Cữu U Ma Động

Chương 5

Ðã là một trấn thành thì dù chỉ là một tiểu trấn nhưng mọi sinh hoạt của Hề Thủy trấn đương nhiên phải khác biệt hoàn toàn với một không gian vừa bao la vừa tĩnh lặng của vùng thâm sơn cùng cốc.

Tâm trạng của Vương Thế Kỳ ngay lúc đặt những bước chân đầu tiên vào trấn Hề Thủy đã là một tâm trạng hoang mang dao động của một đứa bé trước một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Huống chi, đây lại là lần đầu tiên một đứa bé như nó mới biết thế nào là trấn thành.

Người qua lại đông đúc, nhà cửa san sát, tiếng nói cười ồn ào đủ mọi cung bậc và đương nhiên là phải có những cảnh trái tai gai mắt.

ÐÓ là những đứa bé đồng niên kỷ với nó hoặc phải làm lụng vất vả hoặc phải nhễ nhại mồ hôi dưới ánh nắng chói chang để xin từng mẩu thức ăn thừa của thực khách ngay trước những phạn điếm, tửu điếm, lẫn khách điếm.

Phạn điếm, chỗ bán cơm. Tửu điếm, chỗ tìm vui bên những chén rượu bầu rượu. Và khách điếm, chỗ cho khách lỡ đường trú chân qua đêm. Ðâu đâu cũng có bày bán những cao lương mỹ vị và đâu đâu cũng có một vài đứa bé với áo quần tơi tả đang chầu chực để khất thực.

Và thực khách đâu phải ai ai cũng có lòng từ tâm? Người có lòng bồ tát thì hiếm hoi nhưng những kẻ có khí độ hẹp hòi thì đầy dẫy.

Những cảnh tượng đó đương nhiên phải đập vào mục quang của Vương Thế Kỳ rồi. Huống chi, thường khi những kẻ có khí độ hẹp hòi thì lại hay huênh hoang. Ðể mỗi khi chén thù chén tạc cùng đồng bạn, hoặc tri âm hoặc tri kỷ, thì những kẻ đó thường hay khoác lác hoặc khoa trương thanh thế của họ cho mọi người xung quanh dẫu lạ hay quen phải biết về họ.

Với những cảnh tượng đó, đương nhiên Vương Thế Kỳ phải ấm ức và hậm hực cho những đứa bé kia. Chúng xấu số hơn nó, xấu số hơn nhiều nên mới phải sinh sống bằng cách xin ăn độ nhật.

Tuy nhiên Vương Thế Kỳ càng ấm ức hơn khi nó biết rằng nó chỉ là một đứa bé, trong khi bọn người hẹp hòi kia cứ luôn quát nạt và bức hiếp những đứa bé như nó thì lại lớn vóc hơn nó, lớn tuổi hơn nó nhiều NÓ không biết là liệu nó có thể làm gì được bọn người này hay không do đó tâm trạng của nó càng lúc càng dao động, càng hoang mang nhiều trước những nghịch cảnh đang diễn ra trước mặt nó giữa một tiểu trấn đông đúc và náo nhiệt này.

Sự hoang mang và dao động của Vương Thế Kỳ liền tăng lên đến đỉnh điểm lúc nó thuận chân đi ngang một tửu điếm và khi nghe dường như có một tiếng quát nạt đang hướng về nó, dành riêng cho no.

"Lại thêm một tiểu khất cái nữa. ôi chao, cứ cái đà này bổn điếm chắc phải đóng cửa vì cái lũ khất cái này mất. Hê, đi đi.?"

Vương Thế Kỳ khẽ quay đầu lại và nhìn về phía vừa có tiếng phát thoại.

Ðứng ngay phía trước tửu điếm, bên tả của cửa ra vào, một gã tửu bảo có thân hình đường bộ như một vị hộ pháp với ống tay áo xắn cao để lộ những bắp thịt săn chắc đang gồ cao. Tên tửu bảo đang xạ những tia nhìn đầy ác cảm về phía nó cùng một lúc với những tràng cười hô hố của vài thực khách nào đó từ trong tửu điếm vang ra.

