Thí luyện năm nay toàn bộ Tiên môn đều tham gia, vì vậy trước khi cảnh thí luyện mở ra, tất cả mọi người đều phải tập hợp lại cùng một chỗ, giành trước danh sách ghi danh, nếu như đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng xử lý ổn thỏa hơn.
Tuy là thí luyện, nhưng cảnh thí luyện mỗi năm mỗi khác nhau, cảnh thí luyện của Vân Cửu Phong là có một không hai dưới gầm trời này.
Trên ngọn núi phía trước Vân Cửu Phong có một ảo cảnh, cảnh này mỗi năm chỉ mở ra một lần, cảnh tượng lần nào cũng không rõ ràng, mức độ nguy hiểm cũng chưa được kiểm tra.
Vì vậy, mọi người đều được lĩnh một miếng ngọc bài, ngọc bài này cũng là vì nghĩ cho an nguy của mọi người.
Sau khi đệ tử tiến vào ảo cảnh gặp phải tình huống nguy hiểm muốn từ bỏ thì sẽ bóp nát ngọc bài này, ảo cảnh sẽ cưỡng chế thi hành truyền tống người ra ngoài.
Gần đây Thư Nhất có không ít việc bận, Khanh Linh tự mình đi đến Thư Các đăng ký.
Đi được nửa đường, cô chợt nghĩ đến Cố Vọng vẫn đang ở trong tiểu viện cũ nát nọ, nếu hôm nay cô đi Thư Các thì Cố Vọng tới Thanh Lan Viện sẽ không tìm thấy mình, bèn đổi hướng, đi tìm hắn để rủ hắn cùng đi.
Đã nhiều ngày nay, chỉ cần Thư Nhất không có ở đây, Cố Vọng sẽ đúng giờ xuất hiện ở Thanh Lan Viện.
Cũng không cần Khanh Linh đi tìm hắn, hắn có thể chờ ở đó cả ngày.
Có khi chẳng nói với nhau câu nào, chỉ lười biếng dựa vào xích đu rồi la ó bị đau đầu, Khanh Linh lại phải mát xa cho hắn mấy hôm.
Khanh Linh đứng ở cửa viện, liếc nhìn Cố Vọng đang ở trong tiểu viện, ban ngày ngược lại sáng sủa, nhưng vẫn rách nát như trước.
Hắn mang ghế dựa ra bên ngoài, cong một chân híp mắt phơi nắng, không có vẻ gì là sa sút tinh thần.
Lúc Cố Vọng nhìn thấy Khanh Linh, hắn giơ tay lên che ánh mặt trời, bóng râm dưới lòng bàn tay che mờ ánh mắt hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn cười nói: “Hôm nay A Linh dậy sớm nhỉ.”
Ở trong này nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mỗi ngày Khanh Linh đều ngủ thẳng cẳng đến lúc tự tỉnh dậy, lúc này nghe Cố Vọng nói như vậy, cô cứ cảm thấy hắn đang nội hàm mình.
“Sao vậy?” Cố Vọng thả tay xuống, tay chống vào một bên thành ghế đỡ đầu: “Mới sớm ra đã đến tìm ta rồi?”
Khanh Linh đến gần trong viện, hỏi: “Ngày mai phải đi thí luyện cảnh, ngươi đi đăng ký ghi danh chưa?”
Cố Vọng duỗi thẳng chân dài, mỉm cười trả lời: “Đúng ha, ta quên mất.”
“Nếu đã như vậy thì đi thôi.” Cuối cùng Cố Vọng cũng đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Khanh Linh, thuận miệng hỏi: “Hôm nay người nọ không đưa ngươi đi à?”
Khanh Linh và hắn cùng nhau đi ra khỏi sân: “Hắn có việc phải làm.”
“Chẳng phải hắn cũng muốn đi vào thí luyện sao?” Cố Vọng hơi đăm chiêu hỏi: “Hắn không cần đăng ký ghi danh à?”
“Hình như không cần.”
