"Quý Thính...... Quý Thính......"
Giọng Thân Đồ Xuyên khẽ run, "Đừng sợ, cô sẽ không để ngươi bị việc gì."
Hắn nói, muốn bế nàng lên, Quý Thính cự tuyệt: "Đừng nhúc nhích!"
"...... Làm sao vậy?" Cả người Thân Đồ Xuyên cứng đờ, lập tức không dám động đến một ly.
"Để ta yên lặng một chút, ngươi đừng nhúc nhích." Chủy thủ còn xuyên qua xiêm y của nàng, vạn nhất hắn ôm mình lên, chủy thủ bị đẩy mạnh lại đâm vào người nàng thì làm sao?
Thân Đồ Xuyên cứng đờ, gật đầu: "Được, ta không động, ngươi từ từ, từ từ..."
Từ khi đến thế giới này, Quý Thính chưa từng thấy hắn không bình tĩnh đến như vậy, trong lúc nhất thời nàng nghiện diễn càng sâu, hơn nữa vì phương thuốc mà bị hắn bỏ lơ cả ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn bực bội, vì thế nàng khụ một tiếng, suy yếu nói: "Nếu thần thiếp đi rồi, bệ hạ hẳn là thật cao hứng, rốt cuộc hiện giờ bệ hạ đã có biện pháp khỏi hẳn bệnh, chỉ sợ không cần có thần thiếp nữa."
"Nói hươu nói vượn cái gì, cô sao có thể rời xa ngươi được, đừng nói chuyện lung tung." Thân Đồ Xuyên một tay xoa mặt nàng, không chút nghĩ ngợi nói ra.
Quý Thính dừng lại, trong lòng hừ hừ một tiếng, trên mặt vẫn ra vẻ mặt vô tội: "Nhưng bệ hạ rõ ràng từ khi có được phương thuốc thì bắt đầu vắng vẻ thần thiếp, không phải sao? Hôm qua thần thiếp dùng cả buổi trưa làm mì trường thọ, nhưng không thấy bệ hạ đâu..."
"Đều là cô sai, là cô không tốt, cô không nghĩ thông suốt được một chuyện." Thân Đồ Xuyên cầm tay nàng rũ trên mặt đất, tràn đầy hối hận.
Quý Thính nhíu mày, tạm thời quên mất giả vờ bị thương: "Chuyện gì làm bệ hạ bỏ lơ thần thiếp cả ngày?"
Thân Đồ Xuyên im lặng, rũ mắt xuống, sau một lúc gian nan mở miệng: "Hôm qua ngươi không thích phương thuốc kia, cô nguyên bản định trả lại cho sứ thần."
Quý Thính sửng sốt, nàng thật ra không nghĩ tới hắn từng tính toán đến chuyện này... Nếu phương thuốc có tác dụng, vậy đó là đồ vật có thể cứu được tính mạng hắn, hắn thế mà chỉ vì mình nói mấy câu là có ý định từ bỏ?
"Nhưng bệ hạ không làm, không phải sao?" Giọng Quý Thính thấp xuống.
Thân Đồ Xuyên chua xót cười: "Phải, sau khi xuất hiện ý tưởng này, cô phát giác ra ngươi ảnh hưởng tới cô quá sâu, mà cô là quân vương, nhất định không thể bị người khác ảnh hưởng..."
"Cho nên ngài mới quyết định giữ lại phương thuốc, sau đó bỏ lơ ta, phải không?" Quý Thính cuối cùng hiểu được ý tưởng của hắn, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy bực bội, "Chỉ vì ý tưởng nhất thời, ngay cả báo trước cho ta cũng không có mà trực tiếp xem ta như người xa lạ, phải không?"
Người này làm gì, quyết định gì đều không thông báo cho nàng một tiếng, nếu tiểu vương tử hôm nay không hành thích, chỉ sợ đến cuối cùng nàng cũng không biết hắn nghĩ gì, còn tưởng mình chọc hắn không vui nên mới bị vắng vẻ ——
Chờ một chút, tiểu vương tử đâu?!
Quý Thính lúc này mới nhớ ra giờ phút này không phải nên giải quyết chuyện giữa nàng và Thân Đồ Xuyên, quan trọng là tên hành thích kia, vì thế Quý Thính nhanh chóng ngồi dậy, chuyển ánh mắt khắp nơi, thấy được tiểu vương tử nằm trên mặt đất bên cạnh, máu me nhầy nhụa.
