Cửu Vạn Phong

Chương 53

Trong tiết xuân về, hoa nở rộ, Liên Vân Trại nghênh đón Đại Đương Gia của họ trở về.

Cùng Đại Đương Gia trở về, là nguyên Đại Trại Chủ—— Cố Tích Triều.

Bao khuôn mặt đằng đằng sát khí, nhưng cuối cùng một câu cũng không thốt lên được.

Vài năm nay, Cố Tích Triều làm gì bọn họ cũng thấy rồi —— hắn cứu người, hắn chuộc tội, hắn giúp Đại Đương Gia.

Mà trọng yếu hơn là, quan hệ của Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều—— trong thiên hạ có mấy ai lại không rõ không hay?

Lão Bát tự nhiên là biết, biết rõ —— Đại Đương Gia và Cố Tích Triều, là tình lữ.

Tình lữ.

Trong chốn giang hồ có rất nhiều tin đồn, rất nhiều tin đồn về Đại Đương Gia và Cố Tích Triều.

Lão Bát đều nghe qua.

Dễ nghe có, khó nghe cũng có.

Lúc đầu hắn phẫn nộ, theo thời gian, giờ đây hắn chết lặng.

Hủy Nặc Thành của Hồng Lệ nằm ngay gần Liên Vân Trại, một năm kia, ngày thành thân của Hồng Lệ, Đại Đương Gia đang ở vùng ngoài phá án, ngay cả lễ vật cũng dùng bồ câu đưa tới chứ không đích thân đến mừng.

Thời gian thoắt trôi, Hủy Nặc Thành vẫn là Hủy Nặc Thành kia, Tức Hồng Lệ lại không còn là Tức Hồng Lệ xưa nữa.

Năm đó Tức Hồng Lệ là hồng nhan mà Thích Thiếu Thương một lòng muốn kết duyên, hiện giờ Tức Hồng Lệ đã là người của Hách Liên Tướng Quân Phủ, làm vợ người ta.

Hồng Lệ nàng hạnh phúc sao? Lão Bát luôn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Ai có thể nói nàng không hạnh phúc chứ? Tiểu yêu đối với nàng tốt không chê vào đâu được, trên đời này ai lại không biết, ai lại không hiểu.

Chính là, Hồng Lệ nàng sung sướng sao?

Nàng yêu Đại Đương Gia sâu đậm nhường ấy!

Lão Bát cảm thấy Hồng Lệ không thể nào sung sướng cho nổi.

Mà kẻ đầu sỏ gây nên bất hạnh cho nàng, chính là tên Cố Tích Triều kia.

Cố Tích Triều là ai —— là tội nhân Liên Vân Trại, là tội nhân Hủy Nặc Thành.

Chính là, Đại Đương Gia nói, hắn và Cố Tích Triều cùng nhau chuộc tội, cùng nhau cứu người. Lúc trước Cố Tích Triều giết bao nhiêu mạng, hiện giờ bọn họ sẽ cứu bấy nhiêu người.

Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn giữ lời, làm đúng như vậy.

Lão Bát quả thật nói không nên lời —— nói không được một câu nào không tốt về Cố Tích Triều.

Tuy rằng hắn thực sự có tư cách nói như vậy, thậm chí có tư cách mắng tên kia.

Nhưng chẳng phải Phật thường dạy “Phóng hạ đầu đao, lập địa thành Phật” đó sao?

Phật còn dạy, “Cứu một mạng người, hơn xây bảy tháp phù đồ.”

Đại Đương Gia cũng nói, giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất, không bằng khoan dung độ lượng.

Lão Bát thấy mình không thể phản bác được điểm nào.

Chỉ là hắn kiểu gì cũng không hòa nhã nổi với Cố Tích Triều.

Chính là, Đại Đương Gia không cưới Tức Hồng Lệ, mà lại ở rịt bên Cố Tích Triều.Hắn thủy chung không thể hiểu được.

Hồng Lệ nàng đẹp đến tuyệt mỹ —— đây chính là võ lâm đệ nhất mỹ nữ.

Được rồi, tạm thời thừa nhận, Cố Tích Triều kia quả thật tư sắc không tồi —— nhưng nam nhân cứng rắn, ôm sao sướng bằng thân thể nữ nhân mềm mại tỏa hương?

Không nghĩ ra, không hiểu nổi —— lão Bát thống khổ tự đập đầu mình.

Hắn cảm thấy ủy khuất thay Hồng Lệ, đáng tiếc thay Hồng Lệ—— thua dưới tay một nam nhân.

Nhưng cho tới bây giờ, sao vẫn chưa dừng đi chứ? —— Hồng Lệ sớm đã là vợ người khác, Đại Đương Gia và Cố Tích Triều dây dưa cũng đã nhiều năm.

Hết thảy đều đã định, còn có thể sửa đổi gì nữa? —— bọn họ hẳn là không muốn sửa đổi đi.

Nhiều năm qua đi như vậy, hắn cũng nhìn thấy biến hóa của Cố Tích Triều ——hiện giờ việc hắn làm, đều là việc đúng.

Cho nên lão Bát vẫn trầm mặc, không nói lời nào.

Năm đó đâm hắn một nhát, hiện giờ gặp lại, chỉ cảm thấy vết thương kia khó lòng thứ tha.

Nhất thời không khí xung quanh trầm thẹn, Thích Thiếu Thương thản nhiên thở dài, nhẹ nhàng đè tay Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều mỉm cười, tựa hồ cũng không thèm để ý.

Lão Bát tìm lý do đi ra ngoài, cảm giác sung sướng khi gặp lại Đại Đương Giaxen cùng nỗi nghẹn khuất khi nhìn mặt Cố Tích Triều, hắn không biết muốn nói gì, cho nên hắn liền rời đi.

