Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 38


Thanh Tả bỏ cái tay đang chống cằm xuống, chậm rãi xuôi theo lông Ma Điêu, cười nói: “Chắc là tin tức của ta nhầm lẫn rồi.”
“Ừm.” Khanh Linh nhẹ nhàng lên tiếng.
Cái gọi là tin tức chắc hẳn là những thứ mà Ma Tu này đã nói, mặc dù nói quan hệ giữa Thanh Tả và Cố Vọng ở giai đoạn sau không tệ, nhưng hình như chuyện này cũng không quan hệ nhiều tới cô, cho nên cô cũng không định nói thêm điều gì.
Cô còn phải cẩn thận suy nghĩ xem sau khi tới Ma Giới phải làm sao mới cứu được Cố Vọng ra.
Lúc cô im lặng suy nghĩ thì lập tức muốn ăn gì đó, cho nên cô mới cầm mấy miếng điểm tâm từ trong nhẫn trữvật ra.
Cô vừa mới có động tác, hai người bên cạnh đã cùng nhau nhìn sang đây.
Khanh Linh: “…”
Lại nói, bây giờ chuyện bọn họ nên chú ý không phải là đối phương sao? Sao hai người lại nhìn cô chằm chằm thế này?
Khanh Linh càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ là do hành vi của cô hơi khiến cho người ta chú ý, vả lại ăn một mình cũng không phải là hành vi tốt.

Cho nên cô mới cầm tiếp hai miếng nữa ra, trong nhẫn trữ vật của cô không thiếu đồ ăn.
Khanh Linh hỏi: “Các ngươi cũng muốn ăn đúng không?”
Lâm Ngân Chi cụp mắt, nhìn đầu ngón tay của cô, sau đó thản nhiên đáp: “Đa tạ, chỉ là ta đã tịch cốc.”
Khanh Linh gật nhẹ đầu, cũng không ép buộc y, sau đó khối điểm tâm trong tay đã bị tên còn lại lấy mất: “Tốt quá, cám ơn Khanh Linh cô nương.”
Thanh Tả còn đang đeo mặt nạ, hắn ta muốn ăn điểm tâm bằng cách nào đây?
Khanh Linh còn đang thắc mắc, chỉ thấy hắn ta nhẹ nhàng nhấc tay lên, mặt nạ người sói làm cho người ta cảm thấy sợ hãi ở trên mặt lập tức biến mất.
Khanh Linh nhìn khuôn mặt ở bên dưới lớp mặt nạ kia, trong lòng thầm than thở: “Không hổ là thế giới tiểu thuyết, mấy vai diễn xung quanh nhân vật chính này giá trị nhan sắc cũng không thấp.”
Lúc Khanh Linh nghe hắn ta nói chuyện, cô còn nghĩ rằng có lẽ Thanh Tả cũng giống như Cố Vọng, là một yêu tinh mê hoặc người khác, nhưng lại không phải như vậy.
Đường nét ngũ quan của Thanh Tả rất sâu, ngược lại hơi có mùi vị trộn lẫn với người hiện đại, không có yêu diễm giống như Cố Vọng, cũng không có trong trẻo lạnh lùng như Lâm Ngân Chi, nhiều hơn mấy phần trầm tĩnh khiêm tốn, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác rất xa cách.
Nếu không phải ở trên cổ hắn ta có ma văn, có lẽ không ai nghĩ rằng tên này lại là một Ma Tu.
Hắn ta cầm điểm tâm mà Khanh Linh đưa đặt lên miệng cắn một miếng nhỏ, lên tiếng khen ngợi: “Ngon.”
Dứt lời, hắn ta còn khẽ mỉm cười: “Khanh Linh cô nương rất biết cách sống.”
Không biết vì sao, chung quy cô cứ cảm thấy hình như cô đã từng gặp qua động tác này ở đâu đó.
Cô nghe hắn ta nói ăn ngon, lại cầm cái miếng vừa rồi định đưa cho Lâm Ngân Chi chuẩn bị đưa qua, nhưng lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng.
Lâm Ngân Chi cũng nhận lấy điểm tâm, chống lại ánh mắt nghi hoặc của cô, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thật xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu đáo, lẽ ra không nên phụ ý tốt của Khanh cô nương.”
Y nói xong, Thanh Tả ở bên cạnh đột nhiên bật cười một tiếng.
Ánh nhìn của Lâm Ngân Chi nháy mắt trở nên hơi sắc bén, Thanh Tả chậm rãi cắn điểm tâm, giống như chưa hề phát giác ra: “Thiếu công tử nhìn thuộc hạ làm gì, thuộc hạ chỉ cảm thấy ăn rất ngon mà thôi.”
Một câu chặn thẳng những lời chưa kịp nói ra của Lâm Ngân Chi, Khanh Linh nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Ngân Chi mấy lần, lại tò mò liếc mắt nhìn sang Thanh Tả.
Lúc này Thanh Tả đang chậm rãi nhấm nháp đồ ăn, giống như rất hưởng thụ, thần thái có chút thảnh thơi.

