Hoàng đế băng hà, nửa canh giờ sau Quý Phi tuẫn tình, hết thảy đột nhiên binh hoang mã loạn.
Quý Thính còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp dỗ dành Thân Đồ Xuyên đã bị kéo lên kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành nữ hoàng đầu tiên của Thiên Khải.
Những ngày kế tiếp, mở mắt ra là cô phải đối mặt với một đống sự vụ, mãi cho đến khuya mới có thể thở ra, cả người đều gầy đi một vòng, có đôi khi cơm cũng không ăn được một bữa hoàn chỉnh, càng đừng nói tới có thời gian đi tìm Thân Đồ Xuyên.
Mà nguyên nhân chính làm cô bận rộn như vậy là do, từ khi sau khi cô đăng cơ, Thân Đồ Xuyên liền cáo ốm không lên triều.
Nhóm đại thần không có Thừa tướng làm thống lĩnh, hơn nữa tân đế đăng cơ có thật nhiều sự vụ, triều chính có chút rối loạn, việc con này tạo ra việc nhỏ kia, càng lúc càng nhiều.
Một ngày nọ, Quý Thính vừa mới ngồi xuống thở ra một chút, đang tính toán ăn chút đồ lót bụng, kết quả một miếng điểm tâm còn chưa ăn xong đã có đại thần cầu kiến.
Quý Thính: "......"
Đây đã là lần thứ hai, mỗi lần đều là thần tử khác nhau nghĩ tới mọi cách lăn lộn cô, nếu nói chuyện này không phải là Thân Đồ Xuyên bày mưu đặt kế, Quý Thính không tin chút nào.
Không có hắn dẫn đầu, có thần tử nào ăn no ngại mệnh lớn mà dám trêu chọc cô như vậy?
Tuy rằng cô cảm thấy mình xin lỗi Thân Đồ Xuyên, lúc này cũng không nhịn được.
"Hoàng Thượng, cứ tiếp tục như vậy không được, không bằng trước mời Thân Đồ Xuyên trở về thượng triều đi, trước ổn định nhân tâm, sau đề bạt thần tử, quyền lực Thân Đồ Xuyên ở triều vẫn là quá lớn." Mục Dữ Chi nhíu mày, trong lòng lại không vừa lòng gì mấy với Thân Đồ Xuyên.
Hắn lúc trước tưởng khi điện hạ làm hoàng đế, Thân Đồ Xuyên sẽ phụ tá, nhưng hiện giờ xem ra hắn thật quá thiên chân.
Thân Đồ Xuyên ỷ vào Quý Thính không rời khỏi mình được liền làm ra vẻ, mặc kệ mọi thứ, Quý Thính sau này tất nhiên sẽ bị hắn quá mức kiềm chế.
Quý Thính cũng vô cùng buồn bực, nghe vậy lập tức mạnh miệng: "Muốn mới chàng đi mời, ta sẽ không đi." Nếu ban đầu trong lòng còn tràn đầy áy náy, sau nửa tháng liên tiếp ăn không ngon ngủ không yên, lòng áy náy này cũng tiêu ma.
"Hoàng Thượng, liên tục như vậy cũng không phải biện pháp." Mục Dữ Chi bất đắc dĩ.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, buông đũa xuống đi gặp thần tử, thật mau đã hùng hùng hổ hổ trở lại: "Đám ngu ngốc này một chút việc nhỏ cũng tới tìm ta, sợ không làm mệt chết ta không được hay sao!"
"Đã nói, nàng đi tìm Thân Đồ Xuyên trở về, ít nhất triều chính có thể để hắn tạm thời xử lý, nàng cũng không cần phải cố hết sức như vậy." Mục Dữ Chi buồn cười nhìn cô một cái, rót cho cô chén trà.
Quý Thính trầm mặc, lắc lắc đầu nói: "Thôi, trước không đề cập tới chuyện này, hiện giờ ta cũng đã thành hoàng đế, thiên hạ lại không ai dám đối với ta thế nào, không cần chàng phải chiếu cố ta nữa, chàng có chuyện gì muốn làm hay không?"
"Nghe trên triều nói, bọn họ rốt cuộc vì phong ta làm Quý Phi hay là Hoàng hậu mà cãi nhau thật nhiều?" Mục Dữ Chi nhướng mày.
Quý Thính ghét bỏ bĩu môi: "Chàng để ý đám người đó làm gì, ta chỉ hỏi chàng, chàng muốn làm gì?"
"Dữ Chi nghĩ đến chu du thiên hạ, xem đại mạc cô yên sông dài, xem mặt trời lặn," nhắc tới việc mình muốn làm, Mục Dữ Chi khó được có vài phần hứng thú, "Đô thành này ta ở đây đã đủ, nếu có thể thật rất muốn đi xem phong cảnh nơi khác."
"Vậy đi, ta không đoạt tiền của chàng, chàng muốn chơi gì thì chơi nấy, lúc đi ta viết cho chàng chiếu chỉ thân tính, nếu gặp được chuyện bất bình thì nhớ giúp ta giải quyết." Quý Thính cười hắc hắc, cũng cảm thấy có thể đi ra ngoài nhìn thiên hạ là chuyện không tồi.
Mục Dữ Chi bật cười: "Vậy không phải là Dữ Chi thế Hoàng Thượng làm chuyện cải trang vi hành hay sao?"
"Nói như vậy mà thôi, chủ yếu vẫn là tạo thuận lợi cho chàng," Quý Thính chớp chớp mắt, "Chúng ta hậu trường như vậy cũng đủ lợi hại, nếu không cần thì thật đáng tiếc, phải không?"
"Vậy đa tạ điện hạ." Mục Dữ Chi cười.