"Hố hố hố... thì A Tam ngươi vốn được Thái lão gia điếm chủ cắt đặt cho việc ngăn ngừa bọn tiểu khất cái quấy rầy bọn thực khách chúng ta mà. Thôi đi A Tam, chức trách của ngươi thế nào thì cứ thế ấy mà thực hiện. Còn việc tửu điếm có đóng cửa hay không đâu đến phần ngươi phải lo.?"

Tên tửu bảo vừa được vị thực khách kia gọi là A Tam liền ngoác mồm ra để nhả ngọc phun châu, "Ðiền đại gia xin đừng trách tiểu nhân đây phải thất ngôn. Mẹ kiếp cái bọn tiểu khất cái này. Bọn chúng sinh ra đời để làm gì chứ? Chỉ tổ làm cho những ai vốn đang muốn tìm một chút thảnh thơi phải bận tâm về chúng mà thôi.?"

Giọng nói của vị thực khách kia liền vang lên, "Không đâu, A Tam.

Ðại gia vẫn đang được thảnh thơi đấy chứ. Nếu không có ngươi túc trực bên cửa để ngăn ngừa bọn tiểu khất cái thì đúng là đại gia mới không được thảnh thơi để nhâm nhi bữa rượu đâu. Ngươi yên tâm đi, nếu ngươi hoàn thành được chức trách của ngươi thì Ðiền đại gia này sẽ không quên việc ban thưởng cho ngươi đâu.?"

Nghe được lời hứa hậu hĩnh này tên A Tam sướng đến phổng mũi.

Hắn vội vã khom người và hướng vào bên trong để nói lời đáp tạ, "Ða tạ Ðiền đại gia, Tiểu nhân kia... ?"

Như đã nói, ở phía trước tửu điếm lúc nào cũng có một vài đứa bé chầu chực sẵn để khất thực. Và ở tại tửu điếm này, khi đã có một môn thần hộ cửa cao to là A Tam thì bọn tiểu khất cái kể như hết đường khất thực. Mà cái đói thì đâu buông tha bọn chúng.

Càng đói thì bọn trẻ càng thêm liều. Và có một đứa đã nhân lúc tên A Tam vừa khom người vừa quay mặt vào bên trong để huyên thuyên đã nhanh chân chạy luôn vào tửu điếm.

Mọi rối loạn liền xảy ra.

ở bên trong có giọng nói của đại gia họ Ðiền gào lên, "Uý, món gà quay của ta? A Tam, sao ngươi khinh suất để cho bọn quỷ này vào đây quấy rối bọn ta?"

"Xoảng, lanh canh... lanh canh... ?"

"ầm.?"

Tên A Tam hoảng hồn bèn đứng ngây người đấy. Hắn dịch bộ đứng án ngữ ngay lối đi.

"Vụt ?"

"Bùng.?"

Ðứa bé kia sau khi lọt vào trong tửu điếm và chộp được nguyên một con gà quay vàng ươm liền ba chân bốn cẳng chạy ra.

NÓ đâu ngờ rằng vị môn thần hộ cửa đã án ngữ mất đường chạy của nó. NÓ liền va thẳng vào đúng ngay cái bụng bệ vệ của gã A Tam.

NÓ bật ngã về phía sau. A Tam không thể không loạng choạng vì cú va bất ngờ này.

Từ bên trong lại vang ra tiếng la hét của bọn thực khách.

Gã A Tam giận dữ gầm lên, "Ðồ chuột nhắt thối tha! Ngươi dám đùa bỡn với A Tam đại gia à?"

A Tam lao đến và xòe rộng bàn tay hộ pháp ra và chộp ngay vào đứa bé nọ.

CÓ lẽ đã quen với cách thức bắt người của A Tam hoặc do đứa bé kia đã bàn định sẵn với những đứa bé còn lại ở bên ngoài, nên ngay lúc đó khi đứa bé kia vừa vội vàng thụt người về phía sau vừa ném con gà quay nọ bay vọt qua dưới cánh tay đang vươn ra của A Tam và là ném cho một trong những đứa trẻ ở bên ngoài thì có hai đứa bé khác đã nhảy xổ vào phía sau tên A Tam. Một đứa thì nhào đến ôm chặt một chân của gã A Tam, một đứa thì cứ nhè dưới nách của A Tam mà chọc đủ mười ngón tay vào đó.