Hôm nay Thư Nhất chỉ dặn cô nhớ đi Thư Các đăng ký rồi lĩnh ngọc bài, nhưng nếu hắn muốn tới thì sẽ không bảo cô đến đây trước, Khanh Linh lắc đầu: “Ta không rõ lắm.”
Cố Vọng: “Vậy ư.”
“Vẫn là A Linh có lòng, còn nhớ đến ta.” Hắn khẽ mỉm cười, giọng nói mang theo chút ý tứ sâu xa: “Nếu không, e rằng chết ở đâu cũng không ai biết đến.”
Khanh Linh không khỏi quay đầu liếc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Sẽ không đâu.”
Nếu Cố Vọng đã nói như vậy với cô, cô đã đồng ý rồi thì sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì ở đây.
Ngày mai là thí luyện, lúc này Thư Các có không ít người vây quanh.
Khi Khanh Linh và Cố Vọng vừa đến đã nghe thấy một giọng nói vui vẻ: “Cố huynh!”
Cố Vọng vui vẻ nhướng mày, theo giọng nói nhìn qua thì thấy Tống Đoan đang xếp hàng ở trong hàng người lách người ra, phe phẩy quạt nói: “Không ngờ Cố huynh cũng đến đây, lần này chúng ta có bạn đồng hành rồi!”
Cố Vọng miễn cưỡng nói: “Chúng ta sao?”
Tống Đoan gật đầu: “Ta và Lâm huynh, còn có Vũ Yên cô nương đi cùng nữa, Cố huynh, ngươi cũng đi cùng đi!”
Tên khờ khạo này đến nay vẫn hết sức tin tưởng Cố Vọng và Lâm Ngân Chi có quan hệ rất tốt.
Khanh Linh khẽ thở dài một hơi.
Ở trước mặt mọi người Khanh Linh không thể sử dụng cách của Quỷ tu để ẩn giấu cảm giác tồn tại của mình, vì vậy cô chỉ đứng đây mà đã dẫn đến không ít người chú ý, bao gồm cả Tống Đoan.
“Vị này chính là?”
Tống Đoan chỉ cảm thấy tò mò, bên cạnh Cố Vọng ngoài Khanh Linh ra hình như chưa từng xuất hiện người nào khác, bất kể là nam hay nữ.
Ngày ấy Cố Vọng từ Nam Sở Môn rời đi vẻ mặt không được tốt lắm, lúc này người bên cạnh lại thay đổi, thảo nào làm Tống Đoan suy nghĩ nhiều.
Cố Vọng không trả lời, ngược lại nhìn về phía Khanh Linh, dáng vẻ kia như đang chờ cô tự trả lời.
Khanh Linh đành phải lên tiếng: “Ta là bằng hữu của hắn.”
Cố Vọng mỉm cười.
Tống Đoan cười gượng hai tiếng: “Bằng hữu…”
Khanh Linh cũng từng nói với hắn rằng muốn làm bằng hữu của Cố Vọng, nhưng hình như đến cuối cùng còn cãi nhau, chuyện này lại càng vi diệu hơn.
.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục |||||
Lại nhìn đến thái độ niềm nở của Cố Vọng lúc này, so với Khanh Linh thật sự là khác biệt giữa trời và đêm.
Vẻ mặt Tống Đoan phức tạp: “Ta tên Tống Đoan.”
“Ta tên Thư Linh.”
Cũng tên là Linh sao?
Tống Đoan có chút nghi ngờ, nhưng vẫn hỏi: “Vậy các ngươi…”
“Không cần.” Cố Vọng lạnh nhạt lên tiếng: “Ta chỉ lên đường cùng vị bằng hữu này.”
Đã nói đến nước này rồi, Tống Đoan cũng không khuyên nhiều, hắn lại liếc mắt nhìn tiểu cô nương thông minh xinh đẹp này, trong lòng cảm thấy đáng tiếc cho Khanh Linh.
Sau khi cáo từ, Tống Đoan lặng lẽ lấy ngọc giản ra.