Quý Thính lúc lắc: "Được rồi, giữa chúng ta cũng đừng khách khí, ta đi ngủ trước, chàng tự tiện." Cô chưa nói xong đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, khi trở lại điện vừa ngã đầu xuống ngủ ngay.
Chỉ tiếc không ngủ được bao lâu, cô lại một lần nữa bị đánh thức, nói là có quan viên cầu kiến.
Quý Thính ngồi trên giường như bị mộng du, ngồi một hồi mới tỉnh, mặt đầy bất đắc dĩ đứng dậy đi ra ngoài.
Lại bận rộn một ngày, cho đến khuya mới xử lý xong sự vụ.
Quý Thính mệt đến đôi mắt đều đau, híp mắt lò mò đi ra ngoài phòng, nhìn bầu trời sao đến phát ngốc.
Mùa xuân ở Thiên Khải thật ngắn ngủi, không nghĩ tới chỉ nhoáng lên như vậy, mùa xuân đã muốn qua hết.
Quý Thính buông tiếng thở dài, đột nhiên không cảm thấy mệt nhọc, nhìn Lưu công công đi bên cạnh, cô suy nghĩ một chút, nói: "Đi chuẩn bị xe, trẫm muốn xuất cung một chuyến."
"Hoàng Thượng muốn đi gặp Thân Đồ đại nhân?" Lưu công công vẻ mặt đầy kinh hỉ.
Quý Thính nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía bầu trời sao.
Thôi kệ đi, tuy nói nửa tháng nay hắn vẫn luôn lăn lộn mình, nhưng nói đến cùng vẫn là mình không đúng, lúc trước khi cầu xin hắn không nên quỳ xuống, hắn có lẽ thương tâm đến cực điểm đi.
Thương tâm như vậy, ngôi vị hoàng đế còn để cho cô làm, cô còn so đo cái gì?
Xe ngựa thật mau đã chuẩn bị xong, Quý Thính ngồi xuống, trong bóng đêm lắc lư lay động chạy hướng phủ Thừa tướng.
Trời đã tối, không bao lâu sẽ là cấm đi lại ban đêm, lúc này bên ngoài đường không có ai, chỉ có binh sĩ tuần tra, nhìn thấy xe ngựa trong cung thì thật nhanh hành lễ.
Xe ngựa một đường thông suốt tới trước cửa phủ Thừa tướng, Quý Thính xuống ngựa vừa kịp nhìn thấy gã sai vặt muốn đóng cửa.
Gã sai vặt nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, vội vàng quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ, trẫm tới tìm Thân Đồ đại nhân." Quý Thính ôn hòa nói.
Gã sai vặt vội chạy đi thông báo, Quý Thính trực tiếp giống như lần trước, lập tức đi chờ đợi ở chính sảnh.
Cô ngồi ở ghế chủ vị, trong đầu suy nghĩ nên dùng phương thức gì làm nũng mới có thể làm Thân Đồ Xuyên tha thứ, nghĩ mãi cuối cùng cũng được một phương án nhưng không biết có được hay không.
Sau đó thấy gã sai vặt vừa đi thông báo quay trở lại, nhìn đến Quý Thính thì co rúm quỳ xuống, trong lòng Quý Thính dâng lên một dự cảm bất hảo.
"Hoàng, Hoàng Thượng, Thân Đồ đại nhân nói ngài ấy bệnh nặng, lúc này không nên gặp khách, thỉnh Hoàng Thượng mau chóng hồi cung." Gã sai vặt nói những lời này thì sợ tới mức không dám nhìn mặt Quý Thính.
Quý Thính mặt vô biểu tình nhìn hắn, sau một lúc nhàn nhạt nói: "Nếu bệnh nặng, không bằng trẫm dời bước đi xem hắn như thế nào?"
"......!Hoàng Thượng! Đại nhân ngài, ngài ấy không muốn gặp ngài." Gã sai vặt đều như sắp khóc.
Quý Thính rũ mắt, sau một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Thôi, nếu chàng hôm nay không muốn gặp, vậy mai trẫm lại đến cũng được."
"......!Ngài ấy nói ngài ngày sau cũng không cần đến."
Quý Thính: "......"
Chính sảnh một mảnh tĩnh mịch, sau một lúc lâu Quý Thính áp xuống hỏa khí, mỏi mệt ấn ấn huyệt Thái Dương: "Nếu hôm nay chàng không muốn gặp trẫm, vậy ngày khác trẫm lại đến."
Cô nói xong gã sai vặt còn muốn nói cái gì, bị ánh mắt Lưu công công làm sợ tới mức không dám động.
Quý Thính thở dài một tiếng, xoay người đi về.
Từ ngày hôm đó, tối nào Quý Thính cũng đi phủ Thừa tướng chờ một canh giờ, sau đó lại quay về hoàng cung.
Biết được việc này Phù Vân rất bất mãn, Quý Thính vốn không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, hiện giờ còn lãng phí cả canh giờ trên người Thân Đồ Xuyên, mắt thấy cô càng lúc càng tiều tụy.
"Hoàng Thượng, nàng không thể chiều hắn như vậy, chuyện hắn có thể làm ta cũng có thể, chờ ta quen thuộc với một ít triều vụ sẽ giúp nàng giảm bớt công việc." Phù Vân ăn mặc quan phục rất ra dáng ra hình, nhưng lời nói vẫn thiên chân như cũ.
Quý Thính bật cười: "Ngươi có tâm này là tốt rồi, chỉ là khả năng còn cần phải rèn luyện thêm thời gian mới có thể gánh trọng trách này." Hơn nữa cô đi tìm Thân Đồ Xuyên là vì hòa hảo với hắn chứ không phải vì kêu hắn thay mình xử lý chính vụ, cũng không biết như thế nào mà mọi người đều cho rằng như vậy, cô cũng lười đi giải thích.
