Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 66


Khanh Linh nghe Cố Vọng im lặng hồi lâu rồi chợt cất tiếng cười, cũng không nói là phải hay không.
Vô Khuynh trưởng lão lại giống như đã nhận được câu trả lời chính xác, ông ta gật đầu: “Là chuyện tốt.”
Cố Vọng trước nay luôn là một ẩn số ở Vô Trần Sơn, thậm chí là trong toàn bộ Tiên Môn.

Mặc dù Vô Khuynh trưởng lão vẫn tận lực áp chế dao động huyết mạch của hắn, nhưng cũng biết chuyện này cuối cùng vẫn do hắn tự quyết định.
Cho nên từ trước đến nay, ông ta đều dẫn dắt Cố Vọng gia nhập Phật Môn.
Cố Vọng tỉnh táo hơn bất kỳ ai, đến tận hôm nay chưa từng đặt chân vào Điện Bảo Hoa này nửa bước.
Bây giờ hắn không bước vào cửa Phật, nhưng cũng không vào Ma Giới.
Đây quả thực là một chuyện tốt, những thứ khác có muốn cưỡng cầu cũng không được.
Cố Vọng từng nói nếu như ngày nào đó hắn không thể khống chế được bản thân, vậy thì cứ tiêu diệt hắn đi.
Khi đó Vô Khuynh trưởng lão đã hiểu, thật ra người này đã chuẩn bị sẵn từ sớm, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Mặc dù ông ta không thân với vị đồ đệ này, việc thu nhận hắn vào cửa Phật chẳng qua cũng chỉ vì cân nhắc đến muôn dân bá tánh.

Nhưng ông ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn đi chết, vì suy cho cùng Cố Vọng cũng là một trong những bá tánh.
Phật độ vạn vật, Cố Vọng cũng không ngoại lệ.
Người chỉ cần có nhớ nhung thì sẽ lo lắng rất nhiều thứ, một khi có lo lắng, vậy thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
“Đứng lên đi.” Vô Khuynh trưởng lão đi tới: “Con nói mấy ngày nữa không nên đi ra ngoài là sao?”
Cố Vọng đứng dậy: “Con đã tính cho sư phụ một quẻ, mấy ngày nay sư phụ không nên đi ra ngoài.”
Lời này vừa nghe đã biết nói bừa.
Có điều Vô Khuynh trưởng lão chỉ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Nếu đã như vậy thì không đi ra ngoài nữa.”
Cố Vọng không muốn nói nhiều lời, chỉ hơi cúi đầu: “Vậy con lui xuống trước.”
Vô Khuynh trưởng lão gật đầu, lại nhẹ nhàng thở dài nói: “Vọng Nhi, mấy năm nay con đều một thân một mình, nhưng đã nhập hồng trần thì sẽ là chuyện của hai người, đừng đi chệch hướng.”
Động tác của Cố Vọng hơi khựng lại, “vâng” một tiếng.
Thấy Cố Vọng đã rời đi, nhưng Khanh Linh không hề tiến lên.
Thư Nhất cũng nghe được một đoạn hội thoại này, thấy người bên cạnh im lặng, con ngươi của hắn bỗng trầm xuống: “Linh Linh.”
Khanh Linh: “Hửm?”
Thư Nhất mỉm cười hỏi: “Cô tới đây để nhìn hắn sao?”
“Không phải.” Khanh Linh cũng không đuổi theo Cố Vọng, mà là đứng tại chỗ nhìn Vô Khuynh trưởng lão lần nữa trở về Điện Bảo Hoa.

Thư Nhất hỏi: “Vậy thì là sao?”
Bởi vì cô muốn nhìn thử xem, nếu Cố Vọng biết Vô Khuynh trưởng lão bị hắn liên lụy mà chết thì hắn sẽ làm thế nào.
Hắn không muốn để Vô Khuynh trưởng lão chết.
Chẳng hiểu vì sao, Khanh Linh cảm thấy cô không hề bất ngờ với kết quả này.
Mặc dù Cố Vọng luôn lừa bịp người khác, luôn miệng nói mình là ác quỷ, nhưng đáy lòng hắn vẫn giữ lại một phần thiện ý.
Giống như lúc ở Thần Cảnh Kim Uyên, cho dù hắn đối đầu với Lâm Ngân Chi, những tu sĩ còn lại cũng bởi vì hắn điều khiển oán linh mà không ngừng kêu khổ, không rõ có bị ảnh hưởng hay không, nhưng hắn vẫn ngăn chặn Cảnh Quỷ trước, không để cho những tu sĩ còn lại bị liên lụy.
Lúc ở Hoài Thành, mặc dù hắn đang tính kế Lâm Ngân Chi, nhưng vẫn ép mình rời đi, cũng ép đám người Tống Đoan rời đi.
Về sau Tống Đoan có truy hỏi, mặc dù Cố Vọng không thừa nhận, nhưng vào lúc đó hắn cũng đã bảo toàn cho đám người Tống Đoan.
Khanh Linh âm thầm suy nghĩ, nếu như thật sự không đi đến bước tuyệt vọng cuối cùng như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ không lựa chọn hủy đi thế giới này.
Thư Nhất hỏi xong không nhận được câu trả lời, hắn đè nén sự bực bội trong lòng xuống, lại gọi một tiếng: “Linh Linh?”
Suy tư một lát, Khanh Linh cuối cùng vẫn che giấu sự thật Cố Vọng trọng sinh, nói: “Không phải sắp tới chính là tình tiết Vô Khuynh trưởng lão bị liên lụy sao?”.

