Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 45


Khanh Linh vừa dứt lời, ác linh trong Hắc Thủy Trì lập tức có cảm ứng phát ra tiếng động chói tai.

Cô làm như chưa phát giác ra, còn rất có kiên nhẫn chờ câu trả lời của Ninh Chiêu.

Trước đó sau khi thu nhỏ xong, mặt nạ trên mặt Khanh Linh đã không thấy tăm hơi, vậy mà vẫn có thể nhìn thấy rõ đồ vật, có lẽ Cố Vọng lại giở trò quỷ gì rồi.

Trong lòng Ninh Chiêu biết rõ, nếu như ở chỗ khác của Ma Giới, có lẽ Khanh Linh sẽ không có bản lĩnh lớn như thế, chẳng qua nơi này lại là Hắc Thủy Trì.

Từ xưa đến nay, Xích Trói Hồn của Hắc Thủy Trì không biết đã nuốt chửng hồn phách của bao nhiêu người.

Những kẻ này thường là những kẻ bị Ma Giới vứt bỏ, nhưng lại là những kẻ không thể tùy tiện bỏ qua.

Nếu như thực sự bị Quỷ Tu khống chế, dựa trên tình huống trước mắt chỉ có ba người, có lẽ phải nhịn xuống.

Nhưng thật vất vả mới đi đến hiện tại, sao bà ta có thể cam tâm từ bỏ được chứ.

Đã vậy kẻ khống chế những thứ này còn chắn trước mặt Cố Vọng, mỉm cười nhẹ nhàng, gương mặt thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn không tranh quyền thế, nhưng ngoài miệng lại hùng hổ dọa người đến như vậy.

Bực tức liên tục dâng lên dưới đáy lòng Ninh Chiêu: Quỷ chủ này từ chỗ nào chui ra, cứ như trước kia thành thật ở Quỷ Giới không tranh không đoạt bộ không tốt sao?
Bầu không khí dưới chân Tam Giới Sơn nhất thời rơi vào giằng co.

Bây giờ Khanh Linh cũng không lo lắng những chuyện khác, chỉ là Cố Vọng vừa rồi đã hộc máu, không biết có phải do ngâm lâu trong Hắc Thủy Trì nên bị thương ở chỗ nào rồi không.

Cô nhìn biểu cảm trên mặt Ninh Chiêu, khẽ cười nói: “Nếu như Thiếu chủ đã không muốn chiêu đãi bọn ta, vậy thì bọn ta cáo từ.”
Trước mắt còn đang ở địa bàn của người ta, tuy nói Linh Si dẫn theo người đến, nhưng Ma Giới này ngoại trừ ở chân Tam Giới Sơn còn có ác linh ra, những chỗ khác đều là Ma Tu.

Bây giờ chiến trận này dùng để dọa người còn có thể, nếu như thật sự muốn đánh nhau thì hai phe đều chịu không nổi.

Khanh Linh đang muốn quay đầu, Ninh Chiêu ở đầu bên kia đột nhiên có hành động.

Bà ta không biết lấy ở đâu ra một sợi xích hệt như Xích Trói Hồn, đánh về phía Khanh Linh: “Muốn đi à? Nào có dễ như vậy.”
Bà ta không cam tâm, những kẻ kia còn chưa xuống kịp, vì sao không giết chết Quỷ chủ này trước.

Màu mắt Cố Vọng tối xuống, Phật châu ở đầu ngón tay nháy mắt bắn ra.

Cùng lúc đó, Khanh Linh bỗng nhiên thu tay lại, ác linh trong Hắc Thủy Trì xen lẫn bọt nước ùn ùn kéo đến, bổ nhào về phía Ninh Chiêu.

Thấy Thiếu chủ ra tay, hai người Khố Di cùng lúc xông lên lại bị đánh bay ra ngoài vang ầm một tiếng.

Ninh Chiêu lùi về sau hai bước, Xích Trói Hồn kia lao tới vây lấy ác linh, lại bị hất ngược về phía bà ta.

Ninh Chiêu cười lạnh: “Bọn chúng là bị Xích Trói Hồn này của ta giết chết, bây giờ còn muốn thoát ra ngoài ư, quá ngây thơ rồi đấy.”
Vị Thiếu chủ này xác thực có chút bản lĩnh.

Khanh Linh nhìn ác linh bị bà ta gắt gao trói chặt, tiến lên phía trước vài bước đi tới cạnh ao.

Quanh người cô nháy mắt bị quỷ khí tối đen vây quanh, gần như không thể thấy rõ sườn mặt của cô, mà ác linh đang bị trói cũng điên cuồng giãy giụa.

“Có thể Ninh thiếu chủ đã quên, mặc dù thứ bị điều khiển là ác linh, nhưng chủ nhân lại là ta.” Khanh Linh chớp mắt mấy cái: “Ngươi trói bọn họ lại thì có ích gì, chẳng qua chỉ là quỷ không có hình tướng mà thôi.”
Nói xong, những ác linh đang bị trói kia đột nhiên phản ứng lại, thân thể biến mất ở trong Xích Trói Hồn thô to nặng nề, lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở bên người Khanh Linh.

Chúng nó quay xung quanh Khanh Linh, cúi đầu xưng thần với cô.

Cố Vọng đứng ở bên cạnh, ánh mắt dừng trên người Khanh Linh không hề nhúc nhích.

Tiểu Quỷ Chủ ở trước mặt hắn chưa từng lộ ra một mặt có tính công kích như thế, ngay cả khi cô tức giận cũng chỉ là động mồm động mép cáu kỉnh với hắn mà thôi.

Đó là lý do cho tới nay hắn gần như không để ý đến chuyện người này là một Quỷ chủ, là vua của vạn quỷ, là một phương mà người khác vừa nghe đến đã sợ hãi biến sắc, thậm chí cho dù là Ma Chủ hiện tại cũng phải chú ý tới cô.

Là dáng vẻ của cô quá có tính lừa gạt, hay là bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng dùng bộ mặt này đối phó hắn?
Phật châu trong tay Cố Vọng lăn qua lăn lại ở đầu ngón tay, đây là viên mà hắn giúp Tiểu Quỷ chủ chuẩn bị lúc trước.