Do một chân bị trì kéo và miệng thì phải ngoác ra cười sằng sặc vì vậy tên A Tam đành phải giương mắt nhìn con gà quay bay ngang qua người gã và nhìn đứa bé liều lĩnh kia chui tọt qua hai chân của hắn để chạy thoát ra ngoài tửu điếm.

Chưa hết, trong khi A Tam vừa cười vừa cố vung cánh tay còn lại để Chộp vào đứa bé đang ôm chân gã thì đứa bé đó đã nhan nhẹn lăn tròn trên mặt đất bẩn để chạy thoát thân.

Chân vừa được rảnh thì A Tam lại phải thêm một phen tức giận khi đứa bé còn lại cũng vội vàng tháo lui với những tràng cười nắc nẻ vì thích thú.

Ðến khi A Tam cố lê tấm thân to nặng định chạy đuổi theo bọn tiểu yêu thì tất cả bọn chúng đều chạy biến đi theo đủ mọi hướng. CÓ còn lại chăng là chỉ còn mỗi một mình Vương Thế Kỳ đang tủm tỉm cười trước cảnh náo loạn mới xảy ra.

Không phân biệt trắng đen, cũng không cần biết đứa bé đang tủm tỉm cười nọ có là đồng bọn với những đứa bé kia hay không, A Tam bèn trút hận lên đầu Vương Thế Kỳ.

Bàn tay hộ pháp của A Tam liền chộp cứng lấy Vương Thế Kỳ. Tay Còn lại của gã, cũng lo toan kém bàn tay kia, nhanh tốc được gã vung lên và quật loạn vào người Vương Thế Kỳ.

Mọi việc xảy ra quá bất ngờ nên khi Vương Thế Kỳ hiểu là việc gì đang xảy ra với nó thì toàn thân của nó đã lãnh những đòn hận của gã A Tam trút vào nó không dưới mười lượt.

"Bộp, bùng, bùng... ?"

Vừa sững sờ vừa ngạc nhiên vừa tức giận trước sự hồ đồ của gã to đầu lớn xác. Vương Thế Kỳ vội vàng vận lực vào song thủ định dùng Thập chỉ truy hồn quật trả lại đối phương.

Nhưng đúng vào lúc đó, gã A Tam đột nhiên gào lên, "ôi chao.?"

Và hai tay của gã lập tức buông xuôi, không còn khống chế được Vương Thế Kỳ nữa.

Vương Thế Kỳ còn đang ngơ ngác thì bỗng từ đâu bên trên có hai vật chợt rơi vào đầu nó và rơi luôn xuống đất trước mặt nó. NÓ đưa mắt nhìn theo và nhận ra rằng đó chính là hai chiếc răng cửa khá to, có lẽ là răng của gã A Tam. NÓ lại ngước mắt nhìn lên thì khuôn mặt nhăn nhó của gã A Tam với khóe môi rỉ máu của hai chỗ trống ở hàm răng của gã liền đập vào mục quang của nó.

Ðến lúc đó, Vương Thế Kỳ mới nhận ra là vừa có thêm một nhân vật với khí thế đường hoàng đang đứng ngay bên cạnh nó và cũng nhìn sững vào gã A Tam.

Giọng nói của nhân vật nọ đến lúc đó mới được phát ra, "A Tam, bản công tử không trách ngươi vốn chỉ là kẻ thừa hành chức trách.

Nhưng bản công tử buộc phải trừng phạt vì sự hồ đồ của ngươi.?"

Không nghe tên A Tam đáp lời, Vương Thế Kỳ ngạc nhiên và nhìn vào gã. Và hai tai nó lại nghe nhân vật kia tiếp tục giải trình, "Ðứa bé này không cùng phe với bọn kia và cũng không hề tham gia vào việc náo loạn vừa rồi. Vì ngươi đã lầm lẫn và đã hành hạ đứa bé này nên bản công tử phải lấy đi của ngươi hai cái răng và phạt ngươi phải đứng như thế này đúng nửa canh giờ. Hy vọng sau này ngươi sẽ không lầm lẫn nữa.?"

Nói xong nhân vật kia mới cúi đầu nhìn xuống Vương Thế Kỳ, "Tiểu huynh đệ, ta đã đòi lại sự công bằng cho tiểu huynh đệ rồi đó.