Không biết vì sao vẫn khiến cho người ta cảm thấy hơi không ăn nhập với diện mạo khiêm tốn của hắn ta.
Đều nói tướng từ tâm sinh, nhưng cũng không hẳn là như thế.

Khanh Linh chỉ hơi nghi ngờ trong chớp mắt, lúc Thanh Tả nhìn ra phía trước thì cô lập tức dời ánh mắt đi.
Quên đi, chuyện này không có liên quan gì tới cô.
Các ngươi mở lòng là được rồi, một miếng điểm tâm thôi mà.
Cô yên tâm ăn phần của mình, bắt đầu mở rộng suy nghĩ.
Ai ngờ lúc cô định rời khỏi kênh nói chuyện phiếm, Thanh Tả dường như còn định kết nối lại lần nữa.
Hắn ta hỏi: “Khanh Linh cô nương rất thích đồ ăn ngon thì phải?”
Khanh Linh nhàn nhạt đáp: “Cũng bình thường.”
Thanh Tả nhiệt tình giới thiệu: “Ngược lại Ma Giới chúng ta có không ít đồ ăn ngon mà Nhân Giới không có, nếu Khanh Linh cô nương đã tới Ma Giới, rảnh rỗi có thể đi thưởng thức thử xem, sẽ không làm cho cô nương thất vọng đâu.”
Hắn ta cực kỳ giống một dân bản địa đi chào hàng đồ ăn ngon ở địa điểm du lịch.
Lỗ tai Khanh Linh hơi nhúc nhích.
“Khanh cô nương.” Ánh mắt Lâm Ngân Chi hơi trầm xuống: “Tu sĩ không nên nán lại Ma Giới lâu.”
“Thiếu công tử nói đúng.” Thanh Tả lên tiếng trả lời, cười như không cười nói: “Cho nên Thiếu công tử và Thiếu chủ ôn chuyện xong nên nhanh chóng rời đi thì hơn.”
“Có điều, không phải Khanh Linh cô nương là Quỷ chủ sao?” Hắn ta nói: “Quỷ chủ là một Quỷ Tu, ở Ma Giới còn cần phải lo lắng gì nữa? Quỷ ma chẳng phân biệt nhà.”
“Nếu không tiện thì cô nương cứ tới làm khách, còn có ta dẫn đường cho cô nương mà.”
Khanh Linh hơi đau đầu.

Bây giờ là tình huống gì? Sao đột nhiên lại bắt đầu thảo luận chuyện cô đi hay ở?
“Ta không tới đây để chơi.” Cô tỏ rõ thái độ: “Ta hy vọng tới Ma Giới rồi, ngươi có thể nhanh chóng dẫn ta tìm ra Cố Vọng.”
“Đây là đương nhiên.” Thanh Tả hơi quay đầu đi: “Chẳng qua đại công tử ấy à, có thể tạm thời không được tiện cho lắm, Khanh Linh cô nương cần phải đợi thêm một hai ngày nữa.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được
2.

Em Là Mùa Hè Của Anh
3.

Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên
4.

