Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 53


Hệ thống cẩn thận nghiên cứu một chút, rốt cuộc cảm thấy sai sai ở chỗ nào đấy, cái bản mạng giá đỗ kia của ký chủ...!không đúng, chồi non Tế Huyết Linh Đằng, không thấy đâu nữa!
Lúc nãy nó chỉ chú ý đến cung điện mà Châm Diệp linh thực xây lại, đừng nói là...
Hệ thống bi ai giùm cho cái cây linh thực đáng sợ kia, gặp phải kẻ địch gian trá như ký chủ, ngươi có chết cũng không oan uổng đâu, ai bảo chủ nhân ngươi chăm sóc ngươi "béo" đến như vậy chứ?
Hệ thống thập phần hiểu biết tính cách của ký chủ nhà mình, nàng tuyệt đối là kiểu người không có lợi thì không làm.

Nếu không phải rễ cây linh thực này khiến cho ký chủ cảm thấy hứng thú, nàng sẽ không lăn lộn trong cung điện này lâu như vậy, còn tiêu hao nhiều linh thạch đến thế.
Nếu không phải vậy, ký chủ thần thông quảng đại nhà nó chắc chắn có biện pháp chạy trốn khỏi nơi này.
Lần này hệ thống đoán không sai, Yến Trục Quang thực sự đã động tay động chân với Châm Diệp linh thực.

Chẳng lẽ chỉ cho phép Châm Diệp linh thực kia đánh lén nàng, mà nàng không được phép hạ thủ với nó sao?
Yến Trục Quang xem thử vài phiến lá cỏ rơi rớt trên quảng trường, sau khi rời khỏi cơ thể linh thực, ngoài việc chúng trở nên cứng rắn hơn thì cũng không có ẩn chứa lực lượng cường đại gì.
Theo phỏng đoán của Yến Trục Quang, những năng lượng đặc biệt kia đều tập trung ở phần rễ cây, cũng có khả năng là do người trồng linh thực cố ý cải tạo thành như vậy.
Lúc trước, sau khi Tế Huyết Linh Đằng “giao thủ” với rễ cây kia, Yến Trục Quang liền rõ ràng, rễ cây Châm Diệp linh thực kia thập phần nhạy cảm, Tế Huyết Linh Đằng muốn đánh lén, tuyệt đối không thể trực tiếp công kích những rễ cây đó.
Mà không giống như rễ cây, thân cây Châm Diệp linh thực lại không có mẫn cảm như vậy.
Yến Trục Quang lợi dụng trận pháp để cắt thảo diệp, ngoại trừ làm tiêu hao năng lượng của Châm Diệp linh thực, suy yếu đi sức sống của nó, thì chính là vì làm tê dại cảm giác của Châm Diệp linh thực, lại nhân cơ hội để cho Tế Huyết Linh Đằng bám vào trên vết thương của Châm Diệp linh thực, âm thầm xâm nhập vào trong thân cây.
Yến Trục Quang nhắm mắt cảm thụ tình huống của Tế Huyết Linh Đằng.
Nó đã men theo khe hở trên Châm Diệp linh thực để lẻn vào bên trong, đi khắp thân cây thực vật khổng lồ kia.
Dưới sự điều khiển của Yến Trục Quang, Tế Huyết Linh Đằng bên trong Châm Diệp linh thực nhiều lần thả độc tố, mỗi lần đều thả một chút, vừa đi vừa chờ đợi những độc tố này lan truyền đến khắp thân Châm Diệp linh thực.

Yến Trục Quang vừa điều khiển Tế Huyết Linh Đằng trong thân của Châm Diệp linh thực, vừa nhờ vào Tế Huyết Linh Đằng để cảm giác tình huống bên trong.
Chẳng biết Tế Huyết Linh Đằng đi đến vị trí nào, Yến Trục Quang mơ hồ cảm nhận được một ít năng lượng mạnh mẽ.

Nàng nhận ra được cái gì, chỉ huy Tế Huyết Linh Đằng di chuyển về hướng đó.
“Oanh”
“Cung điện” khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, đột nhiên bị một lực lượng to lớn đánh sập, Châm Diệp linh thực vốn đang bình tĩnh tựa hồ đã chịu kích thích mãnh liệt, cả cây thực vật đều bắt đầu giãy dụa một cách điên cuồng.
Yến Trục Quang nhướng mày, thúc giục Tế Huyết Linh Đằng tăng thêm tốc độ nhảy về hướng đó, mà đáp lại nàng là hành vi tự mình hại mình một cách điên cuồng của Châm Diệp linh thực.
Nó không ngừng ném từng phiến lá của mình xuống.