Khanh Linh nhìn bóng lưng Tống Đoan ở xa xa, lại cúi đầu nhìn ngọc giản của mình hơi lóe lên, có chút nghi ngờ.
Xung quanh cô và Cố Vọng không có người, cô cũng cầm lên.
Lập tức nghe thấy Tống Đoan thần thần bí bí nói: “Khanh Linh, ngươi đang ở đâu vậy? Ngươi còn nói ngươi và Cố Vọng không hề cãi nhau, bên cạnh hắn thậm chí đã có cô nương khác rồi kìa.”
Khanh Linh: “?”
Vẻ mặt cô mờ mịt, không hiểu Tống Đoan nói như vậy là có ý gì, đành phải đáp: “Ta biết rồi.”
Tống Đoan càng ngạc nhiên hơn: “Ngươi biết ư?”
Nhưng hình như hắn đã nghĩ thông suốt gì đó: “Khó trách.”
Khó trách ngày đó các ngươi lại cãi nhau.
Hắn thở dài: “Thôi, không sao, ta là bằng hữu của ngươi, chờ ta thí luyện xong sẽ đến tìm ngươi.”
“Được.” Khanh Linh nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, ngừng một chút rồi nói: “Ngươi phải cẩn thận mọi chuyện.”
Ngọc giản cắt đứt, Khanh Linh ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp ánh mắt Cố Vọng đang nhìn mình chằm chằm, đáy mắt đen như mực, cô khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhưng Cố Vọng lập tức dời tầm mắt đi, vừa đi vừa nói: “Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?”
Trong giọng nói nghe không ra ý tứ.
Khanh Linh gật đầu, bình tĩnh nói: “Hung hiểm trong thí luyện không thể biết được.”
“Thật không?” Cố Vọng như có hơi ngờ vực: “Hình như A Linh chưa bao giờ nói với ta là cẩn thận mọi chuyện.”
Khanh Linh buồn bực: “Bởi vì ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.”
Huống chi Cố Vọng chưa từng cho cô có cơ hội này, mỗi lần nếu như không phải lén lút bỏ đi thì chính là muốn đuổi cô đi.
“Nói cũng đúng.” Bước chân Cố Vọng dừng lại, quay đầu cụp mắt nhìn cô: “Vậy bây giờ nói với ta một câu đi.”
Sao lúc này lại bám riết lấy vấn đề này không buông thế hả?
Có điều nói cũng không sao, lần này tiến vào thí luyện ít nhiều gì cũng hơi nguy hiểm.
Cô bèn cong mắt, nói: “Ngươi cũng phải cẩn thận mọi việc đấy.”
Cố Vọng nhếch môi: “Ừm, biết rồi.”
Sau đó hắn lại khẽ chậc một tiếng: “Thư Linh? Cái tên xấu xí gì thế này?”
Đây là cái tên Thư Nhất tạm thời lấy, Khanh Linh cũng không để ý lắm, chỉ nói: “Biệt hiệu thôi.”
Cố Vọng nhàn nhạt nói: “Biết dưới tình huống nào mới có thể dùng họ của người khác không?”
Khanh Linh sững sờ.
Cố Vọng nhướng mày, chậm rãi nói tiếp: “Là cái lúc ngươi được gọi là Tô gia nương tử.”
“…”
Lúc ở trong trạng thái “đồng cảm” ở Hoài Thành, cô là Tô gia nương tử, mà kẻ họ Tô kia lại chính là Cố Vọng.
Có điều nói như vậy Khanh Linh đã hiểu rồi, cô mím môi nói: “Không phải Linh của ta, là linh trong linh động.”
Không phải tên của cô, cũng chẳng phải họ của cô, đều không liên quan gì đến cô.
“Vậy sao?” Cố Vọng giật mình: “Ta còn tưởng Tiên Tôn đặt cho ngươi cái tên như vậy là có tâm tư khác chứ.”
Khanh Linh bất đắc dĩ nói: “Không đâu.”
Ánh mắt Cố Vọng chăm chú khóa chặt lấy cô, truy hỏi: “Vì sao lại không?”