Nghịch Lý Tốc Độ

=====================================
Hắn ta giống như “mười vạn câu hỏi vì sao”, cái miệng nhỏ không ngừng nhóp nhép: “Nhưng mà cô nương đã không phải là bằng hữu của đại công tử, vậy còn muốn tìm đại công tử để làm gì?”
Thanh Tả nhếch mí mắt, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Lâm Ngân Chi: “Không phải cô nương đã nói cô nương và Thiếu công tư mới là bằng hữu ư?”
Khanh Linh khẽ nhíu mày: “Hình như ta không cần thiết phải nói điều này với ngươi.”
Thanh Tả này sao lại quen thuộc như thế, cái gì cũng muốn truy hỏi tận gốc.
Con ngươi Thanh Tả lóe sáng, kịp có phản ứng lại, ý cười cũng hơi thu lại: “Là ta suy nghĩ không thấu đáo.”
Có lẽ Thanh Tả cũng cảm thấy bản thân đã mạo phạm Khanh Linh, cho nên không nói gì nữa.

Lâm Ngân Chi cũng là người không thích nói nhiều, vì vậy trên đường đi tới Ma Giới luôn cực kỳ yên tĩnh.
Ma Giới và Nhân Giới cách nhau một Hải Lâm Uyên, ở trong Hải Lâm Uyên còn có một cái khe nứt kỳ dị, đó là nơi làm người ta sợ hãi nhất ở Ma Giới, cũng là chỗ mà Tống Đoan bị nuốt chửng ở giai đoạn sau.
Chỉ là khe nứt kỳ dị này sẽ không dễ dàng mở ra, cho nên nơi này tạm thời sóng yên gió lặng.
Khanh Linh đi xuống nhìn thử, thật ra không chỉ có Tống Đoan, trước đó còn có Cố Vọng ở chỗ này, Cố Vọng cũng từng ngã xuống.
Trước khi hắn hoàn toàn nhập ma cũng rơi vào bên trong khe nứt kỳ dị này, nhưng hắn vẫn chưa chết, mà từ trong khe nứt kỳ dị hồi sinh, dọn dẹp sạch sẽ thế lực của Ma Giới, tự mình trở thành vua của Ma Giới.
Khanh Linh nhìn chằm chằm vào khe nứt kỳ dị, nhìn đến nhập thần, đợi đến khi cô tỉnh táo thì mới phát hiện hai người bên cạnh cũng đang nhìn xuống dưới.
Dường như Lâm Ngân Chi cũng biết chỗ đó là chỗ nào, vẻ mặt rất khó coi.
Còn Thanh Tả, khóe miệng hắn ta hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhạt, ánh mắt xa xăm, quả thực hơi dọa người.
Khanh Linh nhìn biểu cảm của hắn ta, đáy lòng lại dâng lên chút kỳ lạ, có đôi khi Thanh Tả này tạo cho cô cảm giác rất giống với Cố Vọng.
Thanh Tả như nhận ra ánh mắt của cô, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cất tiếng nói: “Đây là khe nứt kỳ dị của Ma Giới chúng ta, nếu như Khanh Linh cô nương đến một mình thì phải chú ý một chút, đừng để bị hút đi vào.”
Hắn ta giống như một hướng dẫn viên du lịch làm tròn trách nhiệm: “Nếu không sẽ rất nguy hiểm, có thể sẽ bị Ma Vật nuốt chửng, không đi ra được nữa.”
Khanh Linh: “Ừ.”
Cô dằn suy nghĩ lo lắng ở đáy lòng xuống, chắc là không phải Cố Vọng đâu.

Có mấy lần Cố Vọng bị thương đều bởi vì không muốn đi cùng người của Ma Giới, sao có thể lập tức bỏ chạy đến Ma Giới, tự chui đầu vào lưới được chứ.
Đến Ma Giới rồi, Khanh Linh mới biết câu “Ma Giới có rất nhiều đồ ăn ngon” mà Thanh Tả nói là có ý gì.
Trước đó Ma Giới ở trong tưởng tượng của cô có lẽ không khác Cấm Nhai của Quỷ Giới bao nhiêu, không hề có nhân khí mà hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng không ngờ Ma Giới lại khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của cô.
Qua Hải Lâm Uyên là tới địa bàn của Ma Giới, một ngọn núi cao vút thẳng lên tận mây xanh đứng sừng sững phía trước, mà bên dưới núi lại là một tòa thành.
Nói đúng ra, là một tòa Bất Dạ Thiên Thành tọa lạc.
(1)Bất Dạ Thiên Thành: tòa thành kiên cố xây trên núi (theo các tích truyện thì là nó là một tòa Tiên Thành).
Ma Giới cũng không có ánh nắng, nhưng lại khác với Quỷ Giới —— nơi tập trung của một xã hội khủng bố.