Tiểu huynh đệ đã hài lòng chưa?"

Vương Thế Kỳ bây giờ mới có dịp nhìn kỹ diện mạo của nhân vật vừa mới giải nguy cho nó.

ÐÓ là một vị công tử với phong thái tiêu dao, gương mặt tuấn tú với hai khoé miệng luôn tươi cười. Và nhất là y phục của vị công tử nọ, tinh tươm, sạch sẽ không hề lấm chút bụi đất, chứ đâu như nó.

Vương Thế Kỳ liền nhìn lại bản thân nó.

Y phục rách bươm cứ như tổ đỉa, đã thế lại còn lấm lem và xốc xếch nữa. Chẳng trách gã A Tam kia đã hiểu lầm và gọi nó là một tiểu khất Cái và tiếp đó là gã đã lầm lẫn khi cho nó là đồng bọn của lũ tiểu khất cái kia.

NÓ ngượng ngùng với dáng vẻ bên ngoài của nó bao nhiêu thì nó càng muốn chứng tỏ cho vị công tử kia biết rằng nó không phải là một tiểu khất cái bấy nhiêu.

Vương Thế Kỳ vội vàng chỉnh dung và vòng tay thủ lễ, "Tiểu đệ Vương Thế Kỳ đa tạ đại huynh đã giải nạn. Không biết tiểu đệ có được diễm phúc biết qua cao danh quý tánh của đại huynh không?"

Lời sáo ngữ này vừa được Vương Thế Kỳ chỉ là một đứa bé phát ra, vị công tử kia liền vùng cười lên, "Ha ha ha... tiểu huynh đệ thật là khách khí. Bằng vào lời lẽ này chắc hẳn tiểu huynh đệ đã từng được giáo huấn nghiêm ngặt. Ta họ Lưu, tên Trúc Hàn. Còn tiểu huynh đệ, song thân là ai? Sao tiểu huynh đệ lại ra nông nỗi này?"

Không đáp vội vì có một việc khác khiến Vương Thế Kỳ phải chú ý hơn. Ðưa tay chỉ vào gã A Tam, nó hỏi, "Vị nhân huynh này sao cứ đứng yên mãi thế, Lưu đại huynh?"

Lưu Trúc Hàn phẩy tay một cái, "Dù ta có nói ra thì e rằng tiểu huynh đệ cũng không sao hiểu được. Hắn đã bị ta chế trụ huyệt đạo đấy ?"

Ngược lại với lời nói của Lưu Trúc Hàn, Vương Thế Kỳ nghe xong liền lộ vẻ kinh ngạc, "Chế trụ huyệt đạo? Nói vậy Lưu đại huynh là người thuộc giới giang hồ?"

Lưu Trúc Hàn cũng kinh ngạc không kém, "Không sai, còn tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ vì sao lại am tường điều này?"

Vương Thế Kỳ nhoẻn cười, "Vì tiểu đệ cũng là người thuộc giới giang hồ mà?"

"Tiểu huynh đệ cũng biết võ công ư?"

Vương Thế Kỳ gật đầu, "Ðương nhiên là tiểu đệ phải biết nên mới dám xưng mình là người thuộc giới giang hồ chứ.?"

"Sao ta trông tiểu huynh đệ chẳng có dáng vẻ gì là người biết võ công cả vậy?"

"Có phải Lưu đại huynh nhìn thấy tiểu đệ bị vị nhân huynh này bắt giữ một cách dễ dàng nên mới nói như thế không?"

Lưu Trúc Hàn gật đầu, "Ðúng vậy, không phải như thế sao?"

Vương Thế Kỳ giải thích, "Ðó chẳng qua chỉ vì tiểu đệ bị bất ngờ mà thôi.?"

Mặc cho Lưu Trúc Hàn nhếch môi cười nửa miệng lộ vẻ không tin, Vương Thế Kỳ bỗng đề xuất, "Lưu đại huynh này, nếu tiểu đệ muốn Lưu đại huynh tha cho vị nhân huynh này một lần thì Lưu đại huynh có chấp thuận không?"

Lưu Trúc Hàn lại nhún vai, "Ðược, sao lại không? Nếu tiểu huynh đệ không muốn trách phạt hắn nữa thì ta cứ tùy theo tiểu huynh đệ vậy ?"