Phải, máu khắp nơi, dính rất nhiều trên váy áo nàng, thoạt nhìn đã thấy chết không thể chết hơn nữa, hoàn toàn không cứu được. Nghĩ đến chính mình vì phòng bị tên này mà tốn không ít tâm, kết quả cuối cùng hắn vẫn bị chết, tim Quý Thính mệt rút lên, sau đó nàng đổ thừa việc này lên đầu Thân Đồ Xuyên, ngẩng đầu trợn mắt giận dữ nhìn hắn.
Nếu không phải hắn loạn giận dỗi, nàng sao sẽ nhất thời sơ sót tiểu vương tử?
Bị Quý Thính trừng mắt nhìn, Thân Đồ Xuyên có chút lúng túng, lại thấy tinh thần nàng tựa hồ không tồi, sắc mặt hắn hơi kỳ quái: "Quý Thính, ngươi không đau sao?"
Quý Thính ngẩn ra, lúc này mới nhớ lại mình còn đang "bị thương", lập tức khụ một tiếng đảo đi, sắc mặt Thân Đồ Xuyên lập tức biến đổi, nhanh tay tiếp đỡ.
Quý Thính u oán gối lên cánh tay hắn: "Thần thiếp mới vừa nghe bệ hạ nói, tức giận đến hồi quang phản chiếu."
"Không cần nói bậy! Ngươi sẽ không có việc gì." Thanh âm Thân Đồ Xuyên căng chặt.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, vừa muốn nói chuyện lại bị sặc nước miếng, tức khắc kinh thiên động địa ho khù khụ.
"Quý Thính! Quý Thính...... Ngươi kiên nhẫn một chút, nhất định phải kiên nhẫn một chút......" Thân Đồ Xuyên nói, từ trước đến nay giết người không chớp mắt thế nhưng không dám duỗi tay đi rút chủy thủ trên người Quý Thính, cắn chặt răng bế nàng lên, vừa rống giận truyền thái y, vừa chạy hướng tới Phượng Tê Cung.
Hắn chạy cực nhanh, Quý Thính vốn bị ho vì sặc, lúc này càng có cảm giác như bị say xe, ngũ tạng lục phủ đều không cảm thấy thoải mái, hơn nữa, buổi sáng ăn hơi nhiều, nàng nhịn không được oa một tiếng phun đầy người Thân Đồ Xuyên, trong nháy mắt cả hai người đều phủ đầy nôn uế. Nhìn vết bẩn trên người hắn, Quý Thính hoảng sợ vội vàng lấy khăn tay ra giúp hắn lau lau.
Thân Đồ Xuyên nhận ra Quý Thính động đậy, mắt hắn càng thêm đỏ, nếu không phải trong mắt hắn không có ánh nước, còn tưởng rằng hắn đã khóc: "Lúc này cô còn để ý gì mấy chuyện này, ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương đau."
Quý Thính: "......" Sợ hiện tại ngươi không thèm để ý, nhưng chút nữa sẽ có.
Thân Đồ Xuyên dùng thời gian ngắn nhất mang nàng về Phượng Tê Cung, khi đặt nàng lên giường xong, sắc mặt hắn đã trắng bệch. Cơ thể hắn tuy rằng gần đây tốt hơn rất nhiều nhưng rốt cuộc so với người thường vẫn còn suy yếu, giờ phút này ôm Quý Thính chạy lâu như vậy, không làm nàng ngã giữa đường đã là quá kiên trì.
Quý Thính nhìn sắc mặt tái nhợt của Thân Đồ Xuyên càng cảm thấy việc này không tốt, lại nhìn đám thái y đứng phía sau, không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Vừa rồi nàng giả vờ bị thương, một là vì chơi thật vui, hai là trả thù hắn làm mình thấp thỏm cả ngày, lúc giả vờ thì rất sảng, bây giờ phải đối mặt với đám thái y thì đột nhiên ý thức ra được tự mình đào hố chôn mình.
...... Nếu bị Thân Đồ Xuyên biết được vừa rồi mình là giả vờ, phỏng chừng sẽ thật sự giết nàng nha?
Không đợi Quý Thính bắt đầu nghĩ ra đối sách, Thân Đồ Xuyên nhanh nhanh trách mắng thái y: "Còn thất thần làm gì, còn không nhanh chóng chữa thương cho Hoàng hậu?"
