Bởi vì Lâm Ngân Chi đột nhiên ngất đi, nên tất cả mọi người cũng vội vã trở về.
Nam Sở môn vẫn còn vài đệ tử, Cổ Vũ Yên trước tiên đưa Lâm Ngân Chi về khách điếm để trị liệu.
Còn lại những người khác được Vô khuynh Trưởng lão dẫn đầu, tập họp ở pháp trường.
Lầu hai của tửu lâu cách đó không xa, Khanh Linh bị đặt ngồi lên bàn.
Đối với chuyện mình đột nhiên nhỏ đi này, Khanh Linh chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức có phản ứng lại.
Kiếm của Lâm Ngân Chi không giống bình thường, là linh khí, vì thế cho dù cô là thần hồn người thường không thể động tới thì cũng sẽ bị thương.
Nhưng trước đó Cố Vọng đã để Tống Đoan mang cơ thể cô về Cấm Nhai, lúc này cô chỉ là phần hồn hư ảo, cho nên mới nhỏ đi, bảo toàn cho thần hồn hoàn chỉnh.
Trong thành xảy ra chuyện, rất nhiều tửu lâu đều đóng cửa.
Chỉ có một hai nơi sớm đã đánh tiếng qua, chuyên sử dụng cho các tu sĩ dừng nghỉ chân, chủ tiệm tiểu nhị đều không có ở đây, các tu sĩ tự cấp tự túc.
Lúc này phần lớn người đều đang ở trên pháp trường.
Chỉ có Cố Vọng là vừa lên tới nơi đã mang theo Khanh Linh đến chỗ này. Hắn ở dưới lầu lật tìm lá trà thượng hạng, tự mình pha một ấm trà, lúc này đang ngồi bên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Khanh Linh hiện tại quá nhỏ, ngồi ở trên bàn không nhìn thấy được thứ gì, cho nên dứt khoát không nhìn nữa.
Cô khá là lo lắng cho Cố Vọng: “Vết thương trên người ngươi, không sao chứ?”
Cố Vọng bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn không đi theo đệ tử của Nam Sở môn, lúc này một tiếng cũng không ư hử.
Hắn chống đầu, nghe vậy hơi cụp mắt xuống: “Có sao.”
“Nhưng có thể làm gì đây?” Hắn chậm rãi nói, “A Linh lúc này cũng đâu xử lý được.”
Khanh Linh: “Không phải chỉ có ta mới có thể xử lý.”
Cố Vọng nhếch môi: “Nhưng ta chỉ muốn để A Linh xử lý.”
Khanh Linh: “?”
Cô mặt mày lộ vẻ mờ mịt, chuyện này thì có gì khác nhau cơ chứ?
Chữa bệnh còn chọn thầy thuốc.
Có điều, Cố Vọng ở dưới đó làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng nếu gặp lại nhóm người Cổ Vũ Yên cũng sẽ không hay.
Khanh Linh có chút khó xử, Tiểu Kim Uyên hiện tại cũng đã bị đuổi về Cấm Nhai, phải làm sao mới ổn đây.
Thấy sắc mặt cô nặng nề, Cố Vọng bấy giờ mới nói: “Không sao đâu, bị thương nhẹ thôi.”
Hắn ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt, hình như đúng thật là không còn nơi nào có vấn đề.
Khanh Linh cũng không hỏi nữa.
Lúc này trên người cô không có nhẫn trữ vật, hầu như không có thứ gì cả, cái gì cũng không lấy ra được, trải qua một màn dưới lòng đất, cô quả thực vừa mệt lại vừa đói.
Những tu sĩ này cũng kiêng ăn ngũ cốc, thực sự là đáng ghét.
Thế là cô đứng dậy đi tới trước một cái chén không, ôm cái chén đó lên đặt bên cạnh ấm trà Cố Vọng đã pha, rồi gõ nhẹ lên thành chén.
Cố Vọng nhướng mắt nhìn động tác của cô, một lời cũng không nói.
Khanh Linh rầu rĩ nói: “Ta muốn uống trà.”
“Ngươi cứu ta, ta cũng không đến nỗi bạc đãi ngươi.” Cố Vọng cười, “Muốn uống thì rót đi.”
Ngươi cố ý sao?
Khanh Linh phồng mang trợn mắt, nuốt giận vào bụng: “Ta cầm không nổi.”
Cái ấm trà kia sắp to hơn cả cô, huống chi bên trong còn có trà.