"Dù sao hôm nay nàng cũng đừng đi tìm hắn!" Phù Vân kiên trì.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Được rồi, chuyện người lớn ngươi cũng đừng lo, đi theo người khác học làm việc đi, tương lai thay ta giải quyết sự vụ."
"Cũng đúng, ta đây không quấy rầy Hoàng Thượng nữa, nàng nhân lúc này không quá bận thì nghỉ ngơi một chút đi." Phù Vân chỉnh chỉnh mũ quan trên đầu, vội vàng rời đi.
Quý Thính nhìn bóng dáng hắn lo lắng cho mình, đáy mắt thật suy tư, đến khi lấy lại tinh thần, cô ra được chủ ý, gọi người bắt đầu tra lại bản án cũ, ra được kết quả thì ngay ngày kế tiếp đem chuyện bọn người Mục Dữ Chi không phải là nam sủng của mình báo ra cho chúng thần, khiến cho cả triều ồ lên.
"Năm đó nhà bọn họ bị người hãm hại, chỉ có được phủ công chúa che chở mới có thể không bị liên lụy, trẫm lúc đó không muốn lương thần hoàn toàn bị biến mất, rơi vào đường cùng chỉ có thể nạp họ vào dưới trướng, nhưng chúng ta chi gian chưa từng có việc gì khác hơn, hiện giờ bản án cũ đã tra ra, cũng coi như trả lại trong sạch cho bọn họ." Quý Thính ngồi ở ghế hoàng đế, nhìn nhìn ghế trống dưới đài.
Những lời này cô đã sớm muốn nói cho hắn nghe, không nghĩ tới hôm nay thật vất vả mới nói ra được, hắn lại không có mặt.
Thân thế mấy người Mục Dữ Chi, mấy năm trước cô cũng coi như hiểu được, đơn giản chính là làm việc đắc tội với người trong triều, bị phạt nhập nô tịch, cô muốn cứu họ, chỉ có thể dùng cớ "hoa tâm" đi cầu hoàng đế, giống như lúc trước cứu Thân Đồ Xuyên.
Đại thần bên dưới nhìn nhau, cuối cùng đồng thời quỳ xuống: "Hoàng Thượng tâm nhân hậu đó là thiên phúc của Thiên Khải."
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, cảm thấy phương thức vuốt mông ngựa của họ thật đúng là tươi mát thoát tục, làm cô không cần nói thêm lời nào mà dễ như trở bàn tay tẩy trắng được mọi chuyện.
Cô nhẹ nhàng thở ra, chắc chắn việc này không đợi hạ triều Thân Đồ Xuyên sẽ biết được, chờ đến đêm nay khi đi gặp hắn, không chừng hắn sẽ cao hứng mà trực tiếp không giận cô nữa.
Vì thế buổi tối Quý Thính ôm đầy cõi lòng chờ mong, vô cùng cao hứng đi phủ Thừa tướng.
"Hoàng Thượng......!Thân Đồ đại nhân còn bệnh, chỉ sợ không nên gặp khách." Gã sai vặt thủ vệ khoảng thời gian này đã chịu kinh hách quá nhiều nên hiện tại đã có chút bình thản không còn kinh hoảng.
Quý Thính sửng sốt, lập tức nhíu mày nhìn về phía Lưu công công: "Mọi chuyện khi trẫm lâm triều, ngươi chưa từng nói cho chàng?"
"Nô, nô tài không có! Nô tài làm sao dám nhai lưỡi mà nói mấy chuyện này." Lưu công công vội vàng phủ nhận.
Quý Thính nửa chữ cũng không tin, người này đã từng được Thân Đồ Xuyên cứu, trong lòng chỉ có một người Thân Đồ Xuyên, chuyện lớn như vậy hắn sao có thể sẽ không nói.
......!Nói cách khác Thân Đồ Xuyên mặc dù biết việc này, cũng không chịu thấy cô?
Quý Thính hít sâu một hơi, tức giận đến bật cười lên: "Một khi đã như vậy, vậy trẫm ngày khác lại đến." Dứt lời liền vung tay áo xoay người rời đi.
Lưu công công vội vàng đi theo, chỉ thấy Quý Thính vừa ra khỏi cửa liền đi về hướng ngược lại với hướng về cung, hắn tưởng Hoàng Thượng đi nhầm, vội vàng muốn kêu lại.
Quý Thính hướng hắn "suỵt" một tiếng, đón xe ngựa đi lên.
Lưu công công vẻ mặt không thể hiểu được đi theo, thấy Quý Thính vòng quanh phủ Thừa tướng một vòng, cuối cùng tìm được một chỗ tường thấp, kêu xa phu đưa xe tới bên dưới tường.
"Hoàng Thượng ngài đây là muốn......!Ngài cẩn thận!" Lưu công công nói còn chưa dứt lời đã thấy Quý Thính bò từ xe ngựa muốn trèo vào trong viện, hắn vội vàng la lên dặn dò.
Quý Thính bò lên trên đầu tường được rồi, mới ghé xuống mà nói với Lưu công công: "Các ngươi hồi cung đi."
"Bây giờ? Nô tài vẫn là chờ ngài xong việc đi, hoặc là nô tài cùng ngài đi vào cũng được." Lưu công công vẻ mặt lo lắng.
Quý Thính lúc lắc: "Không cần, trở về đi, các ngươi không quay về, Thân Đồ Xuyên vẫn muốn đuổi ta đi."
"......" Ý là Hoàng Thượng muốn chặt đứt đường lui.
Lưu công công rơi vào đường cùng, đành phải rời đi cùng xa phu.
Quý Thính nhìn theo bọn họ đi xa, lúc này mới theo tường thấp và nhảy vào, kết quả một bức tường bên ngoài nhìn thấp thấp, bên trong lại chưa chắc, ít nhất khi cô ngã xuống đất bị trẹo chân liền có cảm giác nó thật cao.