"Tuân lệnh, tuân lệnh......"
Các thái y còng lưng tiến nhanh lên, Quý Thính vội xua tay: "Không, không cần, bổn cung cảm thấy khá hơn nhiều, không cần băng bó."
"Đừng lộn xộn, nếu bọn họ dám làm đau ngươi, cô sẽ giết họ ngay." Thân Đồ Xuyên đứng bên cạnh, tay đỡ bàn, nói.
Quý Thính nghe được giọng nói hắn thật suy yếu, nàng ngơ ngác nhìn hắn: "Bệ hạ làm sao vậy?"
"Cô không có việc gì......" Thân Đồ Xuyên vừa nói xong, trước mắt đã tối sầm, ngã xuống, Quý Thính sợ hãi kêu lên một tiếng nhào qua muốn dìu, hắn đã hoàn toàn ngất đi.
Thái y và cung nhân một mảnh hỗn loạn, một là Quý Thính trên người còn cắm dao mà thân thủ vẫn vô cùng mạnh mẽ, hai là Thân Đồ Xuyên vốn dĩ bình thường lại đột nhiên té xỉu. Bất quá đám người hỗn loạn bị Quý Thính một câu "còn không tới hỗ trợ" làm an tĩnh trở lại, tức khắc không suy nghĩ gì hơn mà toàn bộ hợp lực nâng Thân Đồ Xuyên lên giường nằm.
Lúc này trở thành Quý Thính đứng cạnh giường, Thân Đồ Xuyên nằm ở đó, thái y khám mạch cho hắn xong, vẻ mặt ngưng trọng nói với Quý Thính: "Hoàng hậu nương nương, cơ thể bệ hạ suy yếu lại ôm ngài chạy trong trời tuyết lâu như vậy, hơn nữa thấy ngài bị thương thì vừa giận vừa gấp, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc bệ hạ phập phồng quá lớn nên bị ngất đi."
".... Vậy thật đúng là tốt quá." Quý Thính nghe thế thì thả lỏng lại.
Các thái y: "?"
Cung nhân: "?"
Quý Thính nhận ra được không khí trong điện không đúng, bấy giờ mới ý thức được mình vô tình nói ra lời trong lòng, nhanh nhanh lấp liếm: "Bệ hạ nếu không bị quá nặng thì thật là tốt quá."
"Hoàng hậu nương nương yên tâm, lão thần sẽ ghi đơn thuốc, bệ hạ uống và điều dưỡng hai ngày là sẽ tốt," thái y nói xong, chần chờ nhìn chủy thủ còn cắm trên vai Quý Thính, lo lắng, "Nhưng mà, nương nương tuy rằng không bị tổn thương trí mạng, tinh thần nương nương cũng tạm ổn, nhưng phải nhanh chóng trị liệu mới được."
Ông nhăn mày: "Vết thương này của nương nương cũng khá kỳ quái, sao ở miệng vết thương tới nửa điểm vết máu cũng không thấy?"
Quý Thính: "......" Bởi vì nàng căn bản không bị thương!
"Lão thần cả gan thỉnh nương nương cởi áo choàng, để lão thần trị thương cho nương nương." Thái y chắp tay hành lễ.
Quý Thính chớp mắt, chần chờ, "Không... cần, bệ hạ chưa tỉnh, bổn cung nào có tâm tình chữa thương."
"Nhưng mà nương nương, thương thế của ngài cũng quan trọng......"
"Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, bổn cung lúc đi Ngự Hoa Viên mặc đồ khá dày nên chủy thủ đâm cũng không sâu, bằng không máu cũng sẽ không phải không thấm ra ngoài hay sao? Các người lui xuống đi, để lại cho bổn cung một lọ kim sang dược là được." Lúc sắp bị vạch trần thì Thân Đồ Xuyên ngất đi, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ông trời cũng muốn giúp nàng!
Hiện tại Thân Đồ Xuyên vì trò đùa dai cũng nàng mà ngất đi, nếu lúc này nàng thừa nhận vừa rồi nàng là giả vờ, mười phần nắm chắc lúc hắn tỉnh lại chuyện thứ nhất sẽ là bóp chết nàng. Quý Thính tuyệt không cho phép khả năng này xuất hiện.
