửu nói: “Tôi nói rồi, chuyện các người không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn đưa Tiểu Bạch của tôi về.”
Trầm Việt Nhiên gục đầu xuống, cười khổ: “Kỳ thật tôi đã đoán được, nhưng tôi vẫn đến đây, tôi muốn cá cược một lần, cược xem Tần Niệm có lừa gạt tôi không.”
Thân thể Tần Niệm chấn động, bất lực run rẩy.
Nhiếp Cửu lấy khăn che mắt Trầm Việt Nhiên, thản nhiên nói: “Không cần lằng nhằng, Tiểu Bạch ở đâu?”
“Tần Bạch dạy cậu ngăn cản thôi miên ư? Thật sự là biện pháp tốt.”
“Tiểu Bạch ở đâu?” Nhiếp Cửu nhíu mày, “Đừng lãng phí thời gian.”
“Nhớ lần nổ bom trước đó chứ?” Trầm Việt Nhiên cong khóe môi, “Kỳ thật ngoài thả bom, còn có thể đổ xăng.”
Nhiếp Cửu ngẩn ra, mọi khả năng hiện lên trong đầu.
Tần Niệm sợ tới mức đứng lên, “Là cảnh cục!”
Nhiếp Cửu đột nhiên hoàn hồn, đúng vậy, không phải Tiểu Bạch, người Trầm Việt Nhiên muốn giết là Nhiếp Cẩm!
Nhiếp Cửu lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Cẩm, Tần Niệm cũng gọi điện thoại cho Triệu Kì.
Triệu Kì bắt máy, Nhiếp Cẩm lại không có tin tức.
Trầm Việt Nhiên đột nhiên nở nụ cười, nhìn chằm chằm Tần Niệm, ánh mắt dưới miếng vải đen biến hoá vô cùng kỳ lạ, “Trần Miễn ngoài ở bệnh viện cùng em thì chỉ ở cảnh cục, A, hiện giờ có lẽ hắn ở cảnh cục.” Trầm Việt Nhiên cúi đầu.
Tần Niệm lúng ta lúng túng nhìn gã, giây tiếp theo lập tức gọi điện thoại cho Trần Miễn.
Tiếng ho khan của Trần Miễn truyền tới, “May mắn em gọi điện thoại đúng lúc, lửa đã khống chế được, không ai thương vong…… Tiểu Niệm…… Đô Đô……”
Tần Niệm treo điện thoại, phức tạp nhìn Trầm Việt Nhiên.
Trầm Việt Nhiên cúi đầu cười khẽ, sau đó nói với Nhiếp Cửu, “Đang tìm Nhiếp Cẩm sao?”
Nhiếp Cửu cau mày, hắn không thể ngờ Trầm Việt Nhiên tính toán như thế, kế hoạch thực đầy đủ.
Trầm Việt Nhiên hít vào một hơi: “Cậu bắt tôi, sao Nhiếp Cẩm lại không biết chứ, hắn rất hài lòng, còn nhân cơ hội này tìm tư liệu thực nghiệm.”
Nhiếp Cửu suy ngẫm, chỉ nghe Trầm Việt Nhiên thản nhiên nói: “Ngoài Trần Miễn, kế tiếp là Nhiếp Cẩm.”
“Cho dù hy sinh Tần Bạch……” Lúc Trầm Việt Nhiên nói câu này, trái tim khẽ co rút.
“Tiểu Bạch!” Nhiếp Cửu mạnh mẽ vọt ra.
Trầm Việt Nhiên nhịn không được cười ha ha, “Tối nay thật thú vị.”
Tần Niệm che mặt, nước mắt theo khe hở rơi xuống.
Trầm Việt Nhiên bị bịt mắt, khóe miệng nổi lên chua xót, “Kỳ thật tôi chỉ đoán, cho nên tôi đã chuẩn bị, nếu không có việc này, toàn bộ hành động liền hủy bỏ, không ai bị thương.”
Tần Niệm nghẹn ngào :“Vì sao, vì sao anh làm như vậy.”
“Đêm nay có hai người phản bội ta.” Tay hắn nắm chặt sau lưng, “Đều họ Tần.”
Tần Niệm hấp mũi, “Lần trước anh tới, tổ trưởng đã mở máy ghi âm.”
Trầm Việt Nhiên ngẩn ra.
Tần Niệm đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, tựa đầu trên đùi hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, “Trầm Việt Nhiên.”
Trầm Việt Nhiên không hề động, cũng không trả lời. Hắn cảm giác ống quần ẩm ướt, nước mắt Tần Niệm từng giọt rơi xuống.
Lặng lẽ như mưa.
Tần Niệm mở miệng: “Tôi không yêu anh.”
Trầm Việt Nhiên sững sờ.
Tần Niệm cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tôi hận anh.”
Sức nặng trên chân dần dần biến mất.
“Tần Niệm?”
Tần Niệm nhìn hắn, “Tôi ghét ăn cơm hải sản, tôi ghét lúc anh ôm tôi luôn gọi Hạ Miên.”
Ba — Trầm Việt Nhiên cảm thấy dây thần kinh trong đầu bị cắt đứt.
Hóa ra vẫn để lại dấu vết sơ hở.
Không riêng Nhiếp Cửu biết, Tần Niệm cũng biết.
“Tôi càng chán ghét vì người anh yêu không phải tôi.”