“Thì ra là như vậy.” Ngữ khí của Cố Vọng như bừng tỉnh, “Là ta sơ suất rồi.”
Giọng điệu thật sự rất khiêm tốn.
Hắn rót cho Khanh Linh một chén trà, vô cùng thân thiết nói: “Cẩn thận nóng.”
Đón lấy ý cười trêu chọc của hắn, Khanh Linh không nói một lời ngồi xuống, thổi nhẹ mấy hơi rồi mới miễn cưỡng nhấp một ngụm.
Tuy nói Quỷ chủ cũng phải kiêng ăn ngũ cốc, nhưng Khanh Linh đã dưỡng thành thói quen, mỗi lần làm xong một chuyện hoặc là đang lo lắng cho tình huống căng thẳng, cô đều muốn ăn thứ gì đó.
Không có đồ ăn, chỉ có thể uống chút trà lót bụng.
Cô hiện tại đang thuộc về một số trạng thái đan xen nhau.
Một là chuyện của Tiêu Nguyệt đã giải quyết xong, hai là cuộc đối thoại của Cố Vọng và Lâm Ngân Chi trước đó.
Nhưng người này không phải Lâm Ngân Chi, thế giới này làm sao còn có thể tồn tại chứ?
Khanh Linh đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Cố Vọng hỏi: “Ngươi xuống đó từ khi nào?”
Cô có chút sửng sốt, phản ứng lại mới nhận ra ý Cố Vọng muốn hỏi là gì.
Khanh Linh ngẩng đầu lên, Cố Vọng giống như chỉ thuận miệng hỏi ra, thậm chí ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô.
Khanh Linh không giỏi nói dối.
Cô trầm mặc: “Ta không hề rời khỏi đó.”
Cố Vọng gật đầu một cái, đặt chén trà trong tay xuống, cuối cùng tầm mắt cũng nhìn sang đây, ôn hòa hỏi: “Nghe được gì rồi?”
Khanh Linh cũng đang muộn phiền vì chuyện này, vì thế chỉ cân nhắc giây lát rồi thuận miệng nói: “Nghe hết cả rồi.”
Nếu không suy nghĩ ra, chi bằng hỏi trực tiếp.
“Dám thừa nhận luôn ư?” Cố Vọng rung chiếc chuông nhỏ của cô, “Không sợ ta giết ngươi diệt khẩu sao?”
Khanh Linh: “Cũng bình thường.”
Sợ thì ngược lại chẳng sợ gì, đối với cô mà nói, kết quả xấu nhất cùng lắm là nhiệm vụ thất bại, quay về nhận tiếp một nhiệm vụ mới mà thôi.
Nhiệm vụ thất bại không phải là lỗi lầm của cô, nên cũng không thể đổ hết mọi chuyện lên đầu cô được.
Cố Vọng đối với đáp án này gần như không mấy bất ngờ, hắn khẽ cười một tiếng.
Khanh Linh lại nói: “Nhưng ta cũng muốn biết, là vì sao?”
Cố Vọng gật đầu, khá bất ngờ là lại dễ nói chuyện: “Dùng mạng của ngươi để đổi lấy đáp án, đổi không?”
Khanh Linh cau mày: “Như vậy thì biết đáp án còn có ý nghĩa gì nữa.”
Cố Vọng ngẩn ra.
Người bình thường quan tâm tới sinh mạng, nhưng thứ cô quan tâm lại là đáp án nhận được không có ý nghĩa.
Giống như đối với cô mà nói, sinh mạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nói cách khác, đổi lại là người khác Cố Vọng sẽ không nhiều lời như vậy, trực tiếp diệt khẩu coi như xong.
Nhưng cô lại không giống.
Quỷ chủ của Cấm Nhai, tuy rằng làm chủ của Quỷ giới, nhưng giới tu đạo lại không nghe nói nhiều về cô.
Cô giống như là, đột nhiên xuất hiện.
Đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, tiếp cận hắn, vô điều kiện đối xử tốt với hắn.
Như là một món đồ vật chỉ thuộc về một mình hắn.
Động tác chuyển động Phật châu trên tay Cố Vọng càng lúc càng chậm, hắn ôn hòa hỏi: “Vậy ngươi muốn dùng thứ gì để trao đổi?”
Đây hẳn không phải là vấn đề tầm thường.