"Tê......"
Chân trái phát ra đau đớn kịch liệt, Quý Thính trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, sau lưng cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tuy là thảm như vậy, cô vẫn nhịn xuống không kêu ra, chỉ sợ thủ vệ phủ Thừa tướng nghe được, còn chưa gặp Thân Đồ Xuyên đã bị bắt.
Chờ đến khi thở ra bình thường được một chút, Quý Thính kéo theo chân bình thường khập khiễng đi vào trong viện.
Nơi này cô chỉ đi tới sảnh chính cho nên không rõ Thân Đồ Xuyên đang ở nơi nào, chỉ có thể bằng vào kinh nghiệm lúc trước mà tìm vị trí của chủ viện.
Tìm như vậy cũng đã nửa ngày, chân trái ban đầu là đau, cuối cùng là bị chết lặng luôn, ngoại trừ không có sức gì ở chân, mặt khác cũng không đến nỗi.
Quý Thính khập khiễng, cuối cùng ở một chỗ khá lớn thấy được hình bóng quen thuộc.
Hắn vẫn giống như lúc trước, hơn nửa đêm không ngủ được mà chạy đến trong viện ngắm cảnh.
Quý Thính nuốt nước miếng, thấp giọng kêu lên: "Thân Đồ?"
Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên hơi hơi run rẩy, sau đó mới nhàn nhạt hỏi: "Hoàng Thượng không phải đã trở về? Vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?"
"Ta muốn gặp chàng......!Hôm nay trên triều chuyện ta nói, chàng hẳn đã biết," Quý Thính cẩn thận lấy lòng, "Thời gian dài như vậy cũng chưa nói cho chàng biết, kỳ thật, kỳ thật từ đầu tới đuôi, ta cũng chỉ có một mình chàng, ta chưa từng có thay lòng đổi dạ, cũng không có thích người khác."
Cô nói xong, thật chờ mong Thân Đồ Xuyên phản ứng, không nghĩ tới đối phương cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh hỏi một câu: "Hoàng Thượng nói với ta chuyện này có ý gì sao?"
"......!Ta chỉ là muốn nói cho chàng biết, chàng trong lòng ta là người vô cùng quan trọng, ngày đó ta muốn cứu tiên hoàng là bởi vì, bởi vì..." Thanh âm Quý Thính đột nhiên biến mất, lúc này cô mới phát hiện một khi có khả năng tiết hộ quy tắc, cô sẽ bị tắc tiếng, một chữ cũng không nói ra được.
Thân Đồ Xuyên đứng yên một lát, sau đó mới xoay người nhìn về phía Quý Thính, ánh mắt quạnh quẽ đạm mạc: "Thời gian không còn sớm, Hoàng Thượng cần phải trở về."
Quý Thính ngẩn ra một chút, nhìn biểu tình hắn không hề dao động, đột nhiên một trận nhụt chí: "Chàng có phải hay không tính toán cả đời đều không tha thứ cho ta?"
"Vi thần không dám."
Quý Thính chua xót cười: "Ta đã hiểu, vậy về sau ta sẽ không lại đến phiền chàng, nhưng trước khi đi, ta còn muốn nói lời xin lỗi với chàng, thật xin lỗi, ta không nên nhất thời vì tình thế cấp bách, vì tiên hoàng mà quỳ xuống xin chàng, ta biết chuyện đó thật đả thương đến chàng, thật xin lỗi."
Thân Đồ Xuyên sắc mặt bất biến, tựa hồ Quý Thính nói cái gì mình cũng không để bụng.
Quý Thính buông tiếng thở dài, khập khiễng xoay người đi, ánh mắt Thân Đồ Xuyên lúc này cuối cùng mới nổi lên dao động: "Chân của nàng làm sao vậy?"
Quý Thính cắn môi không nói lời nào, chỉ là bước nhanh hơn rời đi, kết quả giây tiếp theo liền bị chặn lại ôm lên.
Cô không nhịn được cười ra tới, lập tức ôm lấy cổ Thân Đồ Xuyên.
"Nàng giả vờ?" Thân Đồ Xuyên sắc mặt thật khó coi.
Quý Thính hôn hắn một chút: "Đừng nóng giận đi, ta biết sai rồi."
Thân Đồ Xuyên hừ lạnh một tiếng liền muốn buông, Quý Thính vội vàng ôm chặt hắn, chết sống không chịu xuống dưới.
"Nàng đi xuống, nếu không ta không khách khí." Thân Đồ Xuyên lần đầu tiên đem cảm xúc phát ra ngoài.
Quý Thính chịu buông ra mới là lạ, một bên ôm chặt chơi xấu, một bên rầm rì xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta sai rồi! Ta không phải nghĩ chàng so với tiên hoàng không quan trọng, chỉ là cảm thấy ta cùng hắn là một mẹ sinh ra, nhìn hắn chết đi như vậy cũng không tốt, chàng lúc ấy nếu không phải một câu cũng không nghe ta, ta cũng sẽ không gấp đến độ quỳ xuống......"
"Cho nên vẫn là ta sai rồi?" Thân Đồ Xuyên mắt lộ ra hàn quang, "Quý Thính nàng cũng thật lợi hại, thế nhưng vì một người ngoài mà quỳ xuống với ta."
"Kia kỳ thật cũng không tính là người ngoài......!Nghiêm khắc mà nói, hắn là cậu em vợ của chàng." Quý Thính nhỏ giọng nói thầm một câu.
Thân Đồ Xuyên phun trào: "Cho nên là ta sai rồi?"
"Không, không có, là ta sai," Quý Thính lập tức nhận sai, "Ta lúc ấy chỉ muốn cho hắn sống sót, lại không nghĩ rằng chàng sẽ thương tâm, cũng chưa kịp giải thích với chàng, cho nên là ta sai rồi."