Các thái y nghe Quý Thính muốn tự mình chữa thương, lập tức quỳ đầy đất, vị thái y đứng đầu vô cùng đau đớn: "Không thể được, Hoàng hậu nương nương! Cung nhân bên cạnh nương nương cũng không tinh thông y thuật, rút chủy thủ nói lớn là lớn nói nhỏ là nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì, đám vi thần trăm triệu cũng không đảm đương nổi!"
"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài chờ đi, bổn cung để Thúy Nhi hỗ trợ rút đao ra xức thuốc là được, nếu có chuyện gì sẽ kêu các ngươi tiến vào ngay." Quý Thính nói xong thấy bọn họ còn muốn phản đối, lập tức nheo mắt, "Thế nào, trong mắt các ngươi còn có bổn cung Hoàng hậu này hay không, bệ hạ vừa té xỉu là muốn dĩ hạ phạm thượng sao?"
Lúc nói những lời này, Quý Thính đem tư thái vẻ không thèm nói lý mà nàng học được từ bạo quân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, các thái y lập tức không dám phản đối, bày thuốc ra đầy bàn, run rẩy chỉ cách sử dụng, lại không ngừng dặn dò Thúy Nhi, cho đến khi Quý Thính lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cả đám mới lo lắng mà lui.
Bọn họ vừa đi, Thúy Nhi cầm thuốc đi đến trước mặt Quý Thính, muốn khóc: "Nương nương, nô tỳ không biết làm những việc này nha, vì sao không để thái y làm, nếu không thích bọn họ hầu hạ cũng có thể gọi y nữ, tuy rằng tay nghề y nữ không giỏi như thái y nhưng sẽ tốt hơn nô tỳ rất nhiều!"
"Không cần ngươi, bổn cung tự mình làm là được." Quý Thính nói, liếc ra bên ngoài, xác định không có người nhìn liền trực tiếp rút đao ra.
Thúy Nhi: "?"
"Không bị thương, còn tốt đây." Quý Thính nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thúy Nhi, không khỏi buồn cười.
Thúy Nhi lại sửng sốt, đột nhiên vẻ mặt kinh hoàng, hoảng loạn quay nhìn Thân Đồ Xuyên còn nằm hôn mê, không rảnh lo lắng tới quy củ, kéo Quý Thính đi vào phía trong vài bước, hạ giọng run rẩy: "Nương nương, nếu nương nương không bị thương, vì sao không nói ngay từ đầu, ngài có biết đây là, đây là......"
"Tội khi quân, bổn cung hiểu," Quý Thính lại nhìn hướng Thân Đồ Xuyên, quay đầu lại, vẻ mặt tang thương đối mặt với Thúy Nhi, "Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, bệ hạ quyết tâm vắng vẻ bổn cung, nếu bổn cung không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ Phượng Tê Cung sau này sẽ như lãnh cung, chẳng lẽ ngươi muốn bổn cung thất sủng?"
"Nô tỳ đương nhiên không muốn, chỉ là......"
"Không muốn là được rồi, hiện tại ông trời đều giúp chúng ta, làm bệ hạ ngất đi ngay lúc này. Chỉ cần hôm nay có thể gạt qua, sau này sẽ tốt lên thôi." Quý Thính rất tin tưởng nàng và Thân Đồ Xuyên sẽ không làm mấy chuyện vợ chồng, cho nên chỉ cần mặc quần áo đàng hoàng, hắn sẽ không có cơ hội nhìn đến cái gọi là miệng vết thương.
Thúy Nhi thấy vẻ mặt chắc chắn của Quý Thính, hoảng loạn trong lòng dần dần giảm bớt, im lặng một lúc, kiên định gật đầu: "Hoàng hậu nương nương đối với nô tỳ thật tốt, với người nhà nô tỳ cũng tốt, nô tỳ muốn nương nương được sủng ái lâu lâu dài dài."
"Vậy ngươi cứ nghe theo ta mà làm, đảm bảo không bị phát hiện." Quý Thính cởi quần áo dính máu của tiểu vương tử xuống, kêu Thúy Nhi đi lấy một ít nước, ngâm vào cho máu loãng ra, sau đó lấy một ít vải bổ trắng nhúng nhúng, làm bộ là rửa sạch miếng vết thương.