Miệng thì nói lời chấp thuận nhưng Lưu Trúc Hàn vẫn chưa có một cử động gì tỏ ý muốn giải khai huyệt đạo cho gã A Tam cả.

Vương Thế Kỳ thì do mẫu thân chưa dạy cho việc chế trụ lẫn giải khai huyệt đạo nên nó lộ vẻ lúng túng, "Lưu đại huynh, tiểu đệ phải làm gì để vị nhân huynh đây cử động được?"

Lưu Trúc Hàn không đáp mà lại hỏi, "Huynh đệ không biết thật sao?"

"Vị trí các huyệt đạo thì tiểu đệ biết, nhưng còn việc chế trụ hoặc giải khai thì tiểu đệ vẫn chưa am tường.?"

Lưu Trúc Hàn một lần nữa lại nhếch môi cười nửa miệng và hàm ý của nụ cười này như thế nào thì Vương Thế Kỳ đã rõ.

Tuy đang phải ngượng nghịu trước cái cười của Lưu Trúc Hàn nhưng Vương Thế Kỳ cũng kịp tinh mắt nhìn theo động tác của Lưu Trúc Hàn lúc Lưu Trúc Hàn giải khai huyệt đạo cho gã A Tam.

Sau đó khi Lưu Trúc Hàn quay người bỏ đi thì gã A Tam lại len lén định quật vào đầu Vương Thế Kỳ một quyền bằng bàn tay hộ pháp của gã để trút hận. Vương Thế Kỳ lần nay do đã lường trước nên đã kịp đảo mình lẩn tránh.

"Vút ?"

"A Tam huynh, lần này thì huynh sẽ không bắt được tiểu đệ nữa đâu Hơn nữa, tiểu đệ không những sẽ không trách huynh vì hành động lúc mới rồi mà còn muốn tạ lỗi với huynh đây.?"

Quả vậy, chính vì Vương Thế Kỳ thấy tội cho A Tam, khi không lại bị gãy mất hai cái răng cửa do Lưu Trúc Hàn trừng trị quá nặng tay nên nó mới cố ý trùng trình lưu lại.

Nhưng đối với A Tam, việc gã không những đã mất sĩ diện trước mặt một đứa bé mà lại còn quật hụt đứa bé này khiến cho gã phải động nộ.

Gã gầm lên, "Tổ tông mười tám đời tên xú tiểu quỷ này, ngươi còn định trêu chọc đại gia nữa ư? Chết này, cho ngươi chết này.?"

"Vút ?"

"Vút ?"

Hai lượt đảo mình, Vương Thế Kỳ lần lượt thoát được hai quyền nữa của gã A Tam. Và nó không thể không phấn khích trước sự lợi hại của bộ pháp Nhất ma chi vạn ma mà nó đang vận dụng lần đầu tiên trong lúc cùng người khác giao thủ. NÓ càng kêu to hơn, "Ðấy!

Huynh đã thấy chưa? Lần mới rồi là do đệ sơ tâm thôi. Từ nay về sau, nếu huynh cứ giữ mãi hành vi thô lỗ này, tiểu đệ tin rằng thế nào huynh cũng gặp phải tình trạng như lúc nãy thôi.?"

Ðã ba lần bốn lượt ra tay đều bị một đứa bé con lách mình thoát đi trong gang tấc, gã A Tam không những không phục mà còn gầm lên dữ tợn, "Ðại gia như vậy mà thô lỗ ư? Nếu không vì bọn cẩu tạp chủng các ngươi thì đại gia đâu phải phơi nắng suốt ngày ở trước tửu điếm? Ngươi còn già mồm nói lý với đại gia à? Chết này, lần này thì phải trúng này.?"

"Vút, vút ?"

Vẫn thế, và sau thêm vài lượt đánh trượt nữa, gã A Tam đã phải thè lưỡi há mồm để thở hồng hộc vì quá mệt.

Lúc đó, không hiểu bọn tiểu khất cái kia đã quay lại từ lúc nào, và chúng đã trông thấy tất cả. Bọn chúng cùng reo hò ầm lên, "Hay quá, thân thủ quả là ảo diệu.?"

"Tránh né hay lắm.?"