Thân Đồ Xuyên không nói.
Quý Thính buông tiếng thở dài, nghiêm trang nhìn hắn: "Chàng là người quan trọng nhất với ta, so hoàng đế quan trọng, so với Dữ Chi bọn họ quan trọng, so bất luận kẻ nào đều quan trọng, tuy rằng bọn họ cũng đặc biệt tốt, nhưng là chỉ có chàng mới là ý nghĩa của ta ở thế giới này, mới là nguyên nhân ta sống cả đời ở đây, Thân Đồ, đừng nóng giận nữa, được không?"
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn cô, hai tay kiên cố mà mạnh mẽ, không hề bởi vì ôm cô đã lâu mà lay chuyển.
Sau một lúc lâu, thanh âm hắn cuối cùng mới dỡ xuống một phân ngụy trang, chua xót mở miệng: "Nàng thật lừa người, nếu bọn họ không quan trọng bằng ta, vì sao quan hệ với bọn họ lúc trước đều không nói cho ta biết?"
"Ai lừa chàng, ta câu câu chữ chữ đều là thật sự," Quý Thính không phục, tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói, "Là chính chàng ngốc, ta có phải lần đầu tiên hay không chàng cũng không biết, năm đó ta khóc đến sắp chết, chàng còn khi là ta đùa giỡn với chàng."
Bóng đêm đen đặc, đã sắp vào hạ, không khí dâng lên vẻ ấm nóng khêu gợi.
Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, nhìn Quý Thính: "Thật tiền đồ, còn có chiêu này?"
"......! Bị phát hiện sao?" Quý Thính hì hì cười, "Xem ra vẫn là công phu của ta không tới, thế nhưng Thân Đồ đại nhân đơn thuần cũng không câu được."
"Quý Thính, ta không phải nói giỡn với nàng, nếu ngày ấy hắn không chết, có lẽ quan hệ chúng ta sẽ vô pháp được hàn gắn." Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nhìn nàng.
Quý Thính im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong lòng cô cũng rõ ràng, hắn và nam chủ là huyết hải thâm thù, nếu mình thật sự dùng tình cảm để bảo vệ nam chủ, chỉ sợ trong lòng Thân Đồ Xuyên giống như sẽ có một cái gai, kêu hắn làm sao, lui lại thì thẹn với cha mẹ, tiến tới lại không thể đối mặt với chính mình.
Nhưng nếu nam chủ bị hắn giết, vậy thế giới này sẽ bị đình chỉ, hắn chưa kịp tiêu trừ toàn bộ cừu hận, hận thù sẽ trước sau quanh quẩn trên người hắn, đời đời kiếp kiếp không được giải thoát, mà nam chủ còn tồn tại, cái gai đó còn có thể một ngày được rút ra.
Cho nên rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đánh cuộc.
"Nhưng hắn hiện tại đã chết, cho nên ta có thể chịu đựng lần này, nhưng cũng chỉ có lần này, nếu lần sau nàng còn dám vì người khác mà quỳ với ta......"
"Tuyệt đối sẽ không có lần sau," Quý Thính vội ngắt lời, lấy lòng mà hôn hôn khóe mắt hắn, "Tuyệt đối sẽ không."
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu sau mới có vẻ nhẹ nhàng xuống, áp trán Quý Thính vào trong lòng ngực mình, chậm rãi nói: "Nàng không biết ta tức giận biết bao nhiêu."
"Thực xin lỗi, ta lần sau sẽ không như vậy." Quý Thính lặp đi lặp lại xin lỗi.
"Không chỉ giận nàng vì hoàng đế mà cãi nhau với ta, còn có hành vi của nàng nhiều ngày nay." Thân Đồ Xuyên thanh âm trầm thấp.
Quý Thính sửng sốt một chút: "Ta sao? Ta mỗi ngày đều tới dỗ dành chàng nha, lúc trước không tới được bởi vì thật sự bận quá, ta đều mệt muốn chết."
"Cho nên vì sao không tới tìm ta xin tha? Biết rõ có nhiều người là do ta chỉ thị mới đi tìm nàng phiền toái, vì sao nàng không chịu thua, tới cầu ta?" Thân Đồ Xuyên nhớ tới việc này lại có chút bực mình.
Trước khi hắn rời hoàng cung, xác thật có ý tưởng đời này sẽ không để ý đến nàng nữa, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì không còn suy nghĩ đó, đặc biệt là sau khi nghe được tin cẩu hoàng đế chết, hắn liền chờ Quý Thính đến xin lỗi.
Nhưng mà hắn vẫn luôn chờ lại không thấy Quý Thính tới, đành phải cho người gây ngột ngạt cho nàng, hy vọng nàng có thể nhớ tới mình.
Mà nàng xác thật nhớ tới mình, nhưng mỗi ngày chỉ là ngoan ngoãn tới chờ một canh giờ, chờ xong liền rời đi, làm tâm can hắn càng bị đè nén.
Nàng khi nào trở nên ngoan như vậy? Hắn nói không muốn thấy nàng, nàng liền vẫn luôn không mạnh mẽ tới gặp hắn, còn chính mình tự giải quyết mọi việc triều chính?Hắn cố ý gây phiền toái, không phải vì muốn làm khó mà muốn nàng tới cầu mình, xem đi xem đi, không chỉ không tới, còn tự làm mình gầy đi một vòng, vừa rồi nhìn thấy nàng ốm đến như vậy, Thân Đồ Xuyên chỉ nghĩ đến tự giết mình.
"Ta thật ra có nghĩ đến, bất quá tất cả mọi người cảm thấy ta tới là vì tìm chàng hỗ trợ, ta sợ chàng cũng sẽ nghĩ như vậy, nói không chừng sẽ càng tức giận, cho nên không dám nói," Quý Thính nhéo nhéo một loát tóc của hắn, thưởng thức, "Kỳ thật ta rất mệt mỏi, hai ngày trước không phải Dữ Chi thu thập hành lý chuẩn bị đi du ngoạn sao, ta đều thiếu chút nữa chạy theo......"