Bây giờ xem ra, có vẻ như cô cũng không cần.

Không thể không nói, cảm giác ở sau lưng được cô che chở rất tốt, ngoài cô ra, Cố Vọng chưa bao giờ trải nghiệm tư vị được người khác che chở vô điều kiện.

Hắn như đột nhiên hiểu ra, thở dài: “Thì ra đây chính là cảm giác ăn bám.”
Lâm Ngân Chi ở bên cạnh: “…”
“Tốt lắm đấy Lâm Ngân Chi.” Cố Vọng cười khẽ: “Ta cảm thấy trên đời này như bỗng nhiên có thêm nhiều chuyện ý nghĩa.”
Dường như hắn vừa mới đưa ra quyết định gì đó, nói tiếp: “Cho nên tạm thời ngươi vẫn có thể sống thêm một đoạn thời gian, tạ ơn nàng ấy đi.”
Lâm Ngân Chi nhíu mày, quay đầu lại: “Vì sao ngươi vẫn chưa chết tâm?”
Cố Vọng bật cười hai tiếng: “Chết tâm sao? Lâm Ngân Chi, ngươi là người không có tư cách nói ra câu này nhất.”
Lâm Ngân Chi còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi tới đây.

Cố Vọng nhíu mày, ra vẻ vỗ tay hai cái: “A Linh của chúng ta thật là lợi hại!”
Hắn nói: “Bây giờ ta không còn một thân một mình nữa, ngươi ghen tị sao?”
Lâm Ngân Chi nhìn người bị ác linh cuốn theo phóng tới chỗ Ninh Chiêu, y nắm chặt kiếm của mình, im lặng không lên tiếng.

Cố Vọng dường như đã nhìn ra tâm trạng của y, bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đừng hòng xoay chuyển suy nghĩ của nàng.”
Ninh Chiêu thoạt nhìn vẫn không có ý định buông tha cho bọn họ, vẫn cứ dây dưa không ngừng, Khanh Linh không định tốn thời gian với bà ta, cô lao đến dưới sự bao bọc của ác linh.

Những ác linh kia hệt như sợi tinh mịn gắt gao cuốn chặt lấy Ninh Chiêu, khiến cho bà ta không thể nhúc nhích được.

Hai người Khố Di cũng không có cách nào tới gần.

Ninh Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám ở Ma Giới này đụng đến ta?”
Khanh Linh lắc đầu: “Ta đây là đang phòng vệ chính đáng, không phải ngươi ra tay trước sao?”
“Thế nào, thật đúng là ‘kẻ trộm còn đi cáo trạng trước’.”
“Ngươi!”
“Quỷ chủ tội gì phải tức giận như thế.” Một giọng nói hùng hồn từ trên không trung truyền đến, giọng nói kia có lực xuyên thấu rất mạnh, tâm thần mọi người đều thoáng rúng động: “Tiểu muội chỉ là tính tình hơi nóng nảy, không hiểu chuyện, cần gì phải làm to chuyện lên.”
Ánh mắt Ninh Chiêu hơi tỏa sáng: “Là Ma Chủ ca ca tới.”
Khanh Linh: “…”
Cô thu tay lại, lui về trên bờ ngước mắt nhìn người từ trên không trung đáp xuống, là một nam tử trung niên, cực kỳ khôi ngô tuấn tú.


Khác với Ma Tu bình thường, người này ngay cả trên mặt cũng có ma văn màu đỏ dậm, hai mắt đều là màu đỏ đậm.

Khanh Linh nhếch miệng, thành lòng đặt câu hỏi: “Hài tử đã lớn như vậy mà vẫn chưa hiểu chuyện à?”
Bầu không khí ngưng lại.

Mặt mày Khanh Linh dãn ra, hơi mỉm cười, cho bọn họ bậc thang đi xuống: “Cũng đúng, nữ nhân năm này qua tháng nọ vẫn là mười tám tuổi, tới chết cũng là thiếu nữ.”
Biểu cảm trên mặt Ma chủ và Ninh Chiêu không hề dịu đi chút nào, lại nghe tiểu nha đầu nọ thở dài nói: “Có điều Cố Vọng nhà bọn ta lại không hiểu chuyện hơn, cũng không biết các ngươi bắt kẻ không hiểu chuyện như hắn tới nhốt ở chỗ này làm gì, đây còn không phải là bắt nạt con nít sao?”
Mọi người: “…”
Trong sự yên tĩnh lạ thường ở chỗ này, chỉ có một mình Cố Vọng cười khẽ ra tiếng.

Hắn không hề bận tâm đến tình huống hiện tại mà bật cười, cực kỳ không chừa mặt mũi cho người khác, ngược lại còn rất hào hứng: “A Linh nói rất đúng.”
Ma Chủ cũng không ngờ.

Hắn ta chưa từng gặp người gọi là Quỷ chủ này, chỉ cho là người cùng niên kỷ như hắn ta nên mới nói ra những lời như vậy, bây giờ vừa nhìn, lại chỉ là một nha đầu ngây ngô.

Hắn ta đang định trả lại cho cô một câu, nhưng thấy Ninh Chiêu vẫn đang bị ác linh vây quanh, mà phía trên Ma Cung còn có không ít người của Tiên Môn lẫn Quỷ Giới, Ma Chủ đành phải miễn cưỡng nhịn xuống cơn tức này.