Lúc Thúy Nhi làm chuyện này, Quý Thính chính mình tự lấy phần vải bố trắng hơi dính máu bao lại phần vai phải ban nãy bị chủy thủ đâm, lại rắc chút bộ phấn, sau đó mặc áo trong. Áo trong bị phấn mặt và vải bố dính nước thấm qua, giống như vẻ băng gạc thấm máu loãng ra ngoài, nhìn kỹ cũng không thấy sơ hở gì.
Sau khi hai người phân công nhau hành động xong, Thúy Nhi mời những thái y kia vào, thái y nhìn thấy Quý Thính tinh thần không tồi ngồi bên người Thân Đồ Xuyên, trên vai tựa hồ đã băng bó xong xuôi, họ cũng yên lòng.
"Chuyện hôm nay," Quý Thính chậm rãi mở miệng, khi nàng nói chuyện, mọi người ở đó đều tỏ ra căng thẳng, "Bệ hạ nhất định không mừng bổn cung hồ nháo như vậy, nếu biết bổn cung không để thái y trị liệu, tất nhiên sẽ phạt bổn cung một chút, tuy nhiên bệ hạ phạt bổn cung sẽ chỉ là sao chép sách linh tinh, không có chuyện gì lớn, nhưng mà người nào mật báo..."
Quý Thính nói một nửa lưu một nửa, ánh mắt uy hiếp nhàn nhạt đảo qua mọi người, vị thái y đứng đầu lập tức quỳ xuống: "Vết thương nương nương được băng bó rất tốt, vừa thấy đã biết cung nữ này có chút y thuật, nếu bệ hạ hỏi, thần sẽ nói cung nữ này băng bó dưới sự hướng dẫn của hạ thần."
Lời này nói đúng là không tìm ra sơ hở nào, rốt cuộc bọn họ xác thật có chỉ đạo cho Thúy Nhi, nghĩ lại khi Thân Đồ Xuyên tỉnh cũng sẽ không nghĩ tới chuyện hỏi, khi Thúy Nhi băng bó, bọn họ có ở bên cạnh quan sát hay không.
Quý Thính thấy họ thức thời thì thật vừa lòng, nhìn Thúy Nhi một cái. Thúy Nhi hào phóng lấy ra rất nhiều châu báu ban thưởng cho mọi người. Đồ của Quý Thính đều do Thân Đồ Xuyên cho, mỗi thứ đều là thứ tốt, những thái y này tuy rằng gặp qua không ít việc đời, nhưng thấy Hoàng hậu hào phóng như vậy cũng vô cùng cảm kích mà tạ ơn.
Chờ tất cả đều đi hết, Quý Thính mới thả lỏng lại, kêu Thúy Nhi ôm một đống chăn đắp lên cho Thân Đồ Xuyên, còn mình đến nằm xuống giường lớn.
"Nương nương, người để bệ hạ ngủ ở nơi này sao?" Thúy Nhi có chút chần chờ.
Quý Thính xua xua tay: " "Thương thế" của ta so với hắn nghiêm trọng hơn nhiều, hắn sẽ không để ý." Nói xong nàng nằm xuống, tuy rằng hôm qua ngủ sớm, nhưng hôm nay dậy cũng sớm, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng có chút mệt mỏi, vì thế vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ.
Bệ hạ Hoàng hậu hai người mỗi người chiếm một giường, có vẻ trong chốc lát sẽ không tỉnh, Thúy Nhi liền kêu cung nhân ra đứng trước cửa, còn mình đi tìm thái y viết đơn thuốc an thần, dự định khi hai vị tỉnh lại sẽ uống để giữ vững tinh thần.
Cửa sổ tẩm điện đóng chặt, trong phòng có đốt hương liệu thanh quả ngọt ngọt, vừa giúp ngủ ngon lại dễ ngửi. Đồng hồ cát chậm rãi rơi xuống, lặng yên nằm trên bệ cửa sổ. Quý Thính ngủ thật sâu, ngay cả khi mép giường có người ở đó, nàng cũng không biết.