“Hắn…” Khanh Linh không biết nên nói thế nào, Thư Nhất là cấp trên của cô, cô chỉ có thể nói: “Hắn là trưởng bối của ta.”
“Trưởng bối?” Cố Vọng cười khẽ hai tiếng, tâm trạng có vẻ tốt lên, ung dung nói: “Đúng vậy, thoạt nhìn cũng khá già rồi.”
Khanh Linh: “…”
Lời này Thư Nhất mà nghe được sợ là sẽ muốn giết hắn.
Hai người xuyên qua đám người đi lên phía trước, lúc này mới phát hiện người đang ghi danh sách lại là Lâm Ngân Chi.
Đây là lần đầu tiên trong thí luyện Vân Cửu Phong có mặt đệ tử của Tiên Môn khác, đương nhiên phải cẩn thận một chút.
Trước mặt mọi người, hai người này sẽ không lao vào đánh nhau đó chứ.
Khanh Linh nhìn qua lại giữa hai người, nhưng phát hiện hai người này như không hề quen biết, ai cũng không nhìn đến ai, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không.
Lâm Ngân Chi nhấc tay viết tên Cố Vọng vào danh sách, nói với Cổ Vũ Yên ở bên cạnh: “Phát ngọc bài.”
Bởi vì chuyện ở Đinh U Trạch, lại thêm đêm đó Cố Vọng ra tay với nàng ta ở Nam Sở Môn, lúc này cảm quan của Cố Vũ Yên về Cố Vọng lại càng không tốt.
Nàng ta khắc tên lên ngọc bài, đưa qua: “Trong lần thí luyện này sợ là có rất nhiều nguy hiểm, nghe nói mấy ngày trước Cố đạo hữu có chút không khỏe, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Cố Vọng đón lấy ngọc bài ở đầu ngón tay nàng ta, dùng đầu ngón tay đảo mấy vòng: “Không phải nếu chết ở bên trong thì một số người sẽ vui hơn sao?”
Cổ Vũ Yên hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Nàng ta vừa định nói gì đó, lại bị Lâm Ngân Chi cắt ngang: “Sư muội.”
Lúc này Cổ Vũ Yên mới cụp mắt xuống, không nói tiếng nào.
Lâm Ngân Chi lại hỏi: “Không biết sư muội mới đến, tên viết thế nào?”
Lúc y nói xong lời này, ánh mắt lập tức nhìn về phía Khanh Linh.
“Sư muội mới đến sao?” Cổ Vũ Yên nghe vậy cũng thoáng tò mò, liếc mắt nhìn Khanh Linh: “Đây chính là tiểu đệ tử mà sư bá thu nhận?”
Khanh Linh gật đầu, đón lấy bút mà Lâm Ngân Chi đưa tới, viết tên mình vào danh sách.
Nhìn thấy hai chữ này, Lâm Ngân Chi thu bút lại, ánh mắt lúc này mới quay lại trang giấy, tay còn lại cũng cầm một miếng ngọc bài không lên, tự mình viết xuống tên của Khanh Linh, bấy giờ mới đưa qua.
“Thư Linh sư muội cần phải cất kỹ.”
Nghe vậy, Cổ Vũ Yên không nhịn được nhíu mày.
Sao sư huynh đột nhiên lại vẽ vời thêm chuyện nhỉ, rõ ràng nhiều người như vậy nhưng huynh ấy chưa từng quan tâm đến.
Khanh Linh đón lấy ngọc bài: “Đa tạ.”
Nhưng ngọc bài viết “Thư Linh” này, đối với cô chắc là không có tác dụng gì cả, dù sao cô cũng không phải Thư Linh thật sự.
Cô và Cố Vọng từ Thư Các đi ra, Cố Vọng đột nhiên giơ tay lên: “Ngọc bài.”
Miếng ngọc bài kia vẫn đang ở trong tay Khanh Linh, cô mở lòng bàn tay ra: “Sao vậy?”
Cố Vọng lấy một viên Phật châu ra, trên Phật châu nọ nứt ra một khe hở, bên trong lộ ra một tiểu kiếm sắc bén.