Dù sao cũng là người đã trải qua sự đời, Ma Chủ mặt không cảm xúc đáp: “Cái gì mà bắt nạt hay không bắt nạt, chỉ là mời hai ngoại tôn tử tới đây ôn chuyện mà thôi.”
“Vậy ra cách thức ôn chuyện của các ngươi đặc biệt thật đấy.” Khanh Linh đưa mắt nhìn Ninh Chiêu, suy nghĩ một lát rồi chân thành nói: “Là như vậy, Cấm Nhai của ta quanh năm quạnh quẽ, hôm nay gặp được Ninh Thiếu chủ tính cách hoạt bát lanh lẹ, hay là cũng sang bên đó làm khách, cùng ta ôn chuyện đi.”
Tuy nói Ninh Chiêu đã là mẹ của hai đứa nhỏ, nhưng có lẽ trước nay chưa từng nuôi dưỡng hài tử, hoặc là do bị Ma Chủ ca ca này tẩy não, lúc này quả thật có vài phần tính khí thiếu nữ: “Ta với ngươi thì có gì để ôn chuyện.”
“Nói cũng đúng.” Khanh Linh hơi thu lại ý cười: “Vậy ngươi mời hai người bọn họ tới đây thì có gì để nói? Ngươi một không dưỡng hai không giáo.”
Ninh Chiêu bị cô chọc tức đến mức hít sâu một hơi.

Ma Chủ trầm giọng nói: “Được rồi.”
Hắn ta nhìn về phía Khanh Linh: “Quỷ chủ, người của ngươi đang ở bên ngoài đón ngươi về, nếu không còn chuyện gì nữa thì đi thôi.

Hôm nay Ma Giới chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, tạm thời không giữ ngươi lại được.”
Hắn ta đến để làm chỗ dựa cho Ninh Chiêu.

Nhưng Ma Chủ này cũng thông minh, hắn ta sẽ không đồng thời nổi lên xung đột với Tiên Môn và Quỷ Giới vào lúc này, cho nên mới vừa bảo vệ Ninh Chiêu vừa để đám người Khanh Linh rời đi.

Khanh Linh cũng gật đầu, nhanh chóng đồng ý: “Đã vậy bọn ta không quấy rầy nữa.”
Cô quay đầu, quét mắt nhìn Cố Vọng vẫn luôn khoan thai xem kịch: “Sao còn chưa đi?”
Cố Vọng đang muốn gật đầu, bất chợt nghĩ tới gì đó, đột nhiên che miệng ho khẽ một tiếng: “Hơi kiệt sức.”
Khóe môi hắn còn vương chút máu, Khanh Linh không chút nghi ngờ, đi lên dìu hắn: “Vậy chúng ta đi.”
Cố Vọng ừ một tiếng, hết sức tự nhiên treo nửa người mình vào vai cô.

Khanh Linh lại nhìn về phía Lâm Ngân Chi, y cùng cô tới đây, vừa rồi y còn đứng về phía cô, Khanh Linh không thể phớt lờ được: “Còn ngươi thì sao?”
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Lâm Ngân Chi hơi tối xuống, y đang muốn lên tiếng, Cố Vọng đang dựa vào vai Khanh Linh liếc mắt lườm y một cái, lười biếng nói: “Hắn thì có thể có chuyện gì được chứ?”
Lâm Ngân Chi cụp mắt, thản nhiên đáp: “Ta không sao.”
Khanh Linh: “Được.”
Ma Chủ còn cố ý chừa cho bọn họ một con đường có thể đi ra ngoài.

Khanh Linh đỡ Cố Vọng đi được hai bước, chợt quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.

Ninh Chiêu không kịp thu lại ánh mắt độc ác không cam lòng đã bị Khanh Linh vừa vặn trông thấy.

Khanh Linh cũng không thèm để ý, ngược lại còn tốt tính nói: “Đúng rồi, còn một việc nữa.”
“Hôm nay các ngươi cũng biết rồi đó, Cố Vọng là người mà ta che chở, ta sẽ luôn đi theo bên cạnh hắn.” Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng vẫn khiến cho mỗi người nghe rõ ràng rành mạch: “Nếu như có một ngày lại có người của Ma Giới tới mời hắn đi ôn chuyện, vây thì rất có thể ta sẽ ‘có qua có lại’.”
“Hai vị đều là người thông minh, chắc hẳn cũng hiểu rõ ý của ta.” Cô cười nói: “Cấm Nhai của bọn ta không được náo nhiệt như Ma giới đâu.”
“Nếu như các ngươi thực sự có suy nghĩ này thì phải nói cho ta biết trước, ta sẽ sai người chuẩn bị khách quan tốt nhất cho các người.”
Cố Vọng giống như một vai phụ pha trò, cực kỳ hăng hái hỏi: “Khách quan là cái gì?”
Khanh Linh nhã nhặn đáp: “Quan tài cho khách.”
Cố Vọng: “Ồ.”
Sắc mặt Ninh Chiêu xanh mét.

Ngay cả biểu cảm trên mặt Ma Chủ cũng hơi căng cứng, hắn ta hừ một tiếng, quay người lại: “Không cần đâu, đa tạ ý tốt của Quỷ chủ.”
Không Linh cũng không nhiều lời, đỡ Cố Vọng ra khỏi chân Tam Giới Sơn.

Xem ra cánh cửa này ngay từ đầu đã có, chẳng qua người bình không thể nhìn thấy được.

Vừa bước ra khỏi cánh cửa này, cô lập tức cảm giác quanh người dễ chịu.

Tam Giới Sơn này thật sự không phải là nơi người có thể ở, vừa áp lực lại còn âm u nặng nề, nếu như ở lâu dài thì không có bệnh cũng sẽ bị nghẹn đến sinh bệnh, thảo nào tính cách của Ninh Chiêu lại quái đản đến thế.

Khanh Linh đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này không giống như Ma Cung, lại không giống như cửa Ma Cung.

Bên ngoài có bức tường, cách tường vẫn có thể nghe được tiếng động ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Khanh Linh ngẩng đầu, đỉnh đầu bọn họ là Tam Giới Sơn cao vút trong mây, xem ra chỗ này chính là chân Tam Giới Sơn.

Chẳng lẽ là Bất Dạ Thành đèn đuốc sáng trưng mà trước đó cô đã nhìn thấy ở bên ngoài?
Cố Vọng liếc mắt nhìn, nhân tiện nói: “Đi thẳng.”
Nơi này chính là quê nhà của Cố Vọng, Khanh Linh tin tưởng hắn.

Cô dìu hắn đi thẳng qua bức tường kia, mới bước một bước đã đi ra ngoài, ba người lập tức xuất hiện ở trên đường lớn ma tới quỷ lui.