Xem ra, nó đã cảm giác được sự tồn tại của Tế Huyết Linh Đằng.
Châm Diệp linh thực muốn dùng biện pháp tự chặt bỏ phiến lá, ngăn cản sự xâm lấn của Tế Huyết Linh Đằng, nhưng việc này cũng không có hiệu quả như cách tự cắt rễ cây.
Lúc trước để cho rễ cây kia chạy thoát, thứ nhất là vì không biết nó có thể tàn nhẫn tự cắt rễ cây của mình, thứ hai là Tế Huyết Linh Đằng bị năng lượng dồi dào của đoạn rễ cây kia khiến cho mơ hồ, vướng tay chân, không thể tiếp tục thâm nhập.
Mà lúc này đây, bất luận là Yến Trục Quang hay là Tế Huyết Linh Đằng, đều đã có chuẩn bị tâm lý.
Không quan tâm đến những thứ khác, chỉ cần tập trung đi về hướng năng lượng trung tâm của Châm Diệp linh thực là được.

Chỉ cần khống chế được năng lượng trung tâm, đồng thời đem độc tố tẩm vào bộ rễ Châm Diệp linh thực, vậy chắc chắn sẽ thành công.
Tốc độ của Tế Huyết Linh Đằng cực nhanh, cho dù Châm Diệp linh thực muốn cắt đứt lá cỏ trên người để ngăn cản Tế Huyết Linh Đằng, cũng không đuổi kịp tốc độ di chuyển của Tế Huyết Linh Đằng.
Yến Trục Quang rất nhanh cảm giác được Tế Huyết Linh Đằng đã tiến vào một nơi có năng lượng sung túc.
Khí tức của loại năng lượng này gần như tương đồng với khí tức mà Yến Trục Quang cảm nhận được trên rễ cây kia.


Điểm bất đồng duy nhất chính là, năng lượng ở nơi này quả thực còn sung túc hơn cả đoạn rễ cây kia gấp ngàn lần.
Tế Huyết Linh Đằng hưng phấn đến mức run rẩy cả người, cho dù là chủ nhân như Yến Trục Quang cũng gần như không áp chế được nó.
Lấy Tế Huyết Linh Đằng làm trung tâm, một luồng độc tố thật lớn bỗng nhiên bị phóng ra, nhanh chóng theo năng lượng sung túc kia lan tràn ra khắp nơi trong thân của Châm Diệp linh thực.
Yến Trục Quang mở to mắt, linh thực điên cuồng kia lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, từ màu xanh tươi vốn có biến thành xanh sẫm như hiện tại, thấp thoáng phát ra ánh sáng quỷ dị.
Sau đó, trên cái mầm của Tế Huyết Linh Đằng mở ra vô số miệng nhỏ, đột nhiên hút mạnh, cây Châm Diệp linh thực bao trùm phạm vi cực lớn kia, thế nhưng ngay lập tức liền biến thành xác cỏ khô quắt, sụp đổ hoàn toàn.
Lại qua một lát, ngay cả những cái xác cỏ khô quắt đó cũng đều biến mất.
Tòa cung điện rộng rãi kia, hoàn toàn chỉ còn lại một đống lại một đống bùn đất, chẳng còn nhìn thấy Châm Diệp linh thực lúc trước giương nanh múa vuốt đâu nữa.
Trong đống phế tích, một viên chồi non thật nhỏ phát ra ánh sáng chậm rãi trồi lên, vầng sáng màu xanh lục xung quanh chồi non kia bỗng nhiên nổ tung, thổi quét toàn bộ khu vực cung điện.
Cho dù là Yến Trục Quang cũng nhịn không được nhắm hai mắt lại, mà trong lúc này, Yến Trục Quang cũng thay đổi sắc mặt, nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên.
Một cổ năng lượng cường đại nháy mắt chảy vào trong cơ thể Yến Trục Quang, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, linh mạch trong cơ thể nàng vì không chịu đựng nổi sự tác động của lực lượng cường đại này mà vỡ vụn thành từng mảnh.
Dòng năng lượng truyền vào cơ thể Yến Trục Quang theo bản mạng khế ước kia, thực mau liền khiến cho bên trong cơ thể nàng bị ép đến mức rách tung toé.
Còn chưa dừng lại ở đó, những lực lượng hung mãnh này vẫn đang không ngừng đi lung tung khắp nơi trong cơ thể Yến Trục Quang, cọ rửa thân thể tàn tạ của nàng.
Hệ thống nhìn trong chốc lát liền cảm thấy không đành lòng, nó nhịn không được mà tắt đi chức năng tra xét thân thể ký chủ.
Mà bản thân Yến Trục Quang, ngoài tiếng kêu đau đớn lúc đầu thì không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa, thậm chí sắc mặt nàng ngoài việc đỏ lên do không thể kìm nén cùng toát ra mồ hôi lạnh thì không hề lộ ra biểu tình gì khác.
Hệ thống gặp qua rất nhiều ký chủ, cũng chỉ có người này mới có thể làm nó cảm thấy bội phục.
Yến Trục Quang chịu đựng sự đau đớn vì linh mạch đứt vỡ từng khúc, điều động mộc hệ linh khí đã bị phân tán trong cơ thể nàng, bắt đầu kích phát Mộc Linh Chi Thể, chữa trị thân thể tổn hại của mình.
Kinh mạch được chữa trị thêm một lần nữa đã trở nên lớn hơn rất nhiều, cũng cứng cỏi hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể chịu nổi sự tác động của năng lượng cường đại.