Truyện Sắc
Quả thật là như thế.
Nhưng đây cũng không phải điều Thư Nhất đang nghĩ, hắn nhẹ giọng nói: “Linh Linh, nhưng tình hình giữa cô và Cố Vọng hiện tại đã không còn thích hợp làm nhiệm vụ nữa.”
“Tôi biết.” Khanh Linh mím môi: “Tôi sẽ không gặp hắn.”
Thư Nhất hơi sửng sốt: “Cái gì?”
Khanh Linh cảm thấy Cố Vọng nói không sai, nếu cô lại tiếp tục ở bên cạnh giúp hắn, có khi ngày sau lúc hắn nhớ đến lại không thể quên đi bóng dáng cô.
Cho nên, cô vốn dĩ không nên xuất hiện nữa.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhưng lại kiên định: “Tình tiết cuối cùng, quan chấp sự, tôi không muốn từ bỏ.”
Ban đầu Thư Nhất muốn để cô cứ như vậy rời đi.
Dù sao ẩn số Cố Vọng này cũng đã khiến cho hắn hơi bất an.

Khanh Linh từ trước tới nay luôn lạnh nhạt về mặt tình cảm, sau khi tới thế giới này cảm xúc lại dao động rất lớn.
Đây đều là vì tên Cố Vọng kia.
Ở lại thêm một ngày sẽ lại tăng thêm một phần không chắc chắn.
Nhưng Khanh Linh nói cũng đúng, chỉ còn một tình tiết kịch bản cuối cùng, từ bỏ như thế không khỏi quá đáng tiếc.
“Nói cũng phải.” Thư Nhất dịu dàng hỏi: “Cô nói không gặp hắn nghĩa là sao?”

“Chỉ cần tới tình tiết kịch bản kia là được.” Khanh Linh dừng một chút: “Hoặc là làm cho tình tiết kia không xảy ra.”
Thật ra mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như Cố Vọng không rơi vào khe nứt kỳ dị, cứ thế đi hết kịch bản trong sách rồi cô cũng sẽ rời đi, như vậy ngày sau nếu đám người Ma Giới lại ngóc đầu trỗi dậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Cô đã tiếp nhận nhiệm vụ đi vào thế giới này, nếu nhiệm vụ thành công thì thế giới này sẽ lập tức biến thành một thế giới chân thật, liên tục tiếp diễn.
Nếu như người của Ma Giới ngóc đầu trỗi dậy, vậy không chừng vẫn sẽ có tình tiết khe nứt kỳ dị tiếp theo, không dứt được hậu hoạn.
Nghĩ tới đây, chân mày Khanh Linh khẽ nhíu lại.
Trước đây cô chưa hề nghĩ đến vấn đề này.
Thư Nhất nghe được nửa câu sau của cô, dường như đã hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Linh Linh, cô chỉ cần làm đúng nội dung nhiệm vụ là được rồi.”
Khanh Linh hơi thắc mắc: “Quan chấp sự, nhiệm vụ của tôi không phải là không để cho hắn nhập ma sao?”
“Đúng là như thế…”
Nhưng chỉ cần làm một phần nhiệm vụ quan trọng của kịch bản là được rồi, mấy người khác cũng sẽ không làm những nhiệm vụ còn lại.
Khanh Linh nở nụ cười nhạt: “Tôi biết rồi.”
Cô biết cái gì chứ?
Thư Nhất còn muốn nói gì đó, nhưng Khanh Linh đã chuẩn bị quay người rời đi.
“Cô đi đâu đó?”
“Về Cấm Nhai.” Khanh Linh quay đầu, lễ phép nói: “Chuyện ở Ma Thành cảm ơn ngài.”
Biểu cảm trên mặt Thư Nhất hơi dịu lại, nhưng vẫn thở dài: “Cô không cần phải khách sáo với ta như vậy.”
Khanh Linh lắc đầu, lại nói: “Bây giờ tôi nên đi làm nhiệm vụ của mình.”
“Không phải quan chấp sự còn muốn điều tra chuyện của Lâm Ngân chi sao?”
Thư Nhất có chút sửng sốt, cuối cùng vẫn gật đầu: “Cũng sắp xong rồi, chờ tình tiết kịch bản của cô kết thúc là ta có thể dẫn cô cùng rời đi.”
Khanh Linh cong mắt đáp: “Được.”
Lần này Thư Nhất tới còn dẫn theo Tiểu Kim Uyên.
Sau khi Khanh Linh ôm Tiểu Kim Uyên trở lại Cấm Nhai thì nó mới tỉnh lại, lẩm bẩm: “Sao ta cứ có cảm giác mình đã ngủ rất lâu nhỉ.”
Nó cơ bản không biết mình đã rời khỏi Cấm Nhai rất nhiều ngày, bây giờ mới trở về.
Khanh Linh khẽ cười, véo mặt nó một cái: “Đúng, rất lâu đó.”
Tiểu Kim Uyên nhảy ra khỏi chậu cây, không thấy vị Tiên tôn trước đó đâu thì có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Khanh Linh bế nó tới trước mặt mình, đưa cho nó một chút điểm tâm: “Tiểu Kim Uyên.”