So với Dũng Thành và Hoài Thành, chỗ Ma Giới này hình như hơi náo nhiệt hơn một chút, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì khác biệt cũng không lớn, nhưng luôn khiến người ta có cảm giác trói buộc gì đó đều được hóa giải.

Hai mắt Khanh Linh tỏa sáng: “Oa.”
Một giọng nói từ bên kia truyền tới, kéo theo rất nhiều tiếng bước chân nhỏ vụn: “Khanh Linh!”
Là giọng nói của Tống Đoan.

Khanh Linh quay đầu, quả nhiên là bọn họ.

Không chỉ có Tống Đoan và Cổ Vũ Yên, còn có Linh Si nữa.

Khanh Linh ngạc nhiên: “Chỉ có ba người các ngươi đến đây thôi sao?”
Thế tại sao Ma Chủ kia lại sợ đám bọn họ?
“Đương nhiên không phải.” Tống Đoan đáp: “Nghe Linh Si nói muốn tới tìm ngươi, ta lập tức dẫn theo không ít người đến, nhưng nhiều người hành động không tiện, ta tạm thời để cho bọn họ ở bên ngoài chờ lệnh.”
Khanh Linh lại nhìn về phía Linh Si.


Linh Si trả lời: “Người của Quỷ Giới không thích Ma Thành, sau khi biết chủ tử không có việc gì đã lui ra trước, cũng không đi vào.”
Ôi, một đám sợ xã hội.

Cổ Vũ Yên đã sớm chạy tới bên cạnh Lâm Ngân Chi, ánh mắt đỏ lên: “Sư huynh, huynh không sao chứ?”
Khanh Linh vẫn luôn chú ý tới nàng ta, trước đó ở Đinh U Trạch Cổ Vũ Yên bị trúng tà thuật, không biết hiện tại đã khỏi chưa.

Lâm Ngân Chi “ừm” một tiếng: “Không sao.”
Cổ Vũ Yên lau mắt, vô cùng hối hận nói: “Sư huynh, chuyện ở Đinh U Trạch trước đó là do muội nhất thời không điều tra kỹ nên mới trúng kế, muội cũng không biết từ lúc nào lại bị người ta khống chế.”
“Trở về muội nhất định sẽ đi tới chỗ sư tôn lĩnh phạt!”
Lâm Ngân Chi im lặng, hiếm khi liếc mắt nhìn nàng ta nhiều thêm một chút: “Được.”
Nghe thấy giọng nói này, Khanh Linh không nhịn được bắt đầu quan sát biểu cảm trên mặt Lâm Ngân Chi, dứt khoát vậy sao?
Không đúng, lúc đó không phải là Cố Vọng đang ở trong cơ thể của Lâm Ngân Chi sao? Lâm Ngân Chi không biết gì cả, vì sao lại còn đồng ý?
Cố Vũ Yên hơi khựng lại, dường như không lường trước được sư huynh sẽ đồng ý nhanh như vậy, nhưng nàng ta vẫn nhanh chóng cúi đầu: “Sư huynh không giận muội là được.”
Khanh Linh lặng lẽ quay đầu hỏi Cố Vọng: “Sao hắn lại biết?”
Sợ bị người khác nghe được, cô gần như chỉ phát ra hơi thở.

Từ nãy đến giờ Cố Vọng vẫn lười biếng dựa vào vai cô, nghe thấy rất rõ ràng.

Khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí còn có thể đếm được lông mi Tiểu Quỷ Chủ có bao nhiêu sợi, cong môi đáp: “Ta nói cho hắn biết.”
Khanh Linh càng giật mình hơn: “Các ngươi gặp nhau khi nào?”
Hơn nữa, một trong số những người trực tiếp đi cùng Lâm Ngân Chi không phải là cô sao?
Mắt cô bỗng nhiên trợn to, trong lòng Cố Vọng thấy ngứa ngáy, cuối cùng thò tay khảy nhẹ lông mi của cô: “Truyền âm, hoặc là cách khác, luôn có rất nhiều cách mà đúng không?”
Nhưng cách này dùng cho hai người bọn họ cực kỳ không hợp.

Khanh Linh suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được đầu mối gì.

Nơi này chỉ có một mình Tống Đoan cho rằng mọi người bây giờ đã hòa thuận làm bằng hữu tốt.

Tống Đoan thấy tất cả mọi người đã an toàn đi ra, mới lên tiếng nói: “Chỗ này không phải nơi tốt để nói chuyện, chúng ta đi trước.”
Tống Đoan nói xong lại nhìn về phía Cố Vọng: “Cố huynh bị làm sao vậy?”
Sao hắn cứ dính trên người Khanh Linh thế?
Khanh Linh nhớ ra Tống Đoan là một Y Tu, lập tức đẩy Cố Vọng ra khỏi bả vai mình: “Hình như hắn bị thương rồi, Tống Đoan, ngươi đến xem thử thế nào.”
Cố Vọng: “…”
Trong mắt hắn nhiều thêm một chút nguy hiểm.

“Bị thương rồi sao?” Tống Đoan lại không phải kẻ biết nhìn sắc mặt người khác, hắn vội vàng đón người qua: “Chúng ta mau tìm một nơi…”
Cố Vọng tránh khỏi tay hắn: “Không sao.”
Khanh Linh: “Không phải vừa rồi ngươi đứng còn không vững đó sao?”
Cố Vọng nhịn xuống, day ấn đường, nói: “Đó là vừa rồi.”
Tiểu Quỷ Chủ này bị sao vậy, người khác thì muốn trèo lên người hắn, còn cô thì luôn muốn đẩy hắn ra.

Tống Đoan lo lắng hỏi: “Ta là Y Tu, để ta nhìn xem, ngươi thấy không khỏe ở chỗ nào, Cố huynh không nên sợ thầy giấu bệnh.”
Ồ, Tống Đoan là Y Tu.

Chắc chắn là Tiểu Quỷ Chủ lo cho hắn rồi.