"Nàng dám?!" Thân Đồ Xuyên đột nhiên nhìn về phía nàng.
Quý Thính vội vàng trấn an: "Ta không dám ta không dám, chàng cực cực khổ khổ cho ta tranh hạ ngôi vị hoàng đế, ta nào dám cứ như vậy mà ném xuống."
"Nàng không thể ném xuống, là ta." Thân Đồ Xuyên nghiêm trang.
Quý Thính mắt lấp lánh vội gật đầu: "Đúng vậy, ta không thể ném chàng, tuyệt đối không thể!"
Thân Đồ Xuyên lúc này mới vừa lòng, ôm người chậm rãi đi đến giường ngủ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Quý Thính tới phòng ở phủ Thừa Tướng của hắn, cô tò mò nhìn nhiều thêm một chút, kết quả phát hiện nơi này vừa nhàm chán lại vô vị, quả thực là thư phòng biến tướng, không có chút ý tứ nào.
Bị Thân Đồ Xuyên ôm tới trên giường, Quý Thính không giấu ghét bỏ: "Nơi này của chàng cũng quá đơn giản, còn không bằng gian phòng người hầu của phủ công chúa ta ngày xưa."
"Đúng là vì người hầu phủ công chúa được sống thật tốt, mỗi phân tiền kiếm được vi thần đều đưa cho Mục Dữ Chi." Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình liếc nhìn cô.
Quý Thính dừng lại một chút, lúc này mới nhớ tới đúng là còn có việc này, cô không khỏi ngượng ngùng cười: "Thật đúng là ủy khuất chàng, ta sau này chính mình có tiền, chàng muốn xài như thế nào thì xài như thế đó, toàn bộ thủ đô là của chàng."
"Hoàng Thượng, người đây là muốn kêu vi thần cùng nhau lấp đầy túi tiền riêng?" Thân Đồ Xuyên nhướng mày.
Quý Thính sửng sốt, lúc này mới nhớ tới người này là Thân Đồ Xuyên, là người được đồn ngay thẳng chính trực, trừ bỏ điểm tạo phản là không tốt, mặt khác coi như thật cương trực công chính.
Nếu lúc này thật sự dám gật đầu, phỏng chừng là phải bị hung hăng giáo huấn.1
"......Chân ta đau" Thời khắc mấu chốt, Quý Thính quyết định nói sang chuyện khác.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, nhíu mày: "Không phải giả vờ sao?"
"Ta bộ dáng này sao có thể là giả vờ." Quý Thính vô ngữ, kết quả mới vừa nói xong liền nhìn đến ánh mắt hoài nghi của hắn, cô lập tức tức giận xốc váy lên, thấy được vốn dĩ là mắt cá chân trắng nõn tinh tế, lúc này sưng lên giống như bánh bao, nơi trầy da còn lộ ra tơ máu.
"Hoắc......" Quý Thính hít hà một hơi, cô nghĩ tới sẽ nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, không biết có phải hay không do yếu tố tâm lý, trong nháy mắt nhìn đến miệng vết thương, Quý Thính lập tức đau đến kêu lên.
Thân Đồ Xuyên cũng ngây ngẩn cả người, tay đỡ đến chỗ cô không bị thương, lạnh giọng hỏi: "Như thế nào lại bị thương?"
"Còn không phải chàng, sống chết không chịu thấy ta, ta đành phải trèo tường mới vào được." Quý Thính một bên hô đau, một bên còn không quên đẩy lý do qua bên hắn.
Thân Đồ Xuyên xụ mặt: "Trước kia như thế nào không thấy nàng thành thật như vậy, ta nói không muốn thấy, nàng liền không xông tới? Còn đem chân bị thương thành như vậy, thật sự là bị ta dạy dỗ thiếu!"
"Nói như vậy, chàng kì thật chờ mong ta xông tới?" Quý Thính chớp chớp mắt nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Hiện tại là thời điểm nói chuyện này?"
"Không phải, chân ta đau quá!" Quý Thính trong nháy mắt chịu thua.
Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, gọi người đi truyền thái y lại đây, phủ Thừa tướng cách hoàng cung một khoảng, thái y đi vào đã là ba mươi phút sau, nhìn đến Quý Thính cùng Thân Đồ Xuyên ở trên giường liền hoảng sợ, nhưng nhiều năm kinh nghiệm giúp hắn không có đem kinh ngạc biểu lộ ra ngoài, chỉ là cúi đầu giúp đỡ xử lý miệng vết thương.
Chỗ trầy da trên chân thì xức thuốc, chỗ bị sưng ứ thì xoa bóp để vết thương nhanh chóng tốt hơn.
Vừa nghe được xoa bóp ở chỗ đau trên đùi, Quý Thính lập tức phản đối kịch liệt, thái y không dám tiến lên, Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình trấn áp người, hắn tự học cách thức xoa bóp, sau đó tự mình giúp cô mát xa.
Khi chỗ bị sưng bị ấn xuống một chút, Quý Thính hét lên một tiếng, nức nở vùi mặt vào cổ áo Thân Đồ Xuyên, anh anh một tiếng bắt đầu khóc.
Thật quá đau, so với từ trên tường ngã xuống đau hơn nhiều.
Thái y chỉ nghe được Quý Thính khóc, nửa điểm không dám ngẩng đầu lên, sợ thấy được cảnh Hoàng Thượng khóc, ngày mai sẽ bị diệt khẩu.