Nơi này giống như một chỗ cực đoan, trên trời có Ma Điêu bay tới bay lui, trên mặt đất là ngọn đèn dầu leo lét, tiếng đàn sáo lọt vào tai, tiếng người ồn ào huyên náo.

Khanh Linh ngẩn người: “Đây là Ma Giới sao?”
Thanh Tả đã đứng lên, quay đầu lại hỏi: “Có phải rất khác không?”
Khanh Linh thành thật gật đầu, nơi này không khác với Dũng Thành là bao.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng, nếu như Cố Vọng chỉ là một Ma Tu bình thường thì sẽ không bị thứ huyết mạch đặc thù kia chi phối tâm trí và lựa chọn của bản thân, có lẽ làm chủ nhân của nơi này cũng là một lựa chọn tốt.
Ma Điêu chở theo bọn họ bay về phía đỉnh núi, trên đỉnh núi có một tòa cung điện đơn độc đứng thẳng, có lẽ đây chính là chỗ của Ma chủ.
Đến Ma Cung phía trước, Thanh Tả đi trước một bước hạ Ma Điêu xuống, lúc này hắn ta lại một lần nữa đeo mặt nạ lên, ngước mắt nói: “Thiếu chủ và Thiếu công tử ôn chuyện, Khanh Linh cô nương không thích hợp đi qua đó, hay là để ta dẫn cô nương đi tìm một chỗ nghĩ chân trước có được không?”
Khanh Linh vừa định lên tiếng thì nhác thấy một tên Ma Tu đi tới, chính là Khố Di đã giao thủ cùng cô trước đó.
Lâm Ngân Chi nhanh chóng chắn trước người Khanh Linh, chặn ánh mắt của Khố Di lại, lạnh lùng nhìn qua.
Thế nhưng đang trống rỗng lại nhiều thêm một người như vậy, Khố Di đã sớm phát hiện ra, hắn ta thay đổi sắc mặt: “Thanh Tả đại nhân, đây không phải là…”
“Đây là khách quý.” Thanh Tả sửa sang lại y phục của mình, cắt ngang lời nói của Khố Di: “Các ngươi đưa Thiếu công tử đi gặp Thiếu chủ đi.”
Khố Di đáp lại một tiếng, nhưng không lập tức đi tới chỗ Lâm Ngân Chi mà tiến lên một bước, tới bên cạnh Thanh Tả nhỏ giọng nói: “Bây giờ đại công tử còn đang ở trong Thủy Lao, sao đại nhân lại để cho Quỷ chủ đến đây.”
Thanh Tả liếc mắt nhìn người nọ đang bị che chắn chỉ để lộ ra một góc áo, sau đó thu lại tầm mắt, giọng điệu hơi trầm xuống: “Đây là khách mời của ta, có liên quan gì tới đại công tử đâu.”
“Thuộc hạ chỉ thuật lại cho ngài biết.” Khố Di nói: “Mọi khi đều là vì Quỷ chủ này cho nên chúng thuộc hạ mới không thể đưa đại công tử trở về.”
Thanh Tả: “Đó là do ngươi vô dụng.”
Đầu của Khố Di càng cúi thấp hơn, Thanh Tả nói tiếp: “Nơi này là Ma Giới, ở địa bàn của chúng ta, nàng có thể làm được gì.”
Giọng điệu hắn ta đã hơi thiếu kiên nhẫn: “Đi đi.”
Khố Di không còn cách nào, chỉ có thể im lặng chuyển hướng về phía Lâm Ngân Chi: “Mời Thiếu công tử đi theo thuộc hạ.”
Khanh Linh nhìn thế là đủ rồi, rõ ràng có sự đối xử phân biệt.
Sao lúc đi bắt Cố Vọng lại vừa dùng độc vừa thấy máu, còn lúc nhìn thấy Lâm Ngân Chi thì lại khách sáo như vậy? Khó trách Cố Vọng muốn trở mặt với y.
Lâm Ngân Chi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thanh Tả, con ngươi nơi đáy mắt hoàn toàn tối đen như mực, nhìn Khanh Linh ở đằng sau nói: “Đi theo ta là được.”
“Thiếu công tử vẫn chưa nghe rõ sao? Thiếu chủ chỉ muốn gặp người.” Thanh Tả đi tới: “Nếu người dẫn theo nàng đi, liệu có thể bảo đảm cho nàng nguyên vẹn đi ra được không?”
Lâm Ngân Chi giương mắt, xẵng giọng nói: “Ngươi đang can thiệp vào chuyện của ta sao?”
Lúc này y ngược lại nhanh chóng nhập thân phận.
“Thuộc hạ không dám.” Mặc dù Thanh Tả nói như vậy, nhưng giọng điệu lời trong lời ngoài lại không có vẻ gì là không dám: “Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở một chút, Thiếu chủ và Ma chủ… có lẽ cũng không muốn gặp người bên ngoài của Thiếu công tử.”
Khố Di ở bên cạnh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, lại bị một sự uy nghiêm từ trên người Thanh Tả đại nhân tạo cảm giác áp bức.
Lâm Ngân Chi đương nhiên cũng cảm nhận được luồng uy áp này, khí tức quanh người y nháy mắt giống như đông cứng lại.
Khanh Linh bị kẹp ở giữa, khe khẽ cất tiếng thở dài.
Cô chẳng muốn đi cùng ai cả, để một mình cô tự đi tìm Cố Vọng không phải được rồi sao?
Cho nên cô từ sau lưng Lâm Ngân Chi bước ra, nói: “Ngươi đi đi, có lẽ ta còn chưa tiến vào đã bị ném ra rồi.”
Điểm này cô ngược lại tự mình hiểu rõ.
Cô thân là Quỷ chủ, người lại đang ở Ma Giới, chỉ có thể làm việc cẩn thận.