Sau đó mu bàn tay Khanh Linh đột nhiên bị cảm giác lạnh lẽo bao trùm.
Cô còn chưa kịp ngạc nhiên, chỉ thấy Cố Vọng nhấc tay mình lên, cầm lấy miếng ngọc bài nọ, dùng tiểu kiếm trên Phật châu viết xuống hai chữ ở mặt khác.
“Khanh Linh.”
Giọng hắn rất nhỏ, mang theo sự thờ ơ không thèm đếm xỉa, nhưng động tác lại rất nghiêm túc: “Tên của mình, đừng tùy tiện thêm họ của người khác.”
“Ngọc bài này không có tác dụng gì cả.” Sau khi khắc xong, Cố Vọng cất Phật châu kia đi, năm ngón tay khép lại nắm chặt tay Khanh Linh.
Nhìn tay cô đang bị mình giam giữ, Cố Vọng mỉm cười: “Nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, gọi ta mới hữu ích nhất, biết không?”
Đây là lần đầu tiên Khanh Linh nghe hắn nói như vậy, còn mang theo chút ý tứ trả thù.
“Lần trước ngươi còn nói, nếu như gặp phải nguy hiểm thì ngươi sẽ không quan tâm đến ta, còn bảo ta phải cố gắng tự chăm sóc bản thân.”
Đầu ngón tay Cố Vọng khẽ nhúc nhích, nhướng mắt lười biếng hỏi: “Ta có nói như vậy sao?”
“Có nói.” Đoạn đối thoại đó Khanh Linh nhớ rất rõ, đó là lúc cô xém rớt xuống xe ngựa được kéo lại ở Hoài Thành: “Ngươi chỉ bảo ta tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Phải không?” Cố Vọng tự nhiên thu tay về, cười khẽ: “Nhớ rõ vậy sao?”
“Cúng đúng.” Hắn nhìn đầu ngón tay Khanh Linh, giọng điệu khó hiểu: “Cái gì ngươi cũng nhớ rõ.”
“Vậy bây giờ ngươi phải nhớ cho kỹ.” Hắn hơi cúi người, đối diện với ánh mắt của Khanh Linh: “Bây giờ ta nói là, sau này nếu ngươi gặp phải nguy hiểm gì đó đều có thể tìm ta.”
Quả nhiên đãi ngộ của việc làm bằng hữu có sự khác biệt.
Khanh Linh rất vui mừng, Cố Vọng sớm như vậy không phải tốt hơn sao?
Nhưng đã có lòng thì xin nhận, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Chẳng phải ta mới là người bảo vệ ngươi sao?”
“Đâu có mâu thuẫn gì.” Cố Vọng nhìn đôi mắt cong cong cong của cô, không khỏi cười nói: “Ngươi bảo vệ ta, ta bảo vệ ngươi.”
“Như vậy mới phải.”
Khanh Linh còn chưa kịp hiểu ý của câu này, Thư Nhất đột nhiên xuất hiện cắt ngang: “Linh Linh.”
Cố Vọng hừ nhẹ một tiếng, đứng thẳng người dậy, thờ ơ nhìn sang: “Đây không phải là Thư Nhất Tiên Tôn sao, lúc này còn chưa tới giờ ngọ đã làm xong hết chuyện rồi ư?”
Thư Nhất chậm rãi đi tới, không để ý đến lời nói của Cố Vọng mà chỉ nhìn xuống tay Khanh Linh: “Lĩnh ngọc bài được chưa?”
Khanh Linh gật đầu.
Thư Nhất nói tiếp: “Đưa cho ta, ta sửa tên lại cho ngươi.”
Khanh Linh mở lòng bàn tay ra, nhẹ giọng nói: “Đã sửa rồi.”
Trên mặt ngọc bài rõ ràng là dấu tích đã sửa, ấn đường Thư Nhất khẽ nhíu lại, nhìn sang Cố Vọng.
Cố Vọng cười khẽ một tiếng.