Nghĩ như vậy, chân mày đang nhíu chặt của Cố Vọng mới thả lỏng hơn một chút: “Không sao.”
Khanh Linh đánh giá hắn, nhìn vẻ mặt hắn thật sự không giống như có chuyện, thế nhưng Cố Vọng rất biết giả vờ, nên cô tạm thời không thể khẳng định, xác nhận lại lần nữa: “Ngươi không sao thật chứ?”
Cố Vọng nghiêng mắt nhìn biểu cảm lo lắng trên mặt cô, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, hắn cười khẽ xoa đầu cô: “Không có việc gì, chỉ là cho ngươi thêm một cơ hội nhỏ.”
“Nhưng ngươi đã không biết quý trọng thì quên đi.”
Khanh Linh cạn lời: ngay cả lời cũng không nói rõ ràng được, vậy mà còn không sao đâu.

Nhưng nếu Cố Vọng đã không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.

Tống Đoan cũng nghe không hiểu, có điều nghĩa trên mặt chữ lại rất rõ ràng, Cố Vọng không cần thăm khám.

Mọi người về Nam Sở Môn trước, một là Cố Vọng mất tích ở Nam Sở Môn, hai là bởi vì chuyến đi lần này bọn họ vốn là nghe lời của Tống môn chủ đến Đinh U Trạch.

Hiện tại mọi người đã đi ra, đương nhiên vẫn cần phải đến trình với Tống môn chủ một tiếng.

Tống Đoan gọi xe ngựa của nhà bọn họ đến, băng qua trùng trùng điệp điệp thành Ma Giới cũng không ai dám ngăn cản, chắc là đã nhận được lệnh của Ma Chủ.

Khanh Linh và Cố Vọng ngồi trong cùng một chiếc xe ngựa, cô lặng lẽ mở cửa sổ xe, đưa mắt ngắm nhìn bên ngoài.

Thật là kỳ lạ, cho dù đang ngồi trong xe cô vẫn cảm thấy đáy lòng như có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch, nhịn không được sự tò mò về bên ngoài.

Cố Vọng dựa ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của cô: “Cảm thấy hứng thú sao?”
Khanh Linh thành thật gật đầu: “Không phải ngươi nói nơi này rất thú vị sao?”
Sau khi cô tới nơi này, cả ngày đều phải suy nghĩ xem Cố Vọng muốn làm chuyện gì tiếp theo, thành ra cũng không được rảnh rỗi.

Hôm đó ở trên Ma Điêu cô nghe thấy Cố Vọng nói ở đây có nhiều đồ ăn ngon, ngược lại hơi cảm thấy hứng thú, cũng không biết trước khi rời đi có thể dạo chơi vài vòng không.

Cố Vọng ngồi thẳng người, nhướng mắt, bắt đầu giật dây cô: “Nếu như thấy hứng thú thì xuống dưới chơi đi.”
Khanh Linh lắc đầu, bày ra vẻ mặt ‘không phải ngươi đang bệnh nặng đó sao’: “Ngươi quên rồi à, ta vừa mới đắc tội với Ma Chủ đấy.”
Bây giờ nghênh ngang rời đi coi như xong, còn nán lại liệu có bị ám sát hay không đây?
“Sợ cái gì?” Cố Vọng ngồi sang bên cạnh cô, cùng cô nhìn ra bên ngoài, nín cười nói: “Vừa rồi lúc nói chuyện không phải rất tự tin sao?”
Hắn quay đầu lại, nhỏ giọng lặp lại những lời Khanh Linh đã nói: “Ta là người của ngươi, ai cũng không được phép đụng vào đúng không?”
Khanh Linh thấy Cố Vọng càng ngày càng dựa sát vào mình thì hơi nhích sang bên cạnh: “Không đúng sao? Vậy ta phải nói thế nào đây?”
Cố Vọng lắc đầu, cô vừa dời ra, hắn lại nhích tới gần cô thêm chút nữa: “Nói rất đúng, chỉ là ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta không biết phải làm sao để báo đáp.”
Ánh mắt Khanh Linh hơi tỏa sáng.

Phát giác được sự biến hóa rõ ràng của cô, Cố Vọng cong môi: “Sao?”
Khanh Linh hỏi: “Ngươi mốn báo đáp đúng không?”
Cố Vọng không nói đúng sai, quét mắt đánh giá tỉ mỉ gương mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ tươi đó, khẽ lên tiếng: “Ngươi nói trước thử xem, muốn thứ gì?”
“Cũng không có gì.” Khanh Linh duỗi ngón út của mình ra: “Ngươi chỉ cần đồng ý với ta, đừng tùy tiện nói mấy lời như cùng nhau chết nữa là được.”
Ý cười trên mặt Cố Vọng cứng lại: “Chỉ vậy thôi?”
Khanh Linh gật đầu: “Không phải ngươi muốn nuốt lời đó chứ?”
“Nuốt lời gì chứ.” Cố Vọng đè ngón tay của cô xuống, không kiên nhẫn nói: “Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?”

“Ta…”
Cô còn muốn gì nữa? Mục đích cô tới nơi này không phải chỉ có vậy thôi sao?
Khanh Linh tưởng hắn lại chơi xấu, hơi bất mãn nói: “Ngay cả chuyện này mà ngươi còn không đồng ý, ngươi còn muốn hứa hẹn gì nữa?”
Cố Vọng bình tĩnh nhìn cô mấy giây, cười khẽ một tiếng, quay cằm cô qua để cô nhìn thẳng vào mình: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, bây giờ ta đang vui, nói không chừng ngươi nói ra chuyện gì ta cũng có thể thành toàn cho ngươi.”
Khanh Linh chỉ có một yêu cầu này: “Chỉ có cái này thôi.”
“Sao đều là vì ta.” Cố Vọng hơi tức giận, điên cuồng ám chỉ: “Ngươi không vì bản thân mình mà nghĩ lại à?”
“Đây là ta đang suy nghĩ cho mình đấy.” Khanh Linh chớp mắt, không rõ rốt cuộc hắn muốn cái gì: “Ngươi tốt thì ta sẽ tốt.”
Động tác Cố Vọng ngừng lại.