Thúy Nhi đi dặn dò phòng bếp nhỏ xong, vừa tiến vào thấy được Thân Đồ Xuyên ngồi mép giường nhìn chằm chằm Quý Thính, Thúy Nhi sợ tới mức chút nữa kêu thất thanh lên. Rốt cuộc nương nương không phải thật sự bị thương, nàng sợ bệ hạ sẽ phát hiện ra chuyện gì không đúng. Thúy Nhi càng nghĩ càng khẩn trương, đứng trước cửa phòng lại liên tục trộm nhìn về phía trong, trong lòng cầu nguyện Quý Thính tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Nhưng mà Quý Thính ngủ thật sâu, không có nửa điểm sắp tỉnh dậy, Thân Đồ Xuyên trầm tĩnh nhìn mặt Quý Thính, cuối cùng ánh mắt dừng ở vai phải. Nhìn nơi đó thấp thoáng chảy ra màu đỏ, đáy mắt hắn đầy phức tạp, lại lần nữa cảm thấy ngày hôm qua mình quả thật là quá ngu xuẩn.
Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, lại là nữ nhân phải dựa vào hắn mà sống, thế mà có thể có dũng khi che trước người hắn, chịu một đao vì hắn, trái lại hắn thì sao? Hắn thế mà lại lo lắng mình bị nàng ảnh hưởng quá nhiều, bèn vắng vẻ đóa hoa hoàn toàn sống dựa vào mình kia, hoàn toàn không màng đến nàng đối với mình tràn ngập tình ý ——
Không sai, hiện tại hắn đã xác định, nàng yêu mình, còn hơn sinh mệnh của nàng.
Từ lúc sinh ra đời, hắn là người được ngàn vạn tôn quý, mặc kệ là những nô tài trong cung, hay là đại thần ở trong triều, hoặc là bá tánh trong thiên hạ, đối với hắn trước giờ chỉ có sợ hãi và cung kính, chưa từng có ai yêu hắn sâu đậm đến như vậy. Thân Đồ Xuyên tự nhận tình cảm mình khá lạnh lẽo, nhưng không có nghĩa là không xúc động, ít nhất lúc nàng bị đâm, linh hồn hắn giống như bay đi mất tiêu.
Hắn lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai chính mình cũng sẽ sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ như vậy mà chết đi, từ nay về sau trên đời lại không còn ai yêu hắn.
Hốc mắt Thân Đồ Xuyên hơi nóng lên, im lặng một hồi, hắn cầm lấy tay nàng. Thúy Nhi đứng xa xa ở cửa muốn hét lên một tiếng, sợ bước tiếp theo là, hắn muốn xem xét thương thế của Hoàng hậu.
Cũng may hắn chỉ nắm tay Quý Thính mà không có động tác tiếp theo, sau một lúc lại đứng thẳng dậy, đi về phía Thúy Nhi.
Thúy Nhi vội vàng quỳ xuống, còn chưa mở miệng đã nghe được Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt: "Mì trường thọ mà Hoàng hậu làm cho cô ở nơi nào?"
"Bẩm, bẩm bệ hạ, sau khi mì nở quá thì nương nương kêu nô tỳ quăng đi." Thúy Nhi cẩn thận trả lời.
Thân Đồ Xuyên chua xót cong khóe môi: "Nàng tức giận với cô." Nếu không chẳng sợ hắn không tới, nàng sẽ tự mình ăn, tuyệt đối không phải trực tiếp quăng đi mất.
Thúy Nhi nào dám trả lời, suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn nhắm miệng lại.
"Thôi, mang cô đi tới phòng bếp nhỏ."
"...... Tuân lệnh." Thúy Nhi nghi hoặc hắn đi làm gì, nhưng nàng không dám hỏi, chỉ bước chân lên phía trước dẫn đường.
Đi được nửa canh giờ, Thân Đồ Xuyên mới quay trở lại, vừa mới ngồi xuống bên cạnh Quý Thính, Quý Thính tỉnh lại ngay, ánh mắt hắn sáng lên: "Tỉnh rồi sao, cảm giác thế nào?"
Quý Thính nhìn thấy hắn thì sửng sốt, sau đó vẻ mặt hoảng sợ bưng lấy vai phải.
"Đừng chạm vào, sẽ đau." Thân Đồ Xuyên thấy thế nhăn mày, không cho phép mà kéo tay nàng xuống.
Quý Thính lúc này mới bình tĩnh lại, ngượng ngùng cười cười: "Bệ hạ tỉnh rồi sao? Còn cảm thấy không thoải mái?"
Nhắc tới chuyện mình té xỉu, mặt Thân Đồ Xuyên không vui: "Cô cho ngươi thêm phiền toái." Có thể nghĩ đến sau khi hắn ngất xỉu thì tình trạng có bao nhiêu hỗn loạn, chỉ sợ những thái y ban đầu đến trị liệu cho Quý Thính lại bị phân ra một phần tới chăm sóc cho hắn.