Nếu không Cố Vọng sẽ không đuổi bọn họ đi trước, cũng sẽ không niêm phong ngũ giác của Tiêu Nguyệt. Còn nếu đã là vấn đề quan trọng, thì hà cớ gì lại dễ nói chuyện như vậy.
Thật sự muốn cùng cô trao đổi?
Vẫn khó dự đoán hơn bao giờ hết.
Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, Khanh Linh cũng sẽ không từ chối.
Cô ngẫm nghĩ: “Hình như ngoại trừ tiền ra, ta không còn thứ gì cả.”
Cố Vọng khẽ cười.
Hắn dừng động tác nghịch Phật châu, cầm Phật châu tiện tay vứt lên trên bàn, hơi cúi người nói: “Ta không thiếu tiền.”
Khanh Linh nhướng mắt: “Hủm?”
Cô ôm một chén trà lớn ngồi ở đó, hai mắt trong veo, cả người đều toát ra vẻ bình tĩnh phóng khoáng.
Giống như một yêu tinh không rành thế sự từ đâu chạy tới.
Ánh mắt của Cố Vọng rơi vào tay cô, chợt nhớ tới lời xin lỗi của cô.
Cũng chỉ có một mình cô, đột nhiên xuất hiện, rồi lại dám lẽ thẳng khí hùng theo sát hắn bàn điều kiện.
Bởi vì cô khác biệt so với những người khác, thế nên hắn mới một lần nữa lưu tình, cũng là để lại cho cô một con đường lùi.
Không phải người cùng một con đường, vậy thì không cần phải gặp lại.
Hai canh giờ trước hắn để lại cho cô một mạng, còn cảnh cáo với người này rằng, sau này nếu có gặp hắn thì phải cách xa ra.
Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi suy nghĩ, nếu đã không thể phủ nhận sự tò mò, có thêm một người như vậy cũng khiến hắn cảm thấy không tệ.
Nếu cô đã muốn đi theo, vì sao lại không thể?
Cố Vọng tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, đã như vậy, tại sao không thể lôi cô cùng xuống địa ngục chứ?
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt sạch sẽ trong veo đó nhiễm bụi trần, Cố Vọng liền cảm thấy có một loại hưng phấn không tên.
Hắn thấp giọng nói: “Đổi ngươi cho ta, thế nào?”
Khanh Linh sửng sốt.
Đổi cô cho hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn thiếu một tay sai đắc lực sao?
Khanh Linh: “Ngươi nói cụ thể nghe xem nào.”
Cố Vọng cười: “Sự tự do của ngươi, tất cả của ngươi, đều thuộc về ta.”
“Nói cách khác, ngươi sẽ trở thành nô lệ của ta.”
Khanh Linh: “?”
Cô ôm chén trà, rút ra một cái tay dí vào mũi Cố Vọng: “Không đổi.”
Sức lực rất nhẹ, có thể nói là không đáng kể, thế nhưng Cố Vọng vẫn ngả người ra phía sau, đầy hứng thú nhìn cô: “Ồ?”
“Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra là muốn giúp ngươi.” Khanh Linh không hiểu vì sao Cố Vọng lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy.
Nô lệ?
Nằm mơ thì còn được.
Cô mặt không cảm xúc nói: “Ta không thể làm nô lệ cho ngươi.”
Cố Vọng nhàn nhã hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Khanh Linh ngẫm nghĩ một chút: “Làm bằng hữu?”
Cố Vọng nhíu mày: “Bằng hữu?”
Khanh Linh gật đầu: “Ta thiết nghĩ chúng ta đều bình đẳng.”
Cố Vọng giật giật khóe miệng, không lên tiếng.
Chỉ có điều ấn đường hơi siết lại, xem ra tâm tình không tốt lắm.
Khanh Linh cân nhắc giây lát, giải thích cho hắn nghe cách nghĩ về nô lệ này là không đúng.
“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với ngươi, ngươi cần cái gì của ta, ta cũng sẽ cho ngươi.” Cô chân thành nói, “Đều như nhau cả thôi, ta thật lòng đối đãi với ngươi, ngươi cũng thật lòng đối đãi với ta.”
“Bằng không lúc nãy ngươi hỏi ta, ta vẫn có thể nói cho ngươi biết là ta không nghe gì cả, chứ không phải là nói sự thật với ngươi, để ngươi cảnh giác với ta, khởi lên sát tâm với ta.”