Khanh Linh cân nhắc rồi hỏi: “Hay là nói, ngươi định tặng ta thứ gì sao?”
Lời này của hắn đã ám chỉ rõ như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng đồ cho cô từ sớm? Đã vậy thì còn hỏi làm gì, cứ nói thẳng ra là được.

Ai nhận được quà cho dù là không cần thiết đi nữa cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Cố Vọng âm thầm chậc lưỡi: Tiểu Quỷ Chủ này thật là chậm hiểu.

Hắn bóp nhẹ cằm cô: “Không tặng gì cho ngươi cả.”
“Ta tốt thì ngươi tốt.” Cố Vọng nhận ra cằm của cô bị hắn bóp có hơi đỏ, lúc này mới giảm bớt chút sức: “Cứ như vậy đi, ta rất tốt, ngươi cũng tốt.”
Hắn nói xong lại duỗi ngón tay ra móc vào ngón út của cô, hờ hững không chút thành ý nói: “Nào, ngoéo tay với ngươi.”
Khanh Linh bị hắn bắt thả mấy lần, cảm thấy hơi khó hiểu, sao vừa mới chớp mắt một cái mà tên này hình như lại không vui rồi?
Lòng của Cố Vọng như kim dưới đáy biển.

Kiểu ngoéo tay trò con nít này, kỳ thực cũng không tính là gì.

Nhưng đối với Khanh Linh thì được xem như một lời hứa hẹn, cô là người đã hứa sẽ không dễ dàng đổi ý, nếu như về sau có xảy ra sai lầm gì, vậy rõ ràng là không phải lỗi của cô.

Trên đường trở lại Nam Sở Môn Cố Vọng không hề nói chuyện, chỉ dựa vào vào thành xe ngủ, cũng không trả lời ai.

Mọi người cùng nhau đi gặp Tống môn chủ.

Vẻ mặt Tống môn chủ rất khó coi, gần như là tức giận: “Trong môn có phản đồ, chuyện này ta chắc chắn sẽ cho mọi người một sự công đạo.”
Vì vậy Khanh Linh mới biết được, thì ra có người ở Nam Sở Môn làm nội ứng, cho nên Cố Vọng mới dễ dàng bị người ở Ma Giới đưa đi như vậy.

Hơn nữa, rất có khả năng tà thuật ở trong người Cổ Vũ Yên trước đó cũng là do nội ứng này gây ra.

Nội ứng ở trong Nam Sở Môn ư? Sao cô chưa từng nghe qua nhỉ.

Từ chỗ của Tống môn chủ đi ra, Khanh Linh vừa đi tới tiểu viện nghỉ tạm vừa hỏi: “Ngươi có còn nhớ kẻ lúc ấy đưa ngươi đi là ai không?”
Cố Vọng hơi ngước mắt: “Không nhớ.”
Khanh Linh: “Vậy sao ngươi và Lâm Ngân Chi lại đột nhiên quay về?”
Cố Vọng mỉm cười, không để ý nói: “Chẳng lẽ cảm nhận được nguy hiểm mà không định quay về sao?”
Hắn ý tứ sâu xa thở dài: “Chỉ là hơi chậm.”
“Tiểu Quỷ Chủ, ngươi thông minh như thế, có thể nghĩ giúp ta được không? Rốt cuộc là ai có năng lực như vậy, có thể im lặng cấu kết với Ma Tộc, lựa lúc ta tỉnh lại đưa ta đi?”
Khanh Linh cố gắng ngẫm lại, cũng không có lần nào như thế.

Bởi vì trong kịch bản rõ ràng là Cố Vọng bị đưa đi từ Đinh U Trạch, nhưng bây giờ người bị đưa đi lại thành Lâm Ngân Chi.

Khanh Linh hơi đau đầu: “Không biết.”
Cố Vọng gõ nhẹ lên ấn đường của cô: “Nhíu mày làm gì, không biết thì thôi.”
Hắn lười biếng nói: “Nhưng có lẽ người nọ sẽ biết, ta còn giữ lại hậu thủ.”
Khanh Linh: “Ngươi đang nói Thanh Tả?”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau đi vào bên trong tiểu viện, chợt nhìn đến một người đang ngồi xếp bằng trong đó.

Lúc này Khanh Linh mới nhớ ra, Cổ Vũ Yên có thu một tiểu đồ đệ, ở trong cùng một viện với bọn họ.

Tiểu thiếu niên nghe thấy tiếng động lập tức mở mắt, thấy trong viện bỗng dưng nhiều thêm hai người, hắn có chút sửng sốt rồi lập tức đứng dậy, hành lễ với Khanh Linh và Cố vọng: “Hai vị tiên trưởng.”
Đây là lần đầu tiên Khanh Linh được nghe người khác gọi mình như vậy.

Cô còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Cố vọng mở miệng hỏi: “Ngươi tên là Vô Kỳ đúng không?”
Hiếm thấy, lần đầu tiên Khanh Linh thấy Cố Vọng chủ động mở miệng hỏi thăm gì đó với người khác.

Vô Kỳ gật đầu.

Cố Vọng ung dung đi tới, ngồi ở trên băng ghế đá bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Cho rằng mấy người này là đồng đạo với sư phụ, Vô Kỳ cũng trả lời, trong giọng nói có chứa mấy phần trong trẻo của thiếu niên: “Sư phụ nói hôm nay người có việc, dạy ta một ít tâm pháp, bảo ta ở đây ngồi thiền lĩnh ngộ.”
Cố Vọng khẽ gật đầu: “Lĩnh ngộ được chưa?”
Mặt mày Vô Kỳ hơi đỏ lên, dường như không được tốt cho lắm: “Chưa.”
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Bình thường thôi.”
Vô Kỳ nghi hoặc ngẩng đầu.

Khanh Linh cũng cho rằng Cố Vọng sẽ chỉ điểm cho người ta một chút, lại nghe thấy câu tiếp theo hắn thốt ra: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể tu tiên được sao?”
Vệt đỏ ửng trên mặt Vô Kỳ lập tức rút đi, hắn khẽ cắn môi.