"ê, sao ngươi không thuận tay mà giáng cho gã bất cận nhân tình kia một chưởng. Ngươi nhân nhượng cho gã nhưng sau này khi gã tóm được ngươi, gã sẽ không nương tay với ngươi đâu.?"

"Phải đấy, các hạ phải nhân cơ hội này mà cho gã một trận đòn nhớ đời Không phải lúc nãy chính gã đã đánh các hạ mười mấy quyền đó ư?"

"Bọn tiểu khất cái mỗi tên nói một cách. Chúng xưng hô và gọi Vương Thế Kỳ loạn xạ tùy theo cách chúng nhìn nhận Vương Thế Nhưng Vương Thế Kỳ thì lại không nhẫn tâm, không muốn ra tay quá nặng với một người cao to và lớn tuổi hơn Vương Thế Kỳ nhiều.

Vả lại, Vương Thế Kỳ cũng không thích thú lắm với cái trò cướp giật trắng trợn của bọn tiểu khất cái kia, sau đó lại quay ra hậm hực với người phải thừa hành chức trách.

NÓ bèn dừng lại, đúng lúc A Tam không thể chi trì được nữa, "A Tam huynh, xin lượng thứ cho. Tiểu đệ những mong huynh sẽ không để tâm đến việc này. Cáo biệt! ?"

Trong khi Vương Thế Kỳ quay người bước đi, vô tình nó lại nhìn thấy Lưu Trúc Hàn đang yên vị ở một chỗ gần đó và đang quan sát nó. Với ánh mắt của Lưu Trúc Hàn lúc này đang sửng sốt. Vương Thế Kỳ biết rằng vị công tử họ Lưu thế là phải tin vào lời của nó. NÓ biết võ công và nó đúng là người thuộc giới giang hồ.

Không những Lưu Trúc Hàn đã nhận ra điều đó mà bọn tiểu khất cái bấy giờ gồm những bảy mạng, cũng đã nhận chân ra sự thật.

Lẽo đẽo đi theo sau Vương Thế Kỳ, một trong bọn tiểu khất cái chợt léo nhéo hỏi, "ê, thân pháp của ngươi lúc nãy là thân pháp gì vậy? Và ngươi có phải cũng là người thuộc Cái bang như bọn ta không?"

Vương Thế Kỳ ngẩn cả người, "Cái bang? Hóa ra chư vị huynh đệ đây đều là người của Cái bang vốn là một đại bang nổi danh khắp Trung nguyên đó sao?"

Tên tiểu khất cái kia chợt khoa chân bước đi thật nhanh. Và hắn vừa đi vừa song hành với Vương Thế Kỳ vừa hỏi nữa, "Ðương nhiên là bọn ta đều là người của Cái bang cả rồi. Ta đã hỏi ngươi những gì?

Sao ngươi không chịu đáp lời ta?"

Thái độ của tên tiểu khất cái này dường như không có mấy thiện cảm với Vương Thế Kỳ. Biết thế, Vương Thế Kỳ đành phải đáp, "Tiểu đệ không phải là người của Cái bang.?"

"Không phải ư? Vậy tại sao ngươi lại cố tình mạo nhận là người bổn bang?"

Vương Thế Kỳ kinh ngạc, "Tiểu đệ đã mạo nhận bao giờ?"

Tên kia hừ mũi, "Vậy mà còn không chịu là mạo nhận à? Xem này, y phục rách rưới, mình mẩy nhơ bẩn, đầu tóc lấm lem, lại còn có ý muốn tìm đến các tửu điếm để khất thực nữa. Ngươi còn chối là không hề mạo nhận làm người bổn bang ư?"

Vương Thế Kỳ cười thiểu não, "Gia phụ gia mẫu thì bị hãm hại, thân tộc không còn ai, bằng hữu không, huynh đệ không, tiểu đệ bây giờ chỉ tứ cố vô thân nên không thể không ra nông nỗi này. Chứ tiểu đệ đâu muốn biến mình thành một người khác nhất là phải mang tiếng mạo nhận làm người của quý bang?"