Thân Đồ Xuyên lại không chịu ảnh hưởng, trừ bỏ đôi mắt hơi rung động một chút, thời điểm khác đều không lưu tình chút nào giúp Quý Thính mát xa, chờ khi thái y đến xem lần nữa, xác định kinh mạch đã thông, lúc này mới xoay người rời đi.
Quý Thính quần áo hỗn độn nằm liệt trên giường, mấy lọn tóc vén ở bên tai, bởi vì vừa mới khóc, khóe mắt ửng ửng đỏ, thấy thế nào cũng thật đáng thương.
"Ta về sau không bao giờ muốn để ý đến chàng nữa." Quý Thính nghiêm túc nói với Thân Đồ Xuyên, chỉ tiếc bởi vì thanh âm rầu rĩ mềm mại, một chút lực thuyết phục đều không có.
Thân Đồ Xuyên cởi áo trong nằm ở bên cạnh Quý Thính, nhẹ giọng nói: "Ngày mai ta đi thượng triều, nàng lưu lại nơi này ngủ nướng."
"......"
"Bất quá nếu nàng còn tức giận, hơn nữa còn không để ý lời ta nói, ta hiện tại chỉ có thể sai người đi truyền Lưu công công, kêu hắn mang nàng hồi cung, miễn chậm trễ nàng ngày mai lâm triều." Thân Đồ Xuyên nói, đáy mắt hiện lên ý cười.
Quý Thính trầm mặc một chút, bình tĩnh nhìn hắn: "Thân Đồ Xuyên, nếu không chàng soán ngôi ta đi." Cô đến bây giờ mới phát hiện, làm hoàng đế chính là một cái hố, cô hiện tại chỉ muốn từ chức!
"Xin lỗi, vi thần lại không phải nghiện tạo phản, tạo một lần đã đủ rồi." Thân Đồ Xuyên cẩn thận né khỏi chân đau của Quý Thính, đem người ôm vào trong lòng ngực.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, thực mau đã nặng nề ngủ đi.
Một giấc này cực kỳ tốt, hơn nữa lại không có người đánh thức, Quý Thính thực mau đã quên đã bao lâu mình không có được giấc ngủ ngon như vậy.
Tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau, cô mở to mắt mê mang, đột nhiên ngồi dậy: "Người tới! Thay quần áo!"
Nha hoàn nghe được thanh âm Quý Thính, vội vội vàng vàng chạy vào, quỳ gối xuống: "Thần thỉnh an Hoàng Thượng......"
"Đừng thỉnh, mau mau mau thay quần áo cho trẫm, thượng triều bị muộn rồi!" Quý Thính đầu muốn nổ tung.
Nha hoàn nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, lại thực mau cúi đầu: "Hoàng, Hoàng Thượng, Thân Đồ đại nhân muốn ngài nghỉ ngơi tốt, hôm nay không cần thượng triều......"
Quý Thính sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua hai người có nói chuyện gì đó, lập tức ngửa về phía sau, chẳng sợ chân còn đau cũng không ảnh hưởng tâm tình của cô.
"Trẫm nhớ nhầm, một khi đã như vậy, ngươi đi xuống đi, trẫm ngủ tiếp một lát."
"Tuân lệnh."
Quý Thính nghe tiếng nha hoàn rời đi, bất tri bất giác lại ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại lần sau đã là buổi trưa.
Vừa mở mắt, liền nhìn đến một đôi mắt mang ý cười, Quý Thính sửng sốt một hồi mới không tự chủ được nở nụ cười: "Chàng trở về từ khi nào?"
"Trở về đã một hồi lâu, nàng có lẽ đã đói bụng, dậy ăn vài thứ đi." Thân Đồ Xuyên nói, liền muốn kéo Quý Thính ngồi lên.
Quý Thính thuận theo vươn tay, chờ hắn kéo mình tới, cảm thấy mỹ mãn ôm hắn thầm thì: "Ta rất nhớ chàng nha."
"Chỉ có đi ra ngoài một buổi sáng, đã nhớ ta như vậy?" Thân Đồ Xuyên khóe môi cong lên.
Quý Thính cười một tiếng: "Ta nhớ chàng thật lâu."
Thân Đồ Xuyên hơi giật mình, mới ý thức được Quý Thính nói chính là đoạn thời gian không gặp mặt, ánh mắt hắn không khỏi ôn nhu rất nhiều: "Ngày sau, chỉ mong chúng ta không cần lại có bất đồng như vậy nữa."
"Ừm, sẽ không, ta sẽ không lại cùng chàng cãi nhau." Quý Thính cười tủm tỉm nói.
Cô cảm thấy Thân Đồ Xuyên là lễ vật tốt nhất mà thế giới này cho mình, cô mới không muốn giận dỗi gì với hắn đâu! Chỉ tiếc cô không nghĩ khơi mào lên, bất đồng lại chủ động tìm đến cửa!
Chờ sau khi thương tổn ở chân trở nên tốt lên, Quý Thính lại lần nữa bắt đầu vào triều sớm, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, chỉ có nhìn đến Thân Đồ Xuyên ở phía dưới, trong lòng mới cảm thấy yên ổn một chút.
Chỉ là yên ổn không bao lâu, đã bị một võ tướng đánh vỡ: "Hoàng Thượng, thần có bổn tấu."
"Trương ái khanh cứ nói đừng ngại." Quý Thính tâm tình không tồi, mỉm cười nhìn về phía hắn.
Võ tướng tức khắc phảng phất được cổ vũ, lập tức nói ra: "Hoàng Thượng, hiện giờ tứ hải thái bình vạn sự đã thành, hoàng tộc lại chỉ có một mình Hoàng Thượng, hậu cung bỏ không không có người, thỉnh Hoàng Thượng vì vận mệnh quốc gia Thiên Khải, tuyển nhiều tú nữ......!Không đúng, tú nam?"