Cố Vọng hệt như không nhìn thấy, trong giọng nói còn có chút đùa cợt: “Đã không có thiên phú thì không bằng về nhà đọc sách đi thi công danh, nếu thực sự không được nữa thì buôn bán gì đó nho nhỏ, chớ nên mơ tưởng những thứ không hợp với mình.”
Hắn nói xong lập tức đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu, ném chút tiền lên trên ghế: “Cái này cho ngươi, cầm đi còn có thể làm chút vốn liếng.”
Cố Vọng cực kỳ không ưa người tên Vô Kỳ này.

Đây là lần đầu tiên Khanh Linh bắt gặp thái độ rõ ràng của hắn đối với người khác, nhưng hình như hắn và Vô Kỳ này cũng không có giao tình gì.

Có điều đúng là hơi kỳ lạ.

Ngày đó lúc mới tới Nam Sở Môn, phản ứng của Vô Kỳ thật sự là quá mức bình tĩnh, không giống như thái độ nên có của hài tử do hạ nhân bình thường nuôi lớn.

Khanh Linh ngước mắt, vừa vặn Vô Kỳ cũng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Ánh mắt hắn vô cùng sạch sẽ, trong mắt mang theo chút mờ mịt lẫn không cam lòng của thiếu niên, lúc này tựa như muốn có chút an ủi.

Khanh Linh dừng lại, thử nói: “Nếu như không đủ, ta vẫn còn.”
Con ngươi Vô Kỳ nháy mắt tối xuống.

Khanh Linh im lặng thở dài, nói nhiều thêm một câu: “Con đường tu tiên rất xa xôi, cũng rất khó, làm một người bình thường, có cuộc sống bình thường có lẽ sẽ tốt hơn.”
Vô Kỳ lắc đầu, cố chấp nói: “Sư phụ nói ta có thiên phú.”
Khanh Linh không nhẫn tâm nói cho hắn biết, sư phụ ngươi lúc ấy không được bình thường đâu.

Nhưng Cố Vọng lại quay đầu, tựa như ma quỷ lên tiếng: “Sư phụ ngươi bị Ma Tu điều khiển tâm trí nên mới nói ra mấy lời đó, vậy mà ngươi cũng tin.”
Vô Kỳ hơi mờ mịt: “Cái gì?”
Cố Vọng nhếch môi: “Không có gì.”
“A Linh, đi thôi.”
Khanh Linh liếc nhìn Vô Kỳ rồi cất bước đi theo Cố Vọng.

Chưa đi được hai bước, người phía sau đã lật đật chạy lên, nhét bạc mà Cố vọng đã cho hắn vào trong ngực Cố Vọng.

Cố Vọng không nhận, bạc kia lập tức rơi xuống đất.

Ai cũng không thèm liếc nhìn đến một chút.

“Ta muốn đi theo sư phụ cố gắng tu tập.” Vô Kỳ kiên cường nói: “Cũng trở thành kiểu người như tiên trưởng các ngài, người lợi hại nhất.”

Cố Vọng nhíu mày.

Vô Kỳ: “Cho nên tiên trưởng ngài nhìn cho kỹ, ta nhất định sẽ vượt qua ngài.”
“Ồ.” Cố Vọng búng Phật châu ra, Phật châu bắn lên trán Vô Kỳ tạo ra một dấu ấn màu đỏ: “Liên quan gì đến ta.”
Vô Kỳ bụm trán chạy đi, một mình ngồi trên băng ghế đá, thoạt nhìn y như nhập định.

Khanh Linh quay người nhặt bạc lên đưa cho Cố Vọng: “Muốn đốt tiền cũng không nên đốt tiền như ngươi.”
Cố Vọng rũ mắt cười: “Sao hả, tiền của ta ngươi cũng muốn quản à?”
Khanh Linh: “Nên tích cóp tiền thì hơn.”
Cho dù có tiền cô cũng sẽ không ném loạn.

Cố Vọng vẫn không nhận lấy: “Một khi đã như vậy, ngươi cứ thay ta tích cóp đi.”
Hắn nói xong thì quay người rời đi.

Khanh Linh cất bạc đi rồi đuổi theo hắn: “Ngươi đã không thích hắn, sao còn muốn đáp lại hắn?”
Cố Vọng khẽ cười: “Sao ngươi biết ta không thích hắn?”
Câu hỏi này dường như không có nghĩa, Khanh Linh trả lời: “Nhìn thấy được.”
Cố Vọng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại, nén cười hỏi: “Vậy ngươi có nhìn ra được là ta thích ai không?”
Khanh Linh thành thật đặt câu hỏi: “Ha, ngươi mà cũng có người mình thích nữa sao?”
Đủ qua loa, cũng đủ giả dối.

Cố Vọng khẽ “ừ” một tiếng: “Đúng nhỉ, trên đời này sẽ không có người nào thích ta.”
Khanh Linh gật đầu: “Ta rất tin tưởng lời này của ngươi.”
Cố Vọng cắn răng, véo mặt cô: “Chẳng lẽ ngươi không còn lời nào khác muốn nói nữa sao?”
Khanh Linh trừng mắt lên nhìn, vẻ mặt mờ mịt: “Nói gì chứ?”
Cô vỗ hai tay: “Ôi chao, lợi hại quá chăng?”
Cố Vọng tức đến hóa cười, buông mặt cô ra, đột nhiên cúi người, cặp mắt đã khôi phục lại màu đen chăm chú nhìn cô: “Vậy còn ngươi? Tiểu Quỷ Chủ đã có người mình thích chưa?”
Khanh Linh thoáng run rẩy, dời tầm mắt đi: “Chưa.”
Biểu cảm trên mặt Cố Vọng hơi lạnh xuống, lặp lại: “Chưa?”
Khanh Linh gật đầu.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ thích người như thế nào, giống như những chuyện này sẽ không rơi vào người cô, với cô mà nói cũng sẽ không có kết quả.

Cô chỉ muốn làm một con cá mặn sống qua ngày ở tổng cục, vui vẻ một chút là được.