Tiểu Kim Uyên thấy cô hơi nghiêm túc, cũng bắt đầu nghiêm túc theo: “Sao vậy?”
Khanh Linh sờ sờ lỗ tai, không biết lời này nên nói thế nào.
Cô sắp phải rời đi, lại không thể mang Tiểu Kim Uyên đi theo được, vậy sau khi cô đi rồi Tiểu Kim Uyên nên đi đâu đây?
“Nếu như ta không đưa ngươi ra khỏi Thần Cảnh thì ngươi muốn đi đâu?”
Tiểu Kim Uyên không mảy may phát giác, thở hổn hển suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Ta cũng không biết nữa.”
Khanh Linh lại hỏi: “Vậy ngươi có đồng ý đi theo Cố Vọng không?”
Tiểu Kim Uyên không hề nghĩ ngợi: “Không đồng ý.”
Ai muốn đi theo tên điên kia chứ.
Khanh Linh: “…”
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Kim Uyên lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Ngươi hối hận rồi, muốn tiếp nhận hắn đúng không?”
“Không…”
“Vậy cũng không phải không được.” Tiểu Kim Uyên hoàn toàn là dáng vẻ mình đã hy sinh rất nhiều: “Mặc dù hắn hơi chó má, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.”
Khanh Linh có chút ngạc nhiên về điều này, cô vẫn cho rằng Tiểu Kim Uyên rất chán ghét Cố Vọng.
Tiểu Kim Uyên nhìn biểu cảm giật mình của của cô, hừ một tiếng: “Ta tốt xấu gì cũng là Thần Mộc, ở trong Thần Cảnh đã từng gặp qua rất nhiều người.

So với những kẻ nhìn bề ngoài đạo mạo tử tế nhưng sau lưng lại chất chứa một đống tâm tư, thì kiểu người nhìn qua rất chó má như Cố Vọng thật ra lại rất chân thực.”
Khanh Linh: “…”
Cô không nhịn được vân vê ấn đường.
Tiểu Kim Uyên hăng hái nói xong còn ra dáng phân tích: “Với lại, hắn cũng không phải là hoàn toàn không tốt.”
Khanh Linh khẽ nhướng mắt.
Tiểu Kim Uyên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngày đó ta cố ý dẫn dắt ngươi nói ra những lời khích hắn, vậy mà hắn lại không làm gì ta cả.”
Nó nói xong còn liếc mắt nhìn cô: “Cũng không làm gì ngươi.