"Bệ hạ chỉ là quan tâm sẽ bị loạn...... Thần thiếp thật cảm động." Quý Thính rũ mắt khiêm tốn nói. Rốt cuộc lần này bị thương không phải là thật, nàng nên dừng khoe khoang, miễn cho vạn nhất bại lộ sẽ bị khiển trách.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, đáy mắt hiện lên chút ôn nhu: "So với việc ngươi làm, những thứ cô làm thật không đáng giá nhắc tới chút nào."
Quý Thính chớp chớp mắt: "Đúng nha, thần thiếp hôm nay có tính là hộ giá có công hay không?"
"Tự nhiên là tính, ngươi muốn khen thưởng gì cứ nói, cô đều cho ngươi." Thân Đồ Xuyên cong cong khóe môi, thấy nàng có nhiều tinh thần như vậy, hắn tức khắc cảm thấy thả lỏng không ít.
Quý Thính vừa nghe, cười lên: "Muốn cái gì đều có thể chứ?"
"Phải," Thân Đồ Xuyên đáp ứng xong, dừng một chút, châm chước một lát lại mở miệng, "Nhưng mà muốn có hài tử thì phải đợi một thời gian, trên người ngươi có thương tích, tốt nhất là nên an tâm dưỡng thương."
"...... Cảm ơn bệ hạ, thần thiếp tạm thời không có ý định muốn hài tử." Quý Thính vô ngữ nhìn hắn, nói xong suy nghĩ một chút, lại mở miệng, "Có đồ vật thần thiếp muốn có."
"Ngươi nghĩ tới muốn cái gì?"
"...... Có miễn tử kim bài gì không? Là cái loại mặc kệ thần thiếp làm sai chuyện gì, bệ hạ đều sẽ không tức giận cũng không phạt thần thiếp?" Quý Thính ra vẻ ngây thơ, trong lòng nghĩ nếu lần này không bị lòi, vậy sẽ chuẩn bị cho sau này, nếu bị lòi, vậy vừa vặn có thể đem ra sử dụng ngay.
1
Tóm lại nàng chắc chắn Thân Đồ Xuyên sẽ không cự tuyệt, cho dù không có loại đồ vật này cũng sẽ vì cảm động nhất thời mà làm ra một cái.
Quả nhiên ——
"Nào có thứ coi rẻ hoàng quyền như vậy, nhưng mà nếu ngươi muốn, cô ban cho ngươi một đạo chỉ là được." Thân Đồ Xuyên nghe nàng muốn loại đồ vật này thì áy náy. Nàng bất an đến cỡ nào mới có thể muốn vật như vậy?
Quý Thính nghe vậy lập tức cao hứng muốn tạ ơn, không đợi nàng đứng dậy quỳ xuống đã bị Thân Đồ Xuyên ấn trở về: "Cô không chỉ cho ngươi ý chỉ này, còn muốn thưởng ngươi chìa khóa tư khố của cô, nếu ngươi thích cái gì, trực tiếp đi lấy là được."
"Đa tạ bệ hạ." Quý Thính đối với loại đồ này không hứng thú chút nào, nhưng cũng không bác bỏ hảo ý của hắn mà nói ra lời cảm tạ.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi: "Đói bụng sao?"
Quý Thính thành thật gật đầu: "Có một chút."
"Cô mang ngươi đi dùng bữa." Thân Đồ Xuyên nói, vươn tay ra.
Quý Thính: "......" Đột nhiên ôn nhu như vậy, làm người quá sợ hãi.
Nhưng nàng cũng chỉ phun tào trong lòng một câu mà thôi, trên mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn đi theo hắn, vừa đến bên bàn, thấy được một chén mì vô cùng khó coi ——
"Hồ nháo, loại mì một đống giống cứt chó này là ai bưng lên, quả thật vũ nhục mắt bệ hạ, còn không mau quăng ra ngoài?" Quý Thính nhíu mày.
2
Thúy Nhi khóc không ra nước mắt nhắc nhở: "Nương nương, đây là bệ hạ tự mình làm mì cho ngài."
Quý Thính: "......"
Nàng xấu hổ quay đầu nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, quả nhiên thấy được một gương mặt đen thui.
...... Nàng hiện tại sửa miệng chuyển qua khích lệ còn kịp sao?