Cố Vọng nhấc mí mắt, ừm một tiếng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chính là, những thứ này đều là vì ta tin tưởng ngươi.” Khanh Linh nói, “Vì thế ta cũng hi vọng ngươi có thể tin tưởng ta một chút.”
Màu mắt của Cố Vọng hơi trầm xuống, hắn ngả người ra ghế, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Khanh Linh, cố gắng xem cô có bất kỳ cảm giác chột dạ hay là đạo đức giả gì đó không.
Là ngụy trang quá tốt, hay là thật lòng tin tưởng hắn như vậy?
Khanh Linh uống một hớp trà, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của hắn.
Nghĩ đến trạng thái thương lượng hiện tại giữa hai bên, vành mắt cô hơi cong lên, khóe miệng cũng thuận theo nhếch lên một vòng cung nho nhỏ.
Cố Vọng vẫn không lên tiếng.
Khanh Linh lại hỏi: “Có được không?”
Tầm mắt của Cố Vọng hơi ngưng lại, thật lâu sau hắn mới cầm Phật châu trên bàn lên, ngữ khí không để lộ ra tâm trạng: “Ngươi thật sự khiến ta bất ngờ.”
Một câu nói không đầu không đuôi.
Khanh Linh nghe không hiểu, bất ngờ cái gì?
“Ta vẫn rất có nguyên tắc.” Cố Vọng chuyển đề tài, “Nếu ngươi không muốn đổi thì thôi vậy.”
Khanh Linh đoán được rồi.
Nhưng Cố Vọng không nói, cô cũng sẽ làm rõ mọi chuyện.
Thân phận của Lâm Ngân Chi trở thành một câu đố, thực ra cô cũng không nắm chắc lắm, nếu nhiệm vụ của mình không thành công, vậy thì kết cục của tất cả mọi người ở đây sẽ như thế nào?
“Có điều.” Cố Vọng bỗng nhiên bật cười, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay nhấc bàn tay nhỏ của Khanh Linh lên.
Tay của Khanh Linh lúc này đang nhỏ, động tác đột ngột của hắn khiến cô có chút mờ mịt.
Tay vừa bị nhấc lên, những ngón tay của hắn lại nhẹ nhàng nắm lấy.
Cô nghi hoặc: “Sao đấy?”
Lòng bàn tay lành lạnh, ôm chén trà cũng không thể sưởi ấm, cũng giống như hắn vậy, đều là kẻ máu lạnh.
Nhưng lại vô cùng mềm mại.
Đầu ngón tay bị quấn lấy, Cố Vọng khẽ động đậy: “Khoảng cách rời đi mà ngươi nói, còn được tính không?”
Khanh Linh ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Là giới hạn của cô.
Cô gật đầu: “Vẫn tính.”
Cố Vọng nhếch môi: “Vậy chúng ta đánh cược đi.”
“Cái gì?”
“Trước khi ngươi rời đi.” Cố Vọng chống vào tay cô, “Nếu như ta không giết ngươi, ta sẽ nói bí mật này cho ngươi biết, thế nào?”
Khanh Linh: “???”
Đợi chút, ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?
Cô thu tay về: “Ta muốn rời đi ngay và luôn.”
Cố Vọng cười khẽ: “Vậy bây giờ ta sẽ giết ngươi luôn.”
Nói thì nói như thế, nhưng trước mắt hắn không muốn giết cô, hơn nữa còn cảm thấy, có lẽ trong thời gian ngắn cũng không muốn.
Hắn chỉ là không biết, cảm giác mới mẻ và hiếu kỳ đối với Khanh Linh sẽ còn bao lâu.
Những thứ này vẫn không đủ chống đỡ, để hắn phải trả giá một bí mật lớn như vậy.
Khanh Linh ồ một tiếng, lại cúi đầu uống trà.
Cố Vọng nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cô, cười nửa thật nửa giả nói: “Bên cạnh ta từ trước đến nay chưa từng có người nào giống ngươi.”
“Vì thế A Linh à.” Hắn nhẹ giọng nói, “Muốn ta tin tưởng ngươi, là phải cần có thời gian.”
Khanh Linh thoáng sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Cố Vọng đã dời tầm mắt sang hướng khác, hắn nhìn ra bên ngoài, bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng tụng kinh, là nhóm người Vô Khuynh trưởng lão bắt đầu siêu độ vong hồn.
Cố Vọng hơi ngẩng đầu lên, như có như không dùng đầu ngón tay gõ vào bệ cửa sổ.