Bọn tiểu khất cái, vẫn đi theo sau, vừa nghe Vương Thế Kỳ nói xong liền nhao nhao kêu lên, "Phải rồi đấy, Hà lão đại, lúc nãy khi nhìn qua thân thủ của vị này ta đã quả quyết vị này không phải là người bổn bang mà, chỉ là do hoàn cảnh mà thôi.?"

"Không sai, chính mắt ta cũng trông thấy vị huynh đài đó đâu có lao vào tranh phần thức ăn với bọn ta. Hà lão đại chỉ khéo nghi ngờ không đúng chỗ mà thôi.?"

"Bỏ đi, Hà lão đại, ngươi không thấy vị huynh đài này chẳng được phần nào khác ngoài những cái quyền của gã A Tam kia sao?"

Ngữ này xem ra, tên tiểu khất cái kia chính là đầu lãnh của cả bọn.

ÐƯỢC dịp lên mặt, Hà lão đại nào lỡ. Hắn oang oang bảo, "Bọn ngươi nghe đây, tuy bọn ngươi nói như thế nhưng ta đâu phải là người cả tin. Tên này dù sao cũng có tội là đã có dáng vẻ bên ngoài hoàn toàn trùng hợp với chúng ta. Mười phần có đến chín là tên này thế nào cũng có ý đồ muốn mạo nhận làm người Cái bang. Theo ta, cứ giải hắn về cho phân đà chủ định đoạt. Bọn ngươi nghĩ sao?"

Nghe nói phải bị giải đi, Vương Thế Kỳ kêu lên, "Khoan đã, nếu chư vị huynh đệ muốn thì tiểu đệ có thể rời bỏ ngay tiểu trấn này.

Chúng ta bất tất phải chuyện bé xé ra to làm gì?"

Nhưng tên Hà lão đại vẫn khăng khăng, "Không được, ở Hề Thủy trấn này nhờ bọn ta khéo cảnh giác nên ngươi mới không qua mắt được bọn ta. Nếu buông tha ngươi và để ngươi lưu lạc đến địa bàn khác thì trước sau gì ngươi cũng sẽ giở trò thôi. Hoàng lão nhị, Thôi lão tam, Tri lão tứ, bọn ngươi còn chờ gì nữa mà không giải hắn đi.?"

Miệng Hà lão đại kêu đồng bọn ra tay nhưng chính hắn đã ra tay động thủ trước. Hà lão đại rùn người và khoa tay tạt xéo vào Vương Thế Kỳ, Vương Thế Kỳ biết rằng tuy Hà lão đại đúng chiêu đúng thức nhưng lực đạo lại như là không có. So với bản thân nó thì chiêu này của Hà lão đại chẳng khác nào trò trẻ con.

CÓ phần nào yên tâm, Vương Thế Kỳ vì muốn mau chóng thoát khỏi sự hiểu lầm này bèn dịch chân đảo người theo bộ pháp Nhất ma chi vạn ma, như đã từng đối phó với A Tam và lách tránh chiêu trảo của Hà lão đại một cách dễ dàng.

Ðồng thời, miệng nó cũng kêu lên phân minh, "Hà huynh, tiểu đệ đã bảo là không hề mạo nhận làm người quý bang kia mà? Mong Hà huynh nên tin vào tiểu đệ.?"

Hụt chiêu, Hà lão đại bất phục, "Tà môn, nếu ngươi không phải mạo nhận là người bổn bang thì ngươi cũng là hạng tà môn đang phải trừng phạt thôi. Xem chiêu Lão hổ vồ bạch thố đây!?"

"vù vù ?"

Một trảo không xong, Hà lão đại bèn dùng cả song trảo. Một trên một dưới, một thấp một cao, song trảo của Hà lão đại tuy không được bao nhiêu lực đạo nhưng chiêu thức quả là trầm trọng. Song trảo hầu như cùng uy hiếp đều khắp phần chính diện của Vương Thế Kỳ.

Tuy nhiên, chỉ với một lần dịch bộ, một lần nữa Vương Thế Kỳ đã để cho song trảo của Hà lão đại rơi vào khoảng không, chỉ cách bản thân Vương Thế Kỳ trong gang tấc mà thôi.

Nhưng Hà lão đại thật không hổ là người đầu lãnh của bọn đồng niên. Chiêu trước vừa hụt hắn nhanh nhẹn biến chiêu và tiếp tục tiến công vào Vương Thế Kỳ. Hắn còn đanh giọng nạt lên, "Giỏi lắm!