Võ tướng hơi chần chờ một chút, có điểm không biết nên nói cái từ này như thế nào, vì thế thời khắc mấu chốt, tính cách quê mùa liền bày ra: "Tóm lại là nạp nhiều nam nhân thân thể cường tráng, vì hoàng thất khai chi tán diệp!"
Quý Thính: "......" Không biết có phải hay không ảo giác, cô cảm thấy phía dưới có một ánh mắt giết người dừng ở trên người mình.
Lời này của võ tướng cũng chính là chuyện cả triều quan tâm nhất, chỉ là còn không có người nhắc tới, hiện giờ một khi có người dẫn đầu, liền một đám người sôi nổi bắt đầu góp lời.
Quý Thính chỉ cảm thấy ánh mắt kia càng ngày càng sắc bén, không khỏi nuốt nước miếng, ngượng ngùng ngắt lời những người này: "Được, được rồi, các ngươi có hay không nghĩ tới, nam nhân cùng nữ tử rốt cuộc là có khác nhau, trẫm chỉ có một bụng, một lần mang thai thêm sinh con cũng đến một năm thời gian, tìm quá nhiều người chẳng phải là lãng phí?"
"Như thế nào lại là lãng phí?" Võ tướng trừng mắt, "Đúng là bởi vì nam nhân cùng nữ nhân bất đồng, mới muốn Hoàng Thương tìm thêm nhiều người, như vậy một ngày kia sinh hạ thai rồng, bọn họ cũng không biết là của ai, chỉ có thể một đám người ngoan ngoãn hợp dưỡng, nếu là tìm ít người, tất nhiên có thể suy đoán ra là con của ai, những người khác đối long tự tâm sinh ác ý thì phải làm sao?"
Quý Thính: "......" Ngươi nói rất có đạo lý, ta thật là không thể phản bác.
"Cho nên phương thức tốt nhất, đó là tìm một hơi mấy người cùng một loại hình, vừa vặn Hoàng Thượng cũng thích mỹ nam, như vậy hậu cung yên ổn, Hoàng Thượng vui sướng, thiên hạ cũng thái bình, quả thực là một hòn đá trúng mấy con chim." Võ tướng càng nói càng đắc ý, thiếu điều hiện tại kéo Quý Thính đi ra ngoài tuyển người.
Lúc này các đại thần dường như đạt thành nhất trí, toàn mở miệng phụ họa.
Quý Thính liếc nhìn Thân Đồ Xuyên, chỉ thấy hắn ý vị thâm trường nhìn mình chằm chằm, tựa hồ không tính toán tự mình ra mặt.
Nhưng ánh mắt kia cũng viết rõ ràng, nếu cô không thể xử lý tốt việc này, hắn khả năng thật sự tạo phản một lần nữa.
Quý Thính giật mình một cái, vội mở miệng ngắt lời bọn họ: "Trẫm không đồng ý!"
Trong đại điện nháy mắt an tĩnh lại.
Quý Thính nhẹ thở một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: "Phụ hoàng trẫm lúc còn tại thế cho phép trẫm tam thê bốn thiếp, nhưng trẫm nhiều năm như vậy lại trước sau chỉ thích một người, đơn giản là muốn cùng người đó bên nhau đến khi đầu bạc, hiện giờ sao có thể bởi vì vấn đề kế thừa mà vi phạm ý nguyện năm đó."
"Hoàng Thượng!" Chúng đại thần nóng nảy.
Quý Thính nhấp môi: "Ý trẫm đã định, lại nói hậu cung nhiều người cũng không phải chuyện tốt, thể lực nam tử cùng nữ tử cách xa, nếu những người bên gối trẫm đột nhiên muốn hành thích, trẫm chẳng lẽ còn đem mệnh dâng lên?"
Chúng đại thần: "......" Giống như rất có đạo lý.
Quý Thính cười cười: "Lại nói trẫm đã tìm được người ái mộ, cuộc đời này chỉ nguyện cùng chàng đi cả đời, mà người này chính trực thanh minh, là người tốt nhất để trở thành Hoàng Hậu, trẫm đã quyết định ít ngày nữa sẽ thành hôn với chàng, chúng ái khanh không cần nhọc lòng."
"Hoàng Thượng! Đời sau một chuyện liên quan đến xã tắc, Hoàng Thượng không thể qua loa, nếu là gia thế người này quá lớn, ngày sau không thiếu được muốn tham gia vào chính sự, mong Hoàng Thượng suy nghĩ lại!" Võ tướng nóng nảy.
Quý Thính bất đắc dĩ: "Yên tâm đi, người này cũng không có gia thế gì, sau này cùng trẫm thành hôn, trẫm chính là chỗ dựa duy nhất của chàng." Nói lời này, cô ôn nhu nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, chỉ thấy ý cười trên khóe môi đối phương cơ hồ muốn ức chế cũng không được.
......!Trời thấy còn thương, xem như cô vượt qua được quan ải này.
Không đợi Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, một lão thần liền hỏi: "Xin hỏi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu được chọn là ai, cả triều này có biết người đó không?"
"Các ngươi đều biết, chàng chính là Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ đại nhân." Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên nở nụ cười, Thân Đồ Xuyên cũng ôn nhu nhìn cô, không khí giữa hai người ngọt ngọt ngào ngào, tựa hồ không bị người ngoài ảnh hưởng.
Chỉ là tiếng nói Quý Thính vừa dứt, cả triều đều ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu toàn bộ quan lại đột nhiên quỳ xuống, võ tướng kia là người dẫn đầu khóc tới nghiêng trời lệch đất: "Hoàng Thượng! Người đã lên làm Hoàng Thượng rồi, như thế nào còn không buông tha Thân Đồ đại nhân! Cưỡng bách phụ nam đàng hoàng, loại sự tình này Hoàng Thượng đừng làm nha!"
Quý Thính: "......"
Thân Đồ Xuyên: "......"