Thư Nhất điều chỉnh lại vẻ mặt, nói với Khanh Linh: “Vậy quay về trước đi.”
“Ta nán lại để nói cho ngươi biết, trong thí luyện cần phải chuẩn bị một số thứ.”
Trong thí luyện đâu cần phải chuẩn bị cái gì, cho dù phải chuẩn bị thì đó cũng là chuyện của đệ tử Tiên Môn.
Khanh Linh cũng không tu cùng một đạo với bọn họ.
Nhưng Thư Nhất nói như vậy, sợ là muốn nói đến những sắp xếp sau khi vào đó.
Nghĩ như vậy, Khanh Linh lập tức gật đầu: “Được.”
Cô chuyển hướng sang Cố Vọng: “Vậy ta đi trước.”
Cố Vọng khẽ gật đầu.
Khanh Linh đi trước hướng về phía Thanh Lan Viện, Cố Vọng cũng thong thả đi theo phía sau.
Thư Nhất cau mày: “Cố Vọng.”
Cố Vọng bật cười: “Ta cũng phải đi con đường này mà.”
Hắn liếc nhìn vẻ mặt Thư Nhất, chợt hỏi: “Hình như Tiên Tôn không cần phải lĩnh ngọc bài nhỉ.”
Thư Nhất lạnh giọng: “Có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì.” Ý cười của Cố Vọng càng sâu hơn: “A Linh nói Tiên Tôn muốn đi cùng bọn ta, ta rất mong chờ.”
Cố Vọng nói xong, lập tức quay người rời đi, đúng thực cũng không đi theo hướng của Khanh Linh.
Thư Nhất nhíu mày, tên Cố Vọng này tạo cho hắn cảm giác rất bất ổn.
Thực ra chuyện về Lâm Ngân Chi hắn biết được cũng không nhiều, nhưng nếu như đến lúc đó thật sự không tra ra được, như vậy chỉ có thể chọn cách phá hủy thế giới này.
Nghĩ đến đây, nét mặt Thư Nhất mới thả lỏng hơn một chút.
——
Ngày hôm sau.
Trước cảnh thí luyện ở núi Vân Cửu Phong từ sớm tinh mơ đã đứng đầy người, các môn phái chia ra đứng cách nhau, sau khi vào cảnh thí luyện mọi người mới có thể tạo nhóm.
Khanh Linh đứng cùng một chỗ với người của Vân Cửu Phong, cô là đệ tử của Thư Nhất, thân phận đương nhiên nước lên thì thuyền lên.
Bên cạnh cô là Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
Chưởng môn Vân Cửu Phong ngự kiếm ở trên trời, cất cao giọng nói:
“Thí luyện lần này là lần đầu đệ tử các Tiên Môn tụ tập lại với nhau, nếu trong quá trình thí luyện nhận thấy bản thân không được khỏe, nhất định phải kịp thời sử dụng ngọc bài của mình để kết thúc thí luyện, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu thật sự xuất hiện bất ngờ thì bổn môn cũng sẽ chiếu theo tình huống xử lý của năm trước, không chịu trách nhiệm.”
“Sau khi cảnh thí luyện mở ra, sẽ kéo dài đến khi người cuối cùng từ bên trong đi ra mới thôi, tất cả linh khí hoặc bảo vật gì đoạt được bên trong đều là của các ngươi.”
“Mặc khác, nghiêm cấm các Tiên Môn vì tranh đoạt bảo vật mà tự giết hại lẫn nhau, một khi phát hiện thì sẽ trục xuất ra khỏi Tiên Môn vĩnh viễn.
Người tạo ra giết chóc, bổn môn sẽ thi hành quyền lực cao nhất, tử hình tại chỗ.”
Lời nói của ông ta vừa dứt, cánh cửa cảnh thí luyện ở trước mặt mọi người ầm một tiếng mở ra.
Cánh cửa kia như bị một tầng hơi nước ngăn cách, không thể nhìn rõ thứ gì.