Nếu cô cùng Lâm Ngân Chi quang minh chính đại đi vào, không chỉ bị nhiều người để mắt tới hơn mà hành động cũng sẽ có nhiều bất tiện.
Thanh Tả nghe vậy, gật đầu đồng ý: “Khanh Linh cô nương là người hiểu chuyện.”
Lâm Ngân Chi như là không ngờ đến, ấn đường hơi nhăn lại: “Ngươi không đi à?”
Khanh Linh rất là quyết đoán: “Không đi.”
Nét mặt Lâm Ngân Chi hơi trầm xuống, vừa định nói gì đó, đột nhiên có một giọng nữ truyền tới: “Khố Di, không phải sai ngươi đi dẫn Tiểu công tử tới đây sao?”
Khanh Linh nghe được giọng nói này, lập tức cảm giác bản thân như bị người ta lôi kéo.

Thanh Tả nói vào tai cô: “Là Thiếu chủ, đi thôi.”
Mắt thấy cửa cung sắp sửa mở ra, Khanh Linh ngẫm nghĩ, vẫn nên quấn một sợi quỷ khí quanh người Lâm Ngân Chi, quỷ khí kia vừa chạm vào y lập tức biến mất.
Khanh Linh nhanh chóng nói: “Gặp lại sau.”
Cô nói xong thì lập tức giảm cảm giác tồn tại của bản thân thấp xuống, theo Thanh Tả cấp tốc rời đi.
Lâm Ngân Chi nhìn vạt áo của mình, lại nhìn sang bóng lưng gấp rút rời đi của Khanh Linh, u ám tụ lại trong mắt.
Mà Khanh Linh vừa theo Thanh Tả ra khỏi cửa cung, lập tức gỡ tay mình ra khỏi tay hắn ta, tiếp theo chỉ trong một cái chớp mắt, quỷ khí lập tức quấn quanh cổ Thanh Tả.
Biến cố này chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Thanh Tả hơi dừng lại, sau đó cười khẽ một tiếng: “Khanh Linh cô nương có ý gì?”
Khanh Linh: “Dẫn ta đi tìm Cố Vọng.”
Tính tình của Thanh Tả ngược lại rất tốt: “Bây giờ đại công tử không tiện gặp khách.”
Khanh Linh không lên tiếng, nhưng quỷ khí lại dùng tốc độ nhanh hơn cuốn lấy hắn ta.
Thanh Tả hơi hít thở không thông, hắn ta ho nhẹ một tiếng, ý cười càng đậm: “Đây là đang muốn giết chết ta sao?”
Khanh Linh đương nhiên sẽ không giết hắn ta thật, bên cạnh Cố vọng không có người nào, tên này lại có quan hệ tốt với hắn ở hậu kỳ, có thể giữ được cô sẽ giữ.
Nếu không chờ cô đi rồi, với cái miệng kia của Cố Vọng, không phải sẽ trở thành một người cô đơn lẻ bóng sao.