Tính ra vẫn có thể nhẫn nhịn đấy.”
Khanh Linh nghĩ thầm: Cái này ngươi nói sai rồi...
“Lúc ở Hoài Thành, hắn đưa cho ta viên Phật châu kia cũng là vì bảo vệ an toàn cho người, kéo ngươi trở về.”
“Nói đến cũng khá chu đáo, ở Đinh U Trạch ngươi trúng độc của Huyễn Linh Xà, hắn còn nhớ rõ ngươi không biết bơi, bảo ta bế ngươi.”
Nói đến đây, nó đưa mắt đánh giá Khanh Linh một vòng: “Thật ra mặc dù hơi chó má, nhưng trừ khi ngươi tự mình ra tay, những lúc khác gần như hắn không để ngươi phải chịu tổn thương gì.”
Nó cảm thấy bản thân hiểu rất rõ, chậc chậc hai tiếng: “Các ngươi cũng thật là, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.”
“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Lúc ngươi và Cố Vọng ở chung sẽ có nhiều hơn một thứ.”
Khanh Linh đương nhiên không biết những chuyện này, cô hơi khựng lại, chớp mắt mấy cái, chậm chạp hỏi: “Nhiều thêm thứ gì?”
“Ta cũng không biết.” Tiểu Kim Uyên ăn đồ ăn, suy nghĩ cả buổi, duỗi một cái tay ra biến thành lá cây: “Lấy một ví dụ nhé, lúc không có hắn, ngươi là như vậy, không hề nhúc nhích.”
“Nhưng nếu như có hắn ở đây,” Tiểu Kim Uyên thổi phù phù hai cái, lá cây theo gió lay động: “Hắn tựa như cơn gió này, thổi vào ngươi, ngươi lập tức xao động.”

“Mặc dù là bị động, cũng hơn phân nửa là tức giận, nhưng rõ ràng ngươi có xao động.”
“Hắn dễ dàng thay đổi được tâm trạng của ngươi.”
Ví dụ này…
Khanh Linh giơ tay mình lên.

Thật ra không chỉ là cảm xúc, mà đối với thứ gì cô cảm thấy mình phản ứng hơi chậm, bởi vì không cách nào đặt vào lòng, cũng chẳng thèm để ý tới.
Nhưng bây giờ, cô lại nhanh chóng cảm giác được rất nhiều thứ, ví dụ như cảm giác đau.
Ví dụ như, cô được Cố Vọng khơi gợi nhiều mộng cảnh đã bị lãng quên trong quá khứ.
Khanh Linh thả tay xuống, thì thào: “Vậy thì ta càng phải cảm ơn hắn.”
Xem ra Tiểu Kim Uyên cũng không phải thật sự chán ghét Cố Vọng, nếu như nó đã đồng ý, vậy đến lúc đó cứ đưa nó cho Cố Vọng đi.
Nghĩ như vậy, Khanh Linh đứng lên gọi Linh Si, quỷ khí lập tức quấn quanh đầu ngón tay cô, Khanh Linh khẽ nói: “Giúp ta truyền một phong thư.”
Linh Si cúi đầu: “Chủ tử cứ việc phân phó.”
Khanh Linh nói: “Chuyển lời cho Ninh Chiêu thiếu chủ, ta mời bà ta đến Cấm Nhai ôn lại chuyện xưa, bà ta sẽ biết.”
Nói xong, Khanh Linh lại thì thầm với quỷ khí ở đầu ngón tay: “Ninh thiếu chủ, quan tài cho khách đã chuẩn bị xong rồi.”
Vừa mới nói xong, sợi quỷ khí kia lập tức quay xung quanh Linh Si.
Linh Si nhận lệnh lui ra.
Tiểu Kim Uyên ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn tìm Ninh Chiêu à? Là thiếu chủ Ma Giới đúng không?”
Khanh Linh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi tìm bà ta làm gì?”
Khanh Linh khẽ cong môi: “Tìm bà ta thực hiện lời hứa.”
Nếu Cố Vọng có ở đây, hắn sẽ biết biểu cảm này của Tiểu Quỷ Chủ là đang tính toán âm mưu.
Khanh Linh đúng là đang tính toán.
Nếu Ninh Chiêu dẫn người đến làm Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị, vậy thì Khanh Linh muốn giải quyết triệt để vấn đề này, không cần gặp Cố Vọng cũng có thể phòng ngừa tình tiết diễn ra.
Về sau nếu cô đi rồi Cố Vọng cũng sẽ không bị uy hiếp.
Mà lúc này, Cố Vọng đang đứng trước kết giới vỡ vụn của mình, vẻ mặt u ám không rõ.
Hắn lần chuỗi Phật châu, Phật châu kia có thể cảm ứng được vị trí của Khanh Linh, là thứ có thể giúp hắn tìm được Khanh Linh.
Lúc này viên Phật châu mà hắn đã cho Khanh Linh lại nằm yên trên giường, cũng không thấy bóng dáng nhục thể của cô đâu.
Cố Vọng cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên.”
Hắn cầm viên Phật châu kia lên, từng chút một bóp nát trong lòng bàn tay,
than nhẹ một tiếng: “A Linh, đồ của ta tặng nàng, sao có thể vứt lại được chứ.”
—Hết chương 66—.

Bình Luận (0)
Comment