Yên tĩnh chốc lát, đột nhiên vạt áo của hắn bị người khác kéo kéo.
Cố Vọng cụp mắt.
Hắn dựa người vào ghế, vị trí ngồi có chút xa, Khanh Linh ngồi ở bên mép bàn, vươn tay qua kéo y phục của hắn.
Khanh Linh nói: “Ta đánh cược với ngươi.”
Trong mắt Cố Vọng xẹt qua một tia u tối, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng cười khẽ, giơ tay lên đặt Khanh Linh vào lòng bàn tay, nghịch cái chuông của cô một hồi, tâm tình đặc biệt tốt: “Được.”
Lần cá cược này đối với hai người mà nói, tất cả chỉ là phép thử thăm dò điểm giới hạn của nhau.
Khanh Linh cảm thấy, ai cũng sẽ không thiệt thòi.
Huống hồ Cố Vọng nói không sai, hắn cần thời gian tin tưởng cô.
Nếu đã chắc chắn rồi, Khanh Linh cũng không nghĩ ngợi nữa.
Cô khẽ lay tay hắn: “Ta muốn xem thử bên ngoài.”
Cố Vọng nhấc cô lên đặt bên bệ cửa sổ.
Lúc này, rất nhiều Phật tu vây quanh pháp trường, ngồi trên mặt đất, âm thanh vang lên đều là tiếng tụng kinh. Sắc trời đã tối, Hồn Hỏa chưa được ăn no của Tiêu Nguyệt bay lơ lửng cùng với tiếng tụng kinh, cảnh tượng hết sức tráng lệ.
Khanh Linh chọn một vị trí thích hợp, ngồi ở trong tay hắn sẽ không cảm thấy tê cứng, thế là lại nói: “Ta còn muốn uống trà.”
Cố Vọng hơi nheo mắt lại, thế nhưng không hề cảm thấy tức giận.
Ngược lại cảm thấy có chút thú vị, hắn cầm chén trà đưa cho cô, sợ chén trà quá sâu cô uống không tới, hắn lại châm thêm trà mới cho cô. Khanh Linh ôm chén trà vào lòng, uống một hớp nhỏ: “Cảm ơn.”
Cố Vọng không biết nghĩ đến gì đó, lấy trái cây từ trong nhẫn trữ vật của mình ra. Là trước đây Khanh Linh đã lén lút nhét cho hắn, hắn tiện tay bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Đồ ăn trong nhẫn trữ vật của hắn cũng chỉ có thứ này.
Khanh Linh vừa nhìn thấy quả Thần Mộc, hai mắt liền sáng lên.
Cố Vọng đưa quả trái cây này tới trước mặt cô: “Muốn không?”
Khanh Linh gật đầu: “Muốn.”
Lại bổ sung: “Cảm ơn.”
Cố Vọng khẽ cười, đặt quả Thần Mộc Quả vào trong lòng cô.
Khanh Linh bỏ chén trà qua một bên, trong mắt đều là lấp lánh ý cười, ôm trái cây cắn một miếng.
Quả trái cây còn lớn hơn đầu cô.
Cố Vọng đăm chiêu nhìn chằm chằm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu cô vẫn luôn như vậy, hình như cũng không tệ lắm.
Khanh Linh ăn trái cây, nhìn ra bên ngoài, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi không đi với bọn họ?”
Ở bên ngoài đều là Phật tu, Cố Vọng cũng vậy.
Nhưng vừa bắt đầu hắn đã bỏ đi.
Cố Vọng đang nhàm chán nhìn cô ăn đồ ăn, nghe vậy thì khẽ cười: “Ta đi làm gì, độ vong hồn à?”
Hắn hời hợt nói: “Ta ngay cả bản thân còn chưa độ được.”
Động tác nhai thức ăn của Khanh Linh hơi ngừng lại, từ bên trong trái cây ngẩng đầu lên.
Sau đó nhẹ nhàng quơ quơ ngón tay của Cố Vọng, không nói gì lấy đó làm an ủi.
Cố Vọng liếc nhìn ngón tay, không biết là bị cô lắc lư làm ngứa hay là thế nào, mà trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Còn Khanh Linh lại bắt đầu vùi đầu ăn trái cây, mặc dù to hơn đầu cô, nhưng cô đã ăn được hơn một nửa.
Cố Vọng thẫn thờ nghĩ: Có lẽ nên bổ sung thêm một số thức ăn khác trong nhẫn trữ vật rồi.