Thích Thiếu Thương nhìn quanh Liên Vân Trại rộng lớn này, cảm giác thời gian đã qua lâu rồi, lâu đến nỗi quay đầu nhìn lại, không nhớ nổi năm ấy mình bao nhiêu tuổi nữa.

Hắn tiến lại, đặt tay lên bả vai của Cố Tích Triều, động tác nhẹ nhàng thuần thục đến hoàn hảo —— hiện giờ, bọn họ đã không cần dùng động tác thân mật để chứng tỏ thân mật, chỉ đơn giản một ánh mắt đã đoán được tâm ý đối phương.

Hắn nói, “Tích Triều, đừng trách lão Bát…”

Cố Tích Triều nâng mi cười cười có ý trấn an, vươn tay sửa vạt bạch y của hắn, “Nói thật, hắn không vừa gặp đã muốn giết ta, ta đã bất ngờ lắm rồi.”

Thích Thiếu Thương cầm tay hắn, “Đệ chỉ cần nhớ rõ, vô luận như thế nào, ta và đệ cùng nhau gánh.”

Vì thế Cố Tích Triều trong tiết xuân chốn biên quan, nở nụ cười trong sáng —— đại khái lâu rồi không nở nụ cười khuynh thế nhường ấy.

Tranh giành quyền lợi chốn trung tâm kinh sư, tựa đang đi trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ từng ngày, phải liều giam mình chốn đại mạc này. Mặc dù gặp nạn, phải đối mặt với kẻ khó có thể đối mặt, cuối cùng lại có thể cười hạnh phúc vui vẻ đến vậy.

Cùng nhau gánh, cho nên sẽ không cảm thấy có áp lực —— ta đã thành tâm sám hối, ngươi nếu vẫn không thể nhận, như vậy, cũng chỉ là thuận theo tự nhiên.

Chợt nhớ tới câu nói kia, người nếu vô tình, ta liền ngưng.

Thái độ tình cảm và cách xử lý sự vụ đúng là có điểm giống nhau—— từng sai lầm, ta đã hứa thật tâm sám hối sửa chữa, nếu vẫn không được các ngươi tha thứ, hay là bỏ qua —— như vậy, ta duy cầu chính mình không thẹn với lương tâm mà thôi.

Đây là ý nghĩ trong chớp mắt của Cố Tích Triều.

Hắn bỗng nhiên nghĩ, nhiều năm như vậy qua đi, Tức Hồng Lệ còn giống năm đó, năm tháng không hủy nét hồng nhan? Tang thương không thay đổi dáng điệu ung dung ấy?

Không biết lúc này đây, gặp lại nàng, sẽ là một màn mở đầu như thế nào, dẫn đến một kết cục thế nào?

Nhớ tới năm đó tại Ngư Trì Tử, người mất Hồng Lệ, ta mất Vãn Tình trống trải hoang vắng —— mà thoắt cái, người cùng ta, nay ở bên nhau.

Cố Tích Triều sang sảng cười, nhìn Thích Thiếu Thương —— “Huynh còn nhớ năm đó huynh nói với ta cái gì không? Về Tức Hồng Lệ đó.”

Thích Thiếu Thương nắm thật chặt tay hắn, thản nhiên cười, “Đương nhiên.”

Thích Thiếu Thương từng nói, bọn họ mỗi người xuất ra nửa cái mạng cho Tức Hồng Lệ giết. Còn lại nửa cái mạng, ở bên nhau, cũng có thể chăm sóc nhau 30 – 50 năm sau này.

Hai người xài chung một cái mệnh —— là lời thề khiến nhân thế động tâm.

Người khi còn trẻ, càng thích nghe lời thề non hẹn biển mật ngọt xuôi tai.

Ta cùng người cả đời làm bạn, ta và người tình duyên trọn kiếp.

Có tuổi rồi, phát hiện ra mình không ưa thề thốt, không dám thề nữa —— bởi vì đã biết lý giải, thế sự đổi dời, bể khổ tang tóc.

Tiết vật phong quang bất tương đãi

Tang hiền bích hải tu du cải.

(Lễ vinh náo nhiệt không đợi nữa

Ruộng dâu biển biếc chớp mắt thay)

Cho nên, tài năng thành danh còn có thể kiên định lập lời thề, là một vận may khó gặp.

Hiện giờ, hắn cùng người đã đạt được, lại nhiều năm như vậy.

Nếu không có Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cả đời chỉ là tên thư sinh tài không gặp thời, đại khái chỉ tranh quan đoạt chức, chìm nổi quan trường mấy chục năm, sắc bén giành dật.

Nếu không có Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương cả đời chỉ là tên ngốc giam mình nơi đại mạc, mỗi ngày xung phong bụi cát, trên lưng ngựa giết địch, giống như hoa quyến luyến năm tháng, múa kiếm trong cát vàng bay như nước chảy năm nào.

Nếu là không có Cố Tích Triều, Tức Hồng Lệ không phải rơi lệ, cũng không cần thở dài —— nàng sẽ hạnh phúc gả cho người nàng muốn trao phận, sống những tháng ngày khoái hoạt.

Chỉ là, không có “nếu như”.

Nhân sinh vĩnh viễn không có nếu.

Vì thế, dây dưa nhiều năm như vậy, cuối cùng đổi được một đời trần ai lạc định. (Kiên định vượt qua bi ai)

Bọn họ —— là nhất định rồi.

==

Tiết vật phong quang bất tương đãi

Tang hiền bích hải tu du cải.

(Trường An Cổ Ý – Lư Chiếu Lân)
Bình Luận (0)
Comment