Vân Cửu Phong là người đứng ra tổ chức thí luyện lần này, đương nhiên đệ tử bổn môn phải đi vào trước làm gương.
Khanh Linh đi theo Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên, mang theo đoàn người phía sau tiến vào cánh cửa cảnh thí luyện.
Thư Nhất là Tiên Tôn, không thể đi cùng đệ tử tiến vào, hôm qua hắn chỉ nói sẽ đến đây, Khanh Linh cũng không biết lúc nào hắn mới có thể đến.
Băng qua cửa đạo hư vô, tinh thần Khanh Linh lập tức dao động, tức thì bị một luồng ánh sáng đâm vào mắt.
Thị giác của cô còn chưa kịp khôi phục lại bình thường đã nghe thấy một giọng nam êm tai hỏi: “Là một tiểu mỹ nhân, sao tiểu mỹ nhân lại ở một mình trong này?”
Lần thí luyện này, mỗi người sẽ được truyền tống tới vị trí khác nhau, đây cũng là nguyên nhân dù mọi người ở bên ngoài muốn tổ đội thì cũng phải đợi các Tiêu Môn cùng tiến vào.
Bởi vì giây tiếp theo ngươi cũng không biến bản thân sẽ được truyền tới nơi nào, cho dù tổ đội cũng không làm được chuyện gì.
Khanh Linh cũng không biết mình được truyền tới nơi nào, sao bên cạnh lại có người nhỉ?
Cô lần theo tiếng nói nhìn qua, trước mắt lờ mờ trông thấy một bóng người, theo tầm mắt từ từ rõ ràng, cô cũng thấy rõ dáng vẻ của người nọ.
Là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, nàng ta nửa nằm phía trên một chiếc ghế khắc hoa, trên người khoác sa mỏng màu đỏ, ánh mắt nhìn Khanh Linh đặc biệt phức tạp.
Chờ một chút, nữ tử?
Vậy giọng nam vừa rồi là từ đâu?
Khanh Linh khẽ chớp mắt.
Nữ tử kia tiếp tục mở miệng, nàng ta ngồi thẳng lên, nhíu mày, giọng điệu bất thiện: “Ngươi là ai?”
Giọng nói này lại là một nữ tử lạnh lùng.
Khanh Linh có chút mờ mịt.
Bấy giờ, nữ nhân nọ lại tiếp tục mở miệng: “Ngươi dữ như vậy làm gì? Dọa cho tiểu mỹ nhân sợ rồi.”
Lúc này lại là giọng nam ban nãy.
Khanh Linh: “…”
Nữ nhân khoác sa mỏng chậm rãi đi về phía Khanh Linh, nhìn cô từ trên xuống dưới, cau mày, bất mãn nói bằng giọng nữ: “Ngươi chỉ biết nhìn mặt thôi sao?”
Giọng nam hùng hồn đáp: “Đúng vậy.”
Nữ tử lập tức đổi lại vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng để ý tới nàng ta, nàng ta chỉ là tính tình hơi hung dữ thôi.”
Khanh Linh cảm thấy như mình đã xông nhầm vào một nơi quái gở nào đó: “Ta đi nhầm nơi rồi, tạm biệt.”
“Gấp cái gì?” Người nọ hành tung biến ảo kỳ lạ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, tuy giọng nữ tử vẫn không quá hài lòng nhưng vẫn nói: “Nhìn cũng được, bắt lại cho ngươi nhé.”
Chữ “Ngươi” này dùng rất vi diệu.
Giọng nam điềm đạm nói: “Được, nhiều năm rồi không có ai bầu bạn với ta, ta cũng chịu đựng ngươi đủ rồi.”
“Ngươi” này cũng thực vi diệu.
Khanh Linh bình tĩnh liếc nhìn vẻ mặt của người trước mắt biến tới đổi lui, im lặng quấn sợi quỷ khí ở đầu ngón tay, giọng điệu bình thản: “Vậy các ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước.”
Nữ tử kia tức khắc nhìn sang đây, hừ một tiếng: “Đã đến đây rồi còn muốn rời đi sao?”.