Nhưng hãy xem chiêu Hắc hổ thâu tâm đã.?"

"Vù vù ?"

Khi song trảo lướt vào khoảng không theo sự biến chiêu của Hà lão đại song trảo liền tuần tự ngoặc lại và vồ thẳng vào vùng tâm thất của vương Thế Kỳ lúc này đang phơi bày lồ lộ.

Bình tâm tĩnh trí, Vương Thế Kỳ lại nói, "Hà huynh, tiểu đệ không muốn chúng ta cứ hiểu lầm nhau. Tiểu đệ phải đi đây.?"

"Vụt ?"

Bằng một động tác xoay người Vương Thế Kỳ lại để cho song trảo của Hà lão đại trượt sang một bên. Liền ngay lúc đó, Vương Thế Kỳ khẽ lùi lại một bộ và tiếp tục xoay người theo hình vòng cung và khoa chân định bỏ đi.

Nhưng Hà lão đại nào chịu buông tha, nhất là khi hắn vừa bị Vương Thế Kỳ làm cho bẽ mặt trước bọn đồng lứa.

"Ngươi không được chạy. Còn bọn ngươi nữa, chỉ biết lấy mắt mà nhìn ư? Không sợ ta về bẩm báo với phân đà chủ sao?"

Vừa nghe tên Hà lão đại quát xong, bọn tiểu khất cái còn lại, sau một chút lưỡng lự bèn nhảy tất cả vào phương vị của Vương Thế Kỳ.

cục diện ly kỳ này, bọn tiểu khất cái sàn sàn tuổi tác với nhau đang quần thảo ngay phía trước tửu điếm vốn là chỗ đông người qua lại, khiến cho không ít kẻ hiếu kỳ cùng giương mắt mà nhìn.

Trong số đó, nếu kể đến những người quen biết thì có Lưu Trúc Hàn, vị công tử vừa chạm mặt với Vương Thế Kỳ và một vị khất cái trung niên với năm túi đeo ở phía sau. Vị khất cái này vì bọn tiểu khất cái kia chưa nhìn thấy, nếu không bọn chúng đã phải ù té chạy rồi.

Cả hai người này đều đứng lẫn trong bọn người nhàn rỗi hiếu kỳ.

Và một thì càng lúc càng kinh ngạc trước thân thủ quái lạ của Vương Thế Kỳ, một còn lại thì ngấm ngầm đắc ý với một đứa bé tuy có dáng vẻ bên ngoài giống với bọn tiểu khất cái nhưng lại có gương mặt khôi ngô tuấn tú dễ nhìn.

Lúc đó, tuy bị bọn tiểu khất cái gồm những bảy mạng vây bủa khắp nơi với đủ loại chiêu thức tấn công, nhưng xem ra Vương Thế Kỳ vẫn không hề rối loạn cước pháp. Không những thế, nét mặt và ánh mắt Của Vương Thế Kỳ càng lúc càng rạng rỡ khi bản thân nó sau một lúc lâu bị vây đánh vẫn chưa hề bị trúng dù là một quyền, một chưởng, một trảo hay một cước của bọn kia. Dù chỉ là trúng vào chéo áo hay sượt qua da.

Bởi vậy, Vương Thế Kỳ không thể không phấn khích trước sự lợi hại của loại bộ pháp này.

Vì quá phần khích nên Vương Thế Kỳ cứ tiếp tục chi trì cục diện và vô tình không nhận ra là tên Hà lão đại đã lẻn bỏ đi từ lúc nào rồi.

Trận quần thảo càng lúc càng gay cấn và Vương Thế Kỳ càng thi triển bộ pháp kia thì nó càng phấn khích lạ. NÓ chỉ phải chững lại có một lần duy nhất khi bên tai nó chợt nghe một tiếng quát rền vang.

"Dừng lại!?"

NÓ lạng người vượt ra khỏi vòng vây, và lấy làm lạ khi nó nhận ra là có rất đông người đang đứng vây quanh bọn nó.

còn người vừa mới lớn tiếng quát lên thì lại đang ung dung đứng ngay bên cạnh Hà lão đại. Ðó là...
Bình Luận (0)
Comment