Yến Trục Quang mạo hiểm trực tiếp dùng năng lượng vừa truyền vào cơ thể mà không chuyển hoá bằng đan điền, kích thích Mộc Linh Chi Thể, gia tăng tốc độ chữa trị.
Cứ lặp đi lặp lại, bị đứt gãy rồi chữa trị, có thể nói kinh mạch trong cơ thể Yến Trục Quang đã được thoát thai hoán cốt, còn có một ít trầm tích cùng độc tố lúc trước Tẩy Tủy Đan không thể rửa sạch, cũng hoà với vết máu tạo ra từ những tổn thương của thân thể nàng rồi bị bài tiết ra ngoài.
Lúc kinh mạch Yến Trục Quang rốt cuộc đủ rộng lớn và cứng cỏi, Yến Trục Quang cũng ngừng việc trực tiếp dùng linh khí bên ngoài để kích thích Mộc Linh Chi Thể, đan điền nhanh chóng xoay chuyển, bắt đầu hấp thu những năng lượng kỳ lạ được truyền vào trong cơ thể.
Đây là mộc linh khí thuần tuý, lẫn với độc khí vốn có của Tế Huyết Linh Đằng rót vào đan điền của Yến Trục Quang, không chỉ mộc linh khí của nàng đang không ngừng lớn mạnh, những độc linh khí có có được trong đan điền nàng cũng gia tăng một chút.
Nhanh chóng dùng Thanh Mộc Hồi Xuân Quyết, những năng lượng từ bên ngoài kia còn chưa được chuyển hoá hoàn toàn, cảnh giới của Yến Trục Quang liền bắt đầu xao động.
"Phốc", phảng phất tựa như nhẹ nhàng đâm thủng cửa sổ giấy, không qua bao lâu, dưới sự tác động của lực lượng kia, Yến Trục Quang trực tiếp thăng cấp đến Trúc Cơ trung kỳ.
Còn chưa dừng lại ở đó, năng lượng vẫn đang truyền về nàng, Yến Trục Quang không ngừng vận dụng công pháp, rõ ràng mới vừa đột phá Trúc Cơ trung kỳ, cảnh giới của nàng lại hơi có xu hướng tăng mạnh đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Đồng thời, độc linh khí nhè nhẹ được Tế Huyết Linh Đằng chia sẻ từng chút một kia, cũng bắt đầu theo sự điều khiển của Yến Trục Quang mà phụng dưỡng ngược lại linh căn của nàng, linh căn vốn dĩ còn đang chậm chạp chuyển hoá thành Độc Linh Căn bỗng nhiên được đẩy mạnh tiến độ.
Hiện giờ, mộc hệ linh căn của Yến Trục Quang đã có gần hai phần chuyển hóa trở thành Độc Linh Căn.

Có vẻ như thời khắc chuyển hoá thành Độc Linh Căn hoàn toàn cũng không còn xa.
Tu vi Yến Trục Quang không ngừng đột phá, mà Tế Huyết Linh Đằng hấp thụ đại bộ phận năng lượng của cây Châm Diệp linh thực kia cũng bị dòng năng lượng độc đáo này thúc đẩy sinh trưởng.
Chồi non nhỏ bé vươn mình trong vầng lục quang kia, ước chừng trưởng thành thêm vài thước, cơ hồ cao gần bằng một người trưởng thành.