Khanh Linh cũng đang định thương lượng với hắn ta: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết hắn ở đâu là được rồi.”
Một tay cô dẫn dắt quỷ khí, ngửa đầu, ánh mắt rất là kiên định.
Thanh Tả rũ mắt nhìn cô: “Hắn cũng đang đi gặp mặt Thiếu chủ giống như Tiểu công tử, cô nương đã nghĩ thông suốt rồi thì lúc này không nên đi.”
Gặp mặt thì cần phải khiến cho người ta nửa sống nửa chết à?
Khanh Linh không tin: “Ngươi xác định là giống nhau sao?”
Thanh Tả: “Đây là ý gì?”
Khanh Linh: “Nếu như là giống nhau, vì sao lần nào các ngươi phái người đi cũng đều ra tay với hắn?”
Thanh Tả hơi khựng lại.
Lúc này lâm Ngân Chi đã đến, Khanh Linh không biết nếu tiếp tục chậm trễ nữa thì có thể thành công cứu được hắn hay không, cho nên hơi nóng nảy: “Rốt cuộc là các ngươi nhốt hắn ở đâu?”
Ánh nhìn của Thanh Tả hạ xuống, mắt hơi híp lại: “Cô nương xác định muốn gặp hắn?”
Khanh Linh gật đầu.
Thanh Tả nghiêng đầu, nói: “Được.”
“Ta có thể dẫn cô nương đi gặp hắn.” Hắn ta chỉ ngừng lại trong chớp mắt rồi nói tiếp: “Nhưng có một yêu cầu.”
Khanh Linh: “?”
“Nếu ta dẫn cô nương đi mà bị Thiếu chủ của Ma chủ phát hiện, vậy thì không thể gánh vác nổi đâu.” Thanh Tả thở dài: “Mạo hiểm lớn như vậy lại không được lợi lộc gì hết, có đúng không?”
Có thể không ra tay thì sẽ không ra tay.
Khanh Linh cân nhắc một hồi, không đồng ý ngay mà chỉ nói: “Ta có tiền.”
Thanh Tả: “…”
Khanh Linh: “Ta có rất nhiều tiền, ngươi nói đi, muốn bao nhiêu.”
Thanh Tả cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không cần tiền, đương nhiên, ta cũng sẽ để cho cô nương lựa chọn.”
Bởi vì Khanh Linh cũng không có ý định ra tay giết người, Thanh Tả vừa nhấc tay đã bóp nát quỷ khí của cô, hắn ta từ từ nói: “Cô nương phải đánh thắng được ta.”
“Nếu như ta thua thì sẽ dẫn cô nương đi tìm hắn, còn giúp cô nương đưa hắn ra ngoài.” Thanh Tả nói: “Nếu cô nương thua thì cô nương phải ở lại Ma Giới, ở trong này đi theo giúp ta một tháng, sao hả?”
—Hết chương 38—.

Bình Luận (0)
Comment