Cố Vọng híp mắt: “Vậy ngươi còn đi rừng đào treo nhân duyên làm gì?”
Hệt như muốn truy vấn ngọn nguồn.

“Đó là chuyện ngoài ý muốn.” Khanh Linh giải thích: “Ngày đó chỉ là trùng hợp đi qua, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Cũng là ngươi bảo ta qua đó.”
“Ta bảo ngươi đi thì ngươi đi à? Ta là bảo ngươi đi ăn chay.” Cố Vọng sỉ vào trán cô: “Ai bảo ngươi đi rừng đào cầu nhân duyên với ngươi ta hả?”
Khanh Linh bị hắn làm phiền đến không chịu được, nhe răng nói: “Bỏ đi, không nói chuyện với ngươi nữa.”
Cô quay người rời đi.

Cố Vọng hai bước đuổi kịp: “Vậy ngươi có ghét người nào không? Có không?”
Lần này Khanh Linh ngược lại không hề do dự: “Ngươi đó!”
Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không tới nơi này, nếu không phải hắn cứ không tuân theo quy trình, nhiệm vụ cũng sẽ không khó làm đến thế.

Biểu cảm trên mặt Cố vọng trở nên quái gở: “Ta?”
Khanh Linh gật đầu: “Cho nên bây giờ đừng nói chuyện với ta nữa.”
Cố Vọng nhìn theo bóng lưng miệt mài đi về phía trước của cô, biểu cảm quái gở từ từ thay đổi, ý cười nơi khóe miệng dần dần tăng thêm.

Hắn lại lên tiếng nói: “Được, ta biết rồi.”
Về đến phòng, Khanh Linh cầm mấy món ăn từ trong nhẫn trữ vật ra, chôn Tiểu Kim Uyên đang líu ríu đòi cô kể những cuộc phiêu lưu kỳ thú vào trong chậu cảnh, còn bản thân cấp tốc nằm lên giường.

Cô nằm ở trong chăn mềm, khẽ thở dài.

Ngủ lâu bên trong quỷ khí, xe ngựa và quan tài, thì ra cảm giác ngủ trên gường lại hạnh phúc như vậy.

Khanh Linh lăn hai vòng trên giường, thỏa mãn chìm vào trong mộng.

Trong mộng cô nhìn thấy cửa phòng mình bị một cơn gió mở ra, sau đó có người đứng ở ngay cửa, người nọ toàn thân y phục đỏ, nốt chu sa ở mi tâm tựa máu, búi tóc ngọc quan, cứ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cô.

Hắn chậm rãi đi tới, đến bên cạnh Tiểu Kim Uyên đang ngủ say, điểm nhẹ lên phiến lá của nó một cái, lúc này mới quay đầu lại hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Vô cùng chân thật.

Khanh Linh: “…”
Ngay cả mơ cũng mơ thấy Cố vọng, đúng là khiến cho người ta bực mình mà.

Cô trở mình, mắt không thấy tâm không phiền ngủ tiếp.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng lập tức đóng lại, Khanh Linh vừa mới nhắm mắt lại cảm giác được có người đi tới cạnh giường.

Người nọ chọc vào tóc của cô.

Khanh Linh không thèm để ý, hắn lại chọc vào mặt cô.

Khanh Linh nháy mắt bật dậy, trừng mắt lườm hắn: “Đủ chưa…”
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị người ta chặn, Cố Vọng đè môi cô lại, cúi người xuống ngồi bên cạnh cô: “Suỵt!”
Lúc này Khanh Linh đã tỉnh táo hơn không ít, thì ra đây không phải là nằm mơ.

Cô trừng mắt, tên này sao cứ thích xông vào phòng người ta vậy.

“Đánh thức ngươi rồi.” Đầu ngón tay Cố Vọng vẽ một vòng lên cánh môi cô, cười nói: “Thật xin lỗi.”
Khanh Linh tức giận: “Ngươi mà cũng biết xin lỗi nữa sao.”
Cô gỡ tay Cố Vọng ra, ngáp một cái: “Có chuyện gì?”
Cố Vọng vân vê đầu ngón tay, cười khẽ: “Không phải thích Ma Thành sao?”
Khanh Linh: “?”
Cố Vọng nghiêng đầu, sửa sang lại mái tóc rối bời vì ngủ của cô: “Dẫn ngươi đi tham quan, đi không?”
Khanh Linh nhìn về phía ngực hắn, nghi ngờ hỏi: “Ngươi ăn phải gan hùm mật gấu à?”
Vừa mới cứu hắn ra, hắn lại vội vàng đi nộp mạng.

“Yên tâm, sẽ không để ngươi bị thương.” Cố Vọng ngẫm nghĩ, lại nhẹ giọng bổ sung: “Cũng sẽ không để cho ta bị thương, ta có cách.”
Khanh Linh hơi động lòng, cô quả thật rất có hứng thú với Ma Thành.

Chủ yếu là lúc đến đó, kiểu cảm giác khiến người ta tháo gỡ trói buộc kia rất là kỳ diệu.

Cố Vọng tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt cô, lại kiên nhẫn hỏi: “Đi không?”
Khanh Linh: “Sao đột nhiên lại muốn dẫn ta đi?”
Cố Vọng nghiêng đầu, cười như không cười nói: “A Linh đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng nên báo đáp lại ngươi một chút chứ, đúng không?”
Niềm vui bất ngờ nha.

Khanh Linh gật đầu: “Đúng.”
“Vậy thì đứng lên đi.” Hắn vuốt tóc cho cô: “Ngươi có biết Ma Thành còn có biệt hiệu là gì không?”
“Là gì?”
Cố Vọng đứng dậy, con ngươi màu đen trong đêm tối mập mờ nhìn chằm chằm vào mặt cô, tầm mắt chậm rãi dời xuống môi cô: “Dục Thành.”
“Dục vọng của con người sẽ phóng đại đến vô hạn, là một nơi phóng túng.” Hắn cười khẽ: “Tiểu Quỷ Chủ đã nghĩ ra được bản thân mình muốn gì chưa?”.

Bình Luận (0)
Comment