Bộ dáng cũng không hề là chồi non như lúc trước, rốt cũng cũng ra dáng cây dây leo.

Trên thân dây tròn trịa trong suốt, còn mọc những lá cây thật nhỏ thành từng cặp, phân bố đều từng cặp một, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Điểm duy nhất còn giống như lúc trước, cũng chỉ có màu xanh thẫm kia, cho dù có ăn vào cái gì cũng không thay đổi.
Chủ nhân và sủng vật đều đang đột phá, khu vực mà Châm Diệp linh thực từng cai trị này cũng phảng phất lâm vào trong sự an bình yên tĩnh đến vô tận, chỉ có không ngừng sáng lên quang mang, tỏ rõ khu vực này không giống bình thường.
Mà Vân Mật Tuyết cùng tiến vào bí cảnh với Yến Trục Quang lại đang làm gì?
Khu vực nào đó trong bí cảnh, ở nơi dãy núi mênh mông xanh tươi, liên miên phập phồng, nơi vốn dĩ không có gió, vậy mà lá cây ngọn cỏ lại hơi hơi lay động vài lần, một cái bóng phủ lên trên đầu ngọn cây, hình thành bóng dáng gần giống như một cụm gì đó.

Nhìn lên bầu trời, thứ kia thế nhưng là một đám mây trắng.
Không trung xanh lam trong bí cảnh vạn dặm không mây, một đám mây bay lơ lửng ở chỗ đó, thoạt nhìn có vẻ kỳ lạ.
Đám mây đó vốn dĩ cũng không nên xuất hiện ở chỗ này, bởi vì nó là vân giá của Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết đang dựa vào bản vẽ mà Yến Trục Quang giao cho nàng, tìm kiếm từng chỗ có đánh dấu ký hiệu.
Bí cảnh này thập phần cổ quái, không chỉ có hạn chế linh thức của nàng, thực lực của nàng cũng bị áp chế đến Kim Đan kỳ hậu kỳ.
Nàng hiện giờ dù cho có thực lực Nguyên Anh kỳ nhưng lại không thể sử dụng thuấn di, không thể vận dụng linh thức, thậm chí ngay cả ngự không cũng không thể, chỉ phải dùng thuật cưỡi mây để lên đường.
Thời điểm sắp tách khỏi Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết vốn muốn trả lại tấm lụa bố mà Yến Trục Quang nhét vào trong lòng ngực nàng, chỉ là chưa kịp trả thì Truyền Tống Trận đã tách hai người ra.
Hiện giờ, Vân Mật Tuyết cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất trong khả năng của nàng để tìm kiếm tung tích của Yến Trục Quang, mà ý tưởng này, lại cũng bởi vì linh thức bị hạn chế nên hiệu suất đã giảm đi rất nhiều.
Bất quá, với sự thông minh của Trục Quang, nơi mà nàng đến tất nhiên sẽ không phải là nơi không có gì nổi bật.

Nàng hẳn là sẽ làm ra một số động tĩnh không bình thường để biểu hiện sự tồn tại của nàng, Vân Mật Tuyết cũng không cần tìm kiếm khắp nơi.
Vân Mật Tuyết đạp vân giá bay vài vòng xung quanh dãy núi này, sau khi đánh đuổi một vài con yêu thú công kích nàng thì chuẩn bị rời đi.
Chỉ là lúc đi ngang qua một nơi có rừng cây rậm rạp, khe suối râm mát, nàng mơ hồ cảm giác được một tia khí tức quen thuộc, chợt lóe rồi biến mất, thực mau liền không cảm giác được nữa.
Loại cảm giác này...
Vân Mật Tuyết dừng lại một lát phía trên khe suối, sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Ngọn núi này sẽ không chạy mất, để Trục Quang một mình lại thập phần nguy hiểm, nàng không thể mặc kệ Trục Quang, vẫn là nên tìm được Trục Quang trước rồi tính sau.
Vân Mật Tuyết điểm lại những nơi nàng từng đến, tiến vào thủy vực phía trước.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Ta ủy khuất
Hệ thống nó thật sự ngốc (?˙▽˙?), bất quá quả bưởi (Dữu Tử - tên tác giả á) tương đối chán ghét hệ thống khoa tay múa chân với ký chủ, cho nên đã tạo ra một cái hệ thống ngốc ngốc như vậy, nhưng sẽ không khiến người khác khó chịu.
Đương nhiên, sau này cũng sẽ giải thích nguyên nhân..

Bình Luận (0)
Comment